Yến Yến

Chương 8
Yến Yến muốn chạy trốn, trực giác khiến cô muốn tránh né.

Đôi chân trần của cô ở trên mặt đất kéo ra một đường vết máu đỏ.

Thần sắc tràn ngập ở đáy mắt của Ân Ly, mãnh liệt không thôi.

"Yến Yến, sao em lại muốn trốn? Tôi không đủ tốt với em sao?"

Thanh âm của Ân Ly trở nên có chút sắc lạnh, đột nhiên không còn thấy vẻ ấm áp.

Yến Yến không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm phải bức tường phía sau. Ân Ly cất bước, đi tới trước mặt cô nhanh như một cơn gió.

Yến Yến bị dọa đến kinh hoảng có chút thất thố, đáy mắt lộ ra nỗi sợ hãi dương như có thể bùng cháy.

Ân Ly vươn tay vòng quanh eo cô, nhấc bổng cô lên trên vai, đi về phía trước.

Yến Yến dùng sức giãy dụa, chân lắc lư giữa không trung, ngay cả điểm nhạy cảm trước ngực cũng đặt ở bả vai Ân Ly, chúng nhảy lên, chuyển động theo nhịp bước chân, cả người phát nóng như có hỏa bốc lên.

Tay Ân Ly vỗ mạnh vào chiếc mông xinh đẹp của Yến Yến, phát ra tiếng vang nặng nề, văng ra trong lòng bàn tay, mang theo mười phần nhục dục.

Yến Yến bị choáng ngợp, hốc mắt phiếm hồng, mông đau nhức.

"Nếu em lại làm loạn, tôi sẽ cho người kéo tên đàn ông kia của em đi mà đánh một trận, sau này em tốt nhất là cắt đứt với hắn, nếu không có lẽ tôi sẽ chọn gân tay của hắn hoặc là đem miệng hắn cắt đi."

Những lời Ân Ly nói ra rất khác so với hình tượng trước đó.

Yến Yến có cảm giác bản thân bị hắn lừa dối.

Quý ông nho nhã kia, phong độ nhẹ nhàng, lấy việc giúp người làm niềm vui giờ đã đi đâu.

Cô cắn môi, cảm thấy ủy khuất, buồn bực không nói nên lời.

Bởi vì người đàn ông ném cô ở ghế sau xe.

Đáy lòng cô lại cảm thấy thấp thỏm, nhìn lại, lại thấy lo lắng cho an nguy của Giang Thâm.

Một đường trở về cô không nói gì, khi đi lòng vòng trở về biệt thự, bầu không khí này khiến cô hít thở không thông.

Yến Yến nhìn hoa hồng trong vườn, trong lòng sinh ra một trận hoảng loạn.

Ân Ly lạnh lùng kéo Yến Yến xuống xe.

Cô không có giày trên chân lại gần như vì bị kéo mạnh mà chạy đi. Khi đi đến trước mặt Ân Ly, hắn thấy cô cố sức hơn bình thường vì thế liền ôm cô lên.

Càng đến gần biệt thự, Yến Yến lại càng hoảng hốt.

Cái loại cảm xúc vô cớ này làm cho cô vội vàng muốn chạy trốn, nhưng không có một chút chỗ dựa vào.

Cô muốn thoát khỏi vòng tay của Ân Ly, muốn nhảy trở lại mặt đất, muốn chạy trốn.

Hốc mắt Yến Yến phiếm hồng, đôi mắt thật sâu trong suốt, bộ dáng đáng thương giống như một con thỏ lạc đường, tóc rối bời, mang theo mỹ cảm dễ làm người ta cảm thấy mềm lòng.

Làm cho người ta thương xót.

Hiện tại, cảm xúc của Ân Ly đã đến điểm giới hạn, trong đôi mắt nứt nẻ là ánh lửa của sự tức giận đến không thể dập tắt được.

Hắn đã nhìn thấy nụ hôn của cô.

Hắn có chút u sầu nghiêng đầu, cúc áo bị ngón tay rõ ràng tháo xuống, trái tim khó chịu như mèo cào.

Hắn không thể ngừng run rẩy.

Đó là đồ của hắn, và đồ đạc của hắn lại dính vào nụ hôn của người khác.

Hắn điên cuồng tự hỏi mình trong đầu, nhưng không ai có thể trả lời.

Da đầu hắn căng thẳng, gân xanh cũng nổi lên.

Ân Ly đè nén cảm xúc bị ngược ấy, ngay cả việc nuốt nửa chai thuốc cũng vô ích.

Tất cả phòng tuyến của hắn khi nhìn thấy đôi mắt Yến Yến hiện rõ sự sợ hãi cùng ý định muốn chạy trốn của cô đột nhiên sụp đổ.

Hắn muốn chiếm hữu cô ấy, để cô thuộc về chính hắn.

Hắn muốn thân thể cô bao trùm vết hôn của hắn, mỗi một tấc da thịt của cô đều là của hắn.

Ân Ly đưa cô vào phòng tắm, vòi hoa sen được mở ra.

Sương mù bốc lên, nước, tất cả đều là nước, dâng lên trên người Yến Yến.

Bao bọc thân thể bồng bềnh của cô, mái tóc dài dán lên mặt có thêm sự quyến rũ.

"Ân tiên sinh..." Yến Yến gọi hắn, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Thế nhưng đáy mắt Ân Ly lại chỉ có một mảnh màu đỏ, hắn ngồi xổm trước mặt Yến Yến, nhìn thân thể run rẩy của cô.

Tay hắn vuốt ve, ban đầu là vuốt ve mặt mày, sống mũi, lông mi nhảy nhót của cô, cuối cùng là đôi môi nhỏ bé mà đầy đặn.

Ngón tay Ân Ly theo hình môi của Yến Yến mà vờn quanh, mang theo miết nhẹ khiến cô có chút ngứa.

Yến Yến rơi lệ, hỗn tạp trong nước phun ra giống như vòi hoa sen, không phân biệt được.

Chỉ có thể thấy ánh mắt đỏ bừng của cô, bên trong là sự luống cuống cùng hoảng loạn.

Ân Ly vuốt người cô, sau đó liền hôn xuống.

Đó không phải là một nụ hôn. Có lẽ đó là ngược đãi.

Giống như cuộc đấu tranh của một con thú đang bị mắc kẹt.

Cắn xé.

Yến Yến muốn đẩy hắn ra, nhưng lực của cô lại không đủ lớn, bàn tay nhỏ bé vỗ loạn trước ngực hắn, giống như một loại khiêu khích khác.

Hơi thở phóng khoáng của Ân Ly tràn ngập chóp mũi.

Yến Yến bị đầu lưỡi ấm áp của anh xâm lấn, cuốn lấy, mút mát, ánh mắt cô phủ lên một tầng mê ly, ngân ngấn nước, giống như hoa nở trong sương sớm.

Mông lung không thực tế.

Ân Ly gặm cắn cánh môi cô.

Khi tách ra kéo ra một sợi mảnh giống như bạc.

Đáy mắt Yến Yến tràn đầy phẫn nộ cùng không thể tin được.

Cô tát Ân Ly một cái, móng tay xẹt qua dung mạo tuấn tú của hắn, phá vỡ gương mặt với một vết đỏ thật dài và cong.

Toàn thân Yến Yến ướt đẫm, vải vóc dán sát vào thân thể, mang theo chút dục dục.

Ân Ly đứng dậy, nhìn cô từ trên cao xuống, hắn tháo mắt kính ra.

Khung kim loại nện trên mặt đất, trang phục chỉnh tề bị đôi tay kia làm rối loạn, cô đã chọn cà vạt màu lam cho anh thế nhưng giờ chiếc cà vạt ấy lại rơi nửa ra ở cổ.

Cảm giác kiêng khem bị phá vỡ.

Phong độ nhẹ nhàng cũng không còn nữa.

Đôi mắt tà khí của Ân Ly nhìn chăm chú từng tấc da thịt của Yến Yến.

Yến Yến được nhìn đến sởn cả gai ốc.

Không nhịn được lùi về phía sau.

Lùi lại vào vách ngăn bồn tắm.

Ân Ly kéo cô lên.

Hắn kéo cô ra bên ngoài phòng lớn, trầm mặc mà mở tủ quần áo, bên trong từng hàng quần áo tinh xảo hiện ra.

Hắn lấy ra một chiếc váy giống hệt cái cô đã mặc trước đó.

Đi tới trước mặt Yến Yến. Không nói gì hơn, hắn chỉ đem chiếc váy cô đang mặc mà lột ra.

Thân thể trần trụi của Yến Yến hiện ra, Ân Ly gần như mê luyến nhìn lướt qua từng tấc da thịt của cô.

Cô bị nỗi sợ hãi đang dâng trào chi phối, muốn che đậy chính mình, lại thấy Ân Ly gần như bị thần kinh mà mặc cho cô một chiếc váy giống hệt.

Hắn dắt cô đến một căn phòng khác ở cuối biệt thự.

Yến Yến sợ hãi.

Ngôi nhà nằm ở nơi xa xôi nhất, gần vườn hoa hồng ở phía sau núi.

Yến Yến rốt cục cũng thấy rõ đôi mắt dưới gọng kính, bên trong xen lẫn nhiều loại cảm xúc và dục vọng không rõ ràng.

Giống như ngọn lửa đang bừng cháy, trường kỳ và mãnh liệt, nóng bỏng, sôi trào, chỉ cần hơi thổi qua, dường như liền có thể biến tất thảy thành hoang mạc.

Bàn tay rõ ràng của Ân Ly kéo cổ áo, trang phục có phần rối loạn, nhưng tư thái lại trang nghiêm.

Gương mặt ôn hòa ngày xưa, mang theo cảm giác xuân phong say mê giờ phút này giống như một mảnh sương mù. Cà vạt màu xanh được tháo ra, được dùng để trói lên trên tay cô, hắn giống như một gã thợ săn đang thuần hóa con thú với một thanh súng.

Đáy mắt hắn nồng đậm sự cuồng nhiệt đến không thể tan ra được. Yến Yến trốn về phía sau, đôi chân trắng hồng lẻ loi giẫm lên sàn nhà bằng sứ trắng, cảm giác lạnh lẽo kia từ mũi chân bắt đầu lan tràn, theo đốt sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu giống như đang bị món binh khí kề ở cổ.

Trong nháy mắt, cô trở nên hoảng loạn thất thố. Cái loại sợ hãi hiện rõ trên mắt khiến hắn chán ghét.

Ân Ly thấy cô vẫn lùi về phía sau, phía sau là một cửa sổ sát đất trong suốt, bên ngoài phản chiếu bóng dáng những cây hoa hồng làm cho gương mặt kinh hoảng của Yến Yến cũng trở nên xinh đẹp.

Khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt kinh hoảng, so với ánh sáng ở nơi chân trời xa xôi còn động lòng người hơn.

Ân Ly nở nụ cười, có chút âm hàn, giống như băng không tan được, rơi vào trong mắt Yến Yến cảm giác đều mang theo một tia hàn ý.

"Ân tiên sinh..." Yến Yến gọi tên hắn.

Ý đồ khơi dậy lương tâm còn sót lại của hắn, đối với bệnh thần kinh của Ân Ly mà nói, hiển nhiên là vô dụng, điều đó chỉ kích sự bộc phát thú tính cùng nhục dục của hắn.

Yến Yến không thể lùi về sau nữa, sống lưng mảnh khảnh của cô đã chạm đến cửa sổ thủy tinh phía sau. Giờ đây cô giống như một con bướm đang vướn lên mạng nhện, hai cánh va chạm mà cố gắng giãy giụa nhưng lại không thoát ra được, vô lực mờ mịt chờ chết.

Ân Ly đã tới trước mặt Yến Yến, thân ảnh cao lớn chặn hết ánh sáng.

Yến Yến muốn tránh thoát khỏi bàn tay đang cầm cổ tay cô nhưng chỉ vô ích.
Chương kế tiếp