Bẫy Rập

Chương 106
Có một số chuyện khi nhớ lại, giống như một cơn ác mộng lâu dài mờ mịt, không thể tỉnh táo, không thể thoát khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy nó xảy ra.   

Năm Phong Dương học sơ trung, có một cặp vợ chồng mang theo con gái mình đi đến cô nhi viện, bọn họ không giống như những gia đình nhận con nuôi khác, bọn họ đã có con, hơn nữa còn vô cùng nuông chiều con gái của mình, đến đây chỉ là vì muốn con gái của bọn họ có một người anh trai.   

Nghe có vẻ như tìm cho con gái mình một món đồ chơi.  

Nhưng cặp vợ chồng này rất có phong phạm, nói rằng muốn cho đứa trẻ một mái ấm gia đình, tỏ vẻ bọn họ thiện tâm, cũng coi như là làm một chuyện tốt.  

Người trong cô nhi viện không thể phản bác được, hơn nữa gia đình bọn họ lại có chút danh tiếng ở đó, người chồng là thương nhân, vợ là luật sư, kinh tế gia đình cũng rất tốt, thường xuyên làm việc thiện, chưa kể đến việc còn quyên góp một khoản tiền không nhỏ.

Nhân viên công tác mắt nhắm mắt mở, để cho gia đình bọn họ đi vào chọn con.  

Con gái của gia đình này liếc mắt một cái đã nhìn trúng Phong Dương, anh chói mắt như vậy khi ở trong tất cả mọi người, nếu như mang ra ngoài, nói như nói đây là anh trai của mình, nhất định những người khác sẽ hâm mộ.   

Phong Dương không có quyền lên tiếng, giống như một vật phẩm chờ giá, trên thực tế, những điều như vậy đã xảy ra nhiều lần cô nhi viện này.   

Phong Dương bị chọn đi rồi.   

Những người xung quanh vô cùng hâm mộ, ghen tị vì anh có thể đi đến một gia đình tốt.  

Từ nay về sau Phong Dương sẽ sống cùng với gia đình bọn họ.   

Diện mạo của anh xuất sắc, bình thường lại nghe lời, phụ huynh mang ra ngoài, mặt mũi đều tăng thêm không ít, ngoại trừ không biết dùng đũa ra, không tìm ra được bất kỳ tật xấu gì.   

Vấn đề đũa là vấn đề mà Phong Dương xuất hiện khi được gia đình thứ ba nhận nuôi, khi đó anh vừa đến tuổi học mấy thứ này, gia đình kia áp dụng giáo dục nghiêm khắc, Phong Dương học không được sẽ bị nhốt lại, không thể lên bàn ăn cơm, càng như vậy anh lại càng không học được.

Sở dĩ Phong Dương bị ba gia đình nhận nuôi phía trước trả về là bởi vì khi đó dì Tần đến thăm, bà phát hiện không đúng, cuối cùng mới mang Phong Dương trở về.   

Diện mạo của Phong Dương quá tốt, thời thơ ấu vẫn luôn như thế, có vài người nhìn đứa nhỏ đáng yêu sẽ nảy sinh ra ý niệm ngược đãi trong đầu. Hai gia đình đầu tiên chính là như vậy, những thứ này Phong Dương không nhớ rõ, khi đó anh còn quá nhỏ, thậm chí còn chưa biết nói.   

Chỉ có thể nói là do vận khí của anh không tốt.   

Cặp vợ chồng cuối cùng đến nhận nuôi cũng không phải là đến để chọn con trai, mà chỉ vì muốn chọn một người anh trai thích hợp cho con gái mình.   

Đối với Phong Dương rất khách khí, cũng không quá thân mật, anh trải qua một đoạn thời gian yên tĩnh sinh hoạt, mỗi ngày cũng không cần vì chuyện khác mà phát sầu, chỉ cần dụng tâm đọc sách.   

Ngoại trừ con gái của gia đình kia quá dính vào anh.   

Phong Dương rất mẫn cảm với những cảm xúc bên ngoài, có lẽ đây là bệnh chung của những đứa trẻ bị trả về cô nhi viện, anh biết trong gia đình này, ai mới là người quan trọng nhất.   

Con gái của gia đình này lớn bằng Phong Dương, chỉ là tháng nhỏ hơn một chút, hai người cùng lớp, nhưng cô ấy vẫn sẽ gọi Phong Dương 'anh trai.'  

Khi ở trong cô nhi viện Phong Dương vẫn luôn được dạy phải nghe lời, phải đối xử tốt với người khác, đột nhiên trở thành anh trai, đương nhiên sẽ cùng đi học với con gái của gia đình này, có đôi khi sẽ dạy cô ấy làm bài tập, tuy rằng chỉ là đồng cấp, nhưng hiển nhiên thành tích của cô ấy bình thường.   

Đến bây giờ Phong Dương vẫn còn nhớ rõ tên của cô gái kia - Viên Viện.   

Một ngày nọ, đột nhiên cô ta bước vào phòng của Phong Dương vào buổi tối, nói muốn cùng anh ngủ.   

"Chúng ta không thể ngủ cùng nhau." Khi đó Phong Dương còn nhỏ, hơn nữa còn là ăn nhờ ở đậu, ngay cả cự tuyệt cũng không có tự tin.   

"Nhưng là em sợ bóng tối."   

"Em trở về phòng, anh có thể bồi em ngủ."   

"Không được, em thích căn phòng này của anh, trước kia em đã muốn căn phòng này." Viên Viện vừa tiến vào đã nhào lên giường của Phong Dương.   

Nghe thấy lời cô ta nói, Phong Dương do dự một hồi nói: "Vậy ngày mai chúng ta có thể đổi phòng."  

"Không được, em cũng thích căn phòng kia."   

Nghe đến đây, Phong Dương cho rằng cô ta muốn đuổi mình ra ngoài.   

Nhưng Viên Viện chuyển đề tài: "Anh ơi, em ngủ trên giường, anh ngủ trên giường như thế nào được? Em vừa xem phim kinh dị nên không dám ngủ một mình."

Đương nhiên không có khả năng Phong Dương để cho cô ta ngủ trên mặt đất, cuối cùng thỏa hiệp chính mình nằm xuống đất ngủ.   

"Được rồi, anh nhớ đừng nói với ba mẹ, bằng không bọn họ sẽ cười nhạo em." Em gái kia vô cùng ngây thơ nói.   

Phong Dương đồng ý.   

Loại chuyện này, có một thì sẽ có hai, sau đó dần phát triển khiến cho Viên Viện gần như không cần lấy cớ cũng có thể tùy ý ra vào phòng của anh.   

Phong Dương tận khả năng đem đồ đạc của mình đặt ở một chỗ, không chiếm cứ không gian trong phòng, cũng không có chạm qua chiếc giường mà trước kia mình ngủ. Chỉ là thỉnh thoảng anh đi vào, sẽ phát hiện em gái đang nằm trên mặt đất ngủ.   

"Anh à, em cũng muốn biết cảm giác ngủ trên mặt đất, tối nay em ngủ ở chỗ này." Viên Viện bị phát hiện cũng không sợ, ngược lại còn chui vào trong chăn của Phong Dương.   

"Vậy anh giúp em đem chăn xuống." Phong Dương có chút luống cuống đứng tại chỗ, ạm không biết phải làm thế nào mới tốt, bây giờ đối phương là em gái của anh, nhưng dường như một chút khoảng cách cũng không có.   

Vợ chồng nhà này thường xuyên làm việc bên ngoài, không thường xuyên trở về, ăn cơm quét dọn đều là có dì giúp việc, tất cả mọi người trong nhà đều chỉ nghe Viên Viện.  

"Không cần, em muốn chăn đặt trên mặt đất." Viên Viện mất hứng nói, "Anh à, sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ?"  

Phong Dương bị cô ta nói khiến cho sửng sốt, nghiêm khắc mà nói tất cả mọi thứ ở đây đều là của cô ta, thậm chí ngay cả việc anh có thể sống ở đây, đều là bởi vì một câu thích của Viên Viện.   

Cuối cùng Viên Viện thành công ngủ trên chăn của Phong Dương.   

Nhưng cái này cũng chỉ là một trong những chuyện lúc đó.

Nữ sinh dậy thì sớm, Viên Viện càng là người nổi bật trong đó, cô ta sẽ phân phó Phong Dương đi mua đồ vệ sinh cho mình, còn có thể nói với anh một ít vấn đề riêng tư.   

Một khi Phong Dương biểu hiện sự cự tuyệt ra ngoài, cô ta sẽ lập tức nói: "Anh à, vì sao anh không muốn nghe em nói, là ghét bỏ em phiền phức sao?"   

Cuối cùng cô ta đều đạt được mục đích của mình.

Đến học kỳ đầu tiên của sơ tam, Phong Dương bắt đầu phát triển, quần áo gần như một tuần sẽ thay đổi, nếu không sẽ nhỏ.   

Hai vợ chồng này ngay cả con gái mình cũng không có thời gian quản, tự nhiên cũng sẽ không chú ý đến chuyện Phong Dương bắt đầu phát triển. Về phần bảo mẫu trong nhà, từ trước đến nay chỉ coi anh là đồ chơi xinh đẹp của tiểu thư, cũng không để ở trong lòng.  

Ngược lại Viên Viện chú ý tới chuyện anh đang phát triển thân thể, sau khi tan học cô ta sẽ vui vẻ không biết mệt mỏi mà mang Phong Dương đi trung tâm thương mại mua quần áo.   

Trường học của bọn họ cũng không cần mặc đồng phục học sinh, chỉ cần khoác lên một cái áo khoác vào thứ hai khi chào cờ, phía sau có thể tùy ý ăn mặc, bởi vì chuyện này, thời gian đó Phong Dương rất cảm kích đối phương.   

"Anh à, anh phải uống nhiều sữa, như vậy mới có thể lớn lên rất cao." Mỗi buổi sáng, Viên Viện đều chạy từ lớp mình đến lớp của Phong Dương để đưa sữa.  

Vốn dĩ Phong Dương đã chói mắt khi ở trường học, dưới tình huống cô ta thường xuyên đưa sữa như vậy, hầu như tất cả mọi người đều biết anh là anh trai của Viên Viện.   

Phát triển nhanh quá sẽ dẫn đến chuyện bị chuột rút, buổi tối Phong Dương thường xuyên bị đau đớn ở bắp chân làm cho bừng tỉnh, anh không dám phát ra âm thanh, bởi vì Viên Viện còn đang nằm trên giường ngủ.   

Chỉ có thể ngồi dậy ôm chân, đầu đầy mồ hôi chờ trận chuột rút này chậm lại rồi qua đi.  

Nhiều lần, Viên Viện tự nhiên phát hiện, cô bật đèn lên, nhìn trán Phong Dương đổ đầy mồ hôi.   

Vô cùng săn sóc đi lấy khăn giấy nửa quỳ trên mặt đất, lau mồ hôi cho anh.   

"Cám ơn, anh tự mình lau." Phong Dương nghiêng đầu, không nhìn Viên Viện.  

Cô ta mặc váy ngủ, không phải đồ ngủ.   

Gần như một năm nay Phong Dương đều tránh phải vào phòng sớm, chỉ trước khi đi ngủ mới vào, anh không thể ngủ ở phòng khách, nếu không Viên Viện sẽ náo loạn.   

Viên Viện nhìn anh lau mồ hôi, đưa tay sờ bắp chân Phong Dương: "Anh à, anh bị chuột rút sao? Mẹ nói ấn một chút là được rồi."

Phong Dương lập tức rút chân về: "Anh tự ấn."   

Trong tiềm thức anh cảm thấy Viên Viện rất kỳ quái, nhưng nhìn lại cô ta chỉ là một đứa bé, gọi anh là anh trai.   

"Anh à, anh cũng sẽ không." Viên Viện bĩu môi, "Hảo tâm giúp anh, tại sao lại phản ứng lớn như vậy?"  

"Xin lỗi vì đã đánh thức em dậy, em đi nghỉ ngơi trước, anh đã tốt hơn rồi." Phong Dương tìm cớ để cô ta đi lên giường.   

"Được rồi. Vậy ngày mai ba mẹ trở về, em sẽ trở lại phòng của mình để ngủ, đó là bí mật của chúng ta nha." Viên Viện chống mặt nói.   

"Ừm."   

Đến mười sáu tuổi, hai người phải học cao trung, cùng một trường học, thậm chí đã là bạn cùng lớp.   

Khi đó gần như Viên Viện đã phát dục hoàn toàn, ở trường cũng có không ít nam sinh theo đuổi, tuổi này tất cả mọi người đều đang trong giai đoạn xuân tâm manh động.   

Lúc này thời gian phát triển của Phong Dương cũng chậm lại, đi ở bất cứ nơi nào cũng có người quay đầu nhìn anh, nhất là ở trong sân trường.   

"Đợi lát nữa em phải trực nhật, anh ở lại cùng với em." Viên Viện đi tới chỗ Phong Dương, ôm cánh tay anh làm nũng.   

Tuy rằng hai người có họ khác nhau, nhưng bạn cùng lớp đều cho rằng bọn họ một người theo họ ba, một người theo họ mẹ.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tất cả nữ sinh đều hâm mộ Viên Viện có một anh trai xinh đẹp, thành tích lại tốt như vậy.

"Ừm." Phong Dương sẽ không cự tuyệt Viên Viện, cô ta là em gái, đương nhiên anh phải đáp ứng yêu cầu của em gái mình.   

Chờ sau khi hai người quét xong lớp, lần đầu tiên Phong Dương đưa ra ý nghĩ của mình: "Viện Viện, sau này chúng ta vẫn nên chia phòng ngủ đi."   

"Tại sao?" Trên mặt Viên Viện lộ ra biểu tình thương tâm.   

"Chúng ta đều lớn rồi."   

"Nhưng chúng ta là anh em nha." Viên Viện dán vào người Phong Dương đáng thương nói, "Em không muốn ngủ riêng với anh."

"Nam nữ khác nhau." Phong Dương rút tay về, không được tự nhiên nói.   

Viên Viện buông tay: "Được rồi, vậy thì ngủ riêng."   

Đột nhiên cô ta trở nên dễ nói chuyện.

Vài ngày sau khi Viên Viện dọn ra, Phong Dương có chút lo lắng cô sẽ trở lại phòng mình, nhưng một tháng kế tiếp, anh đều có được không gian riêng của mình, có thể ngủ một mình.   

Nhưng rất nhanh Viên Viện đã bắt đầu mặc váy ngủ đi lắc lư khắp nơi, có đôi khi Phong Dương ở trong phòng làm bài tập, cô ta sẽ gõ cửa đi vào hỏi vài, nhưng cổ áo kéo rất lớn.  

Phong Dương không muốn chú ý cũng khó, trốn không thoát tránh không khỏi, vốn dĩ anh đã gầy gò, khoảng thời gian đó cân nặng lại còn giảm mạnh.  

Để ổn định thành tích, anh chỉ có thể tranh thủ thời gian ôn tập và làm bài tập khi ở trường, về nhà thì quay đầu ngủ, không làm bài tập về nhà, ngăn cản buổi tối Viên Viện đến hỏi anh bài tập.  

Khi đó Phong Dương nghĩ mọi biện pháp tránh né Viên Viện, anh đã nhận ra có gì đó không đúng.   

"Anh đang tránh em." Một ngày nọ, Viên Viện đứng trước cửa phòng anh nói thẳng.   

"Không có, chỉ là có rất nhiều bài tập về nhà phải làm."   

"Được rồi." Viên Viện cười nói với Phong Dương, "Anh à, em có bạn trai, anh đừng nói với ba mẹ nha."

Phong Dương ngẩn ra, ở trường anh cũng không chú ý đến những chuyện này, càng không biết Viên Viện đang yêu đương.   

"Em chỉ là thích ở cùng một chỗ với anh, không nghĩ tới anh lại hiểu lầm." Viên Viện có chút buồn rầu nói, "Viện Viện có bạn trai."

Phong Dương xoay người cầm lấy áo khoác của mình đưa cho Viên Viện, ý bảo cô ta mặc vào: "Anh trai cũng là con trai, nam nữ khác nhau."   

Anh nói chuyện rất khách khí uyển chuyển.   

Nhưng điểm chú ý của Viên Viện lại khác với anh, hỏi ngược lại: "Anh không dám nhìn thân thể của em sao? Ở trường cũng có rất nhiều nữ sinh ăn mặc như vậy."

Viên Viện mặc váy cực ngắn, áo cũng chật, chỉ cần đứng trước mặt cô ta, muốn không nhìn thấy cũng khó.   

"Anh muốn đi ngủ." Phong Dương từ chối trả lời câu hỏi này.   

Thời điểm anh đóng cửa lại, cũng không nhìn thấy ánh mắt của Viên Viện.   

Viên Viện vẫn ăn mặc hở hang khi ở trong nhà giống như trước, buổi tối Phong Dương đều cố gắng tránh đi ra ngoài, chỉ có một lần vào buổi sáng cuối tuần, anh bắt gặp một nam sinh đi ra từ trong phòng Viên Viện.   

"Anh trai, chào buổi sáng." Viên Viện theo sát đi ra, dấu vết trên người nhìn thấy không sót một chút nào, cô ta thoải mái ôm lấy nam sinh kia ở trước mặt Phong Dương.   

Sau khi nam sinh kia rời đi, Phong Dương do dự một hồi, cuối cùng vẫn khuyên can Viên Viện lấy học tập làm trọng.   

"Anh à, chúng ta đều đã là người lớn, có thể chịu trách nhiệm hành vi của mình." Viên Viện không thèm để ý.   

Trên thực tế, Phong Dương không có tư cách để nói chuyện này.   

Thỉnh thường vợ chồng Viên gia đều thảo luận chuyện yêu sớm trên bàn ăn, thái độ vô cùng tích cực, hy vọng Viên Viện có thể có một cuộc sống học đường vui vẻ, có người thích cũng không có chuyện gì lớn lao.   

Chỉ là...   

Người mà Viên Viện thích có chút nhiều, tốc độ đổi bạn trai cũng vô cùng nhanh, hầu như mỗi tháng đều sẽ đổi một người.   

Từ việc thỉnh thoảng lại bắt gặp có nam sinh từ trong phòng cô ta đi ra, đến phía sau gần như mỗi tuần Phong Dương đều thấy có nam sinh tới, cuối cùng cũng thành thói quen.  

Thậm chí dường như vợ chồng Viên gia cũng đều biết chuyện này.   

Chỉ là tất cả mọi người ngậm miệng không nói.   

Trong mắt vợ chồng Viên gia, chỉ cần không gây chuyện, cho dù Viên Viện làm cái gì cũng được.   

Viên Viện không còn cố ý biểu hiện thân mật với Phong Dương nữa, giống như đột nhiên lạnh nhạt xuống, cuộc sống của anh cũng trở lại đúng quỹ đạo.   

......   

Mỗi buổi tối bảo mẫu đều mang tới một ly sữa, cũng không biết bắt đầu từ khi nào Phong Dương đã có thói quen này.   

Chỉ là một buổi sáng đột nhiên nhận ra mùi sữa tắm trên chăn.   

Gần đây trong nhà thay đổi một loại sữa tắm, anh dùng một lần, không thích mùi vị đó nên không dùng qua, chuẩn bị cuối tuần rảnh rỗi sẽ tự mình đi mua một chai.   

Phong Dương cho rằng sữa tắm quá thơm, hôm trước dùng qua nên mùi sữa tắm trên áo ngủ dính vào chăn.   

Trước khi đi học, anh cố ý tháo hết vỏ chăn ra, bỏ vào trong máy giặt giặt cùng với đồ ngủ, nhờ bảo mẫu phơi giúp mình một chút.  

Chờ buổi tối trở về thì sẽ tự ra ban công lấy chăn vào.   

Trướ khi đi ngủ chăn và áo ngủ chỉ có mùi bột giặt mờ nhạt trộn lẫn với hương vị của mặt trời.   

Nhưng sau khi ngủ dậy, vẫn có thể ngửi được mùi thơm của sữa tắm như cũ.   

Phong Dương ngồi trên giường ngây người thật lâu, làm bộ đi học như bình thường, buổi tối trước khi trở về đi ngủ, cố ý gắp một sợi chỉ đen ở khe cửa, nếu có người đẩy cửa tiến vào, anh sẽ phát hiện.   

Ngày hôm sau thức dậy, quả nhiên sợi chỉ đen kia rơi xuống.   

Phong Dương nhớ lại tối hôm qua, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng, dường như anh ngủ rất say.   

Nhưng sợi chỉ đen và mùi hương sữa tắm nồng nặc trên chăn đã nhắc nhở anh, có người đi vào trong phòng.   

Trong lòng Phong Dương đã có suy đoán, buổi tối khi trở về, anh trực tiếp khóa trái cửa, nhưng mà vẫn giống như ngày hôm trước, bất cứ chuyện gì cũng không phát sinh thay đổi, anh cũng vô tri vô giác.   

Sau vài lần thí nghiệm, Phong Dương mới xác định, sữa mà bảo mẫu bưng lên có vấn đề, anh nhìn thấy bà ta bỏ thứ gì đó vào trong.   

Phong Dương đổ sữa ra, buổi tối nằm trên giường, cuối cùng không ngủ được.   

Đến mười hai giờ đêm, cửa khóa trái bị người bên ngoài dùng chìa khóa mở ra, người kia gần như không che dấu âm thanh của mình, dường như chắc chắn Phong Dương không tỉnh lại được.  

Sau đó cô ta trèo lên giường, ôm Phong Dương, tay trượt vào bộ đồ ngủ của anh...   

Phong Dương không đợi cho cô ta tiếp tục đã mở mắt, kéo tay cô ra rời khỏi giường, sau đó bật đèn.   

"Viên Viện." Anh nhìn người trên giường, mặt không chút thay đổi nói.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp