Yến Yến

Chương 7
Đứng ở chỗ hỏa táng, suy nghĩ của Yến Yến có chút hỗn loạn, cô mặc trên người chiếc váy dài màu xanh non trơn nhẵn cọ xát trên da thịt.

Xúc cảm ấy làm cho cô càng thêm trống rỗng.

Có một loại sợ hãi không thể giải thích.

Không có người phụ nữ nào khác trong căn biệt thự này.

Cho nên quần áo chỉ có thể là người đàn ông thay, về phần là ai, trong đầu Yến Yến đoán không ra.

Cô đắm chìm trong nỗi buồn nhưng không thể bỏ qua một loại bất an khác mà tình cảnh hiện tại mang lại.

Cảm xúc đan xen, gương mặt Yến Yến tê dại, cảm thấy chua xót mười phần.

Lúc Giang Thâm gọi điện thoại tới, Yến Yến đã không thể chống đỡ nổi nữa.

Nghe được thanh âm của anh khàn khàn, anh giống như là rất mệt mỏi vậy.

Yến Yến hỏi anh làm sao vậy, Giang Thâm trả lời mơ hồ, chỉ nói trong nhà xảy ra chuyện gì đó.

Ấp úng chần chờ hồi lâu, cũng không có nguyên nhân.

"Giang Thâm, bà nội chết rồi." Yến Yến trầm mặc hồi lâu, sau đó nói ra miệng lại ngoài ý muốn mà trở nên bình tĩnh.

Đầu dây bên kia hẳn là không ngắt kết nối nhưng lại im lặng một lúc lâu anh mới hơi hơi hỏi tới một câu.

"Yến Yến, em không sao chứ?"

Chóp mũi Yến Yến chua xót, hốc mắt đỏ hồng, vừa muốn khóc nhưng cũng vừa muốn nhịn xuống.

Giọng nói nhăn nhó, giống như rắc rắc.

Nghe có chút buồn.

"Yến Yến, đừng khổ sở, em còn có anh ở đây. Anh sẽ không bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

Giang Thâm an ủi cô.

Yến Yến phát tiết những cảm xúc đã dồn nén một lúc, cô mới dễ chịu hơn một chút mà dùng sức gật đầu đồng ý.

Cô lại có thêm chút năng lượng, cô đứng lên đi đến hộp tro cốt của bà nội, lau nước mắt rồi thong dong một chút.

Ân Ly nói bên ngoài biệt thự có một vườn hồng lớn hơn, có thể chôn cất bà nội ở đó.

Nhưng Yến Yến từ chối, cô muốn có thời gian về quê, cô sẽ đặt bà nội và bố mẹ ở cùng với nhau.

Sau này cô mất cũng phải chôn cất ở đó.

Yến Yến muốn rời khỏi nhà Ân Ly, cô tính toán thời gian còn 46 ngày nữa.

Không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây, thời gian Ân Ly ở nhà càng ngày càng dài.

Anh luôn để Yến Yến mặc quần áo khác nhau, váy dài, áo sơ mi, Yến Yến mỗi ngày đều sẽ khác nhau.

Điểm chung duy nhất chính là xinh đẹp.

Ân Ly ở chung với cô rất tốt, Yến Yến cũng hao hết tâm tư với mong muốn báo đáp hắn một vài thứ.

Cô nấu cơm ngon một chút còn những lời Ân Ly nói cô cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.

Tần suất Giang Thâm gọi điện thoại càng ngày càng ít, nhiều khi Yến Yến gọi qua thì đều bị từ chối nhận.

Hôm đó Yến Yến lại gọi điện thoại qua.

Là một thanh âm xa lạ xuất hiện khi cuộc gọi được kết nối, Yến Yến liền hỏi Giang Thâm nhưng đối diện lại trầm mặc một hồi.

"Cô là Yến Yến đúng không?" Ngữ khí có chút quen thuộc.

Giống như hai người quan hệ không tệ vậy.

"Tôi biết cô là bạn gái của Giang Thâm, hai người đã ở bên nhau một thời gian. Giang Thâm gần đây không liên lạc với cô là vì trong nhà xảy ra chuyện gì đó, điều đó khiến cho tài chính trong nhà anh bị đứt, đối mặt với một ít nguy cơ, sau đó anh chỉ có thể giả vờ ở cùng một chỗ với tôi, kết hôn với tôi để nhận hỗ trợ về tài chính mà vượt qua cuộc khủng hoảng."

Yến Yến có chút sững sờ, cô trầm mặc hồi lâu, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì.

"Tôi là một người đàn ông."

Người ở đối diện nói tiếp.

"Cha mẹ tôi yêu tôi rất nhiều, vì vậy họ sẵn sàng chấp nhận sự khác biệt của tôi. Đồng thời cũng tiếp nhận Giang Thâm. Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy thích cô."

Thanh âm ở đầu dây bên kia dần dần yếu đi.

Có một số nỗi đau cùng áp lực xen lẫn trong đó.

Yến Yến cảm giác được loại dày vò cùng tuyệt vọng này, trái tim đều bị níu lại một chỗ, không khỏi muốn rơi lệ.

"Giang Thâm bây giờ có khỏe không?"

Yến Yến hỏi người ở đầu dây bên kia.

"Không tốt, hiện tại anh rất thống khổ, khí chất của anh đã bị che phủ bởi bụi bặm, anh mặc quần áo của người lớn, mỗi ngày đều có chút dối trá."

"Tên anh là gì?"

Yến Yến lại hỏi.

"Thị Viễn."

"Tên rất dễ nghe." Yến Yến nở nụ cười, nhưng lại có nước mắt chảy xuống gò má.

"Anh yêu anh ấy đến mức nào?"

Yến Yến đè nén thanh âm, dựa vào bờ tường bên cạnh, trượt xuống rồi lại cuộn tròn thành một khối nho nhỏ.

Trên mặt cô đầy nước mắt, ngón tay bị răng cắn ra từng đốm đỏ, cố đè nén để không phát ra âm thanh.

"Rất yêu, tôi không thể rời khỏi anh ấy, anh ấy là người đầu tiên nói với tôi rằng tôi có quyền quyết định cách sống của mình."

"Nhưng mà cô yên tâm, sau khi chuyện này qua đi tôi sẽ rời xa anh ấy, anh ấy muốn gạt cô, tôi cảm thấy như vậy không tốt, hẳn là nên cho cô biết. Ít nhất là không thể để có khả năng xảy ra hiểu lầm. Nên nhìn sự việc xa hơn."

"Anh giúp tôi nói với anh ấy rằng tôi muốn gặp anh ấy một lần có được không? Bên cạnh hồ sen trên phố Dục Thủy. Chiều mai, tôi sẽ đợi anh ấy, chỉ cần một lần thôi."

Yến Yến bình tĩnh đến có chút khác thường.

Đối diện là sự trầm mặc trong chốc lát, sau đó người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nói một tiếng đồng ý.

Ngày hôm sau Yến Yến chuẩn bị mọi thứ cho Ân Ly, chu đáo hơn bao giờ hết.

Bộ âu phục lúc hắn ra ngoài là do Yến Yến chọn lựa, cà vạt màu lam của hắn là Yến Yến thắt lên.

Ân Ly nâng gọng kính lên, nhìn cô cười vô cùng nhu hòa.

Yến Yến từ khi tới nơi này cũng chưa đi ra ngoài bao giờ, một là không biết đi ra ngoài như thế nào, hai là bởi vì bà nội ở chỗ này cũng nên cô cũng không biết đi đâu.

Bây giờ đã có mục đích, Yến Yến liền quyết định đi ra ngoài.

Biệt thự rất lớn, nối liền bên ngoài được xây dựng một con đường dẫn đến cổng chính. Yến Yến chưa từng đi xa hơn, trên người cô mặc chiếc váy có thắt lưng do Ân Ly chuẩn bị để cho cô mặc, có màu xanh lam.

Lúc mới mặc vào, Yến Yến nhìn thấy hắn khó nén nổi kinh hỉ, có chút không được tự nhiên.

Ngược lại, hiện tại cô cũng không quan tâm đến cái gì.

Cô đi một đoạn đường dài, khi tiếp cận cánh cửa hoa lệ lại trang nghiêm kia thì bị mấy tên vệ sĩ áo đen ngăn lại.

Yến Yến có chút khó hiểu, cô chỉ làm việc ở đây, cũng không phải là bán mình cho Ân Ly, vì sao ngay cả tự do cá nhân cũng bị hạn chế.

Không hiểu sao có chút khó xử, cô đỏ mặt.

Mấy người đàn ông vạm vỡ hiển nhiên đứng chặn đường, hình thành một bức tường thịt, Yến Yến không tránh được bọn họ.

Cô quyết định gọi điện thoại cho Ân Ly.

Đầu kia là một tràng âm thanh bận rộn, không có kết nối.

Yến Yến nhìn thời gian, có chút bối rối.

Cô đành trở lại biệt thự.

Nhớ lại khu vườn phía sau có một lối ra, lại ít người.

Yến Yến thả nhẹ bước chân, xách làn váy, đi về phía cửa sau.

Từ xa, cô nhìn thấy hai con vật dữ tợn, trên cổ chúng đeo xích sắt. Nghe thấy tiếng người liền liên tục xông về phía trước.

Yến Yến bị dọa đến mức ngã xuống đất.

Một hồi sợ hãi.

Nhìn bức tường trước mắt, không tính là cao, miễn cưỡng có thể vượt tường mà ra.

Yến Yến từ trong kho lấy một cái thang đi ra, bày ở cách xa hai con vật dữ tợn, rụt rè bò lên trên.

Tiếng chó sủa inh ỏi nhanh chóng thu hút sự chú ý của các vệ sĩ, đến lúc này, Yến Yến đã trèo tường đi ra ngoài.

Chỉ có thể gọi điện thoại cho Ân Ly, giờ phút này hắn vừa mới tổ chức xong một cuộc họp quan trọng, lấy điện thoại di động ra nhìn thấy cuộc gọi nhỡ đến từ Yến Yến.

Đuôi lông mày nhuộm ý cười, tại thời điểm hắn muốn gọi lại, liền nhận được một cuộc điện thoại khác.

Sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, cảm xúc cuồng nộ bạo phát.

Ra khỏi biệt thự Yến Yến càng thêm khủng hoảng, chỗ này được núi vây quanh.

Cô lại không biết gì cả.

Chỉ có thể theo con đường nhỏ không mục đích mà bước đi.

Không có phương hướng, lại khó có được tín hiệu hay chỉ dẫn, Yến Yến thoáng nhìn thấy biển báo bên cạnh.

Mới biết nơi này là một vùng ngoại ô.

Yến Yến không hiểu Ân Ly là một người mỗi ngày đều phải đi làm, thế hắn xây nhà ở ngoại ô như thế này để làm gì.

Cô không có tiền, cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô cũng không biết đường.

Chỉ có thể đi theo biển báo đường bộ, dọc theo đường đi hỏi đông hỏi tây.

Mặt trời nóng bỏng thiêu đốt làn da, trên chân Yến Yến là dép lê, trên mặt đất từng bước ma sát khiến lòng bàn chân của cô trở nên đau đớn.

Trong vài giờ.

Ước chừng thời gian, Yến Yến có chút thất thểu.

Có lẽ Giang Thâm đã đi rồi.

Trạm xăng trước mắt có chút quen thuộc, Yến Yến lau đi lớp mồ hôi đang trượt xuống hai gò má, cô cười có chút thoải mái.

Cô lùi giày và chạy về phía trước.

Lòng bàn chân bị tảng đá cứng rắn trên mặt đất làm cho châm chích, nhưng cô cũng không dừng lại.

Đến điểm hẹn, thế nhưng không có một bóng người, hoa sen cũng đã rũ tàn.

Trong lòng Yến Yến có chút mất mát, cô đành buông tiếng thở dài.

"Yến Yến." Thanh âm quen thuộc phía sau truyền đến.

Đáy mắt cô lại sáng lên.

Xoay người nhìn anh, trong lúc nhất thời cô trở nên ủy khuất muốn rơi lệ.

Yến Yến cứng rắn đem cảm xúc uất nghẹn đè nén trở lại.

Chỉ là nhìn anh liên tục cười, trông cô có chút ngốc nghếch.

Giang Thâm đã lâu không gặp cô, anh liền ôm cô vào lòng, giống như muốn xoa vào cốt huyết.

Yến Yến cũng ôm anh.

Sau một khoảng thời gian khá dài.

Hai người tách ra, Yến Yến vẫy vẫy tay với anh.

"Giang Thâm, anh cúi đầu."

Đôi mắt của cô sáng lên.

Chiếc váy dây màu xanh lam làm nổi bật làn da vừa trắng vừa mềm mại của cô, nhìn không ra sự khốn khó. Anh biết cô đã có một công việc khác, cô cũng được đối xử tốt và cô rất hạnh phúc.

Anh cũng hy vọng bảo bối của anh có thể vượt qua mọi khó khăn một cách tốt đẹp.

Chỉ tiếc là hiện tại anh không có năng lực, phận ăn nhờ ở đậu nên anh chỉ có thể cố gắng chống đỡ.

Giang Thâm vẫn cảm thấy mình chỉ cần một chút thời gian.

Anh cúi đầu, Yến Yến chân trần đệm lên. Cô kề sát vào mặt anh mà hôn lên.

Giang Thâm nhẹ nhàng tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.

Thật ngọt lại thật giống ảo ảnh.

Yến Yến có một nụ hôn như nước, Giang Thâm lấy lại tinh thần lại thấy cô đã rơi lệ.

Trong lúc nhất thời có chút luống cuống.

Anh muốn ôm cô.

Yến Yến lắc đầu, lùi về phía sau vài bước.

Lúc này, anh mới thấy cô không mang giày, chân có nhiều vết bầm tím.

"Giang Thâm, em không thích anh. Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa."

Một từ đã kết án tử hình.

Giang Thâm trở tay không kịp muốn tiến lên ôm lấy cô.

Yến Yến lại bỏ chạy.

Ngay cả làn váy của cô, anh cũng không thể đụng tới.

Yến Yến khóc, rơi đầy lệ trên mặt, mấy ngày nay dường như cô đã rơi hết nước mắt.

Những lời này là Yến Yến suy nghĩ kỹ càng mới quyết định nói ra.

Bên cạnh cô không có tình yêu, không có chỗ dựa, cô cũng mất đi dũng khí.

Cô không thể giúp anh.

Yến Yến chạy về chỗ ở với bà nội, còn chưa kịp đi vào, cô đã bị mấy tên áo đen bắt được.

Cô quay đầu lại, cô nhìn thấy một gương mặt tràn đầy phẫn nộ và không thể tin được của Ân Ly chiếu vào mắt.

Hắn sẽ trở thành cơn ác mộng của cuộc đời cô.
Chương kế tiếp