Yên Sa Túy

Mở đầu
<!--StartFragment-->Giữa hạ.
Nam Cảnh Cung.

Sen trong hồ này mỗi năm nở hoa càng đẹp hơn năm trước, tràn khắp mặt hồ, đâu đâu cũng là sen.

“Hạ Nhi.”

Hoàng đế đương triều toàn thân hoàng bào, ung dung ngồi, trên mặt là nét cười từ ái, nhìn tiểu thư út nhà tể tướng Mặc Gia, “Hồ sen này, thích không?”

“Dạ.” Mặc Thiên Hạ năm ấy tám tuổi ngồi bên cười tít cả mắt, không chút ngượng ngùng cần có khi đối mặt với bậc đế vương, “Hạ Nhi từng đọc qua, Khán thủ liên hoa tịnh, ứng tri bất nhiễm tâm*.”

*Khán thủ liên hoa tịnh, ứng tri bất nhiễm tâm: Tương đương câu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chỉ việc sen nở gần bùn nhưng luôn thanh khiết.

Giọng điệu trẻ con non nớt, âm cuối hơi cao, khiến cho nhóm người đế hậu cùng phi tần, đều khe khẽ nở nụ cười.

“Hạ Nhi tư chất thông tuệ.” Hoàng hậu mắt mang ý cười, rút khăn lụa khẽ lau vệt mồ hôi trên mặt, “Thích hợp gả cho hoàng tử làm hoàng tử phi.”

Rất nhiều tần phi, đều lên tiếng phụ họa theo.

Dù cho hoàng tử nào thành thân với Mực Thiên Hạ, cũng đại biểu lôi kéo được thế lực trợ giúp của Mặc Gia cường thịnh nhất trong triều, chính là hội tụ đủ hoàng quyền, tướng quyền.

“Hoàng thượng, là Thất hoàng tử và Thập Nhị hoàng tử.”

Mực Thiên Hạ vốn đang yên lặng ngồi nghe mọi người nói, thân mình không tự chủ được lập tức nhẹ run lên, ánh mắt sớm đã nhìn sang bên đó.

Rất nhanh, Thất hoàng tử cùng Thập Nhị hoàng tử đã đi tới đình viện.

Chúng tần phi vừa thấy hai vị hoàng tử, liền nhỏ giọng thì thầm.

Ai ai cũng hiểu rõ, hai vị hoàng tử này, chính là hai hoàng tử mà đương kim thánh thượng yêu mến coi trọng nhất, trong hai vị này tất có một, ngồi vào cái ghế thái tử còn trống kia.

Nghe qua Thất hoàng tử Tả Tịch Cảnh, cầm kỳ thư họa, binh pháp tiễn thuật**, không tài nào là không đứng danh đệ nhất trong nhóm hoàng tử.

**Tiễn thuật: tài bắn cung.

Mà Thập Nhị hoàng tử Tả Tịch Dịch, mặc dù ham chơi, nhưng vô cùng thông tuệ, lại thêm tính tình tốt, ở trong triều, trong cung, đều như cá gặp nước.

“Phụ hoàng.”, “Phụ hoàng.”

Tả Tịch Cảnh một thân hắc bào, mỹ quan tuấn mỹ làm lu mờ cả sen kia, lại thêm biểu tình lạnh nhạt ngàn năm như một.

Tà Tịch Dịch như mọi khi tươi cười tựa gió xuân, một thân áo trắng, tay cầm cây quạt.

Khí chất cả hai đều là rồng trong loài người, đáy mắt hoàng đế xẹt qua tia cười, nhưng ngoài mặt chỉ khẽ khoát khoát tay, ý bảo hai người có thể ngồi.

“Hạ Nhi.” Tả Tịch Dịch chưa động, đã mỉm cười kêu tên Mực Thiên Hạ.

“Dịch ca ca.” Mực Thiên Hạ lớn lên trong cung, không giống người khác xưng hô hoàng tử, chỉ đơn giản thi lễ.

“Lâu rồi không gặp, Hạ Nhi thật là càng lớn càng xinh.” Tà Tịch Dịch tinh tế cười cười quan sát nàng.

Nàng hơi nghiêng đầu, chỉ cười có lễ, ánh mắt trước sau vẫn rơi trên người đứng cạnh Tả Tịch Dịch.

“Dịch Nhi, vừa rồi cũng không thấy con hành lễ, chỉ nhớ mỗi trêu đùa Hạ Nhi thôi.” Hoàng hậu tuy bề ngoài trách cứ, vẻ mặt lại tươi cười nhìn đứa con trai mình sinh này, “Trời nóng, mau mau ngồi trước rồi nói.”

“Dạ, mẫu hậu.” Tả Tịch Dịch híp híp mắt, chậm rãi đến bên cạnh Mực Thiên Hạ ngồi xuống, Tả Tịch Cảnh thản nhiên hành lễ với mọi người, vén áo bào, ngồi phía bên kia Mực Thiên Hạ.

Chàng vừa ngồi xuống, thân thể nàng liền càng thấy căng thẳng hơn.

“Hoàng hậu vừa mới đề nghị qua, muốn đem Hạ Nhi gả cho một vị hoàng tử làm hoàng tử phi.” Thấy hai người ngồi xuống, hoàng đế từ từ mở miệng, “Thất hoàng tử cùng Thập Nhị hoàng tử, các con cảm thấy ý này thế nào?”

Mực Thiên Hạ nghe hoàng đế nói, ngón tay xoắn lại càng thêm căng thẳng, hơi cúi thấp đầu, ánh mắt do dự nhìn nhìn sang hướng bên trái.

Tả Tịch Cảnh tay để trên chỗ vịn, khuôn mặt vẫn trầm mặt như cũ, không có bất kỳ biểu hiện gì.

Từ lần đầu tiên nàng thấy chàng đến giờ, lại vẫn chưa từng thấy chàng cười qua.

Bốn tuổi nàng vào cung, chàng đã cùng chúng thần tranh luân.

Khi nàng sáu tuổi, chàng đã có thể cưỡi ngựa bắn cung cùng ba quân.

Nay nàng tám tuổi, chàng đã là thầy giáo của nàng bốn năm rồi, ngày ngày dùng một bụng kinh thư, truyền dạy cho nàng.

Bởi vậy, trong mắt nàng, sao có thể dung nổi ai khác.

Mọi người đều bảo Thập Nhị hoàng tử cười khuynh thiên hạ, lại càng nói thêm, Thất hoàng tử cười, mới thật sự là thiên hạ vi khuynh.

Mỗi đêm trong mộng nàng đều trằn trọc, nếu chàng có thể vì tài năng của nàng mà cười, nàng liền cam nguyện vì chàng mà cố gắng cả đời.

“… Vị trí Thập Nhị hoàng phi này,” Lúc này, Tả Tịch Dịch từ từ nói, “Đợi Hạ Nhi tròn mười sáu tuổi, nếu đồng ý chính là giành cho muội ấy.”

Thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp.

Bất kể lời đó là đùa hay thật, Tả Tịch Dịch đã nói ra, là đã có ý, Mực Thiên Hạ vô cùng có khả năng sau này sẽ trở thành thái tử phi.

Lời nói kinh người như vậy, mà cái nhân vật chính trong lời đó lại tựa như không nghe lọt, chỉ căng thẳng chờ người tiếp theo nêu ý kiến.

“… Thất hoàng tử, ý con thế nào?” Hoàng hậu hướng Tả Tịch Cảnh, lời nói mặc dù ôn hòa, lại ẩn ẩn tia lạnh nhạt không rõ.

Mọi người đều biết Thất hoàng tử, là do tần phi hoàng thượng từng sủng ái nhất sinh ra, khiến hoàng hậu rất kiêng kỵ.

Sau khi trầm mặc một hồi, chàng nhấp ngụm trà, từ từ mở miệng, “Giờ chỉ nghĩ tới làm thầy truyền dạy, chuyện nhân duyên, ngày sau lại nói.”

Chàng vừa nói xong, hốc mắt nàng liền hơi hơi đỏ.

May chàng chưa nói lời từ chối, để nàng còn có lý do chờ đợi.

Lại không may chàng không biểu lộ chút gì, để nàng không biết đằng nào mà đoán ý.

Nhất thời, cả đình viện an tĩnh vô thanh, Tả Tịch Dịch tuy cười, nhưng trong mắt lại có chút mất mát.

“Hạ Nhi.” Hoàng đế thấy rõ, lúc này ho nhẹ một tiếng, “Tới đây, kính trẫm* một chén trà.”

*nguyên văn là 孤 (cô): là tiếng tự xưng của bậc vương hầu thời phong kiến.

“Dạ.” Nàng như từ trong mộng bừng tỉnh, vội vội vàng vàng đứng rồi, tính cầm chén trà trên bàn bưng lên.

Ai ngờ tiết hạ oi bức, hai tay nàng vừa bưng lên, theo bản năng liền đánh rớt.

Mắt thấy chén trà rời tay, toàn thân nàng liền đổ mồ hôi lạnh, nhưng trong chớp mắt, cũng có một bàn tay khác vững vàng đỡ lấy.

Tả Tịch Cảnh đem chén trà đặt lại trên bàn, giúp lót thêm đế chén, rồi lần nữa đưa tới gần tay nàng.

Má nàng sớm đã đỏ bừng, ánh mắt vốn rơi trên chiếc chén, lại vẫn lưu luyến nhìn gương mặt chàng.

Tay nàng chạm nhẹ vào ngón tay chàng thon dài mát lạnh, liền lớn gan ngước lên dòm ánh mắt sâu không thấy đáy kia, mà trong khoảnh khắc đó, thấy được một tia nhu ý.

Nhạt tựa khói, nhưng vẻ mặt hơi hơi nhếch lên, chứng thực ý cười của chàng.

“Chén nóng phỏng tay, đế nên lót thêm.” Thanh sắc chàng trong trẻo mà lạnh lùng, lại vẫn chưa thu hồi ý cười chỉ nàng thấy kia.

Ao sen giữa hạ, cảnh sắc như vậy.

Nàng như si như say, trong mắt chỉ chứa được mỗi dáng hình này.

Suốt đời không đổi thay.



Đêm khuya tỉnh giấc.

Mực Thiên Hạ hơi đứng dậy, nhẹ ho khan hai tiếng, vươn tay đốt đèn.

“Hạ Nhi.” Người bên cạnh nghe thấy tiếng động, cũng mở mắt ra, nhìn phía nàng nói, “Cảm lạnh sao?”

Nàng lắc đầu, sửa lại chăn đệm, nhẹ đáp, “Nằm mơ, không ngủ yên, nên tỉnh dậy thôi.”

Trong cung điện an tĩnh, dung nhan người nằm trên tháp** hơi hiện ra dưới ánh sáng yếu ớt, vẫn tuấn mỹ như xưa, nhưng đáy mắt lại hàm chứa tia lạnh lùng, “Là lo Thất hoàng huynh chinh chiến biên cương gặp nạn, nên mới nằm mơ sao.”

**Tháp: giường nhỏ dài, bằng gỗ, thường dùng để các bậc vương tước quyền quý nghỉ ngơi.

Thân áo ngủ vàng, là Tả Tịch Dịch.

Mặc Thiên Hạ mặc thêm áo mỏng, đến bên cửa sổ lặng ngắm một hồi, đưa lưng về phía y nhàn nhạt nói, “Hoàng thượng canh năm đã phải dậy để vào triều sớm, thần thiếp ngủ mơ bất an, không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của người.”

Tả Tịch Dịch ngồi trên tháp, nhìn nàng không rời một lúc lâu, quay mặt ẩn trong ánh nến, khi sáng khi tối.

“Hoàng hậu vì chuyện triều sự mà lo lắng vất vả, phẩm tính hiền đức, nhưng cũng nên chú ý thân thể.”

Thật lâu sau, phía sau lần nữa nghe được tiếng hô hấp đều đều, nàng vẫn đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt cô đơn, mờ mịt như sương.

Bừng tỉnh mười năm.

Giờ nhìn lại chỉ tựa như một giấc mộng Nam Kha***, vừa rồi chẳng qua tham lam nhớ đến dung nhan của chàng.

***giấc mộng Nam Kha: xuất phát từ một điển tích, chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp