Yên Sa Túy

Chương 4
<!--StartFragment-->Chương 4

Tầng tầng bất tận  kim sắc quân binh, huyết khí tràn ngập vây thành.

Tả Tịch Dịch  tươi cười, tàn khốc mà tuyệt vọng, "Hạ nhi, nàng là hoàng hậu của trẫm, liền ở cùng trẫm, cùng xem thời khắc này ngân sắc khôi giáp bị máu nhiễm."

"Tả Tịch Dịch!" Mực Thiên Hạ toàn thân phát run, đôi mắt đỏ đậm, "Đây là huynh ruột của ngươi! Vốn đã nói sau khi cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài, ngươi cùng chàng lại cao thấp, nay chính tay ngươi đẩy chàng vào chỗ chết mà không đau không tiếc, sao gánh nổi hai chữ quân tử?!"

"Quân tử?" Tả Tịch Dịch cười lạnh, "Ta dùng tâm quân tử, quý trọng tâm ý của nàng, đưa nàng lên tới giường huynh ta! Ta mười bốn năm cuồng dại chờ đợi, không đổi lấy được một cái liếc mắt của nàng!"

Mực Thiên Hạ gắt gao nắm chặt bàn tay, chỉ nhìn y không nói một lời, trong khoảng khắc, đột nhiên xoay người rút thanh kiếm từ bên thắt lưng tướng sĩ thủ vệ.

"Chàng sống, ta theo chàng; chàng chết, ta cũng thế." Nàng tay cầm kiếm nhọn, chỉ xuống dưới thành, nhẹ giọng mở miệng, "Ta nguyện cùng chàng ấy vùi thân trong kim sắc khôi giáp, thành toàn cho ngươi trả thù."

Tả Tịch Dịch diện dung lạnh tựa băng, nhìn nàng quyết tuyệt quay mặt, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, "Được, ta giúp ngươi hoàn thành mong nguyện!"

Một đám thủ vệ hoàng tộc như bước trên băng mỏng, nhìn Mực Thiên Hạ từng bước từng bước tới trước mặt, cử động nhỏ cũng không dám.

"Thả nàng đi!" Tả Tịch Dịch đối với bọn họ lạnh lùng quát.

Binh lính nghe lệnh bốn phía liền mở ra, Mực Thiên Hạ tay cầm kiếm chạy nhanh hướng chân thành.

Cửa thành lân cận cũng một mảnh hỗn chiến, nàng cầm kiếm một đường chém giết cho đến ngoài thành, mới xa xa nhìn thấy ngân sắc khôi giáp chói mắt kia.

Tả Tịch Cảnh nắm trường mâu*, khuôn mặt nghiêm lãnh, chàng một thân một mình, bị bao vây bốn phương tám hướng không một kẽ hở, nhưng không hề có chút sợ hãi.

*Trường mâu: giáo, thương.

Mà các sĩ binh mặc kim giáp, nhiều tới không đếm xuể, nhìn chàng, lại không ai dám bước lên trước.

"Hoàng thượng đã nói, ai trảm được thủ cốc Cảnh vương, thưởng vạn lượng hoàng kim!" Ai ngờ lúc này, đột nhiên trong đám binh sĩ, truyền đến một tiếng hô.

"Trảm Cảnh vương!", "Trảm Cảnh vương!" . . . . . .

Liên tiếp không ngừng, tầng tầng lớp lớp binh sĩ hô lên, rốt cục, một binh sĩ hiện lên vẻ mặt liều mạng tiến lên, nắm lấy trường mâu, hướng Tả Tịch Cảnh đâm tới.

Tả Tịch Cảnh vẫn đứng bất động, hai tay đẩy về phía trước, trường mâu liền xỏ xuyên qua thân thể mặc kim giáp kia.

"Giết…”

Kim giáp sĩ binh thấy thế, ánh măt đỏ ngầu, một người tiếp một người tiến lên hướng Tả Tịch Cảnh.

Mực Thiên Hạ cắn chặt răng, không hề do dự, từ bên ngoài bắt đầu khua kiếm chém giết, tiến vào vòng vây kim giáp.

Chỉ thấy Tả Tịch Cảnh ánh mắt lóe lên, một kích chém giết mười người, trên ngân sắc khôi giáp, đã nhuộm đầy máu tươi.

"Cảnh…" Nàng rốt cục sát nhập vòng vây, che ở phía sau chàng, cùng chàng chiến đấu.

"Hạ nhi!" Toàn thân chàng chấn động, bắt gặp đóa hoa máu trên váy trắng của nàng tụ thành từng khóm từng khóm, sắc mặt đau xót, lớn tiếng quát, "Trở về!"

"Không." Nàng lắc lắc đầu, một kiếm lại đâm vào ngực kẻ địch, "Ta tuyệt đối sẽ không giống mười bốn năm trước, chỉ biết si ngốc phía sau chàng, chờ chàng quay lại!"

Lời chàng nói bình an mà về, nàng sợ rằng cuối cùng không thể thực hiện được rồi, lời chàng nói phu thê bình thường, nàng sợ chỉ là chuyện viển vông thôi.

Tả Tịch Dịch bày ra âm mưu này, chính là muốn ngăn hai người sinh ly cách trở, nàng làm sao còn có thể chờ chàng bình an trở về?

Như vậy, nàng chỉ mong ở phía sau chàng, với chàng cùng sinh cùng tử.

Thần sắc Tả Tịch Cảnh ẩn ẩn thân thiết mà bi thống, nhưng không cách nào nói ra một chữ một câu.

"Cảnh." Giữa lúc chém giết, nàng nghiêng đầu nhìn chàng, khóe miệng hé ra nụ cười tuyệt mỹ, "Vô luận kiếp này đôi ta có duyên với nhau không, chàng  đáp ứng ta, kiếp sau nhất định không phụ ta, nhất định không để ta phải si tình tới mười bốn năm, được không?"

Kiếp sau, chàng nhất định phải tới tìm ta trước, sau đó ta cùng chàng nắm tay nhau suốt đời.

Chàng không đáp lại, chỉ là đỏ ngầu mắt vung lên trường mâu, đồng thời lại chém giết hơn mười kẻ địch, sau liền xoay người nắm lấy vai nàng, ôm nàng vào trong lòng, thật chặt.

"Ta quyết… Cùng sống cùng chết."

Chàng ôm chặt nàng vào lòng tựa như muốn dung nhập vào cốt tủy, bỗng đột nhiên giơ tay, đánh một chưởng thật mạnh vào gáy nàng.

Mực Thiên Hạ chỉ cảm thấy sau gáy chợt nhói lên, kêu đau một tiếng nghẹn ngào, trong phút chốc liền mất đi tri giác.

Cảm giác thân thể nàng mềm nhũn ra, chàng một tay bế nàng lên, thẳng bước tới trước cửa thành nơi Tả Tịch Dịch vẫn đứng tự lúc nào.

Ven đường đi tất cả kim giáp sĩ binh, đều đứng yên bất động.

Khoảng cách mấy trượng*, chàng dừng bước, lẳng lặng nhìn Tả Tịch Dịch.

*Trượng: đơn vị đo lường độ dài của Trung Quốc cổ, 1 trượng khoảng 3,33m

"Tâm ta mệnh ta, chỉ vì nàng mà tồn tại." Khóe miệng chàng từ từ gợi lên, "Ta đem nàng giao cho ngươi, ngươi bảo vệ nàng một đời bình an, ta có chết cũng không có gì hối tiếc."

Tả Tịch Dịch lặng im trong khoảng khắc, nâng bước đi đến trước mặt chàng, tiếp nhận lấy Mực Thiên Hạ đang hôn mê, thần sắc băng lãnh, "Chỉ cần huynh chết nơi đây, ta sẽ vẫn đối với nàng không đổi."

"Được, kiếp này ta lấy mạng đền mạng, đổi lấy kiếp sau cùng nàng trăm năm chung gối."

Tả Tịch Cảnh lặng nhìn dung nhan nàng đang bình yên, cầm theo trường mâu xoay người, từ từ lại nhập vào trong vòng vây kim giáp kia.

Trong không trung vang lên tiếng gầm thét chém giết, chim chóc than khóc đầy rẫy Nam Cương, mưa như trút nước, máu chảy thành sông, cô dã vong hồn.

Áo giáp ngân sắc kia, ở trong tầng tầng thiên la địa võng kim sắc… Dần dần tan biến.

Tả Tịch Dịch vẫn đứng lặng trong làn mưa, hồi lâu sau, ôm chặt lấy Mực Thiên Hạ trong lòng, chậm rãi quỳ xuống.



Tình thâm như vậy, cũng không lay động được sinh tử.

Y lại phạm lỗi, giờ đây đã muộn rồi chăng?

Suốt kiếp này y đều đã sai lầm.



Giữa hè, hồ sen.

"Phụ hoàng phụ hoàng!"

"Tiểu hoàng tử cẩn thận!" Nam Cảnh cung, một đám cung nữ vô cùng lo lắng theo sát sau một đứa bé phấn điêu ngọc mài, e sợ chẳng may bé ngã trên mặt đất.

"Chạy chậm một chút." Tả Tịch Dịch ngồi trong đình, khẽ mỉm cười tiến lên bế bé vào lòng, "Nếu ngã, xem hoàng ngạch nương lại mắng con thế nào."

"Phụ hoàng ở đây! Con không sợ!" Đứa bé cười rộ lên, mày mắt cong cong, khỏi nói xinh xắn bao nhiêu.

Tả Tịch Dịch nhìn đứa bé, lặng im giây lát, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt bé.

"Hoàng hậu nương nương đến…"

Ngoài đình truyền đến thanh âm thông báo, Tả Tịch Dịch đặt tiểu hoàng tử xuống, ngẩng đầu lên nhìn người mới tới .

Chỉ thấy nàng toàn thân triều phục, dung nhan điềm tĩnh, mặt mang theo ý cười.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Nữ tử quỳ xuống hành lễ.

"Hoàng hậu miễn lễ." Tả Tịch Dịch cẩn thận nhìn ngắm dung nhan nàng, thấy nàng ngẩng đầu, liền nhẹ nâng tay đỡ.

Nàng mỉm cười, đến bên cạnh chàng, thấp giọng nói, "Trời nóng, nếu hơi nóng quấy người mắt hoa đầu váng, thì thật không tốt."

"Không sao." Y nhẹ cầm tay nàng, "Ngược lại nàng, vừa vào hạ nóng bức, sao tay vẫn lạnh thế này."

Nàng nhẹ lắc đầu, cầm khăn lụa lau lau mồ hôi trên thái dương y, bỗng nhiên khẽ trừng y, "Thái y vài ngày trước mới khám qua, sức khỏe thần thiếp không có vấn đề."

Ý cười trên mặt y càng đậm, nhìn nàng một lát, đột nhiên gọi nàng, "An Chi."

"Dạ?" Nàng lẳng lặng nâng mắt.

Y hướng tầm mắt nơi chân trời xa xăm, lâu sau, cười nói, "Trẫm đã từng làm một việc khiến trẫm cả đời hối hận, mà nay may mắn có nàng cùng con bên cạnh, trẫn thật cảm thấy mãn nguyện, kiếp này không uổng."

"Huống hồ, khi gặp được nàng, trẫm đã không còn cái tuổi trẻ trai tráng, sau này cũng sẽ đi trước nàng một bước, nàng có oán trẫm hay không?" Y không đợi nàng trả lời, lại bỗng nhiên hỏi.

Nàng vội lắc đầu, "Duyên phận ưu ái, kể chi sớm hay muộn, chỉ cầu lúc này. Mặc dù ta gặp chàng muộn hơn nàng ấy, nhưng giờ đây, người ở bên chàng, là ta."

"Dịch, " Nàng cười mỉm , "Khi đó, chàng chẳng qua nghĩ sai, giờ chàng đã bình tâm ma, để họ quy ẩn núi rừng, chuyện khiến chàng hối hận chàng đã bù đắp, không phải sao? Mà ví như nếu không có một hồi hỗn loạn khi đó, chàng sao có thể gặp được ta?"

Tả Tịch Dịch vẫn nhìn nàng không rời, lâu sau, dắt tay nàng, nắm thật chặt trong tay mình.

Khi đó ba người họ, không cách nào cắt đứt ân oán tơ lòng, mười bốn năm gút mắt, đau đớn triệt nội tâm.

Bản thân nổi tâm ma mà bày ra thiên la địa võng, nhưng trong nháy mắt khi sinh tử cận kề, cuối cùng y cũng thông tỏ rồi.

May mắn thay, chưa quá muộn để vãn hồi.



Trong một thôn nhỏ ngoài thành, một bé gái xinh xắn mở ra cửa phòng, đôi mắt chớp động, chạy vội nhào vào lòng người đang ngồi trên ghế kia, "Phụ thân!"

"Đọc xong rồi sao?" Tả Tịch Cảnh buông sách trên tay xuống, ôm bé ngồi lên đùi.

"Dạ!" Cô bé gật đầu, đảo đảo mắt nói, "Tiên sinh khen ngợi Hi Nhi, khen con đọc rất hay."

"Tốt lắm" Thanh âm chàng nhàn nhạt mà ôn nhu, "Hi Nhi nhà chúng ta trước giờ là ngoan nhất, giỏi nhất."

"Phụ thân!" Cô bé được khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn ý cười, "Nương đâu ạ?"

"Ở hậu viện." Chàng ôm bé gái, từ trên ghế dựa đứng lên, từ từ đi tới hậu viện.

Trong hậu viện, Mực Thiên Hạ mặc bố y, đang cẩn thận phơi quần áo, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười, "Hi Nhi đã về, có đói bụng không?"

"Không đói bụng ạ." Bé gái đòi xuống đất, kéo tay Tả Tịch Cảnh chạy lại chỗ Mực Thiên Hạ, "Hi nhi muốn cha mẹ cùng nhau kể chuyện xưa cho Hi Nhi nghe."

Mực Thiên Hạ xoa xoa tay, ngồi xuống, nhìn bé kiên nhẫn hỏi, "Hi Nhi muốn nghe kể chuyện xưa nào?"

"Hi Nhi muốn nghe, chuyện xưa của phụ thân và nương…" Bé nói rất rõ ràng.

Tả Tịch Cảnh hơi hạ mi mắt, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ của thê tử và nữ nhi, ý cười trên mặt ngày càng sâu.

Tựa như tắm trong gió xuân, ý cười thấm vào tận tim.

Mực Thiên Hạ mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Tả Tịch Cảnh tươi cười, "Vậy ăn cơm xong, nương liền kể chuyện cũ cho Hi Nhi nghe, được không?"

Tái sinh từ cõi chết, họa lớn qua rồi phúc liền viên mãn.

May mắn thay kiếp này, có thể vẹn toàn chung đôi.

Thái cúc đông ly, làm một đôi phu thê bình thường.

Cuộc sống an ổn, kiếp này bình yên.

Đời đời kiếp kiếp, quyết không phụ người.

Hoàn
<!--EndFragment-->