Yên Sa Túy

Chương 3
<!--StartFragment-->Chương 3

Trời tờ mờ sáng.

Mặc Thiên Hạ theo phía sau Tả Tịch Cảnh một đường đi vào đại trướng, giương mắt liền nhìn thấy Tả Tịch Dịch một thân vũ khí, áo choàng, đang nghiêm nghị đứng trước bản đồ quân sự, mà bên cạnh y lại ngồi quỳ vài tùy tùng cùng phó tướng.

“Mạt tướng cung kính thỉnh an hoàng thượng, tham kiến hoàng thượng.” Tả Tịch Cảnh tiến lên vài bước, thi hành quân lễ.

“Thất hoàng huynh xin đứng lên, hoàng hậu xin đứng lên.” Tả Tịch Dịch nhìn họ mặt không chút thay đổi, ngồi xuống ghế dựa, “Viện quân đã tới, cũng vận chuyển lương thảo đủ, tướng sĩ đều đã tăng thêm nhuệ khí, chỉ chờ khai chiến, Thất hoàng huynh đã có diệu kế nào phá thành?”

Tả Tịch Cảnh vươn tay nâng nàng đứng dậy, để nàng ngồi bên tháp, xoay người chỉ tay vào quân sự đồ, thần thái nghiêm nghị, “Trước hạ mưa tên, sau đó mở cửa Đông thành, kiến kẻ địch trở tay không kịp, lại ra ngoài theo đường sơn cốc, bao vây từ phía sau quân địch, úng trung tróc miết*, thẳng đường xua đich.

*nguyên văn: úng trung tróc miết: 瓮中捉鳖: bắt ba ba từ bình lớn, ý chỉ nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.

Tả Tịch Dịch từ đầu tới cuối vẫn chú ý biểu tình của hai người, trầm mặc trong chốc lát, hơi hơi gật đầu nhìn hướng chàng, “Khi nào khai chiến?”

“Sáng sớm mai, nhưng tối nay sẽ có năm ngàn tinh binh xuất phát trước, âm thầm đóng quân phía sau quân địch, ngày mai có thể phối hợp.” Thần sắc chàng trầm tĩnh.

“Tốt.” Tả Tịch Dịch không nói thêm nữa, hướng đám phó tướng phất tay, “Các ngươi trước lui xuống.”

Tất cả lui ra, trong đại trướng chỉ còn lại ba người, vô cùng yên tĩnh.

“Hạ Nhi”, Tả Tịch Dịch nhẹ cười, giơ tay vẫy nàng, “Cả ngày nay trong quân doanh tốt không? Lại đây, để trẫm nhìn nàng.”

Đáy lòng nàng dâng lên kháng cự, né tránh trong khoảnh khắc, nhưng vẫn buông mi đứng dậy, khi đi gần tới người chàng, chân liền bỗng nhũn ra, ngã xuống.

“Cẩn thận!” Tả Tịch Dịch cùng Tả Tịch Cảnh gần như đồng thời lên tiếng, Tả Tịch Cảnh gần nàng, nhanh hơn một bước đem nàng vững vàng đỡ lấy, để nàng tựa vào lòng.

Khi đứng lên, xiêm y của nàng có chút nới lỏng, mấy điểm hồng hồng trên người liền theo đó lộ ra.

Tả Tịch Dịch thấy rõ ràng, đồng tử co lại.

Trên da thịt trắng nõn của nàng điểm mấy dấu hồng, tựa mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực chàng.

“Xem ra Thất hoàng huynh chiếu cố với hoàng hậu có thừa.” Tả Tịch Dịch từ trên ghế đứng dậy, tuy miệng cười, nhưng trong mắt một mảnh lạnh lẽo, “Ta nhớ rõ quan hệ thuở nhỏ của hai người là sư đồ, xem ra hoàng hậu đối với Thất hoàng huynh đến giờ vẫn lưu tâm, nên mới không để ý an nguy bản thân, phi ngựa suốt đêm tới đây trợ giúp.”

Tả Tịch Cảnh không buông tay Mực Thiên Hạ ra, đối diện tầm mắt với chàng, “Mười bốn năm trước tại Nam Cảnh cung hoàng thượng hỏi qua chuyện tình của hai chúng ta ta chỉ đáp ‘Giờ chỉ nghĩ tới làm thầy truyền dạy, chuyện nhân duyên, ngày sau lại nói.’, nay nghĩ lại, đó quả nhiên là sai lầm lớn nhất đời ta.”

“Đúng.” Tả Tịch Dịch đến trước mặt Tả Tịch Cảnh, “Mười bốn năm trước ta đã hứa hẹn, vị trí bên người, chỉ dành riêng cho nàng, bởi vậy, nàng là hoàng hậu của trẫm, là huynh đã muộn!”

“Nhân duyên vốn không có sớm muộn.” Tả Tịch Cảnh gằn từng tiếng, thanh sắc băng lãnh, “Chỉ có sớm chiều. Mà nay ta đã tỉnh ngộ, quyết lại không chắp tay đem nàng nhường cho bất kỳ ai… Dù đó có là huynh đệ ruột, cũng không thể.”

“Răng rắc.”

Tả Tịch Dịch đột nhiên rút bội kiếm bên thân ra, đem lưỡi kiếm kề sát vào trước cổ chàng, cười lạnh, “Hiện giờ ta là người thống trị Thiên Hạ, mà huynh chỉ là kẻ cúi đầu xưng thần, huynh lấy đâu ra tư cách đàm phán có hay không? Huynh dám can đảm tranh chấp nữ nhân của trẫm, hoàng hậu đương triều, đáng tội ngũ mã phanh thây! Một cái xác khô, còn dám bạo gan cuồng ngôn?!”

Y lúc này tức giận vô cùng, tròng mắt đỏ sậm, kiêm kề cổ Tả Tịch Cảnh dần nhiễm thấy máu.

Mực Thiên Hạ dựa vào trước người Tả Tịch Cảnh, thấy lưỡi kiếm chạm vào yết hầu, thần sắc đại biến, giơ tay nắm lấy lưỡi kiếm, đẩy mạnh về phía trước.

“Huynh muốn giết chàng, thì trước giết ta đi.” Thần sắc nàng lạnh lùng, không hề sợ hãi đứng chắn trước Tả Tịch Cảnh, mắt nhìn thẳng vào Tả Tịch Dịch, “Tất cả của ta đều là của chàng, cả đời vô luận là sinh hay tử, cũng chỉ có thể là người của chàng.”

Tay nàng nắm chặt lưỡi kiếm, dần dần tràn ra máu tươi.

Tả Tịch Cảnh thấy vậy, mày mi nhanh lại, rút bội kiếm ra, “Bành” một tiếng liền đem thanh kiếm đánh gãy, giơ tay nhanh chóng kéo lấy vải áo, cầm tay nàng quấn lại cầm máu.

Tả Tịch Dịch vẫn đứng nguyên tại chỗ, duy trì tư thế cầm kiếm, trong đôi mắt là một mảnh tĩnh mịch bi thương.

Vừa rồi y chỉ kiếm vào Tả Tịch Cảnh, nàng lại không hề suy nghĩ gì, chỉ một mực lao ra che chắn trước mặt người ta, nguyện dùng mệnh của bản thân bảo vệ Tả Tịch Cảnh.

Có phải y đã sai lầm suốt mười bốn năm rồi không?

Hoàng quyền tướng vị, ở trong mắt nàng, chỉ là hư vô, dù y có dâng lên nàng cả thiên hạ này, tầm mắt nàng thủy chung cũng không nhìn y.

Từng nhăn mày từng nụ cười, nhất cử nhất động, dù thân hay tâm của nàng… Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng đều không vì y.

“Mai một trận đánh bại quân địch, giải trừ ngoại ưu, ta sẽ cùng đệ đánh một trận tranh đua cao thấp, ngôi vị hoàng đế này có thể thuộc về đệ… Mà đời này Hạ Nhi, chỉ có thể là thê của ta.” Tả Tịch Cảnh cởi áo choàng bao lấy Mực Thiên Hạ, bế nàng lên, vén rèm ra khỏi đại doanh.



Trở lại thiên doanh, Tả Tịch Cảnh đặt nàng xuống, không nói hai lời liền lần nữa giúp nàng xem lại vết thương, nàng không cảm thấy đau chút nào, chỉ gấp gáp xoa vết thương trên cổ chàng, “Trước tiên xem vết thương của chàng đã, chàng nhanh truyền gọi quân y tới!”

“Không có gì.” Chàng tựa hồ không chút để ý, chỉ dơ tay lấy vải băng, “Hạ Nhi, nàng lấy giúp ta chút nước.”

Hốc mắt nàng đỏ bừng, theo lời chàng lấy vài thứ cần thiết, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn chàng băng bó.

Chờ chàng băng xong, nàng mấp máy môi, liền nhào mạnh vào lòng chàng.

“Không có gì đáng ngại, cũng không ảnh hưởng tới trận chiến ngày mai.” Chàng vỗ nhẹ nàng một đầu tóc đen, khóe môi nở nụ cười chỉ giành cho nàng, “Hạ Nhi yên tâm, ngoan?”

“Lo lắng.” Nàng ôm chặt lấy chàng, thanh âm rầu rĩ, “Ngày mai, chàng có thể không ra chiến được không?”

Nàng thật không muốn rời xa chàng dù chỉ một khắc, mười bốn năm rồi, rốt cuộc nàng cũng chờ được chàng và nàng ở bên nhau, cầu được chàng nguyện hướng Thiên Hạ thừa nhận nàng là thê tử của chàng, sao nàng có thể nhìn nổi chàng lao vào hiểm cảnh?

“Hạ Nhi.” Chàng  hơi hơi buông nhẹ, yên lặng nhìn nàng, “Ta nguyện cùng nàng Thái cúc đông ly, làm một đôi phu thê bình thường, vậy nên, chỉ chờ trận chiến này kết thúc, ta liền dẫn nàng ẩn cư núi rừng. Ngày mai, ta giải quyết xong quân địch, mang hoàng hậu đi, nàng hãy để ta hướng người trong thiên hạ tạ tội, được không?”

Nàng nhìn chàng, tựa như đem chàng khắc nhập vào xương tủy, không biết bao lâu sau, mới giơ tay lên, nhè nhẹ mang theo chút run rẩy xoa mặt chàng, “Vậy chàng đáp ứng ta, ngày mai, bình an trở về.”

“Được.” Chàng cầm tay nàng, dán chặt vào má mình, “Bình an trở về.”



Ngày thứ hai.

Sáng sớm, quân địch đã đứng hết dưới thành, gầm thét rung trời, thề phải công thành.

Mực Thiên Hạ đứng trên tường thành, nhìn mấy vạn quân địch phía dưới, thần sắc nghiêm nghị.

Tả Tịch Dịch khoanh tay, đứng bên cạnh nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, dơ tay hạ lệnh, “Giết!”

“Giết…”

Một trận mưa tên từ trên thành bắn xuống, tiếng rống giận dữ, tiếng kêu thảm thiết… Vang vọng trong không trung.

Không tới nửa giờ sau, quân địch đã không trụ nổi mưa tên, nhất tề bài binh dùng khiên kháng địch.

“Bẩm hoàng thượng.” Một vị phó tướng lúc này đi tới bên họ quỳ xuống, “Đã tới giờ mở cửa thành nghênh địch!”

“Đươc.” Tả Tịch Dịch mở miệng nói, “Mở cửa thành!”

Quân tiên phong tối qua đã dàn đến phía sau địch, tất cả đã nắm chắc trong tay, toàn thân Tả Tịch Cảnh là chiến bào màu bạc, dẫn quân từ cửa sau, cùng với Tả Tịch Dịch trên tường thành ra lệnh, liền mở đường thành công ra ngoài.

Đao kiếm, tên cùng khiên… Gió tanh mưa máu.

Mực Thiên Hạ đứng trên tường thành, nhìn một thân ngân sắc chiến bào kia, ở giữa quân địch đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một đường chém giết, toàn thân nàng không khống chế được run lên nhè nhẹ.

Chàng đã hứa với ta, bình an, bình an.

Lúc này, quân mà tối qua Tả Tịch Cảnh phái tới tập kích phía sau địch cũng tiến công, hai phe giáp lại, quân địch liên tục bại phải lui, thua đã cận kề.

“Đóng cửa thành.” Lúc này, Tả Tịch Dịch bỗng mở miệng nói với phó tướng.

Phó tướng nhất thời sửng sốt, “Hoàng thượng…”

"Đóng cửa thành." Tả Tịch Dịch lạnh giọng lặp lại một lần.

Phó tướng không dám nhiều lời, bèn sai người đóng cửa thành, nhưng có chút do dự, nên vẫn hỏi lại, "Hoàng thượng… Tướng quân đánh hạ quân địch, liền phải lui vào trong thành, vì sao lại đóng cửa?"

Mực Thiên Hạ cũng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y.

Tả Tịch Dịch không nói, khóe miệng từ từ gợi lên một tia cười lạnh lẽo.

Lúc này, đột nhiên có một đạo quân, từ bốn phía thành, ùn ùn xuất hiện.

Mực Thiên Hạ vừa nghiêng đầu nhìn, liền phát hiện những quân binh này toàn thân kim sắc chiến bào, một đường tiến tới, tiến nhập vào đại quân hỗn loạn dưới chân thành, nhưng lại không giết địch, mà là hướng binh sĩ của Tả Tịch Cảnh, chém giết hết thảy.

( Ngân sắc: màu bạc, Kim sắc: màu vàng )

Rất nhanh, vô luận là quân địch, hay là quân của Tả Tịch Cảnh… Đều đã chồng chất thành một núi thi thể.

"Hoàng thượng, đây là…? !" Phó tướng thần sắc đại biến, sợ tới mức không nói được hết câu.

Kim sắc chiến bào… Kim sắc chiến bào …

Trên trán nàng mồ hôi rơi xuống, nghiêng đầu nhìn Tả Tịch Dịch, y nét mặt cổ quái mà tươi cười tàn khốc, lại nhìn xuống những binh sĩ dưới chân thành kia.

Điện quang hỏa thạch**, bỗng nhiên nghĩ ra, nhìn thấy qua quân sự đồ của Tả Tịch Dịch, chính là sắc vàng này.

**nguyên văn 电光火石: Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt,  nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định

Quân đội mặc kim sắc chiến bào, là tuyệt mật của Tả thị hoàng tộc, là quân đội “Hoàng kim” chỉ vì lợi ích của đấng Chí cao vô thượng kia.

"Hạ Nhi." Tả Tịch Dịch đột nhiên nhẹ giọng kêu tên nàng, dơ tay ý bảo nàng nhìn xuống một thân ngân sắc chiến bào lúc này đã bị bao vây bởi một màu vàng.

Ngân sắc chiến bào, đã dần dần sắp thấy không rõ.

"Kim sắc chiến giáp kia. . . . . . chính là vì huynh ấy đưa ma."
<!--EndFragment-->
Chương kế tiếp