[Zhihu] Nữ phụ thiên kim

Phần 8
27.

Tôi vội vàng quấn băng cho Phong Từ Thư với tốc độ như một con quay dây cót, sau đó chạy ra khỏi phòng.

Khi lên lầu, đúng lúc tôi gặp được Trình Lâm vừa mới tắm gội xong, nội tâm cô ấy hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng.

—— [?]
—— [Sao mặt nữ chính lại đỏ thế nhỉ?]
—— [Cô ấy vừa từ dưới lầu chạy lên, nam phụ ở dưới lầu...]
—— [Ahhhh tôi đã bỏ lỡ điều gì!]
—— [Có chuyện gì mà kim cương qq hồng cao quý của tôi không thể nhìn thấy?]

(*từ gốc: qq 粉钻, theo mình tra được là một dịch vụ của Teccent, được giảm giá mua hàng, sở hữu các vật phẩm của thương hiệu,...)

—— [Chẳng lẽ bọn họ...?]

—— [Đêm đen như mực, lạnh như băng tuyết, nam nữ ánh mắt giao nhau, lập tức bắn ra tia lửa, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Não tự động viết ra ba nghìn chữ..."

Tôi lắng nghe đống tình tiết kỳ lạ trong đầu Trình Lâm rồi lên tiếng ngắt lời.

“Đừng nghĩ lung tung.” Tôi nói “không có gì đâu.”

—— [Ôi, không có gì... Thất vọng quá.]
—— [???]
—— [!!!]
—— [Đợi đã, nữ chính vừa nói sao?]
—— [Làm sao nữ chính biết là mình đang nghĩ lung tung?]

Tôi định sẽ nói toàn bộ sự thật cho Trình Lâm để tránh cho cô ấy vì chuyện tối nay mà đau lòng, nếu mà Trình Lâm đau lòng thật thì tôi sẽ thành tội ác tày trời mất.

"Là chị vừa nói đấy." Tôi trả lời "Chị không chỉ biết là em đang nghĩ lung tung, mà còn biết là đầu em vừa phát ra 3 dấu chấm hỏi và 3 dấu chấm than lớn."

Thấy cô ấy thẫn thờ không nói được lời nào, tôi tiếp tục giải thích.

" m thanh của dấu chấm hỏi là duangduangduang, và âm của dấu chấm than là dongdongdong.
"Cho nên, Trình Lâm, trong lòng em nghĩ gì thì chị đều biết cả."

Trình Lâm lập tức hóa đá, giống như đã gặp phải tình huống xấu hổ nhất trên trần đời.

28.

Một lúc lâu sau Trình Lâm mới đáp lại lời tôi.

"Em không tin." Cô ấy tiếp tục chối bay chối biến "Chị lừa em."

Khuôn mặt tôi không chút cảm xúc “Đêm đen như mực, lạnh như băng tuyết, nam nữ ánh mắt giao nhau, bắn ra tia lửa, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần..."

"Áaaa." Trình Lâm vội nhào tới bịt miệng tôi "Đừng nói nữa mà, còn hơn cả tự sát ấy."

Thực ra tôi cũng không nói thêm được nữa, nhưng vẻ ngoài thì vẫn phải giả bộ bình tĩnh để còn hù dọa Trình Lâm.

"Giờ thì tin chưa?" Tôi hỏi lại.

Trình Lâm ỉu xìu giống như một quả bóng xì hơi.

"Được rồi." Cô ấy nói "Chị thấy em diễn xuất thế nào?"

Tôi nói dối mà mặt còn không đổi sắc “Ít nhất cũng phải giành được một giải Grand Slam.”

(*Grand Slam: từ gốc 大满贯, theo Internet thì đây là thuật ngữ để chỉ giải thưởng hàng đầu trong lĩnh vực nào đó, nhưng phổ biến nhất là quần vợt.)

Cô ấy thở ra một hơi.
"Chị thấy vậy là được rồi."

Tôi giơ ngón tay cái lên "Tương lai chắc chắn sẽ rất hứa hẹn."

Khuôn mặt Trình Lâm lộ ra vẻ cảm động, rồi cô ấy bước tới và nắm lấy cánh tay tôi:

"Hic, thực ra em cũng không muốn vào vai nữ phụ xấu xa, mỹ nữ nên giúp mỹ nữ mới phải, còn đối đầu tranh đấu nhau làm cái gì không biết? Thấy công việc ít quá rồi à?”

Khuôn mặt Trình Lâm thả lỏng hơn một chút.

"Chị, em có thể tiếp tục gọi chị như vậy không?"

Tôi thắc mắc "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Lúc xuyên qua đây thì em mới 19, kém chị 1 tuổi."

Tôi gật đầu, suýt nữa thì còn nói cô ấy cư xử như học sinh tiểu học ấy.

"Tên thật của em là gì?"

Trình Lâm lúng túng một lúc.

"Cũng là Trình Lâm, giống hệt như tên của người này." Cô ấy nói "Lúc em đọc truyện còn có người bảo em nên đọc thuộc lòng toàn bộ đi, để lỡ xuyên sách thì còn có cái mà dùng. Thế là em cười “hahaha” vào mặt người ta, huhuhu, em thật ngu ngốc, còn tưởng người ta trêu đùa mình, ai ngờ là tiên tri thật."

Tôi: "Hahaha!"

Cô ấy trợn mắt "Chị còn cười hả?"

"Trái tim em đã vỡ thành 7749 mảnh rồi. Năm xưa Nữ Oa vá trời còn không vá nhiều mảnh như thế này. Đau đớn quá, gục ngã quá."

Tôi rốt cuộc vẫn không nhịn lại được, cứ đứng đó cười liên tục không ngừng.

"Hiện tại có một cách để giúp em đỡ tan nát cõi lòng."

Tôi hít một hơi thật sâu “Nói đi.”

"Bây giờ chị chạy xuống hỏi Phong Từ Thư có thể cho xem cơ bụng một xíu không."

Tôi "..."

Tôi “Chị chạy xuống kể cho anh ấy nghe câu chuyện mà em bịa ra vừa rồi, nói là do em tự viết nhé.”

Tất nhiên tôi chỉ hù Trình Lâm thôi, tôi lấy đâu ra cái gan đó.

Trình Lâm rụt đầu lại: "Thôi quên đi vậy, mỗi người chúng ta cùng lùi một bước, bình an vô sự… bình an vô sự là tốt rồi, haha."

Điệu bộ của cô ấy cứ thấp thỏm, muốn nói rồi lại thôi.

Tôi liếc Trình Lâm một cái "Đừng nhịn, muốn nói gì thì nói đi."

Cuối cùng cô ấy mới hỏi “Chị, chị thật sự không có tình cảm với Phong Từ Thư à?”

Câu hỏi này cũng là điều mà tôi đang nghĩ đến, tôi ngẩn ngơ một hồi lâu, Trình Lâm nhìn tôi hưng phấn như vừa phát hiện ra một vùng đất mới.

Thế là cô ấy thô bạo nắm tay tôi kéo vào phòng.

Chờ một chút đã… nhân vật phản diện này bị làm sao vậy?

"Nói cho em biết! Nói toàn bộ, em muốn nghe huhuhu!" Cô ấy hét lên "Cho đứa trẻ đáng thương này ăn đi, em sắp ch.ết đói rồi."

29.

Kết quả của cuộc trò chuyện thâu đêm đó là ngày hôm sau dưới mắt chúng tôi đều xuất hiện quầng thâm rất lớn.

"Gấu trúc."
"Thổ cẩu bị đ.ánh."

Chúng tôi chỉ vào quầng thâm của nhau và cùng cười rộ lên.

"Thật là một người phụ nữ ác độc." Trình Lâm nhướng mày "Làm gì có ai nói em gái mình là thổ cẩu bị đ.ánh đập chứ?”

"Không, rõ ràng trong lòng em đã phát ra tiếng chó sủa."

“Dừng lại!” Trình Lâm bịt ​​lỗ tai “Chị, duy nhất có mình chị thôi được chưa, đừng nhắc tới nữa, xấu hổ ch.ết đi được.”

Vậy thôi, thổ cẩu cũng có phẩm giá của thổ cẩu. Mà bảo vệ chó cũng là trách nhiệm của con người, tạm thời tha cho cô ấy vậy.

Sau khi rửa mặt thì tôi nhìn thấy Phong Từ Thư đã làm xong điểm tâm, hiện tại anh đang ngồi trước bàn máy tính.

Nhất thời tôi không biết phải nói thế nào.

Câu chuyện tối qua đã cho tôi biết rất nhiều thứ, về chuyện giữa tôi và Phong Từ Thư, một lượng thông tin khổng lồ khiến tôi chưa thể nào chấp nhận được.

Trước đây tôi chưa từng thích ai nhiều như vậy.
Cũng chưa có ai thích tôi nhiều như thế này.

Những cảm xúc đó khiến cho tôi bối rối, thậm chí tối qua khi nói chuyện với Trình Lâm thì suýt chút nữa tôi đã chạy xuống gõ cửa phòng Phong Từ Thư, sau đó nói hết tâm ý của mình cho anh ấy biết.

Nhưng bây giờ gặp nhau thì tôi lại lưỡng lự, nên bắt đầu nói từ đâu được nhỉ?

Nói một câu "Em thích anh, có muốn ở bên nhau không" - hình như hơi vội vàng.

Hoặc là "Cám ơn anh đã thích em, chúng ta hẹn hò nhé." - nghe có vẻ không chân thành lắm?

—— "Đêm qua ánh trăng thật đẹp, em vừa nhìn trăng là đã nhớ tới anh."

Đợi đã, đêm qua làm gì có trăng.

—— "Anh hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của em." - Nghe thực dụng quá…

——"Này, em cần tính chuyện yêu đương."


Áaaa, làm sao tôi có thể nói bằng giọng điệu của Trình Lâm được đây.

Khó quá… tôi đứng tại chỗ lúng túng nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ,

"Chào."

Phong Từ Thư nhìn sang, đôi lông mày lập tức giãn ra.

"Chào buổi sáng." Anh cũng đáp lại lời tôi.

Tôi bắt đầu chú ý đến yết hầu đang di chuyển của Phong Từ Thư…

Đúng là không có tiền đồ…

Sau khi Trình Lâm dọn dẹp xong thì nhìn thấy tôi và Phong Từ Thư ngồi đối diện ở bàn ăn, hai người vùi đầu vào đĩa ăn bánh mì nướng, không khí xung quanh im lặng đến mức khiến người ta xấu hổ.

—— [Chuyện gì xảy ra! Chuyện gì xảy ra vậy! Trình Ương Ương!]

Nội tâm cô ấy thầm mắng tôi.
—— [Đã bảo tỏ tình mà! Sao lại tỏ tình thành thế này! Lời khuyên bảo tận tình của em bị chị ném cho chó ăn rồi à?]

Tôi cũng đâu có muốn…

Nhưng cứ đối diện với Phong Từ Thư là tôi lại cảm thấy đầu óc mình không được đúng lắm.

Tôi lại vừa nhìn bụng của anh, rồi lại tưởng tượng… nếu vén áo lên thì cơ bụng sẽ ở chỗ nào.

Đầu óc tôi đông cứng lại, mấy lời anh vừa nói cũng chẳng thể lọt vào tai.

Thế là bầu không khí xung quanh ngày càng im lặng, không ai nói với ai câu gì…

Chờ lần sau đi...

Tôi âm thầm đảm bảo.

Lần sau nhất định sẽ nói ra tâm ý của mình cho anh ấy biết.
Chương kế tiếp