Bẫy Rập

Chương 115 Ngoại truyện Omega và Alpha (1)
Tuần trước Tô gia nhận nuôi một cậu bé Omega.   

Bởi vì Tô gia lấy được quyền quản lý toàn bộ cô nhi viện liên bang, nghe nói là vì làm gương từ thiện mà nhận nuôi đứa nhỏ.   

"Muốn tôi nói người Tô gia trước sau như một giảo hoạt, muốn làm từ thiện thế nào cũng phải nhận nuôi một Beta, nhận nuôi Omega? Ai không biết Omega trân quý cỡ nào, sợ không phải là giữ lại cho con gái Alpha kia."   

"Cô con gái kia của bọn họ mới bao nhiêu tuổi, năm nay vừa tròn bảy tuổi?"   

"Không phải người xưa có một từ gọi là cái gì … Ha ha ha, con dâu nuôi từ bé."

"Có lẽ là sợ mười tám tuổi đo cấp thực lực không đủ, chỉ có thể nhận nuôi một cậu bé Omega trước."   

"Chậc chậc, vẫn là mấy gia đình có quyền lực như bọn họ nghĩ lâu dài."  

 ......  

Trong một bữa tiệc thượng lưu nào đó, mấy người đứng ở hậu viện vây quanh một chỗ nhỏ giọng bát quái, hoàn toàn không chú ý trên đỉnh đầu có người đang nghe.   

Tô Vãn ngồi trên núi giả, nhìn đám người lớn nhân mô cẩu dạng đang đứng phía dưới, trong tay cầm ly rượu nói những lời kia, cô nghe một hồi, trực tiếp từ trên núi giả cao ba thước nhảy xuống, dừng ở trước mặt những người này.   

"Mấy người đang nói tôi?" Tô Vãn mặt không chút thay đổi ngửa đầu nhìn những người này.   

Rõ ràng chiều cao không bằng đùi đám đại nhân này, nhưng Tô Vãn lại làm cho bọn họ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.   

"Ha ha ha, làm sao có thể?"  

"Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi mọi người nói đùa."   

Mấy người kia đổ mồ hôi hột, không phải tiểu tổ tông này đang ở trường học cùng đám thái tử gia kia cùng nhau đọc sách sao, làm sao lại đột nhiên nhảy ra.   

Tô Vãn mặc một thân áo hoodie màu đen, đội mũ lên đầu, ngửa đầu nhìn chằm chằm một người trong đó: "Nơi này mở tiệc gì?"   

Cô chán ghét đồ ăn trong căng tin trường học, tối nay muốn lẻn ra ngoài để về nhà trộm chút đồ ăn sau bếp, kết quả thấy trong nhà đang mở tiệc, vừa nhảy lên núi giả đã nghe thấy mấy người nói có không.   

Nhà trường không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, cô không biết ba mẹ mình đang làm gì.   

"Cái này ... Hôm nay là bữa tiệc từ thiện, mọi người chuẩn bị quyên góp cho trại trẻ mồ côi."

Thời đại này, trẻ em beta trở thành đứa trẻ dễ bị bỏ rơi nhất, sau khi Tô gia tiếp quản trại trẻ mồ côi, mở một bữa tiệc từ thiện, chuẩn bị quyên góp tiền.  

Hai tay Tô Vãn đút vào túi áo, trước khi rời đi để lại một câu: "Nhớ tặng nhiều một chút, nếu không tôi nói cho ba tôi biết là mấy người vừa nói cái gì."   

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không thể tin được đứa nhỏ như vậy nhưng lại có thể thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, cố tình bọn họ lại không dám đánh cuộc đối phương có nói cho vị kia của Tô gia hay không.

Tô Vãn không trực tiếp đi từ hành lang hậu viện để vào phòng khách mà đi đến trước một bức tường ở hậu viện, trực tiếp bò lên, nhảy vào lầu ba.   

Cô từ cửa sổ bò vào, lại đóng cửa sổ thủy tinh, vừa xoay người liền nhìn thấy một cậu bé tuổi tác không sai biệt lắm với mình, môi hồng răng trắng đứng cách đó không xa.   

Cậu bé đứng chân trần ở hành lang, trong tay ôm một con thú bông bằng vải nhung rất quen mắt, nhỏ giọng hỏi cô: "Cậu có phải là kẻ trộm không?"   

Tô Vãn: "..."   

"Trộm đồ không tốt." Thời điểm cậu bé nói chuyện, bàn tay ôm gấu bông bằng vải nhung lại siết chặt, hiển nhiên có chút khẩn trương.   

Thoạt nhìn là một người nhát gan.

"Tôi đói bụng." Tô Vãn tiết kiệm một đống lời nói lộn xộn, trực tiếp nói ra mục đích của mình, muốn xuyên qua hành lang đi vào phòng bếp, chắc chắn đối phương không dám ngăn cản cô.   

Nhưng mà giây tiếp theo, tay của cô bị giữ chặt.

Tô Vãn cúi đầu nhìn theo tay mình lại, nhìn thấy con gấu bông khỉ vốn nằm trên giường mình lại đang ở trong lòng đối phương, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu: "Còn có việc gì?"   

Cậu bé nhỏ giọng nói: "Cậu đừng trộm đồ, tôi, tôi dẫn cậu đi ăn."   

Tô Vãn cứ như vậy mơ hồ bị cậu kéo đi xuyên qua hành lang, dừng lại ở phòng mình, sau đó bị cậu kéo vào phòng đối diện.   

"Nơi này có rất nhiều đồ ăn." Cậu bé đưa cô vào, đóng cửa lại rồi chỉ chỉ vào bàn đầy thức ăn.   

Không giống như trong yến hội, liếc mắt nhìn qua, tất cả đều do đầu bếp làm.  

Từ trường học lẻn ra tốn không ít khí lực của Tô Vãn, cô dứt khoát ngồi xuống ăn.   

Cậu bé ôm con gấu bông khỉ khó coi muốn chết trong tay, không nói một lời.   

"Tên của cậu là gì?" Tô Vãn ăn một hồi rồi mới hỏi cậu.   

Cậu bé cúi đầu sờ sờ thú bông, dường như làm như vậy mới có thể có được một chút dũng khí: "Phong Dương."   

Sau đó trong phòng lại lâm vào một trận trầm mặc, chỉ có thỉnh thoảng thìa đũa chạm vào mép bát mới phát ra âm thanh.   

Tô Vãn ăn đến lửng dạ, trong lòng rõ ràng đây là cậu bé mà ba mẹ cô mới nhận nuôi: "Cậu hẳn là nên hỏi tên mình, như vậy mới không chịu thiệt."   

Phong Dương giương mắt nhìn cô, dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh mắt giống như là một dòng nước.   

Không thấy cậu trả lời, Tô Vãn cũng không nói nữa, mượn gió bẻ măng cầm một nắm kẹo nhét vào túi, đứng dậy đi ra ngoài, muốn trở lại phòng mình.   

"Không thể đi vào."   

Giọng nói của cậu bé phía sau trở nên nghiêm túc.   

Tô Vãn quay đầu: "Vì sao?"   

"Nơi đó là phòng của Vãn Vãn, cậu không thể đi vào." Cậu bé bước ra khỏi phòng, cau mày nghiêm túc nói.   

"Bọn họ chỉ nói với cậu tên của tôi, không cho cậu xem ảnh chụp?" Tô Vãn kiêu ngạo duỗi tay ấn vào khóa cửa, cửa phòng rắc rắc một tiếng bị mở ra.   

Phong Dương thấy cửa phòng bị mở ra, cuối cùng cũng có chút phản ứng lại: "Cậu, cậu là Vãn Vãn."   

Tô Vãn đưa tay lên môi mình thở dài một tiếng, sau đó kéo người vào, đóng cửa lại, lúc này hành lang có một người máy giúp việc đi ngang qua.   

"Đồ trong tay cậu quá xấu, thích cái gì ở nơi này thì có thể tự mình cầm." Tô Vãn ấn khóa vân tay của tủ tường, chỉ vào đám thú bông trên tường, sau đó tự mình tìm ba lô đi lục tủ.

Cô về nhà không chỉ để ăn, mà còn đến lấy một số vật phẩm 'bị cấm' trong phòng của mình.

Ánh mắt của Phong Dương rơi trên khung ảnh trên tủ đầu giường, bên trong là ảnh chụp một nhà ba người Tô gia, người ở giữa đúng là Tô Vãn.   

Mấy nơi khác trong nhà không có ảnh chụp của bọn họ, chỉ có mấy bức tranh trang trí.  

Tô Vãn lấy xong đồ đạc, xoay người nhìn thấy Phong Dương còn đang đứng tại chỗ: "Cậu không cần mấy thứ kia?"   

Đây đều là ba mẹ cô đưa, cô không thích mấy thứ này, cơ bản đều bỏ bọn chúng trong tủ tường, thú bông trong tay Phong Dương, cô cũng đã quên mất là lấy ra ném ở trên giường vào hôm nào, còn chưa kịp làm gì thì đã bị đưa đến trường.   

Phong Dương lắc đầu.   

"Mình đu đây, đừng nói với bất kỳ ai là mình đã về bao gồm cả ba mẹ mình." Tô Vãn cõng túi xách xong, tới gần cửa sổ, chuẩn bị bò xuống, nhưng suy nghĩ một chút tốt xấu gì cũng là Omega của mình, liền chỉ vào chân anh, "Nhớ mang giày rồi đi ra." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Phong Dương nhìn cô đột nhiên xoay người đi xuống, có chút lo lắng đến gần cửa sổ, nhìn cô trèo lên tường tránh khỏi camera giám sát, sau đó đi xa.   

Cậu kéo rèm cửa sổ mà Tô Vãn chưa kéo xong, yên lặng đi về phòng mình, chỉ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.   

......   

Tô Vãn trốn được đám camera theo dõi trong nhà mình vô cùng dễ dàng, dù sao cũng là ngôi nhà quen thuộc của mình, rất nhiều nơi đều biết. Nhưng trường học bên kia thì phải dành nửa năm để nghiên cứu.  

Tô Vãn được đưa đến trường vào một năm trước, khi đó cô sáu tuổi, cùng với một nhóm người cùng tuổi đi vào đó, tập luyện mỗi ngày.   

Người ở đây hoàn toàn không coi bọn họ là trẻ con.   

Thành công trở lại ký túc xá, Tô Vãn bị người trong phòng vây quanh.   

"Lấy được chưa?"   

Tô Vãn đi trộm máy liên lạc dự phòng của mình, có thể kết nối mạng, còn có một đống đồ chơi lộn xộn.   

Bọn họ ở chỗ này một năm cũng không liên lạc với bên ngoài, chơi cũng không chơi được, ăn cũng ăn không ngon, cho nên bí quá hóa liều chạy trốn khỏi trường học.   

"Lần này có cái chơi rồi."   

Mấy đứa nhỏ Alpha vây quanh một chỗ, ngồi xổm trong phòng ngủ tối đen, nương theo ánh trăng quan sát một ba lô mà Tô Vãn trộm về từ trong nhà.   

Tô Vãn lấy ra một nắm kẹo từ trong túi ra cho bạn cùng phòng.   

"Còn có kẹo!"   

"Cho mình một ít."   

Trước kia kẹo là thứ không đáng để nhắc tới, nhưng ở trong trường này lại có vẻ đặc biệt trân quý.   

Tô Vãn ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là kẹo mừng của mình."   

Mấy thái tử tương lai, Đảng: "???"   

Tô Vãn cao Thâm khó lường nói: "Mình có Omega rồi."   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp