Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 13.1: XEM NHƯ HÒA NHAU (1)

Từ sau hôm cãi nhau cùng với Cô Giang Ninh, Ninh Dĩ Mạt lại tiếp tục làm như không quen biết với anh ấy. Trường trung học số 1 và khu nhà tập thể không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Nếu như không muốn gặp phải người nào đó thì thật sự sẽ không gặp được.

Ban đầu Hứa Lệ vô cùng tò mò chuyện Ninh Dĩ Mạt quen biết với Cô Giang Ninh, liên tục gặng hỏi cô bé nhiều lần nhưng đều bị Ninh Dĩ Mạt dùng vài ba câu ứng phó qua loa. Hứa Lệ cảm thấy không hóng hớt được gì, sau này cũng không thấy hai người có qua lại nữa nên cũng dần dần quên đi.

Năm Ninh Dĩ Mạt lên lớp tám, Trường trung học số 1 đổi một hiệu trưởng khác. Ông hiệu trưởng mới này cực kỳ coi trọng tỷ lệ lên lớp, mới vừa nhậm chức đã thực hiện một loạt các phương pháp có thể nâng cao tỷ lệ lên lớp của Trường trung học số 1. Một trong số đó là yêu cầu khối cơ sở cũng bắt đầu các tiết tự học vào buổi tối. Việc này khiến những học sinh nhà ở xa trường không ngừng than khóc, bị buộc phải ở nội trú. May thay Trường trung học số 1 có chuyến xe buýt thẳng tới gần khu nhà tập thể nên Ninh Dĩ Mạt may mắn thoát khỏi nỗi khổ ở nội trú.

Trong mấy năm đó, đời sống xã hội cũng không tốt lắm. Thường xuyên có tin tức thanh niên lêu lổng tụ tập đánh nhau, cướp bóc xuất hiện trên báo. Ninh Chí Vĩ rất lo lắng cho Dĩ Mạt, kiên trì muốn đi đón Ninh Dĩ Mạt sau mỗi tiết tự học buổi tối. Trước đây, vì muốn tạo một cuộc sống có điều kiện vật chất tốt hơn cho con gái, Ninh Chí Vĩ luôn là người lính lái xe cực khổ và mệt mỏi nhất. Ông ấy chủ động lái những chiếc xe nặng nhất, dẫn đoàn đi sâu vào cung đường nguy hiểm nhất hòng lập công nhận thưởng. Nhưng cứ như vậy ngày qua ngày, cơ thể của ông ấy dần dần trở nên kiệt sức. Sau khi Ninh Dĩ Mạt vào cấp hai, Ninh Chí Vĩ được chẩn đoán bị bệnh lao phổi thường xuyên ho khan. Cô Chấn Tiệp khuyên giải an ủi nhiều lần mới có thể khiến ông ấy miễn cưỡng chấp nhận làm công việc thủ kho tương đối nhẹ nhàng. Tuy nhiên hơn một năm nay, cơ thể của ông ấy chẳng những không thấy tốt hơn mà ngược lại còn càng ngày càng suy yếu. Tuổi chưa tới bốn mươi mà đã trở nên già nua hốc hác trông thấy.

Ninh Dĩ Mạt thấy ông ấy như thế thì đau lòng không thôi, sao có thể để ba đi đón mình. Cô bé cố gắng làm như không có chuyện gì nói mấy chuyện đó đều là do báo chí giật tít, làm quá lên thôi. Hơn nữa nhà nước cực kỳ nghiêm khắc trong chuyện trấn áp tội phạm, hiện tại đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Huống hồ trước cổng có xe buýt đi thẳng tới gần khu nhà tập thể, có tên tội phạm nào dám phạm tội ở gần khu nhà tập thể đây?

Sau một hồi khuyên nhủ, thấy thái độ của Ninh Chí Vĩ có vẻ dịu đi, Ninh Dĩ Mạt lập tức thực hiện mấy chiêu cầm nã thủ* rồi nói:

(*Cầm nã thủ: một môn võ thuật chuyên sử dụng lực bàn tay và ngón tay để tấn công.)

- Nếu thật sự có người dám tới cướp của con, vậy thì chưa biết ai mới là người xui xẻo à!

Bấy giờ Ninh Chí Vĩ mới an tâm, không nằng nặc đòi đi đón nữa.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Không ngờ, Ninh Dĩ Mạt mạnh miệng nói xong mới đi ra ngoài không lâu đã “đụng quỷ” ngay gần khu nhà tập thể. Hôm nay khi đang học lớp tự học vào buổi tối, bụng Hứa Lệ đột nhiên đau dữ dội. Ban đầu cô bạn còn nhịn đau nằm bò ra bàn, nhưng một lúc sau cô bạn vẫn không nhịn đau được nữa mà té ngã khỏi ghế. Lớp trưởng sợ hãi vội vàng chạy đi tìm giáo viên, còn Ninh Dĩ Mạt sốt ruột tới mức tay chân luống cuống. Mọi người đưa Hứa Lệ đi bệnh viện khám, bác sĩ nói không có việc gì rồi kín đáo nói nhỏ mấy câu vào tai giáo viên. Sau đó truyền cho Hứa Lệ một chai nước biển.

Ninh Dĩ Mạt một mực muốn ở lại bệnh viện trông Hứa Lệ với giáo viên cho đến khi ba mẹ của Hứa Lệ tới, cô bé mới yên tâm ra về. Ra khỏi bệnh viện đã gần chín rưỡi tối. Ninh Dĩ Mạt chờ mất mười lăm phút mới có thể chờ được chuyến xe cuối cùng về khu nhà tập thể.

Trên chuyến xe cuối cùng chỉ thưa thớt có mấy người khách. Khi chiếc xe buýt cật lực lắc lư đi đến trạm dừng cho Ninh Dĩ Mạt xuống xe thì trên đường đã không còn bóng người. Vốn dĩ khu nhà tập thể nằm ở ngoại ô thành phố, ban ngày đã ít người qua lại, trang nghiêm yên tĩnh, ban đêm lại càng thêm vắng lặng. Ngày thường, Ninh Dĩ Mạt toàn đi theo bộ đội khi tan lớp tự học cho nên cô bé cũng không cảm thấy đoạn đường tối từ trạm xe buýt đến khu nhà tập thể đáng sợ bao nhiêu. Nhưng lúc này đây, học sinh đều đã về nhà từ lâu thành ra trên đường không hề có người. Đêm đen gió lớn, Ninh Dĩ Mạt chỉ có thể dựa vào ánh trăng lờ mờ trên cao và đèn đường cách nhau vài chục mét để nhìn rõ đường. ứ n g d ụ n g ty t

Ninh Dĩ Mạt hít sâu một hơi, sải chân chạy nhanh về phía trước. Chỉ ước đôi chân của mình có thể bay lên. Đi một hồi, bước chân cô bé khẽ chậm lại khi nhìn thấy rõ ràng một bóng người ở phía xa. Mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng Ninh Dĩ Mạt khá quen thuộc với bóng lưng và dáng đi của người đó, dùng một mắt cũng có thể nhận ra. Cô bé không muốn Cô Giang Ninh phát hiện ra mình bèn chậm rì rì đi theo sau lưng anh ấy. Ninh Dĩ Mạt thầm nghĩ hóa ra lúc nào cũng không gặp phải anh ấy, xem ra là do thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé và anh ấy hoàn toàn ở hai thế giới.

Trong lúc Ninh Dĩ Mạt đang thất thần, bỗng nhiên bảy tám thanh niên lêu lổng chui ra từ khu rừng nhỏ bên đường chặn trước mặt Cô Giang Ninh. Cô Giang Ninh muốn đi vòng qua bọn họ mấy lần nhưng đều bị cản lại. Ninh Dĩ Mạt trốn thật nhanh vào khu rừng nhỏ bên đường, mím chặt môi nhìn bọn họ.

Cô Giang Ninh bị chặn đường nên đành phải từ từ lùi về phía sau, vừa lùi vừa nói gì đó với mấy người họ. Ninh Dĩ Mạt căng thẳng nhìn chằm chằm cả đám, rất nhanh đã thấy mấy người đó lùi xuống càng lúc càng gần mình khiến tim Ninh Dĩ Mạt đập “bình bịch” liên hồi.

- Đừng có nói mấy chuyện này, mày đừng có bao biện. Anh đây là một đại ca thô kệch, không vừa ý chuyện gì là thích dùng tay chân giải quyết luôn.

Bọn hắn càng ép tới gần, một giọng nói cà lơ phất phơ truyền vào tai Ninh Dĩ Mạt. Ninh Dĩ Mạt nhìn chằm chằm người đang nói chuyện, người đó nhìn rất quen. Hình như cũng là con cháu trong khu nhà tập thể. Mặc dù không lớn hơn bọn họ bao nhiêu tuổi nhưng khuôn mặt cực kỳ hung dữ, từ xa cũng có thể cảm giác được sự tàn ác lan khắp người.

- Anh Lý, khoan hãy kích động. Có gì từ từ nói.

Mặc dù giọng nói của Cô Giang Ninh có vẻ bình tĩnh, chứ thật ra vẫn lộ ra sự căng thẳng không thể khống chế.

Anh Lý kia hừ mạnh một tiếng, giơ tay vỗ nhẹ mấy cái lên mặt Cô Giang Ninh nói:

- Bình tĩnh? Lúc mày cướp mối làm ăn của tao sao mày không bình tĩnh? Lúc mày đánh anh em của tao sao mày không bình tĩnh? Ha hả, nghe anh em tao nói mày đánh nhau giỏi lắm hả. Vậy anh đây sẽ cân nhắc chừng mực cho mày. Yên tâm, bây giờ mọi người đều rất văn minh. Bọn tao sẽ không làm mấy chuyện bắt nạt giống mấy năm trước đâu.

Ninh Dĩ Mạt chỉ cảm thấy giọng nói cà chớn của người đó cứ như một con rắn, soàn soạt lướt qua sống lưng làm cả người cô bé lập tức nổi da gà. Cô bé siết chặt hai nắm tay, nhịp tim vẫn đang đập “bình bịch” như trống đánh bên tai. Cô bé quan sát khu vực xung quanh khu rừng nhỏ, trong lòng thầm tính toán.

Trái lại Cô Giang Ninh vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh, vừa lùi về sau vừa nói:

- Anh Lý, hình như chúng ta đang có hiểu lầm ở đây. Anh xem chúng ta có thể tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện không? Dù sao ba anh và ba em cũng cùng thuộc một thế hệ, quan hệ người lớn hai nhà cũng rất tốt. Còn thường hay cùng nhau uống trà mà. Có chuyện gì không thể nói đàng hoàng chứ?

Mặc dù ngoài miệng Cô Giang Ninh đang lôi kéo quan hệ, nhưng anh ấy đã chuẩn bị xong tư thế đánh nhau.

Anh Lý kia cười ác ý bóp cằm Cô Giang Ninh, nói:

- Đúng vậy, chẳng những lão già nhà tao và ba mày có quan hệ bạn trà mà tao với mẹ mày cũng có quan hệ bạn giường…

Chương kế tiếp