Bạc Hà Ngọt

Chương 11: Chắn nước

Mùa xuân đang tiến dần đến giữa tháng ba, thời tiết ấm dần lên, những bộ quần áo độn bông dày dặn và áo khoác cũng dần được cởi bỏ.

Nhiều chàng trai thậm chí còn chỉ mặc quần áo một lớp.

Cùng lúc đó, Vu Thư Ngôn cũng nhận được đồng phục học sinh của mình.

Tổng cộng có ba bộ, đồng phục mùa hè, đồng phục mùa thu và đồng phục thể dục.

Khác với trường cấp 2 ở quê, những bộ đồng phục này trông thời trang hơn rất nhiều cả về kiểu dáng lẫn màu sắc.

Một bộ đồng phục gồm áo khoác ngoài, áo sơ mi và váy.

Sau khi giặt giũ xong xuôi, ngày hôm sau cô muốn mặc nó ngay lập tức.

Khoảnh khắc bước vào trường trong bộ đồng phục giống như các bạn cùng lớp, cuối cùng cô cũng có cảm giác như mình thực sự trở thành một thành viên của lớp học này.

Bước chân cô nhanh nhẹn đi về phía lớp học, khi đến tòa nhà giảng dạy, cô không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của Giang Dư Quy.

Xung quanh anh không có nhóm con trai nào mà chỉ có anh đứng một mình trong không gian thoáng đãng ở tầng một.

Thân hình cao lớn và mảnh khảnh, quan trọng nhất là khí chất vạn người mê của anh.

Cô chợt nhớ tới lời Tống Khả Khả vừa nói, làn da của Giang Dư Quy đẹp đến nỗi ngay cả muỗi cái bay ngang qua cũng phải dừng lại nhìn anh.

Đã một tháng kể từ khi nhập học nhưng Vu Thư Ngôn vẫn không đủ can đảm để chào hỏi các bạn cùng lớp một cách tự nhiên.

Nhưng cô cảm thấy mình không thể cứ mãi hèn nhát như vậy được.

Trong lòng cô giãy giụa một lúc nhưng vẫn bước tới.

"Xin chào..." Cô lắp bắp ngay từ khi bắt đầu.

Giang Dư Quy quay lại nhìn cô sau khi nghe thấy âm thanh.

Vu Thư Ngôn nhất thời không biết nên chào hỏi anh như thế nào: "Chào buổi sáng…"

Cô còn chưa nói xong, sắc mặt Giang Dư Quy đột nhiên thay đổi, anh nhanh chóng đưa tay kéo cánh tay cô lại.

Một lực mạnh đột ngột ập tới làm cô bỗng giật mình, cơ thể cô theo lực kéo của đối phương chuyển động quay theo hình vòng cung và chuyển sang phía bên kia.

Cô chỉ kịp phát ra một tiếng "A".

Cùng lúc đó, do quán tính, Giang Dư Quy đã nghiêng về vị trí cô vừa đứng.

Gần như ngay lập tức, một chậu nước từ trên cao rớt xuống hất hết nước lên lưng anh, thậm chí còn có mảnh vỡ đập vào gáy anh.

Sau đó loảng xoảng một tiếng, chậu cây cũng đáp đất thành công.

Vu Thư Ngôn bị sốc đến mức vài giây đầu cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Khi mắt cô tập trung trở lại, cô thấy tóc và quần áo của Giang Dư Quy đều ướt đẫm. Những giọt nước từ mái tóc đen nhỏ xuống rơi xuống vai anh, quần áo trên lưng hoàn toàn dính chặt vào người anh.

Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng, lưng thì ướt đẫm, vết nước lan đến thắt lưng, làm lộ ra cả phần da thịt ở bên trong.

Còn có thể lờ mờ nhìn thấy tấm lưng và vòng eo thẳng tắp của anh.

Cô phát hiện ra rằng không chỉ khuôn mặt anh mới đẹp trai...

Đôi tai của Vu Thư Ngôn đột nhiên đỏ lên và cô vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Cô nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng mình đang mặc, lỡ như nó bị ướt...

Lúc này cô mới hiểu tại sao Giang Dư Quy lại đột nhiên kéo cô ra khỏi chỗ cũ.

Nếu không, vào lúc này cô mới là người bị ướt sũng.

Lúc này, Giang Dư Quy đang chậm rãi lau đi giọt nước trên trán, anh cau mày, nheo mắt nhìn lên lầu.

Cô cũng nhìn lên và thấy một số cái đầu thò ra từ hành lang tầng ba, trong đó có hai người còn cầm giẻ rách trên tay.

Chắc là hôm qua dọn dẹp xong rồi cất đồ đạc không đúng vị trí, vậy nên chỉ cần đụng nhẹ một cái là cả chậu nước liền đổ ầm xuống dưới.

Các bạn cùng lớp phía trên cũng biết chính mình vừa gây chuyện, bọn họ vội vàng xua tay xuống, hét lên xin lỗi: "Giang ca, tôi xin lỗi!"

Có tiếng bước chân vội vã ở cầu thang, chắc bọn họ đang vội vàng chạy xuống đây kiểm tra.

Giang Dư Quy ngừng nhìn lên lầu, anh kéo một phần nhỏ áo sơ mi trên lưng qua, cuộn xoắn lại và vắt ra một ít nước.

Theo động tác này, một phần da thịt phía sau trực tiếp lộ ra bên ngoài, trên làn da trắng lạnh lẽo còn đọng một tầng nước mỏng, trông có chút chói mắt dưới ánh mặt trời.

Sắc mặt của Vu Thư Ngôn càng đỏ hơn, cô muốn nói điều gì đó, nhưng nhất thời lại không phát ra được âm thanh gì.

Đúng lúc cô còn đang xấu hổ, bạn cùng lớp trên lầu đã chạy tới chỗ hai người, liên tục xin lỗi Giang Dư Quy: "Ngại quá, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi, Giang ca. Tôi thực sự xin lỗi. Chúng tôi đã dặn dò bọn họ không được để đồ đạc lung tung, ai ngờ bọn họ lại để chậu nước sát mép lan can..."

Có vẻ như mọi người trong nhóm đều có quen biết với Giang Dư Quy, lúc này bọn họ đều tập trung xung quanh anh, liên tục giải thích, xin lỗi, hứa hẹn sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Vu Thư Ngôn đứng sang một bên và tự động bị cô lập với bên ngoài.

Cô vẫn im lặng, đang cân nhắc xem có nên bỏ đi hay không.

Đột nhiên, Giang Dư Quy nâng cằm hướng về phía Vuy Thư Ngôn: “Các người cũng nên xin lỗi cậu ấy.”

Vu Thư Ngôn không ngờ rằng anh còn kéo cô vào chuyện này, ngay lúc cô còn đang choáng váng, cô liền nhìn thấy các chàng trai lập tức quay người lại và bắt đầu liên tục xin lỗi cô.

Thấy bọn họ nghiêm túc xin lỗi như vậy cũng làm cô thoáng giật mình, cô xua tay nói với bọn họ không sao cả.

Cô lại liếc nhìn Giang Dư Quy và thấy anh đã hạ mép áo sơ mi sau lưng xuống.

Nhưng tấm vải trắng ngâm trong nước đã lâu vẫn còn kết cấu trong suốt

Thấy vậy cô liền nhìn đi chỗ khác.

Khi cô đến lớp, buổi tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, Vu Thư Ngôn đi về phía chỗ ngồi của mình và nhìn thấy Tống Khả Khả đang khom lưng, đầu gần như sắp gục vào hộc bàn.

Cô kéo ghế ra làm phát ra âm thanh rin rít. Giống như một con mèo sợ hãi, Tống Khả Khả đột nhiên co giật, vội nhét thứ gì đó trong tay vào ngăn bàn với tốc độ nhanh như chớp rồi dùng thân mình chặn nó lại.

Chuỗi hành động này khiến Vu Thư Ngôn chợt đứng hình tại chỗ, động tác đang kéo ghế cũng dừng lại.

Tống Khả Khả đứng thẳng lên, nhìn thấy thì ra chỉ là Vu Thư Ngôn đang kéo ghế ra để vào chỗ.

Cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm: "Hù tớ chết mất, tớ còn tưởng là lão Đặng xuống nhắc nhở."

"Có chuyện gì vậy? Cậu đang nhìn gì thế?" Vu Thư Ngôn tiếp tục kéo ghế ra và ngồi xuống.

Tống Khả Khả thần bí liếc nhìn xung quanh, sau đó lấy đồ từ ngăn kéo ra và chuyển chúng xuống gầm bàn trước mặt cô.

Đó là một cuốn tạp chí, bìa ngoài có vẻ dày, có vẻ như nó có giá cũng không hề rẻ.

Tấm bìa đột nhiên hiện ra trong tầm mắt, Vu Thư Ngôn chợt sững người.

Trên bìa tạp chí là hình ảnh một cô gái ăn mặc thời trang và gợi cảm, quần áo trên người còn đang bị gió thổi tung lên.

Nếu nói hở hang thì cũng không đúng vì những phần quan trọng trên cơ thể đã được vải che đi, còn nếu nói bảo thủ thì cũng không thích hợp vì gần như toàn bộ phần da thịt ở ngực, lưng và chân đều lộ ra bên ngoài.

Có một cảm giác tinh tế và kỳ lạ không thể diễn tả được.

Vu Thư Ngôn chỉ liếc nhanh qua một cái rồi ngước mắt lên.

"Sao cậu... Sao cậu lại đọc mấy loại tạp chí bẩn thỉu như thế."

"Này, sao có thể gọi tạp chí bẩn thịu được chứ? Đây là "Tạp chí đàn ông" được xuất bản công khai đàng hoàng luôn đấy. Sáng nay tớ đã mua nó ở sạp báo bên ngoài trường học." Tống Khả Khả nói rồi tiến lại gần cô, cưỡng ép nhét tạo chí vào tay cô: "Nhìn này, không có vấn đề gì đâu, thật sự không phải như cậu nghĩ đâu."

Vu Thư Ngôn hoàn toàn không tin, nếu thật sự không có vấn đề gì thì vì sao lúc nãy cô ấy lại hốt hoảng giấu nó đi nhanh như vậy.

Nào ngờ, Tống Khả Khả đã nhanh chóng quàng tay qua cổ cô kéo cổ cô xuống, rồi nhanh chóng lật qua những trang tạp chí cho cô xem, như để chứng minh rằng cô ấy thật sự không có đọc sách khiêu dâm gì cả: “Những bức ảnh ở đây đều là những tác phẩm nghệ thuật, cậu nhìn vào ánh sáng, nhìn vào bộ lọc, nhìn vào bố cục này, nội dung trong đó không tiêu cực như cậu nghĩ đâu, đều mang tính nghệ thuật cả đấy..."

Khi Vu Thư Ngôn nghe thấy cô ấy nói như vậy, cô cũng nửa tin nửa ngờ làm theo chỉ dẫn của cô ấy.

Sau đó cô chợt nhìn thấy nội dung trên trên giấy cô vừa lật qua: "Năm hương vị thuần khiết của đàn ông."

Hình ảnh kèm theo cho thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang nằm trong bồn tắm với vòi sen đang nhỏ nước xuống từ trên đầu, chiếc áo được cài cúc đến tận xương đòn nhưng ở trạng thái ướt át, nó gần như trong suốt hoàn toàn, gần như thể anh ta đang không mặc gì. .

Lớp vải hoàn toàn dính sát vào da, làm lộ rõ ​​cơ bụng săn chắc bên dưới, đặc biệt là nhân ngư tuyến* đang ẩn giấu trong chiếc quần đen ở phần thân dưới.

*Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong “Hội hoạ luận” Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra định nghĩa “nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu cho vẻ đẹp và gợi cảm.

Phía dưới còn có một câu: [Bảo vệ bản chất thật sự của mình, khám phá bí ẩn sâu kín nhất của người đàn ông.]

Khi chợt nhìn thấy dòng chữ này, cả hai đều đồng loạt dừng lại.

Tống Khả Khả trong giây lát bỗng quên mất động tác tiếp tục lật trang.

Thời gian như chợt dừng lại trong vài giây.

Vu Thư Ngôn hỏi: "Cậu đã nghiệm thu được kiến thức gì rồi?"

Tống Khả Khả: "..."

Cô ấy ngượng ngùng đóng cuốn tạp chí lại rồi nhét vào hộc bàn, không ép buộc Vu Thư Ngôn xem cùng nữa.

Tiếng chuông tự học buổi sáng chợt vang lên.

Mặc dù vừa mới thoáng nhìn qua cánh cửa của thế giới mới, nhưng Vu Thư Ngôn cũng không đặc biệt quan tâm đến tình tiết này.

Cô đem chuyện này gác lại sau đầu, lục đục lấy sách giáo khoa ra và bắt đầu bước vào tiết học đầu tiên của buổi sáng.

Buổi tối lúc về đến nhà, cô chậm rãi làm từng bước tắm rửa rồi tới rửa mặt, sau đó thay bộ đồ ngủ rồi lên giường đi ngủ.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng trong giấc ngủ lại đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Giang Dư Quy.

Cô giật mình, cau mày, lắc đầu hai lần nhưng vẫn không thể tỉnh dậy.

Giang Dư Quy trong giấc mơ khác với Giang Dư Quy mà cô nhìn thấy ban ngày, nhưng cũng có vài phần giống nhau.

Anh mặc sơ mi trắng, nằm trên một chiếc giường rộng rãi và êm ái, nhưng quần áo thì đã ướt đẫm, dính chặt vào da thịt, để lộ nước da trắng trẻo lạnh lùng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Lần lần đi xuống, từng cơ bụng và nhân ngư tuyến giống hệt người mẫu trên tạp chí, thậm chí còn đẹp mắt hơn nhiều.

Còn cô thì nằm bên cạnh anh, đối diện với anh.

Giây tiếp theo, cô chợt bị Giang Dư Quy ôm vào lòng.

Hơi ẩm từ cơ thể anh chạm vào làn da cô, mang lại cho cô cảm giác hơi mát lạnh.

Mái tóc rối bù của cô dính vào vai anh, như những sợi lụa đen trên nền áo sơ mi trắng, uốn lượn rồi trượt vào cổ áo sơ mi của anh.

Sau đó cô nhìn thấy chiếc áo sơ mi trên người anh từng chút từng chút một biến mất...

Những chiếc gối mềm mại, hình ảnh tấm ga trải giường sạch sẽ màu xanh da trời, nhưng cả hai đều không mặc quần áo.

Làn da trắng ngần cọ xát vào nhau, bởi vì sương nước mà cơ thể cả hai dường như được bao phủ bởi một lớp dầu bôi trơn, trông càng thêm bóng bẩy và trơn trượt.

Khi cô ngước mắt lên, cô nhìn thấy hầu kết sâu thẳm và đôi mắt hoa đào thanh tú của anh.

Anh hơi nhếch khóe môi và cúi đầu về phía cô…

! ! ! !

Đột nhiên, cô tỉnh dậy.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước, tất cả hình ảnh trong mơ đều biến mất, trong tầm mắt cô lúc này chỉ có hình ảnh trần nhà trên đầu.

Đầu óc cô vẫn còn choáng váng, hồi lâu ý thức vẫn chưa quay trở lại, tựa như vẫn còn lơ lửng quanh quẩn đâu đó trong căn phòng này.

Làm sao cô có thể, làm sao cô có thể mơ như vậy...

Cô là một người luôn cư xử lịch sự và ngoan ngoãn.

Sau khi dần dần tỉnh lại, cô tự hỏi liệu đó có phải là vì cô đã đọc tạp chí của Tống Khả Khả, hay là vì sáng nay cô nhìn thấy quần áo của Giang Dư Quy bị ướt.

Cô xấu hổ che mặt, quay người lại vùi đầu vào gối, mặt cũng dần trở nên nóng bừng.

Cứ như thể mọi thứ liên quan đến Giang Dư Quy đề sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nó sẽ làm cho cô càng trở nên không giống cô.

Ngày hôm sau, khi Vu Thư Ngôn đang đi đến lớp học, cô lại đụng phải Giang Dư Quy ở hành lang.

Chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc không còn là chiếc áo sơ mi trắng anh mặc ngày hôm qua nữa, hẳn là sau chuyện hôm qua anh đã đem nó đi giặt sạch.

Hiện tại trên người anh là một bộ đồng phục học sinh thể thao kiểu áo sơ mi Polo, cúc cổ không cài, làm lộ ra một đoạn xương đòn nhỏ, ẩn hiện bên dưới là một làn da trắng nõn lạnh lùng.

Vu Thư Ngôn lại nghĩ đến giấc mơ đẹp đêm qua, hai tai cô chợt đỏ bừng.

Cô nhanh chóng nhìn đi nơi khác, không thể nhìn anh thêm giây phút nào nữa.

Sau đó cô đột ngột quay người, đẩy cửa ra rồi vội vàng chạy vào lớp.

Lục Nhất Thông đang đứng cùng Giang Dư Quy nhìn thấy vậy thì thắc mắc: “Sao đột nhiên cậu ấy lại chạy nhanh như vậy?”

Trông giống như một con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi.

Giang Dư Quy thản nhiên liếc nhìn bóng lưng Vu Thư Ngôn vừa lao vào lớp học và nói: "Chắc là đang tập thể dục buổi sáng."

Chương kế tiếp