Anh Chỉ Sợ Anh Yêu Em

CHƯƠNG 14.1: XEM NHƯ HÒA NHAU (3)

Chiếc xe đang hướng về khu trung tâm thành phố như một mũi tên lao khỏi dây cung, Ninh Dĩ Mạt cảm thấy gió thổi qua tai y hệt những lưỡi kiếm mỏng cắt ngang. Cả người cô bé như đang bay trên mặt đất, mặc dù đã đội mũ bảo hiểm rồi nhưng cô bé căng thẳng đến mức không dám mở mắt.

- Chạy chậm lại chút đi… - Cô bé vùi đầu núp ở sau vai Cô Giang Ninh, hét lớn.

- Vậy là chậm nhất rồi. Sợ thì ôm anh đi.

Ninh Dĩ Mạt chậm rãi duỗi một bàn tay ra, níu lấy mũ trùm đầu của Giang Ninh. Quả nhiên tiện tay hơn nãy giờ rất nhiều, tay còn lại của cô bé cũng từ từ kéo mũ trùm đầu của Cô Giang Ninh xuống. Lúc cô bé đang định thần, chiếc mô tô đột nhiên phanh gấp. Cô Giang Ninh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô bé và hỏi:

- Em đang muốn siết cổ anh chết đấy à?

Lúc này Ninh Dĩ Mạt mới phát hiện bởi vì mình kéo mũ quá chặt, trên cổ anh ấy bị dây buộc phía trước thịt chặt để lại một vết hằn nhẹ. Ninh Dĩ Mạt ngượng ngùng buông tay, tiếp tục nắm phía sau yên xe.

- Nếu em thật sự thích kéo quần áo của người khác, vậy thì níu thắt lưng của anh đi. - Cô Giang Ninh tức giận nói xong, lại khởi động xe.

Ninh Dĩ Mạt cũng không khách sáo, níu lấy thắt lưng của Cô Giang Ninh mới yên tâm ngồi trên xe.

Sau khi xe tắt máy, Ninh Dĩ Mạt đi theo Cô Giang Ninh vào trung tâm thương mại lớn nhất Duật Thành.

Trung tâm thương mại này mới khai trương không lâu, nghe nói không thua kém các trung tâm thương mại lớn như Tây Đan và Vương Phủ Tỉnh ở Bắc Kinh chút nào. Ninh Dĩ Mạt chưa từng tới nơi như vậy, đứng ở cửa ra vào có chút bối rối không dám tiến lên.

- Làm sao vậy? - Cô Giang Ninh hỏi.

Ninh Dĩ Mạt ngó nghiêng xung quanh, bầu không khí sang trọng trong trung tâm thương mại làm nổi bật sự nghèo nàn của cô bé. Ở một nơi như vậy, cô bé đột nhiên cảm thấy vết mực trên giày thể thao trông thật lộ liễu và cổ tay áo sơ mi bị vá thì quá rõ ràng.

- Em … - Ninh Dĩ Mạt cau mày, hơi ấm ức nói.

Cô Giang Ninh quan sát vẻ mặt của Ninh Dĩ Mạt, trong lòng lập tức hiểu rõ. Ánh mắt lóe lên một chút phức tạp, anh ấy kéo tay Ninh Dĩ Mạt bước nhanh qua đám người. Bọn họ đi vào thang máy, đi thẳng đến khu quần áo nữ ở tầng hai.

Ninh Dĩ Mạt cúi đầu đi theo Cô Giang Ninh. Cô bé không thích nơi này, ngay cả gạch lát nền cũng sáng như gương. Đưa Ninh Dĩ Mạt đi một vòng, cuối cùng Cô Giang Ninh xác định một cửa hàng chuyên bán quần áo nọ. Anh ấy lấy một chiếc váy dài màu trắng trên giá treo xuống. Chiếc váy dài đến đầu gối, thân trên thon gọn, đuôi váy xòe ra, theo phong cách đơn giản và thanh lịch.

- Mặc thử xem. - Cô Giang Ninh đưa chiếc váy cho Ninh Dĩ Mạt.

Ninh Dĩ Mạt không dám nhìn thẳng mặt cô nhân viên bán hàng, sợ nhìn thấy vẻ mặt khinh thường cô bé. Cô bé ôm váy đi vào phòng thử đồ, rón rén mặc vào.

Đây là lần đầu tiên cô bé mặc một chiếc váy dài, phải mất một lúc lâu mới đâu vào đấy. Sau khi mặc xong, cô bé ngạc nhiên phát hiện chất liệu vải của chiếc váy cực kỳ mềm mại, như nước dính sát vào da. Màu trắng của vải phát sáng lên dưới ánh đèn, khác hẳn với bất kỳ chiếc váy trắng nào cô bé từng mặc. Cô bé nhìn mình trong gương, có chút ngượng ngùng vuốt ve bờ vai trần, chần chừ hồi lâu, cô bé mới nhún vai mở cửa phòng thử đồ ra.

Ninh Dĩ Mạt vừa bước ra ngoài, liền nghe cô nhân viên bán hàng nói:

- Ây da, đẹp quá! Thay quần áo xong cứ như biến thành người khác vậy. Em gái của anh đây có ngoại hình nổi bật lắm đấy!

Cô Giang Ninh ngước mắt nhìn Dĩ Mạt đứng ở bên kia, bất giác nhướng mày. Đáy mắt ánh lên một tia lấp lánh. Anh ấy cầm đôi giày cao gót vừa chọn lên đưa đến trước mặt Ninh Dĩ Mạt, nói:

- Thử đi.

Ninh Dĩ Mạt đỏ mặt ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân cởi giày thể thao ra. Cô Giang Ninh lắc đầu, kéo cô bé đến ghế sô pha và ngồi xuống. Ninh Dĩ Mạt vất vả cởi giày thể thao ra, đưa chân xỏ vào đôi cao gót. Kích thước vừa vặn, đế mềm dính vào chân. Không cần phải nói, cực kỳ thoải mái. Cô bé không dám tham lam hưởng thụ, vội vàng chuẩn bị cởi giày.

Cô Giang Ninh lại nói:

- Gài chặt khuy lại, đứng dậy đi tới đi lui thử xem.

Ninh Dĩ Mạt mím môi, nghe lời cài khuy lại. Không ngờ chiếc khuy đó không giống những chiếc khuyên cô bé thường gài, làm thế nào cũng không gài được. Cô Giang Ninh nhìn cô bé hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa ngồi xổm người xuống rồi cúi đầu gài giúp cô bé:

- Em thật ngốc. Đứng dậy đi tới lui xem.

Ninh Dĩ Mạt vừa đứng dậy, liền cảm thấy mình cao vọt lên. Cô bé thử bước một bước về phía chiếc gương, trong đầu cảm thấy có chút choáng váng.

Cô Giang Ninh nhìn kỹ cô bé một hồi, tiến lên đỡ vai cô bé. Anh ấy giúp cô bé vuốt lại mái tóc dài đen nhánh, sau đó gật đầu:

- Rất đẹp.

Cô Giang Ninh nói xong, trong lòng nói thêm một câu: không phải đẹp bình thường thôi đâu! Mái tóc dài xõa tự nhiên cùng chiếc váy trắng mỏng manh, khiến cô bé xinh đẹp và trong sáng đến lạ. Ánh đèn của trung tâm thương mại hắt lên làn da trắng nõn của cô bé, phản chiếu ánh sáng lung linh. Cô bé có vẻ hơi mất tự nhiên trong bộ quần áo mới, hai tai đỏ ửng cả lên.

Cô Giang Ninh hơi không dám nhìn thẳng mặt Ninh Dĩ Mạt, ánh mắt theo bản năng rơi xuống bắp chân của cô bé. Bắp chân còn chưa nẩy nở lắm, tuy gầy nhưng gợi cảm. Có sự hỗ trợ của giày cao gót, đường nét đặc biệt thẳng tắp và mảnh khảnh. Ánh mắt Cô Giang Ninh dừng lại trên bắp chân cô bé một lúc rồi nhanh chóng dời đi, nhưng trong khoảnh khắc thoáng nhìn đó tâm trí anh ấy lại rung động. Anh ấy thầm cảm thấy xấu hổ vì cảm xúc dao động nhất thời trong lòng, cố ý nhíu mày và lớn tiếng nói:

- Lấy hai món này, ghi biên lai đi.

Ninh Dĩ Mạt nghe vậy, vội vàng chuẩn bị vào phòng thử đồ thay bộ đồ ra.

- Đừng thay! Chút nữa cắt mạc đi, cứ mặc như vậy ra ngoài.

- Nhưng… cái này là cho bạn gái của anh mà.

- Cái này không hợp với cô ấy. Lát nữa anh sẽ mua cho cô ấy thứ khác sau.

- Nhưng …

- Sao em nói nhiều thế? - Cô Giang Ninh cầm biên lai, không quay đầu lại mà đi thẳng đến quầy thu ngân.

Trong lúc Cô Giang Ninh đi tính tiền, Ninh Dĩ Mạt lật qua bảng giá của chiếc váy. Cô bé không khỏi trố mắt. Được nhận quà một cách khó hiểu, Ninh Dĩ Mạt không mấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện "Anh chỉ sợ anh yêu em" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.

Sau khi Cô Giang Ninh tính tiền xong và quay trở về, Ninh Dĩ Mạt còn chưa kịp nói gì thì anh ấy đã xé bảng giá trên quần áo xuống. Một tay xách túi đồ, một tay dắt Ninh Dĩ Mạt đi lên lầu. Khi đi ngang qua một chiếc xe bán quà lưu niệm, Cô Giang Ninh thuận tay chọn một chiếc khăn quàng cổ bảo nhân viên bán hàng gói lại. Thấy Ninh Dĩ Mạt ngó mình, Cô Giang Ninh thuận miệng nói:

- Quà sinh nhật.

Ninh Dĩ Mạt dừng chân một chút, nói:

- Anh mua đồ xong hết rồi thì em về nhà nha.

Ngập ngừng vài lần, cô bé muốn nói sau này sẽ trả lại tiền mua quần áo cho Cô Giang Ninh nhưng không biết khi nào mới có nhiều tiền như vậy. Nhất thời cô bé cảm thấy rất bối rối.

- Cùng đi ăn cơm trưa đi.

Ninh Dĩ Mạt liếc nhìn mặt tiền của những nhà hàng đó, thầm nghĩ đồ ăn nhất định đắt đỏ. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, nói:

- Em không đói bụng, không ăn.

- Em không đói nhưng anh đói.

- Vậy anh ăn trước đi, em tự bắt xe buýt về cũng được.

- Em! - Cô Giang Ninh giận đến không chịu được, tức giận nói: - Đi thôi!

Hai người một trước một sau trầm mặc đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua cửa ánh mắt của Ninh Dĩ Mạt liền bị cửa hàng bán kẹo hồ lô phía trước thu hút. Có thể nhìn thấy phía trên cửa hàng cắm đầy các loại trái cây làm thành kẹo hồ lô. Nào là kiwi tươi, cà chua bi đỏ, nho khô tím, quýt cam,... bọc trong một lớp si-rô màu hổ phách trông rất đẹp mắt.

Hai người giống như đồng thời nhớ ra điều gì đó, im lặng nhìn nhau một cái. Cô Giang Ninh không nói một lời, mua hai xâu kẹo hồ lô, đưa một xâu cho cô bé, rồi trầm ngâm nói:

- Gần bốn năm rồi, mọi thứ đều thay đổi. Ngay cả kẹo hồ lô cũng khác.

Ninh Dĩ Mạt thất thần chốc lát, cắn nhẹ miếng kẹo hồ lô. Một dòng nước chua chua ngọt ngọt chảy xuống khoang miệng, hương vị quen thuộc mang theo cảm xúc của những tháng ngày đã qua bỗng nhiên sống lại. Cô bé đặt xâu kẹo hồ lô xuống, nhìn Cô Giang Ninh ở bên cạnh rồi nhẹ giọng gọi:

- Anh Giang Ninh.

Cô Giang Ninh sững người một lúc, nghiêng đầu nhìn Ninh Dĩ Mạt.

- Cảm ơn anh.

Qua một lúc lâu, Cô Giang Ninh mới nghiêm túc nói:

- Thật ra, anh mới là người nên nói lời cảm ơn. Đêm hôm đó, nếu không có em... anh thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.

Ninh Dĩ Mạt nhìn Cô Giang Ninh, khoé môi lẳng lặng nhếch lên:

- Vậy coi như huề, không ai phải nói lời cảm ơn nữa.

Cô Giang Ninh nhìn đôi mắt sáng như sao của Ninh Dĩ Mạt, không khỏi bật cười:

- Đúng vậy, chúng ta là ai với ai chứ? Còn bày đặt cảm ơn.

Bầu không khí trở nên nóng lên, Cô Giang Ninh nhất thời nhiều lời:

- Nhắc mới nhớ, tay chân của em khá lanh lẹ nhỉ. Từ xa nhìn thấy em hạ gục người khác chỉ trong nháy mắt. Xem ra em vẫn còn luyện võ?

Ninh Dĩ Mạt rũ mắt xuống, gật đầu.

- Em thật sự rất kiên trì!

Ngay cả Ninh Dĩ Mạt cũng cảm thấy mình rất kiên trì. Chừng ấy năm trời, một trong những việc cô bé phải làm sau bữa tối mỗi ngày chính là luyện tập kỹ năng chiến đấu trong nửa giờ. Trước kia cô bé muốn làm cho mình mạnh mẽ hơn, để sau này có thể bảo vệ được anh trai mình. Giờ đây, lý tưởng "đỡ dao cho anh trai" năm xưa đã trở thành nỗi ám ảnh ăn sâu vào máu thịt cô bé. ứ n g d ụ n g ty t

Cô Giang Ninh nói: - Em vẫn không biết đánh nhau. Anh nhớ trước đây anh đã dạy em, cấp cao nhất của việc dạy dỗ người khác là có thể trút giận mà không để lại bằng chứng. Nhìn em xem, bắt người như bắt mèo vậy. Có rất nhiều cớ để tới tìm tim gây sự đúng không? Sau này anh sẽ dạy em nên đánh thế nào.

Ninh Dĩ Mạt không nói một lời, đi theo Cô Giang Ninh lên xe. Xe đến trước cửa nhà Ninh Dĩ Mạt, Cô Giang Ninh thả cô bé xuống rồi lấy trong hộp đựng đồ ra một chiếc túi đưa cho cô bé:

- Này, sau này đừng đi đôi dép xấu xí này nữa. Con gái phải ra dáng con gái chứ!

Ninh Dĩ Mạt cầm lấy nhìn một cái, đó chính là chiếc dép cô bé đánh mất ngày hôm đó.

Chương kế tiếp