Yến Yến

Chương 11
Trên người Yến Yến đau đớn giống như bị xe cán qua, từng cơn đau dâng lên như nước lũ.

Thắt lưng không dùng được sức, hạ thân nóng rát đau đớn.

Bốn phía là bóng tối không thấy rõ đường nét, cô nằm trên chiếc giường mềm mại, đầu óc cô trong nháy mắt ngưng trệ.

Lúc sau, cô phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhuốm đầy sự luống cuống cùng vô vàn hình ảnh khủng bố cuồn cuộn hiện lên.

Đầu hơi nghiêng, cô cảm nhận được người nằm bên cạnh, trên thắt lưng còn có sự đụng chạm ấm áp.

Sự ấm áp ấy đang đặt trên địa giới nơi mềm mại nhất của cô.

Yến Yến không thấy rõ mặt hắn.

Ngực lại phiếm đau.

Đau đớn đến mức muốn chết đi sống lại.

Người này thường dùng thủ đoạn, ngụy trang thành bộ dạng lễ phép có phong độ của người văn nhã, tri thức khi đến gần cô. Hắn đã dệt nên một tấm lưới thật lớn, thong thả xem kịch vui mà chờ cô bò vào trong, chỉ cần cô bước vào hắn liền thu lưới kéo cô vào bụng, Yến Yến rốt cuộc vẫn là khó nhìn thấy được ánh mặt trời sáng lạng thêm lần nữa.

Ân Ly là một loài quỷ.

Hắn ranh mãnh đến có thể thu phục cô bất cứ lúc nào.

Yến Yến mất đi người yêu, đây là do cô tự tìm, cô không được phép mình tự ti vì việc đấy. Loại cảm xúc này luôn vây quanh cô, cho nên khi cô nghe cậu Giang Thâm cái gì cũng không làm được khi ở bên cạnh cô, điều này khiến cô bị sự khác biệt làm cho choáng váng cả đầu.

Yến Yến đã mất đi trinh tiết, là do cô tự tìm đến. Cô cảm thấy rằng những người văn nhã tri thức, đạo mạo là những người tốt, họ là những người có học thức không kém. Nhưng cô lại quên rằng một số người rất giỏi giả vờ là cừu nhưng lại đội lốt cáo.

Hắn cũng giống như chồng của Hương.

Giỏi giả vờ, khiến người khác trở nên trống rỗng.

Yến Yến bị nỗi tuyệt vọng bao phủ, nhưng cô lại không chảy nước mắt.

Không biết ngây người bao lâu, chân trời hiện ra một tia sáng trắng.

Ngoài cửa sổ sát đất là mấy bông hồng lấp đầy bụi rậm, lần đầu tiên cô cảm thấy thứ này vừa chướng mắt cũng vừa đáng thương.

Chúng cũng giống như chính cô.

Tầm mắt Yến Yến chuyển sang bên cạnh tủ đầu giường, phía trên bày một bình hoa sứ trắng, in một loại hoa văn kỳ dị.

Thứ ấy giống như kỳ trân dị thú trong sơn hải kinh, mang theo hương vị quỷ mị. Bên trong cắm mấy gốc hoa huệ kiều diễm ướt át, bị một hai bó hoa nhỏ điểm xuyết.

Thuận mắt.

Một sự pha trộn tuyệt vời.

Ánh mắt Yến Yến dừng lại trên bình hoa hồi lâu.

Đáy mắt thoáng hiện lên một tia hận ý.

Bàn tay vờn quanh bên hông không biết từ lúc nào đã thu về.

Cô nhìn khuôn mặt của Ân Ly đang lắc lư, có một loại ảo giác mê ly hoảng hốt. Bộ dáng tàn nhẫn cuồng nhiệt kia được cô thu lại, không có chút dáng vẻ của sự thiêu đốt đến mức phẫn nộ.

Yến Yến nhẹ nhàng di chuyển qua bên giường, đau đớn trên người làm cho cô nhíu mày.

Toàn thân cô không có bất kỳ một vật che chắn nào, toàn thân đầy vết đỏ, nhìn có chút thê thảm không đành lòng.

Trên làn da trắng nõn đều là vết bầm tím.

Trên mắt cá chân mảnh khảnh của Yến Yến không biết từ lúc nào đã buộc một cái vòng màu bạc, đeo hai cái chuông nhỏ.

Giẫm lên tấm thảm phủ đầy hoa văn quái dị, suýt nữa cô đã ngã xuống đất.

Yến Yến cắn răng đi về phía trước một bước, tiếng chuông trong trẻo khuếch tán ra trong phòng.

Cô có chút sợ hãi nhìn người trên giường.

May mắn thay, hắn vẫn nằm bất động.

Trái tim cô mới chậm rãi buông xuống.

Đầu óc Yến Yến tất cả đều là trạng thái thảm thiết của việc đập bình hoa vào đầu khiến máu tươi văng khắp nơi. Đầu ngón tay run rẩy của cô vuốt ve thân bình, trái tim treo lơ lửng giữa không trung, đáy mắt là đau đớn và sợ hãi đan xen.

Cô hận Ân Ly.

Nhưng cô lại không thể động thủ.

Cô cầm bình hoa trong tay nhưng lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.

Một giây sau đôi mắt sâu không thấy đáy giống như một hồ nước lớn phẳng lặng như muốn bao phủ cô, khiến cho bình hoa rơi trên mặt đất.

Mảnh sứ vỡ đầy đất.

Yến Yến lùi về phía sau một bước, kèm theo tiếng chuông thanh thúy tuyệt vọng, ngã xuống đất.

Cô không thể trốn thoát.

Cô không thể ra tay tuyệt tình như Ân Ly.

Ân Ly dường như đã sớm đoán được.

Thân trên của hắn trần trụi, vòng eo lộ ra cùng cơ bụng cân xứng đạt tiêu chuẩn như được dùng thước đo ra.

Hắn bước ra khỏi giường, bước qua mấy mảnh vỡ.

Hắn đi tới trước mặt Yến Yến, sau đó từ trên cao nhìn xuống cô.

Thái độ thanh lãnh lại có chút tự giễu hỏi cô: "Muốn giết tôi?"

Thân thể Yến Yến lảo đảo nằm trên mặt đất gần cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu đến, soi rọi ánh sáng lên người cô.

Đẹp như một giấc mơ.

Gương mặt cô có chút tái nhợt còn treo những giọt nước mắt còn sót lại, giống như không có sinh khí, hư hư ảo ảo nhìn Ân Ly.

Cô gật đầu.

Hận ý của cô không đủ nồng đậm, không thể so sánh được với mỗi một người muốn giết hắn mà hắn từng gặp qua.

Cô lại làm cho hắn so với trước kia mỗi thời khắc đều không thoải mái.

Cái bóng to lớn của hắn chắn trước mặt Yến Yến.

Cảm giác áp bức hoàn toàn.

Ân Ly ngồi xổm xuống.

"Yến Yến, em không có biện pháp giết tôi, em không đủ tàn nhẫn."

Một câu nói đã đánh cô bản án tử hình.

Yến Yến giống như một người chết đuối, vừa tức giận vừa buồn lòng.

Tay Ân Ly chạm lên một vết hôn trên người Yến Yến, lại khó có được một chút thỏa mãn.

Hận thì thế nào, cô chỉ có thể là của hắn.

Cả đời.

Yến Yến nắm lấy ống quần Ân Ly, cảm giác được chỗ kia càng lúc càng nặng nề đè ép, thở không nổi, có chút suy yếu kêu đau.

Ân Ly thu tay lại.

"Ân Ly, anh thả tôi đi được không? Tôi cầu xin anh."

Đáy mắt Yến Yến khó có thể thoải mái, ở đấy tràn ngập vẻ luống cuống, đến bây giờ cô vẫn ôm một tia chờ mong đối với hắn.

Đầu ngón tay Ân Ly vuốt ve đôi môi mềm mại của Yến Yến, phác họa những đường nét rất nhỏ.

"Yến Yến, đến bây giờ mà em còn có gì chờ mong với tôi chứ? Con người tôi không có sự đồng cảm, tôi là một hẳn là một gã tâm thần, miễn tôi cảm thấy hạnh phúc là được, nếu em muốn đi thì sau này hãy chờ đợi cho đến ngày tôi chán em?"

Đáy mắt Yến Yến nồng đậm sự khủng hoảng cùng không thể tin được.

Cô đột nhiên đứng lên, chịu đựng đau đớn cùng vô lực truyền đến từ thân thể. Lướt qua Ân Ly, nhặt mảnh sứ phía sau hắn lên.

Đặt nó trên cổ tay.

Ân Ly chậm rãi quay đầu lại, thấy vẻ mặt cô như muốn trở về với việc tìm đến cái chết, hắn nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Ân Ly, nếu anh không thả tôi đi, vậy anh hãy ở cùng một chỗ với thi thể của tôi đi."

Yến Yến nhớ tới bà nội, nhớ tới bộ dáng bà bình yên chết đi, đột nhiên cảm thấy có chút bi ai.

Lại nhớ tới Giang Thâm, cô có lỗi với anh.

Yến Yến nhắm mắt lại, cô sợ đau cũng sợ máu.

Lại càng sợ bị xâm phạm bị giam cầm bị mất đi tự do.

"Thằng nhóc Giang Thâm kia, đoán chừng bây giờ hắn cũng không dễ chịu, vì góp vốn cùng một người đàn ông để làm ăn, em nghĩ thử xem nếu tôi cho nhà cậu ta thêm chút khủng hoảng, như thế có thể khiến hắn khó chịu hơn hay không. Hoặc là tôi trực tiếp để cho hắn chôn cùng em, thế là các ngươi có thể gặp nhau dưới lòng đất. Yến Yến, em đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, em nên biết tôi có thể làm điều đó."

Đáy mắt Yến Yến dâng lên dòng nước mất, đầm đìa như suối nước chết, đầu ngón tay buông lỏng khiến mảnh sứ rơi xuống đất.

Cả người gập lại ngồi trên mặt đất.

Ân Ly thấy cô không còn giãy dụa, hắn liền buông tha mà đi lên lau những giọt lệ nơi khóe mắt cô.

Hắn lại đi tìm hòm y tế, cẩn trọng mà băng bó vết trầy xước nho nhỏ giữa cổ tay cô.

Hắn ôm cô đặt lên giường.

Lại phủ xuống dày đặc những nụ hôn.
Chương kế tiếp