Bẫy Rập

Chương 107
Phong Dương đang bóc bỏ toàn bộ quá khứ của mình ra để cho Tô Vãn có thể nhìn thấy rõ ràng.   

Tô Vãn giơ tay lên chạm vào mặt Phong Dương, anh nghiêng đầu cọ cọ tay cô: "Anh không sao."   

"Ừm." Tô Vãn đứng dậy rót cho anh một ly nước, bảo anh làm dịu cổ họng, lại dùng ngón tay lau đi vết nước bên môi anh.   

Phong Dương buông ly nước xuống nhìn về phía Tô Vãn, đáy mắt cô bình tĩnh, không có một tia chán ghét hay cảm xúc khác, chỉ im lặng nhìn anh.   

Cô chờ anh tiếp tục nói.   

......   

Đêm đó, sau khi Viên Viện bị phát hiện, cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ hoảng loạn, ngược lại còn tò mò hỏi: "Sao anh không ngủ?"   

Phong Dương đứng bên giường, nhìn cái gọi là em gái, chỉ cảm thấy ghê tởm: "Cô cho người bỏ thuốc ngủ vào trong sữa."   

"Em chỉ là sợ anh không ngủ được." Viên Viện nghiêng đầu cười nói, "Anh xem không phải là do anh không uống nên đến bây giờ vẫn chưa ngủ sao."

"Tôi không cần." Phong Dương chưa bao giờ ghét một nữ sinh nào như hôm nay, "Cô làm như vậy bao lâu rồi?"

"Yo ... Anh trai, anh đoán xem." Viên Viện cười hì hì nói, "Anh à, anh là nam sinh, không sợ thiệt thòi."

"Đi ra ngoài." Phong Dương chỉ vào cửa bảo cô ta rời đi.   

"Được rồi." Viên Viện nhún nhún vai, trực tiếp đi ra ngoài.   

Phong Dương ở trong phòng cả đêm không ngủ, từ đó đồ mà bảo mẫu mang lên, anh vẫn luôn không ăn.   

Nhưng Viên Viện lại càng thêm kiêu ngạo, trong tay cô ta có chìa khóa phòng của Phong Dương, thậm chí còn chạy thẳng vào phòng khi anh đang thay quần áo.   

Phong Dương tránh không được, có một ngày Viên Viện đưa bạn trai vào phòng anh, nằm trên giường anh.   

Tối hôm đó, vừa lúc vợ chồng Viên gia trở về, Phong Dương nói cho bọn họ biết những chuyện này, hy vọng có thể giữ khoảng cách với Viên Viện.   

"Tiểu Dương, chúng tôi mang cậu về là bởi vì Viện Viện muốn chọn cậu, con bé muốn làm cái gì, cậu cũng phải nghe lời nó." Vợ chồng Viên gia hoàn toàn không thèm để ý nói, "Con bé vui vẻ, cậu mới có thể vui vẻ."

Phong Dương cùng đường, anh xin ở nội trú tại trường nhưng bị từ chối vì cần có chữ ký của phụ huynh.   

Sau khi về nhà cả đêm không ngủ, lo lắng Viên Viện từ bên ngoài đi vào, trạng thái không đúng, ban ngày bị lão sư chủ nhiệm phát hiện, hỏi anh xem đã xảy ra chuyện gì.   - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lần thứ ba Phong Dương bị lão sư chủ nhiệm gọi đi hỏi chuyện, cuối cùng cũng nói ra chuyện này, nhưng anh không ôm hy vọng quá lớn.   

Thế lực của Viên gia ở địa phương không nhỏ, nếu không Viên Viện cũng sẽ không kiêu ngạo yêu đương trong trường như vậy, cũng không có lão sư nào dám quản.   

"Đây là quấy rối tình dục." Lão sư chủ nhiệm nghe xong kết luận, "Không liên quan gì đến việc em là nam hay nữ, còn có chuyện uống thuốc ngủ là vi phạm pháp luật. Em nghỉ ngơi trong văn phòng của tôi, chờ sau giờ học, tôi sẽ đến nhà họ Viên với em."

Chủ nhiệm lớp cũng không sợ Viên gia, bà ấy là kim tự chiêu bài của nhà trường, Viên gia cũng không làm gì được đối với bà ấy.   

Lão sư chủ nhiệm liên lạc với vợ chồng Viên gia, muốn cùng bọn họ gặp mặt, nói chuyện về vấn đề giáo dục con cái, cùng với hành vi bảo mẫu công khai hạ thuốc.   

Vợ chồng Viên gia chạy về, mặt ngoài nói phải giáo dục Viên Viện thật tốt, sa thải bảo mẫu, nhưng chờ chủ nhiệm lớp vừa đi, mặt liền kéo xuống.   

Bởi vì Phong Dương kinh động đến lão sư nhà trường, chuyện nhà bọn họ coi như bại lộ ra ngoài.   

Đêm đó vợ chồng Viên gia bảo Phong Dương nghỉ ngơi thật tốt, bọn họ sẽ xử lý tốt chuyện này, là do lúc trước bọn họ không chiếu cố tốt tâm tình của Phong Dương mới dẫn đến việc khiến anh bất mãn.   

Nhưng mà chờ đến ngày hôm sau, tất cả mọi thứ đều thay đổi.   

Phong Dương bị vu hãm câu dẫn Viên Viện, ỷ vào Viên Viện ngây thơ mà thường xuyên chiếm tiện nghi của cô ta, một đứa con nuôi, mượn danh nghĩa anh trai để dâm loạn với em gái.   

Chân tướng sự thật không quan trọng, quan trọng là Phong Dương lại bị trả lại một lần nữa, ngay cả đi học cũng không được.   

Điều đáng mừng duy nhất là có dì Tần bảo vệ anh, đồng thời liên hệ với lão sư lấy được học tịch, một lần nữa thay Phong Dương làm thủ tục nhập học, chẳng qua chất lượng giảng dạy của trường kia cực kém, năm cao nhị Phong Dương chuyển sang học nghệ thuật, chính vì vậy nên mới có thể đi tới một bước như ngày hôm nay.   

"Dì Tần là người có trình độ học vấn cao nhất trong viện, bà ấy biết rất nhiều, là bạn học đại học với lão sư chủ nhiệm." Phong Dương cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, giải thích.   

Cũng bởi vì dì Tần biết nhiều chuyện, cho nên mới có thể giúp Phong Dương giành được một suất tiền trợ cấp đi học.   

"Hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi thăm dì Tần." Tô Vãn suy nghĩ một chút, "Có muốn đi thăm lão sư chủ nhiệm của anh không?"

"Chiều mai đi." Tô Vãn nhịn một hồi, không nhịn được: "Cô ta tên là Viên Viện phải không?"

Phong Dương ngẩng đầu nhìn cơn giận dữ trong mắt Tô Vãn, cười chạm vào khóe mắt cô: "Đừng tức giận."  

Anh còn che giấu một nửa kia không nói, chỉ là cảm thấy quá dơ bẩn.   

Viên Viện chơi rất thoải mái, nhất là sau khi Phong Dương rời đi, thật sự thay đổi bạn trai giống như thay quần áo.   

Cô ta cảm thấy chính mình đang đùa bỡn đàn ông, đồng dạng những nam sinh kia cũng cảm thấy chính mình đang chơi cô ta, thậm chí bắt đầu truyền ra, cuối cùng cơ bản không có người thật lòng thích Viên Viện, trực tiếp hướng về phía chuyện lên giường.   

Năm cao tam chơi quá trớn, hạ thể chảy máu nhiều, trực tiếp vào bệnh viện.   

Ở bệnh viện, rất nhanh bác sĩ đã phát hiện ra được sự bất thường của Viên Viện, quan hệ tình dục quá mạnh, đây là kết luận mà bác sĩ đã đưa ra.   

Trên thực tế, phương diện này xảy ra vấn đề cũng không ít, thùy trán bị tổn thương sẽ dẫn đến tình trạng này xuất hiện, bác sĩ dẫn Viên Viện đi kiểm tra, làm phẫu thuật, các loại xét nghiệm một vòng đi xuống, phát hiện thùy trán của cô ta cũng không bị tổn thương, ngược lại tra ra vấn đề về tâm thần.   

Viên Viện có nhân cách phản xã hội mãnh liệt, chỉ là vẫn luôn không biểu hiện ra ngoài.  

Vợ chồng Viên gia coi trọng mặt mũi, nhưng cố tình lại bị hàng xóm biết được, bị truyền đến xôn xao, dù sao không phải con gái nhà nào cũng có thể cùng 'bạn trai' làm loại chuyện này, hơn nữa còn bị chảy máu ở hạ thể.   

Thậm chí chuyện này còn lên tin tức, sau đó trở thành chuyện cười trà dư tửu hậu cho mọi người.   

"Bọn họ đã bị trừng phạt rồi." Phong Dương chỉ ngón tay lên trên, môi khẽ cong cong, "Anh còn có em.”   

......   

Ngày hôm sau, Tô Vãn thừa dịp Phong Dương nói chuyện với dì Tần trên giường bệnh, cô điều tra Viên gia, lúc này mới phát hiện hai năm nay Viên gia đã suy bại, làm ăn nhiều lần thất bại, cộng thêm một Viên Viện tâm thần không ổn định.

Kể từ sau sự kiện cao tam lần đó, cô ta không đi học nữa, tinh thần cực kỳ không ổn định, không chỉ làm tổn thương bản thân mà còn làm tổn thương người khác.   

Chậc.   

Tô Vãn có chút bất mãn, giống như nắm đấm đánh vào bông.   

Làm tổn thương người qua đường, như vậy còn không bị cưỡng chế giam giữ vào bệnh viện tâm thần, ngược lại vẫn được ở nhà?   

Nhìn chằm chằm vào kết quả điều tra, Tô Vãn híp mắt, nếu cha mẹ Viên gia cưng chiều Viên Viện như vậy, để cho người một nhà bọn họ tách ra, cũng không tệ.   

Tô Vãn cực nhanh gửi một tin nhắn đi, thời điểm Phong Dương quay đầu muốn kéo cô giới thiệu cho dì Tần, cô lập tức thu hồi điện thoại di động.   

"Sau này chắc chắn con của hai đứa sẽ vô cùng xinh đẹp." Dì Tần cố sức mở mắt ra nhìn Tô Vãn, vẻ mặt cảm thán.   

"Mẹ, bọn họ vẫn là học sinh." Con trai dì Tần bên cạnh bất đắc dĩ nói.   

"Là sinh viên đại học." Dì Tần nhấn mạnh, "Sinh viên của Đại học A!"  

Mọi người xung quanh đều nhìn qua, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sinh viên của Đại học A, còn lớn lên đẹp như vậy, căn bản không giống người bình thường.   

Đang nói chuyện, lão sư chủ nhiệm cao nhất của Phong Dương, chính là vị lão sư giúp anh chuyển trường học, từ cửa đi vào, xách đồ đến thăm dì Tần.   

"Lão sư." Phong Dương đứng dậy.   

"Phong Dương, đã lâu không gặp." Mấy năm không gặp, lão sư chủ nhiệm vẫn như cũ, trên mặt ít khi nói cười, nhưng trong mắt đều là ôn nhu.   

Lão sư chủ nhiệm nhìn kỹ Phong Dương, cảm thán: "Đã thay đổi, bây giờ tốt rồi."   

Hiện tại đi ra ngoài, ai cũng không thể nhìn ra được thời niên thiếu Phong Dương đã phải trải qua cái gì, chỉ cho rằng anh xuất thân là một công tử quý phái.   

Bởi vì có thể hẹn được chuyên gia, bầu không khí trong phòng bệnh không còn nặng nề như vậy.   

Vốn dĩ chỉ là trở về xem một chút, cuối cùng Phong Dương và Tô Vãn đi cùng dì Tần đến bệnh viện ở thu đô để làm phẫu thuật.   

Về phần Tô Vãn sai người xử lý chuyện để cho Viên Viện bị đưa đến bệnh viện tâm thần, theo máy bay cất cánh, cùng nhau giấu đi ở thành phố này.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp