Bẫy Rập

Chương 104
Pháo hoa trên bầu trời đêm vẫn tiếp tục nổ tung, từng câu chúc phúc được hiện lên, như thể những từ này không cần tiền.   

Đám người đang vui đùa ầm ĩ trên nóc nhà đột nhiên yên tĩnh lại.  

Thật lâu sau mới có người lên tiếng: "Hẳn là không có việc gì đi, khu biệt thự này nhiều nhà như vậy, cũng không nhất định biết là chúng ta."   

Lại có người phụ họa: "Đúng đúng, chờ pháo hoa dừng lại, chúng ta liền hủy thi diệt tích!"

Những người khác: "..."   

Giữa không trung có ba chữ lớn vẫn không biến mất—— La Tử Minh.   

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, vô cùng chói mắt ngoạn mục, mặc cho ai nhìn cũng đều sẽ nói một tiếng thật có tiền 

Buổi tối vi phạm pháp luật, mặc dù xa nhưng vẫn phải bắt.   

Chưa đến nửa giờ, nhân viên chấp pháp đã tìm đến cửa.   

Khu biệt thự tuy lớn, nhưng ba chữ 'La Tử Minh' này lại nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.   

Nhân viên chấp pháp dễ dàng tìm tới cửa, chuẩn bị gọi tên La Tử Minh: "Chính là cậu nửa đêm đốt pháo hoa?"   

"Lúc này mới mười giờ." Có người không phục lắm, bị nhân viên chấp pháp trừng mắt.  

"Tôi nói là vấn đề thời gian sao? Nói chính là vấn đề pháo hoa!"  

Cuối cùng La Tử Minh bị phạt vào đúng ngày sinh nhật của mình vì tội bắn pháo hoa trong khu dân cư.   

"Lão đại, sau này loại chuyện này tốt nhất là nói ra sớm một chút." La Tử Minh nhìn Tô Vãn, mang theo một loại đau đớn vô cùng, từ sau khi yêu đương, lão đại của cậu ta phản ứng chậm hơn một chút, quả nhiên là yêu nhầm người!   

Cũng may là cậu ta ... Chỉ là hợp đồng tình yêu.   

Phạt tiền xong, tiệc sinh nhật vẫn phải tiếp tục, mỗi người đều ở phía sau sân chơi đến điên cuồng.   

La Tử Minh do dự đứng bên cạnh Đổng Ánh Nam: "Số tiền cô nợ thì làm sao bây giờ?"   

Đổng Ánh Nam kinh ngạc nhìn cậu ta: "Trả lại tiền, còn có thể làm sao bây giờ."   

La Tử Minh ho một tiếng: "Tôi có thể gia hạn hợp đồng không? Cô muốn bao nhiêu thì có thể nói."

Chỉ kém việc trực tiếp nói thay cô trả một chút.

Đổng Ánh Nam quay đầu nhìn La Tử Minh, bỗng nhiên nở nụ cười, "Cậu muốn thay tôi trả?"

"Cũng không phải là nói như vậy, đây không phải là mỗi người đều có nhu cầu sao?" La Tử Minh có chút không được tự nhiên nhìn trời.  

“Hết học kỳ sau sẽ không tiếp tục nữa." Đổng Ánh Nam nhướng mày.

La Tử Minh 'Ồ' một tiếng, có chút trầm thấp hỏi: "Cô không định gia hạn hợp đồng với tôi nữa sao?"   

Không chỉ bạn gái thật muốn chia tay, bây giờ ngay cả bạn gái hợp đồng cũng không thể gia hạn hợp đồng.   

Cậu ta vẫn là La Tử Minh thất bại kia.  

 ......   

Đương nhiên ngày tháng vẫn là từng ngày mà trôi qua, hương vị tết cũng càng ngày càng nặng.   

Ngày 30 Tết, Phong Dương và Tô Vãn phụ giúp dán song cửa sổ, về phần câu đối thì do ba Tô dán.   

Trong tay Tô Vãn cầm hồ nhão, Phong Dương phụ trách dán song cửa sổ, mấy thứ này dán ở trong căn phòng này, luôn mang theo chút không được đẹp mắt lắm, chỉ là mẹ Tô thích, cảm thấy vui mừng, nhất là trong khoảng thời gian ăn tết nhất định phải dán đầy khắp nơi.

"Vãn Vãn." Phong Dương dán một cái, xoay người lấy thêm một cái khác như tay Tô Vãn.  

Tô Vãn đang thất thần, không chú ý, tay vừa đưa lên đã trực tiếp xé rách mấy cái song cửa sổ.   

Tô Vãn: "..." Mấy thứ này đều là ba mẹ cô đặc biệt chuẩn bị để dán, nhưng lại bị cô xé rách.

Tô Vãn nhìn chằm chằm song cửa sổ trong tay, đây là đồ án mà cha Tô tìm người cố ý cắt, ba mươi tết đều ở nhà ăn tết, hơn phân nửa là mua không được song cửa sổ giống nhau như đúc.   

"Anh xem một chút." Phong Dương đưa tay nhận lấy, quả thật hoa văn mới lạ hơn so với bình thường, nhưng cũng không khó. "Tìm một tờ giấy đỏ, anh có thể cắt ra."   

Tô Vãn giật mình: "Anh cắt giấy dán cửa sổ?" Cô nhìn đồ án xiêu xiêu vẹo vẹo này, hẳn là không dễ cắt.  

Phong Dương gật đầu: "Trước kia đã từng học theo dì."   

Khi đó mấy đứa trẻ lớn hơn một chút trong viện đều phải học, cắt xong sẽ nộp lên để bán lấy tiền, chưa nói đến lao động trẻ em, chỉ là lợi dụng thời gian rảnh rỗi để giúp đỡ.   

Giấy đỏ là có, năm mới trong nhà mua mấy tờ giấy đỏ lớn, vốn dĩ là mẹ Tô chuẩn bị dùng để vẽ tranh.   

Tô Vãn đi thư phòng lấy một tờ giấy đỏ lớn cầm ra, thuận tiện lấy ra một cái kéo từ rương công cụ ra, toàn bộ đều đưa cho Phong Dương, dưới lầu còn đang chậm rãi dán câu đối, ba mẹ Tô hoàn toàn không biết.   

"Anh cắt, em nhìn xuống lầu." Tô Vãn ngồi xếp bằng trên mặt đất, thỉnh thoảng nhìn xuống phía dưới. Cô sợ bị ba Tô ghi thù, đây là do ông thuê người cắt, bị làm hỏng, tuyệt đối sẽ tức giận.   

Vừa gặp chuyện của mẹ cô, ba cô không có nửa điểm nguyên tắc cùng lý trí.   

Phong Dương đi theo cô ngồi trên mặt đất, cầm lấy giấy đỏ, nhìn về phía cửa sổ bị xé, bắt đầu cắt.  

Ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng linh hoạt, một tay cầm giấy đỏ, một tay cầm kéo, thay đổi góc độ cắt bỏ một số bộ phận của giấy đỏ.   

Vốn dĩ Tô Vãn còn đang chú ý dưới lầu, ngẫu nhiên quay đầu lại sửng sốt, trầm mê ngắm nhìn Phong Dương cắt giấy dán cửa sổ.   

Giống như anh đã nói, anh có thể cắt, hơn nữa còn rất thành thạo.   

Tô Vãn dựa vào vách tường hành lang, nhìn anh rất nhanh đã cắt ra đại khái, sau đó Phong Dương nghiêng mặt đưa cho cô một tấm đã cắt trong tay, ý bảo cô kéo ra.   

Lần này khí lực trên tay Tô Vãn nhẹ đi không ít, cô vừa kéo ra, song cửa sổ hình tròn hiện lên trước mắt.   

"Cắt giống nhau như đúc." Tô Vãn cầm lên so sánh với giấy dán đã bị rách trên cửa sổ, cuối cùng đưa ra kết luận.   

"Còn có mấy tờ." Phong Dương đổi sang một song cửa sổ khác, tiếp tục cắt.   

Tô Vãn cầm điện thoại di động, nửa trên ngửa ra sau, chụp một tấm ảnh với Phong Dương ngồi ở giữa giấy đỏ, trước tiên lưu lại, sau đó thay hình nền.   

Khóe mắt Phong Dương nhìn thấy động tác của cô, có chút bất đắc dĩ: "Sao lúc nào cũng đổi?"   

Đầu ngón tay Tô Vãn chạm vào người trên màn hình điện thoại di động, mang theo một chút ý cười: "Màn hình điện thoại di động chỉ có thể đặt một cái, cho nên phải đổi."   

Nói cách khác, nếu có thể đặt tất cả, vậy sẽ không thay đổi.

Chờ ảnh chụp không sai biệt lắm, Tô Vãn định làm hình nền chế độ khảm, ảnh lớn là Phong Dương, phóng to sẽ phát hiện điểm nguyên tố vẫn là ảnh Phong Dương.   

Sau khi Phong Dương cắt xong, hai người lập tức dán xong cửa sổ, sau đó lại thu dọn hiện trường, mảnh giấy đỏ vụn vặt bị nhặt sạch sẽ.   

"Còn có nửa tờ." Phong Dương cầm lấy nửa tờ giấy đỏ trong tay nói.   

"Tờ giấy này là em trộm từ thư phòng." Tô Vãn nhướng mày, "Cùng nhau ném đi. " Phong Dương thu tay lại: "Có chút lãng phí, anh cắt chút hoa văn khác."   

Anh nói như vậy, Tô Vãn trực tiếp nhét mảnh vụn giấy đỏ trong tay cho robot vệ sinh, lôi kéo Phong Dương đi vào phòng ngủ.   

Sau khi vào phòng, có thể tùy tiện dành thời gian để cắt, không cần sợ bị ba Tô mẹ Tô tùy thời có thể đi lên phát hiện.   

"Vãn Vãn muốn gì?" Phong Dương ngồi ở trước bàn hỏi.   

Tô Vãn đóng cửa lại, xoay người thuận miệng nói: "Anh."   

Cánh tay của Phong Dương dừng lại, vành tai phiếm hồng, ngẩng đầu: "Không phải cái này... Vãn Vãn muốn song cửa sổ gì?"   

Tô Vãn đến gần anh, đứng vững, khom lưng hôn lên môi anh: "Anh muốn cái gì, em liền muốn cái đó."  

Cô nhanh chóng lùi lại, ngồi bên cạnh nhìn anh.   

Phong Dương ổn định tâm thần, cuối cùng cắt ra một bức tranh thành thị, là phong cảnh mà bọn họ nhìn thấy khi ở trên đỉnh núi.   

"Dán ở phòng em." Tô Vãn nhận lấy nhìn một chút, nói.  

"Được." Phong Dương đứng dậy giúp cô dán lên.   

Tô Vãn đứng ở phía sau nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Những thứ này đều học được ở đó?"   

Phong Dương vuốt phẳng góc cuối cùng, xoay người lại đáp: "Đúng vậy, dì dạy."   

Tô Vãn bình tĩnh nhìn Phong Dương, dáng người anh cao ngất, vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không giống người đã nếm qua khổ sở, nhưng cô biết chưa từng nếm qua khổ mới là chuyện không thể nào.   

“...... Năm sau, em có muốn cùng anh đi thăm dì không?" Phong Dương bỗng nhiên hỏi.   

Vốn dĩ anh định qua năm sẽ một mình trở về thăm dì, nhưng hiện tại Phong Dương thay đổi chủ ý, quyết định hỏi Tô Vãn.   

Anh muốn Tô Vãn biết tất cả mọi chuyện của mình, không muốn che giấu bản thân nữa, có lẽ cô sẽ chán ghét mình, nhưng Phong Dương không muốn lưu lại tiếc nuối, tạo thành hiểu lầm.   

"Được." Tô Vãn gần như lập tức đáp ứng, "Dì thích cái gì? Đến lúc đó chúng ta sẽ mang nó qua."

Hai người ăn ý đem chuyện năm sau đi thăm dì trở thành một lời hẹn.   

Ngày 30 Tết, ngoại trừ ăn bữa cơm tất niên, còn phải gác đêm.   

Ngày này, đầu bếp chính là ba Tô, ông ở trong phòng bếp làm từng món từng món, màu sắc cùng hương bị đều vô cùng đầy đủ.   

Về phần mẹ Tô thì ở bên cạnh phụ trách ghi hình hàng năm, bà đi đến phòng khách ghi lại hình ảnh của Phong Dương cùng Tô Vãn, bảo hai người chào hỏi.   

Tô Vãn có lệ giơ tay vẫy vẫy, nói một câu: "Chúc mừng năm mới."   

Mẹ Tô lập tức bất mãn: "Vãn Vãn, sao năm nào cũng như vậy! Tiểu Phong cháu đừng học theo nó, năm mới phải cười vui vẻ, sau này mới có thể càng thêm thuận thuận lợi lợi."

Tô Vãn: "..."   

Năm nào cũng nhìn cha mẹ tú ân ái, cô giống như là nhặt được trong thùng rác, ai có thể nhiệt tình?   

Trong mắt Phong Dương mang theo nụ cười, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn mặt không chút thay đổi bên cạnh, ý cười trên mặt càng đậm.   

Không thể không nói tướng mạo của Phong Dương làm cho người ta trùng kích quả thật lớn, cho dù bản thân mẹ Tô là mỹ nhân, lại gặp qua các loại nam nữ ưu tú, nhưng khi nhìn Phong Dương cười vẫn bị sửng sốt như cũ.  

Này ... Khó trách ngay cả Vãn Vãn cũng thích.  

"Khụ!" Ba Tô ở trong phòng bếp đợi nửa ngày, không thấy mẹ Tô tiến vào, liền tự mình tìm cho mình một cái cớ đi ra, kết quả phát hiện mẹ Tô đang ngẩn người với Phong Dương.  

Ông vô cùng bất mãn ho một tiếng, khiến cho mẹ Tô chú ý.   

"Ông bị sao vậy?" Mẹ Tô buông máy ảnh xuống, có chút lo lắng nhìn về phía ba Tô.   

"Có một món ăn không biết mặn nhạt, bà tới đây giúp tôi xem một chút." Ba Tô lập tức nói.

Thấy ông không sao, mẹ Tô lại cầm máy ảnh lên, quay về phía mình và cha Tô: "Hiện tại tôi muốn đi thử độ mặn nhạt của món ăn."   

Dắt mẹ Tô đi vào phòng bếp, ba Tô nhân cơ hội quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo Tô Vãn, bảo cô quản tốt bạn trai mình.  

Tô Vãn nhướng mày kéo Phong Dương ngồi xuống lần nữa, đưa tay chọt chọt chọt vào mặt anh: "Anh có biết bộ dáng mình cười rộ lên như thế nào không?"   

Phong Dương tùy ý để cô chạm vào mặt mình, có chút mờ mịt: "Làm sao vậy?"   

"Đẹp mắt." Tô Vãn nhảy ra hai chữ, cô muốn nói để anh đừng làm loạn với những người khác lộ ra loại nụ cười thật lòng này, lại cảm thấy anh có thể lộ ra nhiều hơn cũng là chuyện tốt.   

Phong Dương sửng sốt, gần như trong nháy mắt cổ ngay cả một mảnh xung quanh cũng nổi lên màu đỏ mỏng, Tô Vãn thường xuyên trực tiếp làm cho anh chống đỡ không nổi.  "Không nói nữa." Tô Vãn chuyển đề tài, mở TV phòng khách ra, phía trên là hoạt động hàng năm.   

Cô xem phim gì cũng ngủ gật, đương nhiên loại tiết mục này cũng không có hứng thú, ngược lại Phong Dương bên cạnh dần dần tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn người bên trong ca hát nhảy múa cùng với các hoạt động khác.   

Tô Vãn thấy anh nhìn chăm chú, cũng cẩn thận nhìn một chút, nhưng là đôi mắt lại cay cay.

"Anh thích xem mấy cái này?" Tô Vãn tựa vào sô pha nói chuyện phiếm với Phong Dương, không phải cô công kích người khác, mà là quả thật tiết mục bên trong không có gì để xem, tràn ngập hơi nước vui mừng, nội dung bên trong là phải vắt kiệt nước mới có thể nhìn thấy một chút.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Ừm." Phong Dương gật đầu, trước kia anh luôn mong chờ ngày này, mọi người ngồi cùng một chỗ, đồ ăn nhiều, cũng sẽ không có răn dạy.   

"Trước kia còn có thể xem, hiện tại trình độ càng ngày càng kém." Nếu không phải Phong Dương ở đây, có thể Tô Vãn đã trực tiếp tắt TV.   

"Phối màu có chút kém." Ánh mắt Phong Dương khẽ cong, tâm tư cũng không ở trên TV mà quay lại nói chuyện phiếm với Tô Vãn.   

Tô Vãn cúi đầu đùa giỡn ngón tay anh: "Học kỳ sau, có thể bọn em còn phải đi nước ngoài một chuyến, tham gia thi đấu."   

Cái này cũng không quá quan trọng, dù sao bọn họ cũng đều đã đưa ra định hướng sau khi tốt nghiệp, kỳ thật loại thi đấu dùng để tăng điểm cho sơ yếu lý lịch cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, hơn nữa Tô Vãn và La Tử Minh cùng quách Nguyên Châu đều đã tham gia nhiều cuộc thi, căn bản là không cần thiết.

Nhưng mà, thi đấu phải đến nơi đến chốn, bọn họ đã giành được suất vào chung kết, tốt nhất là phải tham gia, đặc biệt là có thể giành được một kỷ lục.   

Mấy năm trước đều là người nước E đoạt được giải.

"Khi nào?" Ngón tay Phong Dương siết chặt, hỏi cô, biết rõ học kỳ tiếp theo còn xa, nhưng trong lòng anh vẫn trống rỗng như cũ.   

Tô Vãn nghiêng người vùi ở cổ anh, ngửi mùi trà đắng dễ ngửi trên người anh: "Tháng ba, tháng tư, đến lúc đó xem thông báo."   

......   

Đến chín giờ, ba Tô dọn đồ ăn lên bàn, mẹ Tô phụ trách nói một đống lời mừng năm mới, sau đó mọi người mới cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.   

"Hai đứa muốn gác đêm sao? Ta và mẹ con buồn ngủ." Ba Tô hỏi trước.   

"Có, đợi lát nữa ba mẹ trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tô Vãn nắm tay Phong Dương ở dưới gầm bàn, nhưng lại vẫn trắng trợn dùng tay trái ăn cơm, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra manh mối.   

Phong Dương ngồi ở trên bàn ăn cũng không cảm thấy bữa cơm tất niên này trôi qua không được tự nhiên.   

Cha mẹ Tô gia cũng không phải đơn giản như bề ngoài, đối với cảm xúc khống chế rất mạnh, cho nên bọn họ không cảm thụ được bất luận cái gì không được tự nhiên từ trên người Phong Dương, chỉ tiếp nhận được thiện ý như gió xuân.   

"Quần áo mới của Tiểu Phong, ta và Vãn Vãn đặt cùng một chỗ, sáng mai hai đứa tự mình thay." Mẹ Tô nói với hai người.   

Phong Dương nhìn về phía Tô Vãn, không rõ quần áo mới gì.   

"Mùng một tết phải mặc quần áo mới, trước đó em đã cho mẹ biết kích cỡ của anh." Tô Vãn lập tức hiểu được anh đang nghi hoặc cái gì, kiên nhẫn giải thích.   

"Tiểu Phong nhớ kỹ xem ngày mai Vãn Vãn sẽ mặc quần áo mới gì, một năm chỉ có một cơ hội như vậy." Ba Tô mang theo giọng điệu chế giễu nói, "Vãn Vãn nhà chúng ta mười năm như một đều mặc áo hoodie màu đen."

Mẹ Tô vỗ vỗ tay ba Tô, bà có thể nói Tô Vãn, nhưng nhìn thấy ba Tô nói, liền mất hứng.   

......   

Mười một giờ đêm, cha mẹ Tô đã lên lầu nghỉ ngơi.   

Tô Vãn cùng Phong Dương ngồi ở ngoài sân, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.   

Kỳ thật nhìn không thấy cái gì, nhưng hai người ngồi cùng một chỗ, phảng phất đã có được cả thế giới.   

Cũng không cần nói chuyện, chỉ dựa vào nhau, ngẫu nhiên sẽ tiếp xúc ánh mắt với nhau, cũng đủ để cho cả đêm vui sướng.   

"Tuyết rơi." Đột nhiên bị một mảnh bông tuyết nện lên mặt, Tô Vãn đứng dậy nhìn bầu trời, quả nhiên từng mảnh từng mảnh bông tuyết bỗng nhiên bay xuống.   

"Vãn Vãn." Phong Dương ngửa đầu hỏi cô: "Đi vào hay ở bên ngoài."

Tô Vãn đưa tay cầm lấy một bông tuyết: "Đợi thêm một chút."   

Phong Dương đứng dậy thay cô kéo mũ áo lên, cúi đầu nghiêm túc thắt dây đeo trên mũ. 

Ngoài trời lạnh, nhưng bông tuyết vừa rơi xuống sân đã ngay lập tức tan ra.   

Tô Vãn câu lấy ngón tay Phong Dương, bảo anh nhìn mặt đất: "Anh xem bông tuyết."   

Phong Dương cúi đầu nhìn lại, nhìn hồi lâu mới nói: "Tuyết tan rồi."   

Rõ ràng tuyết rơi thật lớn, nhưng trong sân lại không có bất kỳ bông tuyết nào, ngay cả ngọn cây trong viện cũng không có tuyết.   

"Những hoa cỏ này, đều là giả." Tô Vãn chỉ vào mấy gốc hoa uể oải nhất cho anh nhìn, "Mấy cây hoa mẹ em trồng mới là thật."

Phong Dương nhìn những thứ khác trong sân, tuyết trên bầu trời vẫn còn rơi, nhưng ngoại trừ mấy gốc hoa sắp chết này ra, những nơi khác không có nhìn thấy một mảnh màu trắng.

"Tòa nhà này phát hiện tuyết sẽ tự động nóng lên, đất và cây cối trong sân đều là nhân tạo, chỉ cần một chút tuyết sẽ tự động nóng lên." Tô Vãn dắt Phong Dương đi đến dưới gốc cây trong sân, để cho anh sờ thân cây.   

"Nóng." Phong Dương thu tay lại.   

"Mẹ em sợ tuyết, có rối loạn tâm lý." Có đôi khi Tô Vãn cũng không thể không cảm thán ba cô thật đáng sợ, cả tòa nhà nhìn bề ngoài bình thường, nhưng kì thực toàn bộ bên trong đều mang theo thiết lập công nghệ cao.   

Vì mấy thứ này, ba Tô đã bỏ vô số tiền vào ngành công nghiệp công nghệ cao.   

Tô Vãn cảm thấy tuyết cũng bình thường, chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới chán ghét, lôi kéo Phong Dương lưu lại chỉ là vì muốn cho anh biết đồ chơi mới mẻ trong sân, ví dụ như đất trên mặt đất, bởi vì không phải đất thật nên hoa mẹ cô trồng vào trên cơ bản không sống nổi một tuần.   

Trước kia Tô Vãn chỉ coi là ba cô quá khoa trương, nhưng mà hiện tại có người mình thích, cô ngược lại cảm thấy không ai có thể làm tốt hơn ba cô.   

"Em muốn nhìn tuyết sa?" Phong Dương không nhìn những cây giả này nữa, ngược lại quay đầu hỏi Tô Vãn.   

"Em muốn..." Tô Vãn áp sát Phong Dương, hơi thở của hai người bốc hơi trắng quấn lấy nhau, "Hôn anh."

Thời điểm tiếng chuông năm mới vang lên ở xa, hai người đứng trong tuyết trao nhau nụ hôn đầu tiên của năm mới.  

 ......   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp