Bắt Đầu Đã Là Sai Lầm

Buổi tối kinh hoàng

Trên con đường vắng,

“ Áaaa… Cứu tôi với.. Có ai không cứu tôi... Các người là ai, tránh xa tôi ra…”

“Cô em đừng chống cự vô ích nữa, cứ la đi la lớn hơn đi ở đây sẽ không ai cứu cô em đâu.”

“ Các người có biết tôi là ai không, các người đụng vào tôi ba tôi sẽ lấy mạng các người đó.

Mau tránh ra cho tôi, biến đi.”

“ Haha..haha… Bọn anh sợ quá cơ, bây giờ mà em chống cự thì chỉ thêm đau đớn thoi, ngoan ngoãn phục vụ bọn anh thì em sẽ được sung sướng.”

Nói rồi bốn tên côn đồ cười đê tiện nhìn cô hoảng sợ ngồi co ro trong góc tường. Nhìn cô càng hoảng sợ thì chúng càng khoái chí mà cười càng lớn hơn, rồi chúng lao vào cấu xé quần áo cô sờ soạng khắp trên người cô. Cô chống cự trong bất lực khi sự khác biệt về sức mạnh giữa nam nữ và lúc này chúng lại có tới 4 tên. Cô thật sự sợ hãi và tuyệt vọng chỉ biết la hét trong trong vô vọng.

“ Ba ơi, anh ơi cứu con với..Aaaaaa…Các người đừng đụng vào tôi, cầu xin các ngươi mà.”

Bên trong xe,

“ Tổng thống, bên đó có người bị cưỡng bức có nên cứu không ạ.”

Tống Trạch Nghiêu liếc nhìn cô gái đang điên cuồng kêu khóc trong tuyệt vọng, rồi chậm rãi ra lệnh.

“Báo cảnh sát đi, mấy chuyện này tôi không muốn dính vào.”

“ Nhưng nếu cảnh sát đến thì không kịp đâu ạ.”

“ Từ bao giờ anh lại nhiều chuyện như vậy, hay tôi điều anh qua bộ phận anh ninh.”

“ Dạ tôi không dám ạ, để tôi báo cảnh sát. Nhưng cô gái đó nhìn khá quen, hình như là con gái Bộ trưởng Trương.”

“ Hửm, con gái Trương Khởi Sơn à thú vị rồi đó. Đậu xe ở đây đi, quay lại cảnh này cho tôi.”

Tôn Phong như không tin vào tai mình, định hỏi lại nhưng bị Tống Trạch Nghiêu liếc nhìn

nên lại thoi , chỉ biết yên lặng làm theo yêu cầu của hắn. Âm thầm cảm thấy lạnh sóng lưng

và thương sót cho cô gái nhỏ tội nghiệp ấy.

Một tiếng sau, không còn tiếng la hét của cô gái nữa. Bọn côn đồ đê tiện sau khi thỏa mãn thì

cười hả hê rời đi. Bỏ lại cô bé đáng thương nằm vật ra đất, nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một

con búp bê bị hư.Nhìn vô cùng đáng thương.

Nhưng lúc đó cảnh sát đi đến nhìn thấy cô như vậy nên đã đưa cô đến bệnh viện và cũng

đuổi theo bọn côn đồ kia.

“ Đi thoi, thứ này sẽ giúp ích cho ta sau này.”

Tống Trạch Nghiêu cười đầy âm hiểm rời đi. Không một ai để ý ven đường có một chiếc xe

đậu từ rất lâu và lặng lẽ rời đi. Không biết một âm mưu gì đang diễn ra đây.

Tại bệnh viện,

“ Cô bé,em tên gì, nhà ở đâu, số điện thoại ba mẹ em là bao nhiêu.”

Cảnh sát nhẹ nhàng hỏi thăm cô, nhưng cô không hề trả lời chỉ im lặng. Nhìn cô bây giờ

tàn tạ như cái xác không hồn, cứ im lặng không nói gì, không nháo không khóc. Làm ai nhìn

vào cũng tiếc thương.

Trong đầu cô bây giờ trống rỗng, sự sợ hãi chưa dứt thì nỗi lo lại ập đến với cô. Cô không

hiểu tại sao bản thân lại rơi vào bước đường này. Cô vốn là thiên kim tiểu thư của nhà họ

Trương, ba cô là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Trương Khởi Sơn, anh trai hiện là Phó Tổng

thống. Từ nhỏ cô đã là viên minh châu trong nhà, nhận được vô vàng yêu thương.

Cô không hiểu sao mình lại bị như vậy, hôm nay anh trai và ba đi dự tiệc nên cô muốn tự

mình về nhà. Không ngờ lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, cô không biết phải làm sao.

Nếu nói cho ba biết thì ba có xấu hổ vì cô không, gia đình cô có xua đuổi cô không. Cô thật

sự rất rối. Sao chỉ một đêm mà cô từ một cô công chúa Trương Lam Tư cao quý trở thành

người dơ bẩn đến thế này.

Mọi suy nghĩ cứ bủa vây lấy cô, lúc này anh cảnh sát lại tiến đến nhẹ nhàng an ủi cô.

“ Cô bé, tôi biết hiện tại em rất sợ. Không sao, không ai làm gì em được nữa đâu. Có chúng

tôi ở đây bảo vệ em rồi.”

Nghe thấy lời anh ấy nói, cô như tìm được chỗ dựa ôm lấy anh mà bậc không nức nở.

Anh cũng không chê gì cô mà vỗ lưng cô nhẹ nhàng an ủi.

“ Không sao, mọi chuyện qua rồi. Chúng tôi đã bắt được bọn ác ôn đó cho em rồi. Em không

phải sợ gì cả. Giờ em nói cho tôi số điện thoại ba mẹ em đi tôi gọi họ đến đón em về và làm đơn khởi kiện chúng.”

Nghe đến đây cô giật mình ngồi bật ra, không ôm anh nữa. Cô quên cả khóc, nếu bây giờ điện ba mẹ cô đến thì chẳng khác gì tuyên bố với toàn thiên hạ là con gái Trương Khởi Sơn không còn sạch sẽ. Ba mẹ cô còn mặt mũi gì mà nhìn đời chứ. Không! Không được.

“ Em không có ba mẹ, em chỉ có một mình. Nhà em không ở đây.”

Vừa nói cô vừa khóc nấc lên tiếp tục, làm cho anh cảnh sát cũng chẳng biết làm sao.

Lâm Thiếu Quân nhìn cô bé khóc đến đáng thương này mà xót xa, nghĩ chắc cô bé sợ ba mẹ biết chuyện nên nói dối để dấu diếm nên anh cũng thấy khó xử.

“ Em năm nay bao nhiêu tuổi, nếu không có người thân thì ai sẽ làm thủ tục cho em được.”

“ Em năm nay 20 tuổi, đã đủ tuổi trưởng thành . Em có thể tự mình làm thủ tục, em tự mình làm là được không cần ai đâu.”

Nhìn cô nôn nóng giải thích anh cũng không ép cô nữa mà đưa biên bảng ra cho cô và giải thích.

“ Vậy thì bây giờ em kể lại cho anh nghe về quá trình vụ án đi, sau đó anh sẽ lập biên bảng và khỏi tố hình sự đối với những tên đó. Nếu em có yêu cầu bảo mật thông tin thì anh sẽ đệ đơn lên tòa để được xử kín.”

“ Dạ được em biết gì sẽ kể đó, và mong anh giữ bí mật giúp em.”

“ Được vậy chúng ta bắt đầu.”

Sau đó hai người người hỏi người đáp, lập xong biên bảng thì Lam Tư kí tên. Xong xuôi tất thảy thì Thiếu Quân đứng lên ra về, trước khi đi anh còn quay lại nhìn cô và nói:

“ Mọi chuyện không phải lỗi của em, em không làm gì sai cả. Đó chỉ là tai nạn thoi, em hãy gác lại những kí ức đen tối đó mà tiếp tục sống cho tốt. Mọi chuyện qua rồi.”

Nghe thấy lời anh nói cô hiểu tất cả, nhưng để làm được như thế với cô thật sự rất khó khăn.Cô chẳng biết là mình sẽ bước tiếp thế nào cả.

Lúc này thì điện thoại cô vang lên, là bà vú của cô gọi.

“ Tiểu Tư à, sao giờ này cháu chưa về nữa. Khuya lắm rồi, Ba cháu nói ông ấy đi công tác nên không về nhà. Bao giờ cháu về.”

“ Dạ con qua nhà của Anh Anh để học bài ạ, mà quên mất thời gian. Giờ cũng đã trễ nên con sẽ ngủ lại nhà của cậu ấy luôn, vú không cần đợi con nữa đâu ạ.”

“ Ừm vậy được, cháu nhớ ngủ sớm không nên thức khuya quá đó. Mai về sớm để ba cháu biết được lại la.”

“ Vâng ạ. Vú ngủ ngon.”

Sau khi tắt máy cô chỉ biết ôm lấy chăn mà khóc. Sự việc tối hôm nay cô chỉ biết chôn chặt tất cả những kí ức kinh hoàng đó vào trong không để một ai biết được.

Cuộc đời cô sẽ thế nào đây!

Chương kế tiếp