Bẫy Rập

Chương 114 Ngoại truyện Phong Nặc
Tô Vãn thường xuyên không về nhà sớm, mỗi ngày chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy đứa nhỏ cùng Phong Dương, đương nhiên đây đều là bởi vì hai năm trước cô xin nghỉ quá nhiều, hiện tại bù lại.   

Đứa nhỏ năm nay ba tuổi, rất ngoan, tương đối giống ba, cả người đều mềm nhũn, đôi mắt to màu đen thường xuyên cong mắt cười, là một trong những người được sủng ái nhất trong Tô gia.  

Khác với Tô Vãn khi còn bé, Phong Nặc thỏa mãn ảo tưởng của ba mẹ Tô đối với đứa nhỏ, vừa ngọt vừa ngoan.   

Tiểu Nặc cùng họ với ba, việc này là do Tô Vãn quyết định, bởi vì nguyên nhân 'lịch sử', họ của người Tô gia tương đối tùy ý, giống như cha Tô có thể tùy ý 'ở rể', Tô Vãn cũng muốn cho Tiểu Nặc họ Phong, như vậy ít nhiều Phong Dương sẽ có một chút cảm giác thuộc về mình.  

Tuần trước Tiểu Nặc đi nhà trẻ, nước mắt lưng tròng, có chút luyến tiếc bọn họ, kết quả giữa đường bị một cô bé hôn một cái, cả ngày đều không ở tình huống.   

Sau khi trở về, buổi tối chuyện cổ tích cũng không nghe, lắp bắp hỏi ba, vì sao lại có người hôn mình.   

Vừa vặn lúc đó Tô Vãn tiến vào xem hai cha con, thuận miệng nói một câu: "Bởi vì Tiểu Nặc đẹp."   

Tiểu Nặc đỏ mặt nhìn mẹ mình: "Nhưng mà, cô ấy là con gái nha." Giữa nam và nữ nên giữ khoảng cách.   

"Vậy lần sau Tiểu Nặc nhớ trốn một chút." Tô Vãn ngồi ở bên giường sờ sờ mặt con trai, nhớ tới bé gái ngày đó đi bộ ở cửa nhà trẻ cũng đi không vững, còn đang dùng núm vú giả, trên đầu có một bím tóc nhỏ.   

Người nhỏ nhỏ con con, nhưng khí thế ngược lại rất đủ.   

"Đứa nhỏ kia hẳn là còn chưa đến tuổi đi học, Tiểu Nặc không cần lo lắng." Phong Dương khép lại sách truyện, kéo chăn nhỏ cho con trai, "Tiểu Nặc nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."

"Được, ba mẹ ngủ ngon nha."   

......   

Tô Vãn cắt một đĩa hoa quả bưng ra, trong phòng khách, hai cha con cùng nhau đoan chính ngồi trên sô pha xem TV, Tiểu Nặc nghiễm nhiên là phiên bản thu nhỏ của Phong Dương, hai chân lơ lửng trên sô pha, thi thoảng lại lắc qua lắc lại một cái.   

Cô đặt hoa quả lên bàn trà, một lớn một nhỏ đồng loạt nhìn về phía Tô Vãn.   

"Mẹ." Tiểu Nặc ngọt ngào hô một tiếng.   

"Buổi chiều có muốn ra ngoài chơi không?" Tô Vãn ngồi ở bên kia Tiểu Nặc, đầu tiên là nhìn Phong Dương một chút, sau đó cúi đầu hỏi cậu.   

"Ba mẹ có đi cùng nhau không?" Trong tay Tiểu Nặc bị ba nhét một miếng hoa quả nhỏ, quay đầu nhìn Tô Vãn rồi lại nhìn Phong Dương.   

"Ừm, đều đi." Tô Vãn gật đầu.   

Tiểu Nặc cắn một miếng trái cây nhỏ trong tay, sau đó vui vẻ đáp ứng.   

Cậu bé ở trong nhà rất được yêu thương, Phong Dương đem toàn bộ tình cảm mình chưa từng có được đổ lên người Tiểu Nặc, về phần Tô Vãn, đối với con trai mình, hơn nữa Tiểu Nặc lại giống như một bản sao của Phong Dương, càng nâng trong lòng bàn tay, cái gì cũng nguyện ý cho cậu.   

Gần đây có một sân chơi cho trẻ em vừa được mở cửa bên trong có rất nhiều đồ chơi mới mẻ, thỉnh thoảng Tô Vãn lại nghe thấy những người khác nhắc tới, vì vậy cũng để ở trong lòng.   

Bởi vì buổi chiều muốn ra ngoài chơi, Tiểu Nặc đặc biệt đi vào phòng mình thu dọn cặp sách nhỏ, bên trong có ly nhỏ của mình, có thể đựng nước uống, còn có...   

Tiểu Nặc dạo một vòng ở trong phòng, lại nhét thú bông nhỏ ở đầu giường vào trong túi. 

"Tiểu Nặc." Phong Dương đi vào gọi con trai.

"Baba, con xong rồi." Tiểu Nặc ngửa đầu nhìn ba mình, trong mắt tràn đầy vui vẻ, cậu thích nhất ba, mẹ nói ba là người tốt nhất trên thế giới, cậu cũng cảm thấy như vậy.   

Phong Dương ngồi xổm xuống sờ sờ đầu con trai: "Tiểu Nặc nên thay một bộ quần áo, không thể cứ như vậy đã đi ra ngoài."   

Anh đứng dậy đi vào tủ quần áo lấy ra một bộ quần tây: "Tiểu Nặc, mặc cái này thế nào?"

"Được ~" Tiểu Nặc ngoan ngoãn đứng tại chỗ, chờ ba giúp mình thay quần áo.   

Phong Dương giúp Tiểu Nặc cởi áo khoác, lộ ra bụng nhỏ, anh đưa tay sờ sờ: "Bảo bối ăn no chưa?"   

"No rồi." Tiểu Nặc cong mắt yên lặng cười, "Đợi lát nữa còn phải đi ăn kem."

Phong Dương thay con trai mặc quần áo xong, mang theo chút oán giận: "Thời điểm ăn cơm mẹ con nói với con những thứ này nên mới không chịu ăn cơm."   

Tiểu Nặc đưa tay ôm lấy cổ ba, được ba ôm lên, vùi trên vai Phong Dương cong mắt cười, mẹ nói ba thích ăn cái này nên mới có thể dẫn cậu đi cùng.   

Phong Dương ôm con trai, tay kia nhấc cặp sách của Tiểu Nặc đi xuống lầu, Tô Vãn đã ở dưới lầu chờ.   

Người một nhà lái xe đến sân chơi, Tô Vãn mang theo Tiểu Nặc ngồi ở phía sau, mượn thời gian thật vất vả mới có được để nói chuyện với com trai.   

Cô cầm máy ảnh dạy Tiểu Nặc cách chụp ảnh.   

"Mẹ chụp rất nhiều ảnh của ba và con." Tô Vãn nói đến đây thì có chút tự đắc, mỗi một tấm qua tay cô đều là tinh phẩm.   

"Tiểu Nặc muốn xem ảnh của ba." Tiểu Nặc cố gắng cầm máy ảnh nặng nề, ngẩng đầu hỏi Tô Vãn.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Phong Dương lái xe phía trước không được tự nhiên mà ngắt lời: "Chờ mấy ngày nữa mẹ rảnh rỗi, lại cho Tiểu Nặc xem."   

Anh đối diện với ánh mắt mang theo nụ cười của Tô Vãn từ trong gương chiếu hậu, chật vật dời ánh mắt, bên trong có một số ảnh chụp thật sự không thích hợp lấy ra.   

"Được~" Tiểu Nặc không phát hiện có gì đó không đúng, cúi đầu hứng thú ôm máy ảnh nặng nề, cân nhắc nhìn các phím bấm phía trên.   

Cậu bé còn quá nhỏ, hai bàn tay nhỏ nhắn cầm máy ảnh vẫn còn một chút khó khăn.   

Đến sân chơi, dòng người bình thường, không tính là chen chúc, đại khái cũng có liên quan đến giá vé hơi cao.   

Tiểu Nặc chỉ đeo cặp sách nhỏ của mình, cậu không cầm được máy ảnh.   

Vừa mới đi được hai bước, Tiểu Nặc bất động, ngược lại lui về vài bước, trốn ở phía sau ba.

"Tiểu Nặc?" Phong Dương ngồi xổm xuống hỏi xem cậu bị làm sao.   

Tiểu Nặc đỏ mặt lắc đầu không nói lời nào, lại trốn sau lưng ba, cậu nhìn thấy cô bé trước đó đã trộm hôn cậu đang đứng cách đó không xa, cô bé được một người ôm vào trong ngực, trong tay còn cầm núm vú giả.   

Còn chưa đợi Phong Dương hiểu được, đột nhiên một giọng sữa truyền đến: "Đi! Khanh khách!"   

Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói này, mở to hai mắt, rưng rưng nước mắt, luống cuống kéo ống tay áo ba: "Ba..."   

Hiển nhiên cặp ba mẹ bên kia cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết con gái của mình đột nhiên giãy dụa muốn xuống.   

Đối với Hỗn Thế Ma Vương này, từ trước đến nay trong nhà luôn sủng ái, vì vậy cũng thuận theo ý của cô bé, để cho cô bé đi xuống.  

Sau đó cô bé kia chạy những bước chân xiêu vẹo, xông về phía Tiểu Nặc.   

Ba mẹ hai bên cứ như vậy nhìn, cô bé mới hơn một tuổi, ngay cả đi đường cũng đi không vững nhưng lại chạy đuổi theo một cậu bé hơn ba tuổi, một bên miệng còn hàm hồ hô: "Khanh khách!"   

Chắc chắn Tiểu Nặc sẽ chạy nhanh hơn một cô bé đi đường không vững, nhưng mắt thấy đối phương sắp té ngã, cậu do dự một hồi rồi chậm lại bước chân.   

"Em đừng chạy." Tiểu Nặc nhìn đối phương lảo đảo, vội hô.   

Nhưng cô bé kia căn bản không nghe lời cậu nói, nhất định phải chạy về phía cậu, chỉ là phanh không được xe, hai người trực tiếp đụng vào nhau ngã xuống.   

Tiểu Nặc đeo cặp sách nên lót ở phía dưới, ngược lại không có đau, bàn tay nhỏ bé của cậu ôm vị em gái này, có chút không dám động đến cô bé, sợ đẩy người bị thương.   

"Khanh khách." Cô bé này căn bản không sợ té ngã, trong tay cầm núm vú giả, nằm sấp trên người Tiểu Nặc hôn cậu một cái, sau đó mới viên mãn lăn sang bên kia, nằm trên mặt đất ngắm trời, vô cùng trấn định tự nhiên cầm núm vú giả trên tay nhấp lên.   

"Chung Hoan." Đột nhiên một bóng người che đi cô gái nhỏ, cúi đầu nhìn con gái mình, "Đứng dậy, xin lỗi."

Cô bé nằm trên mặt đất lấy núm vú giả xuống, rầm rì một tiếng, xoay người nhìn Tiểu Nặc cũng đang nằm trên mặt đất, chính nghĩa nói: "Xinh đẹp, hôn!"   

Khương Diệp: "..."   

Cô quay đầu kéo cậu bé lên, không để ý đến tiểu sắc phê nằm trên mặt đất.   

Tiểu Nặc nhìn người kéo mình lên, ánh mắt có chút không thể rời mắt, cậu biết cô ấy, thường xuyên nhìn thấy trên TV, ba mẹ cũng rất thích xem phim truyền hình của cô.   

Tiểu sắc phê nằm trên mặt đất lại cầm núm vú giả mà hút, hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng.   

Tiểu Nặc do dự một hồi, đi qua: "Em gái, nằm trên mặt đất không tốt." Muốn duỗi tay ra kéo cô bé lên.   

Tiểu sắc phê ậm ừ một tiếng, nắm lấy tay Tiểu Nặc, nhưng khí lực của cô bé nhỏ, người lại nặng, căn bản không dậy nổi.   

Khương Diệp đứng bên cạnh đưa tay xách cổ áo cô bé lên.   

Tiểu sắc phê có chút bất mãn ngửa đầu nhìn qua, nhưng đối diện với ánh mắt mẹ cô bé lại an tĩnh lại, ở trong nhà cô bé sợ nhất là người này.  

"Xin lỗi, Chung Hoan." Khương Diệp lạnh lùng nói, năm lần bảy lượt bắt nạt người ta, đứa nhỏ muốn lên trời sao.   

Tiểu sắc phê đưa tay nắm tay Tiểu Nặc, núm vú giả đeo trên cổ buông xuống, một bên xin lỗi, một bên vuốt ve tay của anh trai nhà người ta, hàm hàm hồ hồ nói: "Thực xin lỗi."   

Ba chữ này nói ra tròn trịa, có thể thấy được đã nói bao nhiêu lần.   

Tiểu Nặc đỏ mặt nói không sao, lại có chút luống cuống nhìn về phía ba mẹ mình, bọn họ chỉ là cổ vũ nhìn mình.   

Một cậu bé khác đi tới bên cạnh, hiển nhiên là quen biết Tiểu Nặc, hai người là bạn cùng lớp, cũng là anh trai của tiểu sắc phê.   

"Tiểu Nặc, cậu cũng tới chơi nha." Tiểu Ngư nhìn bộ dáng vô lại của em gái mình, đưa tay dắt người trở về, nghiêm túc nói, "Em gái, không được bắt nạt người khác.

Tiểu sắc phê - Hoan Hoan cúi đầu ậm ừ không nói lời nào.   

Bởi vì hai bé trai quen biết, phụ huynh cũng ghé lại nói chuyện với nhau, nhưng mà bốn vị phụ huynh đi cùng một chỗ, tạo thành lực trùng kích lớn mười phần mười, gần như tất cả mọi người đều nhìn qua bên này.   

Hoan Hoan một tay kéo anh trai mình, một tay kéo Tiểu Nặc, tựa như một người giành chiến thắng trong cuộc sống này, ngay cả núm vú giả bình thường cũng không hút.   

Bởi bì lúc trước đã đáp ứng sẽ mua kem, Tô Vãn đi mua tới, mỗi người một cái, bao gồm cả hai đứa nhỏ kia.   

"Khanh khách, ăn! Chung Hoan cầm kem kem của mình, lại nhìn kem trong tay Tiểu Nặc, nhạy cảm phát hiện màu sắc trong tay hai người không giống nhau, liền rộng lượng đưa kem trong tay mình cho Tiểu Nặc để cậu nếm thử trước.   

Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu, giơ kem của mình nhỏ giọng nói: "Em gái, anh cũng có."   

"Ăn, ăn!" Chung Hoan vẫn không thu tay lại, nhất định muốn cậu nếm thử.   

Tiểu Ngư đứng ở bên cạnh có chút ghen tuông, trước kia em gái đều sẽ cho mình ăn đầu tiên, nhưng mà quên đi, bị em gái của cậu coi trọng, Tiểu Nặc cũng rất vô tội.   

Ba đứa nhỏ tụ tập cùng một chỗ xem muốn đi chơi cái gì, cuối cùng quyền chủ động đều rơi vào trên người nhỏ nhất.   

Bởi vì tuổi còn nhỏ nên có nhiều hạng mục Tiểu sắc phê không chơi được nhưng hai người còn lại đều nhân nhượng cho cô bé.   

Tư thái đi đường của Chung Hoan vô cùng kiêu ngạo, ngoại trừ không thể hôn anh trai mới bên cạnh, cả ngày cô bé đều trải qua cuộc sống vô cùng vui vẻ.   

Hai gia đình ngồi ở khán đài phía sau xem vũ kịch đồng thoại, rất nhiều nhân vật hoạt hình trên TV xuất hiện trên sân khấu, trẻ em xem rất nghiêm túc, không nhất định có thể nghe hiểu câu chuyện, nhưng ngẫu nhiên nhìn nhân vật trên sân khấu di chuyển, bọn họ liền vô cùng vui vẻ.   

Nhưng có lẽ là có người xem hiểu được một chút.   

"Khanh khách, anh, của em." Chung Hoan vuốt ve tay Tiểu Nặc, lại dùng tay kia chỉ lên sân khấu, nghiêm túc nói.   

Tiểu Nặc không hiểu ý của cô bé, nhưng cậu muốn nhường nhìn cho em gái nhỏ tuổi này, cho nên hồ đồ gật đầu đáp ứng: "Ừm."   

Khương Diệp đứng bên cạnh cúi đầu liếc mắt nhìn đứa con gái vô pháp vô thiên của mình, lúc này mới bao nhiêu tuổi đã bắt đầu lừa gạt con trai nhà người ta.   

Tiểu sắc phê.

Chung Hoan lập tức nở nụ cười, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý, lại hôn lên mặt Tiểu Nặc một ngụm.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp