Yên Sa Túy

Chương 1
<!--StartFragment-->Chương 1

Một đêm mộng mị, khi tỉnh lại trời đã sáng choang.

Mặc Thiên Hạ từ trên tháp đứng dậy, nhẹ ho một tiếng, đồng thời kêu các cung nữ hầu hạ đi vào.

“Hoàng hậu nương nương.”…

Nàng xoa mặt, nhàn nhạt lên tiếng.

Trong một đêm, tên húy của nàng đã phải đổi lại.

Trước đêm qua nàng là hòn ngọc quý trong tay Mặc Gia, Thiên Mặc quận chúa, mà giờ đây, nàng chính là đương triều hoàng hậu, nữ nhân quyền lực tối cao.

Kỳ thật mọi người đều biết, cái danh xưng này, đối với nàng mà nói, chỉ như không.

Trang điểm xong xuôi, nàng ngồi trước gương nhìn nhìn tóc mai của mình được vén lên, mới nhớ lại đêm qua.

“Linh Nhi.” Trong đầu bỗng xoẹt qua gì đó, nàng nâng tay, rời giường hướng phía bàn điểm tâm.

Linh Nhi từ nhỏ đã theo hầu bên nàng, lập tức hiểu ý, đến bên nàng thấp giọng khẽ nói vài câu, nói mảnh vải điểm lạc hồng kia đã trình lên thái hậu, thái hậu mừng rỡ nói thế nào.

Nàng nghe xong lời Linh Nhi nói, ngón tay khẽ động, thần sắc lại hơi thay đổi.

Tối qua, khi Tả Tịch Dịch say rượu vào phòng, nàng sớm đã ngủ rồi, nhưng y lại nằm lên tháp, canh ba khi nàng tỉnh dậy, cả đêm y đều không đụng vào nàng.

Y không tiếc tất cả biến nàng thành hậu, nhưng không đoạt lấy thân thể này khiến bản thân hoàn toàn sở hữu nàng.

Thập Nhị hoàng tử trước giờ tiêu sái lỗi lạc, lớn lên cùng nàng, nay đã là người bên gối.

Nhưng càng ngày nàng càng không hiểu nổi y.



Hoàn thành một loạt nghi thức lễ nghi, nàng nguyên một ngày đứng trong cung điện, trừ giờ ngọ* thiêm thiếp ngủ, chỉ tiện tay lật xem vài cuốn sách.

*Giờ ngọ: từ 1 đến 3 giờ chiều.

Trong lòng không yên.

Liên Linh Nhi đã nhận ra nàng có tâm sự, bưng tới một ly trà, cẩn thận lót đế giúp nàng, “Hoàng hậu nương nương, người lo lắng chiến sự nơi biên cương sao.”

Nàng buông sách trên tay xuống.

“Nghe Văn công công nói, chiến sự biên cương liên tiếp báo tin vui, Cảnh Vương thế như chẻ tre, dự tính trong vòng mười ngày tới có thể bắt được bọn mọi rợ xâm chiếm thành trì kia.” Linh Nhi nói xong, trong mắt hiện hiện lên mong mỏi, thanh âm nhỏ lại, “Cảnh Vương… Phiêu Kỵ đại tướng quân, đối với triều đại chúng ta mà nói chỉ đứng sau hoàng thượng.

Nghe vậy, tay nàng liền nắm chặt.

“Hoàng thượng giá lâm…”

Linh Nhi vừa nghe thấy, vội vàng lui về phía góc cung.

Tả Tịch Dịch một thân hoàng kim từ từ bước vào.

“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Mực Thiên Hạ hơi hơi hạ mi, đến trước mặt y hành lễ, hạ mình.

“Hoàng hậu đứng lên đi.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ không hiện lên chút biểu tình dư thừa nào.

Nàng đứng dậy, tầm mắt lướt qua vết thương nho nhỏ trên tay trái chàng, vết thương đã khép miệng.

Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, y vén áo bào trên ghế dựa ngồi xuống, ánh nhìn vẫn dính trên người nàng.

“Hoàng thượng.” Công công phụ trách hiên bài** lúc này đi tới, đem một loạt bài tử phi tần dâng lên Tả Tịch Dịch, “Đêm nay lệnh bài.”

**là công công phụ trách việc dâng các thẻ bài tử trên có ghi tên các phi tần dâng lên hoàng thượng, hoàng thượng chọn thẻ bài có tên phi tần nào thì đêm đó liền lâm hạnh phi tần đã chọn.

Tả Tịch Dịch liếc mắt nhìn sang hướng người ngồi kế bên, lúc lâu sau, không chút để ý tới mấy thẻ bài tử kia, chỉ đơn giản tiện tay cầm lên một thẻ.

“Đều lui hết.” Thần sắc y dần trầm lại, nhíu mi ra lệnh cung nhân lui ra ngoài.

Trong cung điện nhất thời lại yên tĩnh, nàng một bộ dạng nhu thuận uống trà, y trầm mặc vài giây, rồi giơ tay vuốt ve gương mặt nàng, “Hạ Nhi.”

“Từ nay về sau, tiểu cô nương ở Nam Cảnh cung vô ưu vô lo thưởng sen, đã không còn nữa rồi, phải không.” Y nhẹ giọng, nói từng chữ, “Hạ Nhi, ta đã dung túng nàng tới vậy, nàng còn muốn ta phải thế nào?”

“Chàng ấy khi nào có thể về?” Nàng đặt chén trà xuống.

Tả Tịch Dịch trên mặt không khỏi càng trầm xuống, “Không biết.”

Nàng ngẩn ra, “Trong cung truyền tin thế trận như chẻ tre, mười ngày sau chàng ấy có thể trở về.”

“Chớp mắt đã lâm vào hiểm cảnh”, y thở ra một hơi, câu chữ lạnh lùng, “Mới nghe báo, lương thảo thiếu thốn, thành trì nơi đại quân đóng đã bị bọn man di xuất kỳ chiếm cứ, chỉ có thể vào, mà không thể ra.”

Cây quạt trong tay nàng liền rơi xuống.

“Viện quân đêm nay liền xuất phát, nhưng… Nhanh nhất cũng phải ba ngày sau mới đưa được lương thảo tới nơi, mà đại quân hiện tại, chỉ có thể cầm cự thêm một ngày rưỡi, nhưng nếu liều chết mà chiến, có lẽ sẽ Nhất tuyến sinh cơ***, đây đã là thành trì thắng cuối cùng rồi. Chàng vươn tay, ôm nàng vào lòng, “Hạ Nhi, tin ta, ta dù hận huynh ấy, hận đã khiến nàng bên mình mà vô tâm, nhưng đây là đại sự triều chính, ta không dám lấy ra làm bừa…”

***Nhất tuyến sinh cơ: từ trong chỗ chết tìm được một con đường sống.

“Ta đi.” Nàng từ từ tránh khỏi vòng tay y, mặt không đổi nói, “Cho ta ba ngàn tinh binh, ta lập tức xuất phát.”

Tả Tịch Dịch nhìn nàng không thể tin.

Nàng từ tháp bước xuống, bỗng hướng y mà quỳ.

“Thần thiếp nguyện lấy thân phận quận chúa lĩnh ba ngàn quân, tức khắc xuất phát, tiếp viện biên cương, mong hoàng… dịch ca ca chuẩn tấu.”

Nàng dùng lời nói khiêm nhường hết mức nói, thậm chí nhớ tới xưng hô nhiều năm không dùng, ý muốn khiến y mềm lòng.

Cho dù chuyện đó có viển vông cỡ nào, nhưng nàng chỉ cầu, chỉ cầu cho bản thân có thể tới biên quan, nhìn người đang bị vây trong thành kia một lần, rồi dùng toàn lực cố cứu chàng ra.

Y từ trên cao nhìn xuống, nàng quỳ tới khi trà trong chén nguội lạnh, y đột nhiên đem chén trà trong tay bóp nát.

“Dù có chết?” Thanh âm y lạnh như băng.

“Dù có chết.” Nàng từ từ ngẩng đầu, nói, “Muội từ năm sáu tuổi, cưỡi ngựa bắn cung đều theo chàng, năm tám tuổi đã đứng đầu cuộc thi bắn cung của nữ quyến… Suốt mười bốn năm này, lòng muội mệnh muội đều chỉ biết có chàng ấy, hiện giờ cũng vậy.”

“Dù chết cũng không từ.”

Ánh nhìn của Tả Tịch Dịch, trong chớp mắt, hoàn toàn trở nên ảm đạm.

Bàn tay nắm chặt sớm đã rỉ máu không ngừng.

“Được.” Y nâng lên bàn tay dính dính máu, run run nắm lấy cằm nàng, gằn từng tiếng, “Được, ta đáp ứng nàng.”



Ngày đêm đuổi theo.

Lộ trình ba ngày, nàng gò ép lại thành một, mang theo ba ngàn tinh binh tiến vào thành trì theo đường sơn cốc duy nhất chưa bị chặn.

Đám thủ vệ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được viện quân lại tới nhanh như vậy, đợi đến khi thầy người dẫn đầu là nàng, liền cả kinh ngã ngồi xuống, “Hoàng… Hoàng hậu nương nương.”

“Dẫn ta đi gặp Cảnh Vương.” Nàng xoay người xuống ngựa. “Sai người đem lương thảo nhập kho, lập tức phân phát cho binh lính.”

Một đường đi thắng vào trong quân doanh, các tướng lãnh trên đường đi thấy nàng ai ai cũng biểu tình như hóa đá, mà nàng không chút để ý, chỉ chăm chăm hướng đại doanh bước đến.

“Báo.” Đi tới bên ngoài đại doanh, quan binh liền hướng phía trong mà báo, “Báo tướng quân, hoàng hậu nương nương cầu…”

Không chờ người nọ nói xong, nàng liền trực tiếp kéo rèm lên.

Trong phòng đốt nến, mấy vị phó tướng xúm lại cùng chỗ, đang chỉ trỏ trên quân sự đồ****, thấy nàng đột nhiên xuất hiện, liền thấp giọng kinh hô.

****Quân sự đồ: sơ đồ, bản đồ quân sự.

Mà nàng, tầm mắt sớm đã xuyên qua họ, rơi vào một thân chiến giáp kia, nét mặt sắc bén hơn người.

Trước mắt bao người, nàng lại cảm thấy khó mở miệng.

Tả Tịch Cảnh đứng ở trước quân sự đồ, nhìn nàng giây lát, thanh âm lạnh lùng, “Nửa canh giờ sau lại nghị sự.”

Vốn mấy phó tướng vô cùng kính sợ chàng, không chút dị nghị, liền nối tiếp nhau ra khỏi doanh trướng.

Tất cả đã rời khỏi, thậm chí thủ vệ bên ngoài doanh trướng cũng đã cách xa một khoảng.

Chàng vẫn như cũ không hề nói với nàng câu nào, chỉ đưa lưng về phía nàng, tiếp tục nghiên cứu bản đồ.

Mà nàng cũng thật kiên nhẫn, đứng ở đó nhìn chàng, khóe miệng hơi có ý cười.

Không biết bao lâu sau, chàng trầm thấp ho khan hai tiếng, xoay người khỏi cái bản đồ kia.

Chỉ một động tác nhỏ vậy thôi, nàng liền bước nhanh tới, nhào vào lòng chàng.

Tả Tịch Cảnh vẫn đứng bất động, mặc cho nàng ôm, cũng không có biểu tình gì, nhưng mới một chút, nàng thế mà lại trong lòng chàng cọ qua cọ lại, từ trong ngực chàng ngẩng đầu lên cười khẽ, “Cảnh.”

Chỉ một tiếng này.

Lại từ miệng nàng gọi ra nhu tình tới tận xương.

Ánh nến êm dịu, mắt chàng trong tích tắc lóe lên, gắt gao ôm lấy nàng vào lòng.

Hận không thể đem nàng dung nhập vào máu thịt.
<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp