Bẫy Rập

Chương 105
Mùng năm Tết, Phong Dương mang theo Tô Vãn đi đến một thành phố khác.   

Là nơi mà anh đã sinh sống trong mười mấy năm.

Vừa xuống máy bay Phong Dương đã gặp bạn học thời cao trung, chính xác hơn là bạn học năm cao nhất. Đối phương nhìn thấy Phong Dương, đầu tiên là lộ ra ánh mắt kinh ngạc, chào hỏi một cái, sau đó chuyển hướng sang Tô Vãn: "Vị này là?"   

Phong Dương nhíu mày: "Bọn mình còn có việc, đi trước." Không nhiều lời.   

Ánh mắt của bạn học cao trung rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt của Phong Dương và Tô Vãn, nhìn một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn vào trong một nhóm đã lâu không nói lời nào.   

Sau khi ngồi vào trong taxi, Tô Vãn quay đầu nhìn về phía anh: "Bạn học của anh?"   

Vừa rồi tuổi tác của người kia tương tự với Phong Dương, nhưng xem ra cũng không hoàn toàn quen biết với anh.   

Phong Dương đáp lại một tiếng: Nói là bạn học cao trung nhưng trên thực tế chỉ là bạn học với nhau vào năm cao nhất, hai người từng học chung một học kỳ, nhưng sau đó Phong Dương chuyển trường nên không gặp lại nữa.   

Sở dĩ Phong Dương có ấn tượng sâu sắc với người này là bởi vì người vừa rồi từng thích em gái cũ của anh.   

Trước khi Phong Dương từng được mấy gia đình nhận làm con nuôi, gia đình này là người cuối cùng. Lúc đó anh được nhận từ lúc còn học năm đầu sơ trung cho đến học kỳ đầu của cao trung, sau đó vì gặp một chuyện nên lại quay lại cô nhi viện, lúc sau vì tuổi tác nên cũng không có gia đình nào có ý định nhận anh làm con nuôi nữa.   

Hai người đi tới khách sạn đã đặt tới, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, Phong Dương mang theo Tô Vãn đến cô nhi viện mà anh từng ở. Cô nhi viện mà hiện tại Tô Vãn nhìn thấy rất khác với Phong Dương từng ngây ngốc trước đó, năm ngoái Phong Dương từng quyên góp một khoản tiền để cải thiện sinh hoạt cho trẻ em trong trại trẻ mồ côi, còn có một khoản dùng để cải tạo.   

Tô Vãn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của cô nhi viện, hỏi: "Anh lớn lên ở đây?"   

Phong Dương lắc đầu: "Đứt quãng ở chỗ này."   

Anh là người được nhận nuôi nhiều nhất trong trại trẻ mồ côi, ngoại trừ hai lần đầu Phong Dương còn nhỏ nên không nhớ, còn lại những lần nhận nuôi khác đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ràng.   

Sau khi bị trả lại nhiều lần, có vào người trong viện cho rằng anh có vấn đề gì, thậm chí có tin đồn Phong Dương thường xuyên làm mấy chuyện xấu dẫn đến gia đình nhận con nuôi không hòa thuận. Những lý do này thường là rất nhiều gia đình nhận con nuôi trong viện trả lại người để sử dụng, những gia đình này không muốn nuôi, hoặc mình có con, sẽ đưa đứa trẻ nhận nuôi trở lại, bởi vì vấn đề thủ tục nên không thể dễ dàng đưa trở lại, phải tìm một cái cớ để trả lại đứa trẻ. Cái gì mà phẩm tính không tốt, ghen tị, thường xuyên phản kháng ba mẹ, có khuynh hướng bạo lực, đủ các loại cớ đều có thể dùng.  

Nhưng Phong Dương thì không, chẳng qua cũng không có quá nhiều người tin tưởng anh.   

Dì Tần là người duy nhất đối xử tốt với anh bình thường.   

Thời điểm bước vào trại trẻ mồ côi, có không ít đứa trẻ đang chơi đùa ở khu vui chơi bên trái. Còn có mấy gia đình đến để chọn con nuôi.   

Hai người nắm tay đi vào đại sảnh, lập tức có người tiến lên chào hỏi, cho rằng bọn họ cũng đến nhận nuôi đứa nhỏ, chỉ là người trẻ tuổi cùng diện mạo quá chói mắt như vậy đến loại địa phương này, vẫn là khiến cho nhân viên công tác trong đại sảnh ngẩn người.   

"Chúng tôi tới tìm người." Phong Dương nhìn về phía hành lang bên kia, nơi đó có thể đi thẳng đến bên trong cô nhi viện, anh quay đầu lại hỏi nhân viên công tác, "Dì Tần có ở đây không?"   

Nhân viên này còn rất trẻ, Phong Dương cũng chưa từng gặp qua, hẳn là mới vào.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Cô ấy lắc đầu nói: "Dì Tần? Bên chúng tôi có vài nhân viên họ Tần."

Trại trẻ mồ côi này cũng không nhỏ, có phân công rõ ràng, nửa đầu là nhân viên phụ trách duy trì các loại thông tin của cô nhi viện, phòng ở phía sau mới là nơi nhân viên hậu cần và nơi để bọn nhỏ ở.   

Trong lúc bọn họ nói chuyện rất nhanh đã có người chú ý tới nơi này, có một nhân viên lớn tuổi nhận ra Phong Dương, bà ấy buông công việc trong tay xuống, nhiệt tình tiến lên hỏi: "Phong Dương, sao cậu lại tới đây? Số tiền lúc trước mà cậu gửi tới, chúng tôi đã gửi chi tiết những khoản thu chi, cậu nhận được chưa?"   

Phong Dương gật đầu: "Tôi tới tìm dì Tần, dì ấy có ở đây không?"   

Nhân viên công tác lớn tuổi hơn một chút ngẩn người, có chút khó xử đảo mắt: "Cậu tới không khéo, dì Tần bà ấy đã từ chức, ngay năm trước."   

Phong Dương nắm tay Tô Vãn siết chặt: "Hai người có phương thức liên lạc với dì Tần không?"   

Tầm mắt của nhân viên công tác dừng trên người Tô Vãn bên cạnh, trong lòng âm thầm nghĩ đến quan hệ giữa đối phương và Phong Dương, sau khi nghe Phong Dương hỏi, hoàn hồn: "Có, tôi đi tìm."  

Phong Dương quyên góp một số tiền lớn như vậy, toàn bộ người ở cô nhi viện đều khách khí với anh, càng đừng nói đến việc tìm số điện thoại của một nhân viên cũ.   

Một lát sau, đối phương cầm số điện thoại tới: "Dì Tần đi tương đối gấp, chúng tôi cũng không rõ tình huống gì. Phong Dương, nếu cậu gặp được dì ấy, vậy thay chúng tôi gửi lời chúc mừng năm mới."

Phong Dương lưu lại số điện thoại kia, thấp giọng hỏi Tô Vãn có muốn đi tham quan không.

"Không cần, đi ra ngoài trước đi." Tô Vãn đảo qua trang trí mới tinh xung quanh, nhìn lại cũng không phải là hoàn cảnh mà trước kia Phong Dương ở.  

"Được." Phong Dương dắt Tô Vãn đi ra khỏi cô nhi viện.   

Hai nhân viên nhìn bóng lưng đã đi xa của bọn họ, người trẻ hơn một chút hỏi: "Đây có phải là Phong Dương mà trước đây đã quyên góp tiền cho chúng ta hay không? Bộ dạng quả nhiên tốt."

Trên khuôn mặt của nhân viên lớn tuổi lộ ra một nụ cười khó hiểu: "Nếu lớn lên không tốt thì cũng sẽ không có nhiều gia đình nhận nuôi cậu ta như vậy."   

Phải biết rằng sau khi một đứa nhỏ thường xuyên bị trả về, về sau rất khó sẽ được các gia đình nhận con nuôi khác coi trọng, dù sao mọi người cũng sẽ nghĩ vì sao anh lại không thể ở lại gia đình nhận nuôi được lâu dài, có phải là có vấn đề gì hay không. Nhưng sau nhiều lần bị trả về, hơn nữa lúc đó đã mười hai tuổi, Phong Dương vẫn có thể nhớ chuyện, có năng lực tư duy của mình, vẫn có thể bị người thu hồi.   

"Vừa rồi là bạn gái của cậu ấy? Trông không giống như người bình thường. " Nhân viên lớn tuổi vỗ vỗ người trẻ tuổi, ý vị thâm trường nói: "Lớn lên tốt, có thể làm rất nhiều chuyện."

Sau khi ra khỏi cô nhi viện, Tô Vãn quay đầu nói với Phong Dương: "Sau này còn tới đây sao?"   

Cô không thích người bên trong, ánh mắt lõi đời mà khôn khéo, cũng không có một chút thiện ý nào.  

Phong Dương lắc đầu: "Số tiền đó là trả lại cho bọn họ."   

Từ đầu đến cuối, anh dẫn Tô Vãn đến chỉ là vì muốn đến thăm dì Tần.   

Phong Dương bấm số điện thoại vừa rồi đã lưu, chuông di động vang lên thật lâu, đối diện mới có người bắt máy.   

Là một người đàn ông trẻ tuổi nhận điện thoại, sau khi đối phương nghe được anh giới thiệu, liền nói: "Cậu chờ một chút."   

Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng cũng có người trả lời, chẳng qua vẫn là nam thanh niên vừa rồi: "Mẹ tôi biết cậu, chỉ là hiện tại bà ấy không tiện nói chuyện lắm."   

"Hai người đang ở trong bệnh viện?" Lúc trước Phong Dương đã nghe thấy âm thanh xung quanh của đầu dây bên kia, lại kết hợp với lời nói của anh ta, lập tức hỏi.   

Người đàn ông trẻ tuổi dừng một hồi mới nói: "... Phải."

"Chúng tôi có thể qua xem không?" Phong Dương hỏi.   

Rất nhanh nam thanh niên ở đầu dây bên kia đã nói cho Phong Dương địa chỉ của bệnh viện.   

Phong Dương ghi nhớ địa chỉ bệnh viện, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn: "Chúng ta phải đến bệnh viện thăm dì Tần, có thể dì ấy ... Bị bệnh.”  

"Ừm." Tô Vãn giơ tay lên sửa sửa mái tóc bị gió thổi loạn của anh, thấp giọng nói, "Đi xem một chút liền biết, không nhất định là bệnh nặng."

"Dì ấy ... Từ chức." Phong Dương nắm chặt tay Tô Vãn, dì Tần là nhân viên duy nhất trong viện còn có tình yêu thương với đứa nhỏ, có lẽ trước kia những người khác cũng có, chỉ là tích lũy từng ngày, trong mắt chỉ còn lại lõi đời.   

Trước kia dì Tần từng nói muốn ở chỗ này cùng những đứa nhỏ, mãi cho đến khi mình không làm được mới thôi.   

Trên đường đến bệnh viện, Phong Dương đặc biệt trầm mặc, thỉnh thoảng anh sẽ liên lạc với dì, sẽ nói cho bà biết mình đã giành được giải thưởng gì, bức tranh được bán với giá cao, nhưng không thường xuyên liên lạc.   

Ngoài việc biết chuyện đối phương phải đi xa để làm việc, còn có cuộc sống gia đình bình thường.   

Hoàn toàn không biết chuyện dì Tần bị bệnh.   

Hai người đi tới bệnh viện, tìm được số phòng bệnh của nam thanh niên kia, bên trong có vài người đang nằm, Phong Dương liếc mắt một cái đã nhìn thấy dì Tần nằm trên giường bệnh bên cạnh.   

Vốn dĩ bà ấy có bộ dáng hiền lành, khuôn mặt tròn phúc hậu, hiện tại đã gầy đi một vòng, người vốn năm mươi tuổi hiện tại thoạt nhìn đã sáu mươi tuổi.   

Tô Vãn theo ánh mắt Phong Dương nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh, bộ dáng hai mươi bảy mười tám tuổi, ngồi ở đầu giường cẩn thận bóp tay cho bệnh nhân, nhưng vẻ mặt không tốt.   

Rõ ràng là người nằm trên giường bệnh không quá lạc quan.   

Phong Dương và Tô Vãn vừa tiến vào đã hấp dẫn cả phòng bệnh, dù sao hai người lớn lên còn đẹp hơn so với minh tinh.   

Người đàn ông ngồi trên giường bệnh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bọn họ, anh ta nhận ra Phong Dương, đứng dậy chào hỏi: "Mẹ tôi cho tôi xem ảnh của cậu."   

Phong Dương nhớ lại những bức ảnh đoạt giải mà mình đã đăng trước đó.   

"Dì Tần … Làm sao vậy?" Giọng nói của Phong Dương nhẹ nhàng, người trên giường bệnh đã ngủ thiếp đi.   

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện." Người đàn ông ra hiệu cho bọn họ cùng nhau đi ra ngoài.

Ba người đi tới hành lang bên cạnh, người đàn ông đứng trước cửa kính: "Nghe nói cậu muốn tới đây, vừa rồi mẹ tôi còn chống đỡ muốn gặp cậu, nhưng bà ấy quá mệt mỏi."  

"Một tháng trước tôi còn nói chuyện với dì." Phong Dương theo bản năng nói, khi đó trong giọng nói của dì Tần cũng không có gì khác thường.   

"Khi đó mẹ tôi đã nghỉ việc, ở bệnh viện kiểm tra ra khối u, là giai đoạn cuối." Con trai dì Tần cười khổ, "Bác sĩ nói nếu có thể mời bác sĩ có tay nghề cao đến phẫu thuật, có lẽ còn có cơ hội, nhưng..."   

Nhưng bác sĩ có kỹ năng tốt cũng không dễ dàng tìm được như vậy.   

"Đi qua thủ đô xem chưa?" Tô Vãn hỏi.  

Con trai dì Tần lắc đầu: "Tôi vẫn không hẹn được chuyên gia kia."   

"Có lẽ tôi có thể giúp anh hẹn được." Tô Vãn đột nhiên nói.  

Đối phương kinh ngạc nhìn Tô Vãn, sau đó lại chuyển hướng sang Phong Dương: "Hai người..."   

Phong Dương nắm tay Tô Vãn, hiểu được ý tứ của cô, gật gật đầu với con trai dì Tần: "Có thể giúp anh hẹn được."   

"Cảm ơn!" Người đàn ông ngẩn người, sau đó kích động nói.   

Bởi vì dì Tần nghỉ ngơi, Phong Dương chỉ ở cửa phòng bệnh nhìn thoáng qua, sau đó không quấy rầy nữa, anh mang theo Tô Vãn trở lại khách sạn, dự định ngày hôm sau sẽ trở lại.  

"Cám ơn em." Phong Dương nghiêm túc nói.   

"Không có gì, vị chuyên gia kia và ba em là bạn bè." Chỉ là cô không muốn nhìn thấy Phong Dương khổ sở.   

Phong Dương ôm Tô Vãn, cằm đặt lên vai cô, nhẹ giọng nói: "Sau lần cuối cùng được gia đình nhận nuôi trả về, là dì Tần giúp anh làm lại thủ tục nhập học."   

Cao trung không thuộc về giáo dục bắt buộc, khi đó trong viện rất là đau đầu đối với loại người bị trả về nhiều lần như anh, không muốn quản, hơn nữa chưa tới hai năm nữa Phong Dương đã đầy mười tám tuổi, là người trưởng thành, những người trong cô nhi viện muốn kéo dài, chờ anh trưởng thành thì để cho anh độc lập đi ra ngoài.   

Là dì Tần một lần nữa liên lạc với trường học, đem học bạ của anh nộp cho một trường khác, đồng thời lại thay anh xin quỹ, lúc này mới có cơ hội học sơn dầu, cuối cùng thi đậu Đại học A.   

Nếu không đừng nói là học sơn dầu, ngay cả cao trung anh cũng không học hết.   

"Tại sao lại bị trả lại?" Tô Vãn híp mắt, luôn cảm thấy bên trong có vấn đề, Phong Dương chán ghét người khác chạm vào anh, nhất là nữ sinh, điểm này cô vẫn còn nhớ.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp