Bẫy Rập

Chương 103
Bởi vì cha Tô không thích có người khác đến quấy rầy, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ có dì đến nấu cơm, trong nhà không còn ai khác, ngay cả việc dọn dẹp phòng cũng là robot dọn dẹp do Tô gia tự sản xuất.   

Khoảng thời gian này vẫn như cũ, sáng sớm ông tự mình lái xe đi mua hoa tươi và câu đối, chuẩn bị dán vào dịp tết.   

Thời điểm ba Tô ôm một đống câu đối trở về, vừa vặn mẹ Tô cùng Phong Dương đang ăn sáng, quay đầu nhìn thấy câu đối và giấy cửa sổ của ba Tô: "Sao ông lại đi một mình để mua mấy thứ này?"   

Ba Tô đặt toàn bộ câu đối trong tay lên bàn, đi đến trước mặt mẹ Tô, đưa hoa tươi trong tay cho bà.   

Trong nhà cũng trồng hoa, nhưng về cơ bản không sống được đến khi ra hoa, thỉnh thoảng ba Tô phải ra ngoài mua hoa tặng cho mẹ Tô, cũng không nhất thiết phải là hoa hồng.   

"Rất đẹp." Mẹ Tô ôm hoa cúi đầu ngửi ngửi, sau đó nói, "Tôi muốn trồng cái này."   

"Ngày mai tôi đi mua về trồng." Ba Tô ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp đáp ứng.  

Ba Tô đứng ở phòng khách nhìn thấy Phong Dương, chào hỏi với anh một tiếng, sau đó quay sang hỏi mẹ Tô: "Vãn Vãn đâu?"   

"Ở trên lầu sửa đồ, hình như người máy kia bị hỏng." Mẹ Tô ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang bên kia, "Hình như Vãn Vãn còn chưa ăn sáng, sáng sớm đã ở bên kia mân mê."

Ba Tô nhíu mày: "Sao lại hỏng rồi? Để tôi mang đến phòng thí nghiệm sửa chữa."

Mẹ Tô tìm một cái bình hoa, cắm hoa vào: "Vãn Vãn nói có thể sửa xong, hay là đừng đưa đến phòng thí nghiệm."   

Một khi đưa vào sửa chữa, tiền sửa chữa có thể dùng để thuê người một người giúp việc trong nhiều năm. 

Người biết tiêu tiền nhất của Tô gia chính là ba Tô, đương nhiên ông cũng là người có thể kiếm được tiền nhất.   

Phong Dương cũng mới dậy không bao lâu, anh vừa xuống còn chưa nhìn thấy Tô Vãn đã bị mẹ Tô kéo xuống cùng nhau ăn sáng, thuận tiện nói chuyện phiếm.   

Còn chưa hỏi Tô Vãn thì ba Tô đã đi vào.   

Anh nghe thấy lời của mẹ Tô, yên lặng đem một miếng đồ ăn cuối cùng trong đĩa ăn xong, đứng dậy chào hỏi ba mẹ Tô, muốn mang đồ ăn sáng lên cho Tô Vãn.   

"Cám ơn Tiểu Phong, đứa nhỏ Vãn Vãn kia luôn ăn cơm không có quy luật, không nhớ ra thì dứt khoát không ăn, chúng ta luôn lo lắng nó sẽ bị bệnh dạ dày." Mẹ Tô ôn nhu mỉm cười đối với Phong Dương, rất có phong phạm trưởng bối.  

Phong Dương gật đầu, xoay người đi lên lầu, đi ở cầu thang, khóe mắt lơ đãng rơi vào trên người ba mẹ Tô ở phía dưới.   

Kỳ thật Tô Vãn càng giống ba Tô hơn, cho dù là diện mạo hay tính cách.   

Khác biệt duy nhất là cô không thích tiêu tiền, ngoại trừ việc mua ống kính phải tiêu tiền, những thứ khác, cơ bản cô cũng không dùng đến.   

Phong Dương bưng bữa sáng đi lên, anh đi qua từng căn phòng một ở hành lang, cuối cùng tìm được Tô Vãn trong một phòng chứa đồ ở góc trong cùng.   

Nói là phòng chứa đồ, kỳ thực là một gian phòng trống rỗng, bên trong chỉ có cục sạc và người máy.   

Tô Vãn đưa lưng về phía cửa phòng, ngồi xổm bên kia, trước mặt bày một người máy đang nằm ngang.   

"Vãn Vãn." Phong Dương đứng ở cửa gõ cửa.   

Tô Vãn xoay người nhìn lại: "Sao anh lại lên đây?" Trên tay cô còn cầm một con dao công cụ.

Phong Dương gật đầu đi vào, bưng khay: "Em ăn chút gì trước đi."  

"Đợi lát nữa rồi ăn, tay em bẩn." Tô Vãn lại ngồi xổm xuống một lần nữa, cô đã tháo người máy này ra, cũng không tính là tinh thông, chỉ là khoảng thời gian kia có cùng Lâm Nhạc học qua một chút. Hai robot dọn dẹp trong nhà cô không giống đồ trên thị trường, thông minh hơn, còn có rất nhiều dây cáp bên trong.   

Phong Dương không biết cô còn phải mất bao lâu, nhưng nhìn thấy người máy đã bị tháo ra, chỉ cần lắp đặt xong cũng phải mất một thời gian, anh ngồi xổm xuống, đưa tay kéo kéo Tô Vãn, chờ cô nhìn qua thì cầm lấy bánh mì trong đĩa đặt bên môi cô.   

Tô Vãn nhướng mày, há mồm cắn một miếng.   

Phong Dương ở bên cạnh, nhìn cô nuốt xuống thì tiếp tục đút cho cô ăn, cũng không quấy rầy cô sửa chữa.   

Robot này cũng không xảy ra vấn đề lớn gì, chỉ là gần đây luôn luôn bị mất phương hướng khi quét dọn hành lang.   

Tô Vãn vừa tháo rời ra đã phát hiện robot này sử dụng thuật toán SLAM laser và thuật toán SLAM thị giác kết hợp định vị, trước đây áp dụng cho định vị chính xác trong nhà, nhưng một khi ở hành lang dài hoặc liên kết thay đổi động lớn sẽ dễ bị mất vị trí, theo lý thuyết kết hợp SLAM thị giác, có thể chuyển đổi điều hướng.   

Nhưng dường như không có tác dụng.   

Sáng nay robot này dọn dẹp vệ sinh ở ngoài hành lang nhưng lại đứng sững sờ, sau đó bắt đầu chạy loạn, thiếu chút nữa đụng phải Tô Vãn.   

Tô Vãn mở ra, phát hiện laser vẫn tốt, camera bên trong cũng không bị phá hủy.   

Có lẽ cả hai đã cắt đứt liên hệ với nhau.   

Tô Vãn bất tri bất giác được Phong Dương đút cho toàn bộ bánh mì, đợi nửa ngày cũng không đợi được miếng tiếp theo, cô không khỏi quay đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện trên đĩa đã trống rỗng, chỉ còn lại một ly sữa.  

Cô cúi đầu nhìn tay mình, dứt khoát cầm lấy ly uống một hơi cạn sạch, lúc buông ly xuống, trên thân ly có một tầng vết bẩn.   

"Sửa xong chưa?" Phong Dương ở bên cạnh hỏi.   

"Không có, em sẽ lắp nó lại trước." Tô Vãn tháo rời mất một thời gian, nhưng phục hồi rất nhanh.   

Sau khi lắp đặt xong, cô nâng người máy lên, sau đó ra ngoài rửa tay, cùng Phong Dương đi xuống.   

Hai người đi xuống, tầm mắt của ba Tô dừng trên khay trong tay Phong Dương, ly sữa in dấu tay bẩn thỉu kia vô cùng nổi bật.   

"Sửa xong rồi?" Ba Tô đẩy kính, trong tay cầm máy tính bảng văn phòng.   

"Không có." Tô Vãn đi xuống là để lấy máy tính, ngày hôm qua cô ném túi xách ở phòng khách, "Mẹ đâu?"

"Phòng sách." Ba Tô ngồi trên sô pha, "Sửa không được thì trực tiếp mang đến phòng thí nghiệm, lãng phí thời gian."

Ánh mắt của ông di chuyển về phía Phong Dương, cảm thấy đầu óc Tô Vãn không được tốt cho lắm, thời gian tốt đẹp không ở cùng một chỗ với người mình thích, đi làm người máy phá đài cái gì vậy không biết?   

Không giống như chính mình chút nào.   

"Người trong phòng thí nghiệm của ba nên đổi một nhóm, kết hợp với hệ thống cũng làm không tốt." Tô Vãn lấy ra máy tính của mình nói, "Như vậy còn muốn sản xuất hàng loạt."

Ba Tô: "..."   

Tô Vãn mang theo máy tính, thuận tiện bảo Phong Dương đặt khay xuống rồi đi lên lầu.  

"Chờ sửa xong cái này, chúng ta đi chỗ La Tử Minh chơi?" Tô Vãn nghiêng mặt hỏi Phong Dương.   

"Được."   

Tô Vãn có một chút bất đắc dĩ, chỉ cần cô nói cái gì Phong Dương cũng đều đồng ý, thậm chí sẽ không cẩn thận hỏi qua.   

Một lần nữa đi vào phòng chưa đồ, Tô Vãn cắm giao diện robot vào máy tính, đứng ở một bên, bắt đầu phát hiện sửa đổi liên hệ giữa hai loại SLAM.   

Tô Vãn nhìn chằm chằm đoạn mã trên máy tính kia một hồi, quả nhiên là chuyển đổi không nhạy bén, lúc đầu chạy coi như có thể tự nhiên chuyển đổi, nhưng phía sau chương trình bug chồng lên nhau, cuối cùng người máy này không đổi được SLAM thị giác, dẫn đến sẽ mất đi vị trí trong hành lang dài, chạy tán loạn khắp nơi.   

Chương trình này là sở trường của cô, Tô Vãn sửa đổi trên cơ sở ban đầu của chương trình này để cả hai có thể tự do cùng linh hoạt chuyển đổi.   

Phong Dương đứng bên cạnh nhìn ngón tay Tô Vãn như bay, trên màn hình xuất hiện những thứ đều là mã số mà anh không hiểu, ánh mắt lại dời về phía sườn mặt cô, mang theo vui mừng si mê không che giấu được.   

Bọn họ ... Ở bên nhau.   

Rõ ràng chuyện thân mật nhất cũng đã làm, nhưng sâu trong nội tâm Phong Dương vẫn tràn ngập không xác định.   

"Được rồi." Tô Vãn khép máy tính lại, rút giác cắm ra, thuận tiện ra lệnh cho người máy vệ sinh đi dọn dẹp hành lang.   

Cô đi theo, robot dọn dẹp không còn xảy ra tình huống mất phương hướng như lúc đầu nữa.   

"Chúng ta đi thôi." Tô Vãn quay đầu nhìn về phía Phong Dương.  

Trước khi rời đi, Tô Vãn thuận tiện nói với ba Tô đang ngồi trong phòng khách: "Con sẽ gửi cho ba chương trình sửa chữa, ba tự mình mang đến phòng thí nghiệm kiểm tra."  

Ba Tô ngẩng đầu nhìn bóng lưng con gái dắt bạn trai đi xa, ngoài miệng lộ ra một chút ý cười không thể phát hiện, sau đó lại cúi đầu làm việc của mình.   

......   

Hôm nay La Tử Minh tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, chỉ mời một ít bạn tốt đi chơi, cũng không biết là ai lưu truyền ra, nói bạn gái của cậu ta là một tay đua F1, còn thay cậu ta giành vị trí số một ở lần đua đường núi lần trước, tất cả đều ầm ĩ nói hôm nay muốn gặp mặt.   

La Tử Minh vô cùng lo lắng, từ sau kỳ nghỉ, cậu ta còn chưa liên lạc với Đổng Ánh Nam, dù sao cũng là bạn gái hợp đồng, cũng sắp qua năm mới, mọi người đều ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy. Hơn nữa thời gian trong hợp đồng không bao gồm thời gian nghỉ tết.   

Một ngày trước sinh nhật, cậu ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn liên lạc với Đổng Ánh Nam, hỏi cô có muốn làm ăn hay không, cùng cậu ta đón sinh nhật một lần, sẽ thêm tiền.   

Đổng Ánh Nam ở đối diện trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Sinh nhật của cậu?"   

"Đúng, bọn họ đều nói muốn gặp bạn gái tôi, cô tới đây giả trang một ngày." La Tử Minh nghiêm túc nói, "Giá cả có thể nói."

"Không cần tiền, hôm nay coi như tặng cho cậu." Đổng Ánh Nam đáp ứng.   

"Này sao được? Hiện tại rất nhanh sẽ đến tết, cô tạm thời tới đây, hẳn là phải tăng gấp đôi." La Tử Minh nghĩ đến một đống nợ của cô, nghĩ có thể cho nhiều một chút thì cho nhiều hơn một chút.   

"Không cần, vừa lúc tôi phải đến thủ đô làm chút việc." Đổng Ánh Nam nói xong liền cúp điện thoại.   

La Tử Minh nhìn điện thoại bị cúp máy, sửng sốt, bạn gái hợp đồng không ở trong khoảng thời gian hợp đồng thì có chút kiêu ngạo.   

Đổng Ánh Nam dập tắt điếu thuốc trong tay, đá đá bánh xe, một người ở phía dưới xe trượt ra, cô cúi đầu nói: "Tôi muốn đi thủ đô một chuyến."   

"Khi nào?"   

"Ngày mai."   

"Không phải chứ, huấn luyện của cô thì làm sao bây giờ? Hai ngày nay có thể người quản lý sẽ tùy thời mà đến."

Đổng Ánh Nam không thèm để ý chút nào nói: "Ông ta tới tìm tôi, cũng không phải là do tôi tự mình dán lên."   

Người phía dưới xoay người lên: "Cô đi thủ đô có chuyện gì quan trọng sao?"  

Đáng để mạo hiểm bỏ lỡ cơ hội được hợp tác với người quản lý ở nước ngoài, dù sao đây cũng là nhà quản lý F1 duy nhất sẵn sàng sử dụng tay đua người Hoa Quốc, hơn nữa còn là phụ nữ.   

"Tổ chức sinh nhật cho *cố chủ." Trên mặt Đổng Ánh Nam gợi lên một tia cười, vỗ vỗ chiếc xe việt dã, sau đó rời đi.   

*Cố chủ: Người bỏ tiền thuê người khác làm việc cho mình.

"Cố chủ? Khi nào thì cô ký hợp đồng mới? Ký với ai, ở đội nào?" Người đứng bên cạnh xe càng nói càng kêu càng lớn.  

"Bạn trai cố chủ." Âm thanh từ phía xa của Đổng Ánh Nam bay tới.   

“......”   

Biệt thự La gia.   

"Hôm nay phải uống rượu, chúng ta đều là người trưởng thành, không thể uống coca gì nữa." Mấy người xung quanh ồn ào.   

"Uống rượu, lái xe thì làm sao bây giờ?"   

"Hôm nay cũng đừng đi, trực tiếp ở lại chỗ La Nhị, dù sao nhà cậu ấy cũng có rất nhiều phòng."   

Một đám người ồn ào nhốn nháo, Tô Vãn ngồi ở góc trong cùng, cô nhìn Phong Dương cúi đầu gọt vỏ táo, ngón tay anh linh hoạt, vỏ táo từng vòng từng vòng không ngừng.   

"Được rồi." Phong Dương buông đao xuống, lấy da xuống, đưa quả táo trong tay cho Tô Vãn.   

Tô Vãn nhận lấy cắn một miếng: "Ngọt."   

Anh lập tức hơi cong mắt cười.  

Tô Vãn lại đưa quả táo đã cắn một miếng cho Phong Dương, để anh nếm thử.   

Phong Dương rũ mắt nhìn quả táo, cô đưa tới là chỗ chưa từng cắn qua, anh nghiêng đầu, theo chỗ Tô Vãn cắn cắn một miếng, lại ngước mắt nhìn về phía cô, ánh mắt đào hoa nhạt nhẽo liễm diễm.   

Tô Vãn nhướng mày, môi hơi cong lên, duỗi tay kia dán lên khóe môi anh lau sạch một giọt nước trái cây dính trên môi anh.  

Hai người đem tiếng ồn ngăn cách bên ngoài, trong mắt chỉ có đối phương, bỗng chốc sinh ra ái muội.   

"La Nhị, đây là bạn gái của cậu?"   

"Lần trước không có đi xem trận đấu, thật sự đáng tiếc, nghe nói Dịch Nhất chỉ giành được vị trí thứ hai?"   

......   

Một đám người vây quanh La Tử Minh và Đổng Ánh Nam, ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.   

"Đúng, Đổng Ánh Nam." Thời điểm La Tử Minh giới thiệu, không biết vì sao có chút chột dạ, "Bạn gái mình."

"Ặc, trước kia Ánh Nam thực sự là tay đua F1 sao?" Có người thân mật hỏi.   

La Tử đảo mắt qua, cậu ta còn chưa từng gọi Đổng Ánh Nam như vậy.   

"Cũng không phải, ở bên ngoài thi đấu dã tái mà thôi." Đổng Ánh Nam cười trả lời, vô cùng có khí thế của bạn gái La Tử Minh.   

"Vậy cũng rất lợi hại, rất ít khi nghe thấy có nữ sinh chơi cái này." 

“F1 nguy hiểm hơn nhiều so với loại đua xe như chúng ta."

"Cậu lái loại xe này của chúng tôi có cảm thấy tốc độ giống như rùa bò không?"   

......   

Một đống người vây quanh Đổng Ánh Nam hỏi, suýt nữa đã đem La Tử Minh đẩy ra ngoài, cuối cùng cậu ta khẽ ôm Đổng Ánh Nam đi ra: "Mấy cậu ăn trước đi, đừng quấn lấy cô ấy."

"Bạn bè của cậu có rất nhiều." Đổng Ánh Nam đảo qua đám người này, nhìn đều rất đơn thuần, quả nhiên là người phân theo nhóm.  

"Được rồi, cô ngồi xe cả buổi sáng, có muốn đi nghỉ ngơi không?" La Tử Minh ho một tiếng, có chút không được tự nhiên nói, "Lúc này còn đem cô gọi tới đây."

"Không cần." Đổng Ánh Nam cự tuyệt, thuận tiện lấy ra một hộp quà từ trong túi của mình, "Quà sinh nhật" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

La Tử Minh sửng sốt: "Cảm ơn."   

Cậu ta mở hộp ra, bên trong là một chiếc xe đua F1, thân xe huyễn khốc, chất liệu vừa nhìn liền biết không bình thường.   

"Cái này ... Tặng cho tôi?" La Tử Minh có chút do dự có nên nhận lấy hay không.   

"Ừm, nhận đi, không có tiền mua quà nên lấy một thứ từ trong nhà." Đổng Ánh Nam nói đơn giản.   

La Tử Minh cầm xe mô hình nhìn kỹ, cuối cùng ngẩng đầu nói: "Chiếc xe mô hình này hẳn là có thể bán được không ít tiền, cô có thể cầm đi trả nợ."   

Đổng Ánh Nam: "..."   

Như thế nào mà cậu ta còn quan tâm đến khoản nợ kia nhiều hơn cả cô.  

"Không muốn bán, cầm đi." Đổng Ánh Nam lười nói, trực tiếp nói mình muốn đi ăn.   

"Hình như cô có chút ... Gầy đi." Đứng ở trước mặt Đổng Ánh Nam, căn bản La Tử Minh cũng không duy trì được cái gì gọi là lãng tử tình trường, dù sao hợp đồng tình yêu cũng đều đã ký, cậu ta đã sớm bại lộ ở trước mặt cô.   

"Gần đây phải huấn luyện, tương đối mệt mỏi." Đổng Ánh Nam nhịn xuống xúc động muốn hút thuốc, nơi này một đống người nhìn cũng giống như sinh viên đại học tốt, ngay cả tiệc sinh nhật uống rượu cũng phải thảo luận một phen.   

"Huấn luyện cái gì?" La Tử Minh nhớ lại chuyên ngành học của Đổng Ánh Nam, là ngôn ngữ anh, cũng không cần thể lực.  

Đổng Ánh Nam cầm lấy một chén rượu xoay trên tay: "Luyện xe."   

Quần áo đua xe của F1 dày nặng, cả người buồn bực ngồi bên trong xe một hai tiếng đồng hồ, cho dù là vào mùa đông nhưng khi đi ra đều mang theo một thân mồ hôi.   

Đã thật lâu cô chưa điên cuồng huấn luyện như vậy, địa điểm trong nước có hạn, xe cũng ít, chờ sau khi ký hợp đồng, cô có thể sẽ trực tiếp ra nước ngoài.  

La Tử Minh có một chút trầm mặc, rốt cuộc bọn họ chỉ là tình nhân trên hợp đồng, cậu ta không có lập trường gì để hỏi kỹ.   

......   

Trong buổi sinh nhật, Quách Nguyên Châu cùng Dịch Nhất không đến, hai người bọn họ đi về quê của Quách Nguyên Châu ăn tết, chơi vui đến nỗi quên cả trời đất, trực tiếp gọi video chúc mừng sinh nhật La Tử Minh.   

Buổi tối thời điểm cắt bánh ngọt, La Tử Minh còn phải mở điện thoại di động để cho hai người bọn họ nhìn thấy.   

"Ai, bạn gái của cậu cũng ở đây?" Quách Nguyên Châu nhìn thấy Đổng Ánh Nam đứng bên cạnh La Tử Minh, lập tức chào hỏi, Dịch Nhất cũng ở bên cạnh phất tay.   

Một đám người bắt đầu đồng thanh hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho La Tử Minh, chờ cậu ta thổi nến, cắt bánh ngọt.   

Tô Vãn và Phong Dương đứng bên cạnh nhìn đám người kia đuổi theo La Tử Minh bôi bánh ngọt, cô kéo Phong Dương ngồi xuống, trước kia năm nào cũng đều như vậy, chỉ là năm nay có thêm anh ở bên cạnh.  

"Sinh nhật của anh là khi nào?" Tô Vãn quay đầu hỏi Phong Dương.   

Phong Dương nhìn nước trong bể bơi bên cạnh, anh không biết ngày sinh thật sự của mình là bao nhiêu, về phần chứng minh thư, là trong viện tùy tiện giúp anh lấy.   

"Ngày 23 tháng 4." Phong Dương nói là ngày trên chứng minh thư của mình.   

Tô Vãn bỗng nhiên nở nụ cười: "Em cũng là ngày 23 tháng 4, sau này chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật."   

“...... Được." Phong Dương nắm tay Tô Vãn, lúc này có hai người cầm rượu tới muốn bọn họ uống: "Tất cả mọi người đều uống rượu, các cậu cũng nhanh lên."   

Tô Vãn nhận lấy uống sạch sẽ, thuận tiện uống thay cho Phong Dương: "Anh ấy không uống được rượu."   

Nghe Tô Vãn nói như vậy, mấy người kia cũng không nói gì nữa, gọi Tô Vãn cùng Phong Dương cùng nhau đi qua bắn pháo hoa, là một đám người chuyên môn đặt làm.  

Hai người dừng lại phía sau, Tô Vãn câu lấy ngón tay Phong Dương: "Đợi lát nữa, anh lái xe."   

"Được."   

La Tử Minh mang theo một đám người đi lên nóc nhà, một mình đi qua bắn pháo hoa, theo một tiếng nổ lớn, pháo hoa bắt đầu nổ tung trên không trung, biến ảo thành phông chữ, chúc La Tử Minh sinh nhật vui vẻ.   

Một đám người trẻ tuổi ngồi trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên không trung, trên mặt đều mang theo nụ cười.   

"Nơi này thuộc khu vực cấm bắn pháo hoa."   

Bắn được một nửa, đột nhiên Tô Vãn nói.   

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô: "Sao cậu không nói sớm?!" 


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp