[Zhihu] Nữ phụ thiên kim

Phần 7
22.

Mấy tên bắt cóc vừa nếm trải cảm giác đau đớn “tuyệt tử tuyệt tôn” thì sợ hãi khai ra bằng hết.

Cũng không phải là bắt cóc gì cả, bọn hắn vốn dĩ chỉ là một đám côn đồ. Tất cả những chuyện này đều có người lên kế hoạch trước nhưng bọn hắn cũng không biết người đó là ai. Đối phương chỉ bảo đêm nay sẽ có một cô gái xuất hiện, nếu cưỡng h.iếp cô ấy thì sẽ được nhận một khoản thù lao rất lớn.

Đối phương che giấu rất kỹ, nhưng năng lực điều tra của Phong Từ Thư còn nhanh hơn, thế nên chẳng bao lâu sau đã tra được kết quả.

Là Chung Lam.

Chai rượu vang đỏ kia đã khiến cô ta mất mặt nên muốn tìm Trình Lâm để báo thù.

Sau khi trở về nhà, Trình Lâm và tôi đã kể lại chuyện này với cha mẹ để kiện Chung gia ra tòa.

Nhưng cha tôi lại chọn cách im lặng không làm to chuyện, vì gần đây Trình gia đã bắt đầu hợp tác làm ăn với Chung gia. Mẹ tôi còn nói đó là chuyện trinh tiết của Trình Lâm, nếu lộ ra ngoài sẽ không hay cho lắm.

Tôi chỉ đứng một bên, lòng đã hoàn toàn nguội lạnh.

Tiếng ch.ửi rủa của Trình Lâm lại vang lên trong đêm tối.
—— [Đúng là hành vi của động vật.]
—— [Động vật làm cha mẹ còn tốt hơn ông bà.]
—— [Không biết khi nào thì nam phụ mới chuyển nghề thành sát thủ nhỉ.]
—— [Mau đóng gói hai thứ này lại rồi ném đi đâu thì ném.]
—— [Tức ch.ết đi được.]
—— [Phải ch.ửi thề mỗi người ít nhất 10 câu mới hả dạ.]
—— [Mà thôi vậy.]
—— [Tha cho bọn họ.]
—— [Nếu không nữ chính bị kẹp ở giữa lại phải khó xử.]
—— [Ai bảo 2 lão già này nuôi nấng cô ấy suốt 20 năm, cô ấy cũng có cảm tình với họ, hicc.]

Tôi lặng lẽ lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhưng mãi một lúc sau thì tôi mới nói “Chắc mẹ nghĩ nếu Trình Lâm bị người ta bàn tán thì sau này không được gả vào gia đình tốt, nhà chúng ta sẽ mất đi chỗ dựa, đúng không?”

Hình như trước giờ họ luôn luôn như vậy, đứng trước lợi ích thì tình cảm đâu có đáng là gì? Tôi cũng được, mà Trình Lâm cũng thế, chỉ là quân bài mặc cả để đổi lấy lợi ích.

Trước đây... chỉ là tôi không muốn tin tưởng vào chuyện này mà thôi.

Nghĩ lại mới thấy, tôi và Phong Diên đã đính hôn từ khi còn nhỏ, trước lúc đính hôn thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ.

Họ chẳng quan tâm chúng tôi có thích đối phương không, cũng chẳng để ý hạnh phúc tương lai của tôi sẽ thế nào, thứ họ cần chỉ là tôi sẽ mang lại lợi ích gì cho Trình gia.

Có lẽ là bị tôi nói trúng tim đen, cha tôi lập tức thẹn quá hóa giận.
"Trình Ương Ương! Nhìn rõ thân phận của mình bây giờ đi, đã là người ngoài thì đừng nói nhăng nói cuội rồi xen vào chuyện riêng trong nhà."

Tôi nhếch miệng “Nhà như vậy thì thà không có còn hơn”.

Nói xong thì tôi quay người bỏ đi.

Nếu Trình Lâm không xuất hiện, chỉ sợ tôi sẽ mãi đắm chìm trong ảo ảnh tươi đẹp mà bọn họ tạo ra, tất cả đều là giả dối.

Nếu theo như lời Trình Lâm nói là cả đời tôi sau này đều bị hủy, vậy chắc hẳn đòn đ.ánh mạnh nhất, đòn đ.ánh làm tôi tổn thương nhiều nhất chính là từ những người mà tôi gọi là gia đình.

Vì tôi thực sự đã từng cho rằng… tôi sống rất hạnh phúc.

23.

—— [Oaaaa!]
—— [Đúng là ánh sáng của chính nghĩa!]
—— [Nữ chính đẹp trai quá, mãi yêu ~]
—— [Nữ nhân, trong vòng ba phút nữa, tôi muốn nhìn thấy cô rời khỏi căn nhà này.]
—— [Đừng quay đầu lại, đây là cái gia tộc gì vậy, hút m.áu còn đỉnh hơn cả con muỗi nữa. ]
—— [Mau đi đi.]

Trình Lâm dừng một chút, giống như lại nhớ tới cái gì.

—— [Huhu mình cũng muốn đi.]
—— [Nhưng mà không thể làm sụp đổ thiết lập nhân vật được.]
—— [Không được, mình còn phải tiếp tục cản trở nữ chính và thằng cha Phong Diên kia, còn phải duy trì hình tượng nữ phụ độc ác.]
—— [Không đi được, không đi được.]
—— [Chỉ đành đứng nhìn nữ chính rời đi.]
—— [Cô ấy đi rừng, còn mình ở nhà canh giữ...]

Trình Lâm lấy đâu ra nhiều suy nghĩ kỳ quái như vậy?

Tôi thở dài rồi quay đầu gọi.

“Sao còn đứng đó? Không đi à?”

Khuôn mặt của Trình Lâm lập tức thả lỏng, tôi chỉ nghe được một tiếng.

—— [Gâu!]

Trình Lâm không nói hai lời, nhanh chóng chạy theo bước chân tôi.

Cha tôi ở phía sau quát lên "Được! Được lắm. Chúng mày đi hết đi! Có giỏi thì đừng trở lại."

Trình Lâm quay đầu làm ra mặt q.uỷ.

"Còn có chuyện tốt như vậy sao?
"Không về thì không về."

24.

Cha mẹ nghĩ rằng chúng tôi không thể nào cầm cự quá 2 ngày, vì tôi không có tiền, cũng chẳng có nơi nào để đi cả. Thẻ tiền của tôi đã bị khóa, lúc rời đi cũng không mang theo đồ vật giá trị gì, đợi đến khi sắp ch.ết đói sẽ tự biết đường về nhà thôi.

Đáng tiếc thay, còn có nhiều chuyện mà bọn họ không hề hay biết.

Từ khi còn là sinh viên năm nhất thì tôi đã bắt đầu tìm hiểu và làm việc về truyền thông, cho đến bây giờ cũng đã dành dụm được một số tiền kha khá và mua được một căn phòng nhỏ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là một sở thích bất chợt, không ngờ là nó lại hữu dụng trong hoàn cảnh như thế này.

Bây giờ chỉ cần bắt taxi đến đó là xong.

Nhưng khi tôi ra ngoài thì lại thấy Phong Từ Thư đang tựa vào cửa xe hút thuốc.

Anh ấy vẫn còn ở đây?

"Chú nhỏ, anh…"
"Hai người thế nào…"

Chúng tôi đồng thời mở miệng, rồi lại đồng thời im lặng nhìn nhau.

Không khí có chút mờ ám, trong lòng Trình Lâm lại bắt đầu ngâm thơ.

—— [Đêm khuya tối đen.]
—— [Lạnh như băng tuyết.]
—— [Là ai chiếu sáng mảnh đất này.]
—— [À, hóa ra là tôi.]
—— [Một bóng đèn phát sáng.]
—— [Một bóng đèn khổng lồ.]

Ngâm thơ xong thì cô ấy thở dài "Phong tiên sinh, vừa rồi chị em tôi cãi lời cha mẹ, thế là hôm nay cả 2 đứa đều bị ném ra khỏi nhà rồi, chúng tôi không có nhà để về nữa."

Chờ chút đã… Ai cho em cái tự tin mà nói là không có nhà để về?

“Chị có một căn nhà ở bên ngoài, ba phòng ngủ và một phòng khách.” Tôi đáp lời.

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt hận thù.

"Nhà của chị lâu không có ai ở, muốn dọn sạch cũng phải mất 2 ngày, em sợ bẩn lắm."

Tôi liền bảo "Lúc đi học chị thỉnh thoảng sẽ ở vài ngày, yên tâm đi, cực kỳ sạch sẽ."

"Đèn thì sao?"
"Đèn điện đầy đủ."
"Điều hòa..."
"Máy lạnh máy sưởi đều dùng được."
"Bàn chải đánh răng và dép..."
"Chuẩn bị cả rồi."

Trình Lâm nghiến răng tuyệt vọng.

"Nhưng mà chị ơi, tối nay em sợ quá, huhuhu, thật sự rất đáng sợ.
"Vậy nên em phải đến nơi nào đó có nhiều dương khí.
"Chẳng hạn như…
"Nhà của Phong tiên sinh."

Tôi:...

Đây là cái lý do gì vậy?

Vì để gán ghép tôi và Phong Từ Thư lại với nhau, hầu như chuyện gì cô ấy cũng có thể bịa ra ra được…

Còn tôi thì chỉ biết cạn lời.

25.

Đúng lúc tôi đang bối rối thì lại nghe được nội tâm Trình Lâm đang gào thét.

—— [Nam phụ! Còn đứng đó làm gì?]
—— [Nói đi, bày tỏ ý kiến gì đi!]
—— [Cơ hội ở trước mắt, anh chỉ cần vươn tay ra nắm lấy cho tôi!]
—— [Anh không phải đàn ông!]
—— [Tôi hoài nghi năng lực của anh.]
—— [Chứng minh đi chứ!]
—— [Nhanh lên!]

Trình Lâm cực kỳ sốt ruột, ánh mắt gần như đang dán lên người Phong Từ Thư. Nếu tôi không biết sự thật thì có khi còn nghĩ cô ấy thích Phong Từ Thư luôn đấy.

Vậy nên bây giờ tôi càng cảm thấy Trình Lâm nhìn Phong Từ Thư… giống như một tay cờ bạc đang nhìn chằm chằm vào đống tiền giấy.

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Trình Lâm trong bộ quần áo ăn xin rách rưới, cầm theo tờ tiền có in hình Phong Từ Thư rồi ném nó lên bàn.

“Đánh cược, toàn bộ, thổ cẩu Trình Lâm tôi đây đánh cược tất cả tài sản là nữ chính và nam phụ sẽ ở bên nhau!”

Tôi tự bịa ra cốt truyện, sau đó tự xúc động trước câu chuyện mà mình nghĩ ra…

Bầu không khí lại trở nên im ắng đến kỳ lạ, Phong Từ Thư lấy điếu thuốc trên miệng xuống, chậm rãi thở ra một hơi rồi dập tắt điếu thuốc đi.

"Tôi không phiền đâu.
"Chỉ là trong nhà khá vắng vẻ, nhưng mà có khá nhiều phòng, các phòng ngủ ở trên tầng 2 đều có thể dùng được.

“Ương Ương, tùy cô.” Phong Từ Thư vẫn để tôi quyết định “Cô có muốn đi không?”

Đôi mắt vốn dĩ băng giá lạnh lùng của anh gần như tan chảy thành sự dịu dàng vô tận, còn phảng phất… là sự hy vọng ẩn giấu sâu trong đáy mắt.

Lòng tôi bất chợt dịu lại, giống như trong ngực mình có một bông hoa đang nở rộ.

"Đi thôi." Tôi nói "Vậy làm phiền chú nhỏ rồi."

Ánh mắt Phong Từ Thư lập tức sáng lên, anh ấy nhìn tôi rất lâu rồi mới khẽ mỉm cười.

“Không phiền đâu.” Anh chậm rãi nói.

Trình Lâm ở bên cạnh tôi đã không còn giống con người, cứ liên tục kêu gào hú hét như bộ tộc hoang dã trong rừng sâu.

"Khà khà khà!" Trình Lâm cực kỳ vui vẻ "Dương khí, dương khí... khà khà khà, dương khí của tôi!"

Đấy, có phải là tiếng người đâu.

Tôi nghe không hiểu, chỉ nghe được nội tâm cô ấy như đang nổ pháo hoa.

—— [Tôi khóc rống lên, liệu có ai biết?]
—— [Tôi cầm sào đẩy ở phía sau.]
—— [Nam phụ bước một bước nhỏ.]
—— [Nữ chính bước một bước nhỏ.]
—— [Một bước nhỏ, cộng thêm một bước nhỏ là bằng hai bước sao?]
—— [Không…]
—— [Họ đã bước một bước dài trong sự tiến bộ của nhân loại.]
—— [Vượt qua núi cao, vượt qua biển rộng, vượt khỏi địa cầu, bước ra hệ ngân hà, tôi đã nhìn thấy tương lai xán lạn của hai người bọn họ!]
—— [Ai biết? Ai biết?]

26.

Nhà của Phong Từ Thư quả thực khá vắng vẻ, lại còn cô đơn lạnh lẽo giống như con người anh vậy. Không gian rộng lớn như vậy mà trang trí cực kỳ đơn giản, ngoài một số đồ nội thất cần thiết ra thì chẳng còn gì khác.

Phong Từ Thư nói rằng đây cũng chỉ là một nơi để ở, miễn con người có thể sống là được rồi.

Trình Lâm thần thần bí bí lắc ngón tay với anh.

"NoNoNo…" Cô ấy nói "Phong tiên sinh đây là đang thiếu một nữ chủ nhân, nếu anh và người yêu cùng sống chung với nhau, mỗi ngày anh đều sẽ phải suy nghĩ làm cách nào để ngôi nhà trông phong phú và ấm cúng hơn.”

Phong Từ Thư chỉ liếc nhanh về phía tôi. Hai tai tôi lập tức nóng ran, nhưng tôi vẫn giả vờ như không để ý.

Đêm nay xảy ra rất nhiều chuyện, sau khi thu dọn đồ đạc xong là đã gần mười hai giờ, tôi đang định chúc Phong Từ Thư ngủ ngon rồi lên lầu thì lại nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay anh ấy.

M.áu đã đông lại, nếu không phải là có ánh đèn rọi vào thì tôi còn chẳng nhìn thấy vết thương đó nữa.

Tôi dừng lại một chút.
"Chú nhỏ, tay của anh..."

Lúc này anh mới để ý đến tay mình "À, không việc gì, m.áu của người khác."

Có q.ủy mới tin anh, nhìn kiểu gì cũng thấy đó không đơn giản chỉ là vết m.áu khô.

“Tôi xem một chút được không?” Tôi bước đến gần anh “Không mất quá nhiều thời gian đâu.”

Phong Từ Thư nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói "Tùy cô."

Tôi nắm lấy tay anh ấy, quả nhiên không chỉ là m.áu đông lại, nhưng cũng may là vết thương khá nhỏ.

Sau khi lau sạch m.áu xung quanh vết thương, tôi bắt đầu lục lọi trong hộp đựng thuốc của nhà anh. Trong tủ không có quá nhiều loại thuốc, nhưng có thuốc sát trùng và bông băng y tế thì cũng đủ để tôi dùng.

Lúc tôi mang thuốc qua thì Phong Từ Thư vẫn đang ngẩn người tại chỗ.

“Chú nhỏ…” Tôi vừa muốn nắm lấy tay anh, bỗng nhiên Phong Từ Thư lại lên tiếng ngắt lời.

"Ương Ương." Anh nói "Em và Phong Diên đã hủy hôn rồi."

Sao anh ấy lại đột ngột nhắc tới chuyện này?

Tôi tự mình kéo tay anh xuống, rồi nhúng tăm bông vào thuốc sát trùng và nhẹ nhàng thoa lên vết thương.

Tôi đáp "Ừm."

Bàn tay Phong Từ Thư bỗng hơi run run, cũng không hiểu là vì đau hay là đang khẩn trương nữa.

"Đêm nay cố tình chờ ở đó là muốn nói với em một tiếng.

"Nếu đã hủy hôn rồi thì cũng không cần gọi tôi là chú nhỏ." Phong Từ Thư tiếp tục.

Tôi ngẩng đầu nhìn Phong Từ Thư, ánh mắt anh nhìn tôi nóng rực, tôi vội vàng cúi đầu không dám nhìn thêm nữa.

Sau đó Phong Từ Thư lại nói.

"Ương Ương, gọi tên của tôi là được rồi."

Lòng tôi hơi mơ hồ, tôi bất cẩn chọc mạnh cây tăm bông vào vết thương trên tay anh. Có lẽ là bị tôi làm cho đau nhức, Phong Từ Thư bất chợt hít một hơi sâu.

Tay chân tôi lập tức luống cuống "Phong..."

Nhưng mãi tôi cũng không thể gọi tên anh ấy được, chỉ đành bắt chước giọng điệu của Trình Lâm.

"... Phong tiên sinh."

Không biết tại sao, cái tên bình thường như vậy cũng khiến khuôn mặt tôi nóng bừng. Tôi cúi đầu giả bộ đang chăm sóc vết thương, không thể ngẩng mặt lên nhìn anh nữa.

Kỳ lạ thật, có gì đâu mà phải xấu hổ nhỉ?

Mặc dù tôi không phải là người có da mặt dày, nhưng cũng không đến nỗi chỉ một cái tên gọi cũng đủ để khiến tôi đỏ mặt.

Ừm, có lẽ là do chúng tôi ở quá gần, tôi vẫn nắm tay Phong Từ Thư, nhưng tôi chỉ thoa chút thuốc thôi… đụng chạm cơ thể là chuyện rất bình thường.

Hoặc là, dáng người của Phong Từ Thư quá cao, tôi ngồi trước mặt anh bị che khuất ánh sáng, giống như tôi đang ngồi trong lòng anh, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, chỉ là… tôi chưa từng ngại ngùng như thế này khi đối mặt với những người đàn ông khác, kể cả là Phong Diên.

Phong Từ Thư dường như không giống với những người khác.

Phong Từ Thư ngoài lạnh trong nóng, tưởng vô tình nhưng vẫn rất dịu dàng, khi tôi ở bên cạnh anh luôn có cảm giác an toàn một cách khó hiểu. Anh ấy luôn điềm tĩnh, luôn bảo vệ tôi, không cho tôi nhúng tay vào những thứ nguy hiểm, quan trọng hơn cả là… anh ấy vẫn luôn tôn trọng quyết định của tôi.

Phong Từ Thư hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng mà tôi mong muốn, một người như vậy sao có thể không động lòng?

Đầu óc tôi đang nghĩ linh tinh, bỗng nhiên lại nghe được tiếng cười trầm thấp.

"Phong tiên sinh..." Phong Từ Thư đang nhớ lại cách gọi của tôi khi nãy "Tiên sinh à..."

"Xem ra cũng không tệ."
Chương kế tiếp