Bẫy Rập

Chương 116 Omega và Alpha (2)
Từ năm bảy tuổi Tô Vãn đã thường xuyên trốn khỏi trường học, có đôi khi là về nhà ăn vụng một chút gì đó, đương nhiên có Omega âm thầm trợ giúp, trước tiên liên lạc với cậu, nhắn mấy món ăn ngon. Phong Dương sẽ bảo đầu bếp mang đồ ăn vào trong phòng, sau đó chờ cô trở về.   

Tối nay Tô Vãn lẻn ra ngoài như thường lệ, nhưng mà đi theo sau còn có mấy người bạn Alpha cùng phòng, bọn họ không về nhà, đơn thuần là ra ngoài chơi.   

Tô Vãn cùng các bạn cùng phòng tách ra, thuận lợi chuồn về nhà, cô trực tiếp xoay người vào một căn phòng đang mở cửa sổ trên lầu ba, vừa xoay người đã nhìn thấy Omega mặc một bộ đồ ngủ đứng ở trước bàn, đưa lưng về phía mình.   

Ánh mắt từ trên rơi xuống dưới, cuối cùng tầm mắt Tô Vãn dừng lại dưới một đoạn cổ chân trắng như tuyết bị lộ ra của Omega.  

Omega giống như đột nhiên nhận ra có người đang nhìn chăm chú mình, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tô Vãn thì cong mắt cười rộ lên: "Cậu đã trở lại."   

"Ừm." Tô Vãn xoay cổ tay, trường học đã thay đổi một nhóm thủ vệ, thiếu chút nữa là bọn họ không đi ra được. Cô kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Tháng trước trường của cậu chọn chuyên ngành, cậu chọn cái gì?"   

Nói là thường xuyên lẻn ra ngoài, kỳ thực có hai ba tháng Tô Vãn không thể đi ra ngoài cũng đều là chuyện thường, có đôi khi huấn luyện quá vất vả, cũng không có tâm tư trở về, chỉ nằm ở ký túc xá ngủ.   

Alpha toàn liên bang cấp A trở lên đều phải học ở trường học này, nửa phong bế học tập mãi cho đến khi mười tám tuổi trưởng thành, nửa năm mới có thể đi ra một lần, loại người thường xuyên lẻn ra ngoài còn chưa lật xe như Tô Vãn rất ít.   

Mà trường học của Omega là hoàn toàn khác nhau, mỗi tuần đều có thể về nhà, mười bốn tuổi đã bắt đầu xác định hướng chuyên nghiệp.   

"Hệ sơn dầu." Phong Dương ngồi ở trước bàn rũ mắt nhìn khăn trải bàn, chuyên ngành này không có nhiều người, đa số Omega chỉ coi đó là môn tự chọn, càng nhiều Omega sẽ lựa chọn phương hướng chuyên nghiệp có thể tiếp xúc với Alpha như thư ký, hậu cần, tương lai có thể cùng Alpha làm việc, bạn cùng phòng nói như vậy có thể tiếp xúc với rất nhiều Alpha chất lượng cao.   

"Rất tốt, cậu vẽ rất đẹp." Tô Vãn không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc kinh ngạc gì, chỉ là giương mắt khen cậu.  

“Cái này hương vị không tồi, cậu nếm thử." Tô Vãn gắp một đũa thức ăn đặt trước mặt Phong Dương nói.   

"Ừm." Phong Dương kề sát vào, nhẹ nhàng cắn đũa, mới lui về phía sau.   

Hai người đã sớm thành thói quen đối với chuyện này, một bữa cơm trên cơ bản là mỗi người một nửa mới có thể ăn xong, nhưng ở trước mặt cha mẹ Tô gia luôn bảo trì khoảng cách nhất định.   

Một bữa cơm cũng đã ăn xong, cuối cùng Tô Vãn cũng thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình, tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi mười phút, cuối cùng chuẩn bị hội hợp với bạn cùng phòng.   

Phong Dương cầm ba lô của Tô Vãn, đem một ít đồ ăn vặt mà mình tích trữ trong thời gian này nhét vào.   

"Đúng rồi, cái này đưa cho cậu." Trước khi rời đi, Tô Vãn lấy ra một cái hộp từ trong túi đưa cho Phong Dương, "Lúc trước nhặt được cục đá ở tinh hệ B654L."

"Cảm ơn." Phong Dương cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp, lúc ngẩng đầu lại Tô Vãn đã biến mất trước cửa sổ, anh không kịp mở hộp ra, lập tức đi tới trước cửa sổ muốn nhìn Alpha một cái, nhưng lại không còn nhìn thấy bóng dáng đối phương, trong sân một mảnh yên tĩnh.   

Đến điểm tập trung, ba lô của mỗi người đều đầy ắp.   

"Mình mới đào một khẩu súng cổ điển, nhìn xem."   

Vừa chạm trán đã có người nhịn không được khoe thu hoạch của mình.   

"Thứ này có thể dùng được?" Bây giờ súng của toàn bộ liên bang bắn ra đều là laser.   

"Có thể dùng, chỉ là tốc độ hơi chậm một chút, mình đã dùng thử."   

"Đi thôi." Tô Vãn nhìn đồng hồ, gọi mấy người bạn cùng phòng cùng nhau trở về trường học.   

Mấy người dựa theo lộ tuyến trước kia chậm rãi né tránh camera giám sát cùng các loại vũ khí phòng vệ, vừa mới đi tới tòa nhà ký túc xá, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên tất cả đèn đều bị bật lên, sáng như ban ngày.   

Mấy người bị chiếu đến mức ngay cả hai mắt cũng không mở ra được.   

Giữa không trung dừng vô số khí cầu, không cần phải nói, giờ phút này nhất định có vô số súng ống đang nhắm vào bọn họ.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Không phải chứ, chỉ trốn học thôi mà trận thế lại có thể lớn như vậy." Bạn cùng phòng bên cạnh Tô Vãn thì thầm.   

Lúc này loa trong trường vang lên.   

"Các hạ, điều 221 của quy chế trường học, đêm khuya không báo cáo đã tự ý ra khỏi trường, tất cả đều bị xem như là phản đồ mà xử lý."   

Tô Vãn cùng bạn cùng phòng liếc nhau, lập tức chạy tán loạn.  

Giây tiếp theo, các loại đạn laser giữa không trung bắn xuống, mặt đất bị thiêu đốt xuyên thủng.   

"Mẹ kiếp, làm thật sao?!"   

Mấy người tuyệt đối không nghĩ tới trường học lại nhẫn tâm như vậy, chỉ có thể điên cuồng chạy trốn.   

Kéo dài đến năm giờ sáng, đơn phương ngược đãi mới chấm dứt, trên người mấy người đều đầy vết thương, thở hồng hộc dán vào tường, cuối cùng được đưa về phòng y tế trị liệu.   

Mấy Alpha mười bốn tuổi lẻn ra ngoài vào nửa đêm, trở về bị bao vây trừng phạt, rất nhanh đã truyền ra ngoài.   

Ngoài mặt, nhà trường đều nói là trừng phạt mấy người này, kì thực sự chú ý đối với mấy người bọn họ lại tăng thêm vài phần, dù sao mười bốn tuổi làm ra loại chuyện này, Alpha có thể thành công đột phá phòng tuyến trong trường học vẫn là rất ít.  

Nếu như không phải đêm qua có cao tầng vào trường kiểm tra, phỏng chừng còn không phát hiện được chuyện mấy người này lẻn ra ngoài.  

Đương nhiên nhà trường không biết chuyện này người nào đó đã bắt đầu làm từ bảy tuổi.

Một tuần sau Phong Dương về nhà mới biết chuyện này, khi đó ngồi trước bàn cơm, ba Tô nhắc tới chuyện này, nói Tô Vãn quá ngu xuẩn, chuyện này mà cũng có thể bị phát hiện.

"Lúc trước chúng ta lẻn ra khỏi trường cũng chưa từng bị phát hiện." Ba Tô có chút dương dương đắc ý nói.   

"Nhớ không lầm, khi đó ông đã mười sáu tuổi." Mẹ Tô lạnh lùng nói.   

Đến mười sáu tuổi, Alpha sẽ có một biến hóa lớn, pheromone xuất hiện, tố chất thân thể và khả năng đều sẽ bắt được đề cao, khác hoàn toàn với trước đó, Omega cũng vậy.   

Phong Dương cúi đầu im lặng ăn cơm, không nói chuyện Tô Vãn bảy tuổi đã có thể chuồn ra ngoài.   

......   

Năm mười sáu tuổi, trước tiên Phong Dương Omega sẽ phân hóa ra pheromone, là hương trà đắng nhàn nhạt, khi đó Tô Vãn còn đang huấn luyện ở trường.   

"Mẹ kiếp, mình không ở chỗ này được nữa."  

"Đối diện, cậu không thể thu lại pheromone của mình sao?"   

"Cậu gọi mình làm gì, sao không gọi Tô Vãn?"   

Quan hệ giữa người trong ký túc xá cứng ngắc đến cực điểm, pheromone của bọn họ vừa mới xuất hiện, còn chưa thể hoàn toàn khống chế, pheromone giữa Alpha và Alpha lại bài xích lẫn nhau, mấy người ở cùng một chỗ, mỗi ngày đều giống như một cái thùng dầu sắp được đốt cháy, cho dù phòng của bọn họ đều độc lập.   

"Nhẫn nhịn đi, ngày mai phải phân phối lại phòng."   

Ngày mai tất cả những Alpha mười sáu tuổi đã phân hóa sẽ được phân phối phòng đơn, bên trong có một hệ thống lọc khép kín, bắt đầu ngăn chặn pheromone tiết ra ngoài.   

Nhưng mà chia phòng là một chuyện, trong khoảng thời gian này bọn họ phải học cách khống chế tốt pheromone, sau khi đạt tiêu chuẩn mới có cơ hội rời trường.   

Alpha càng cao cấp, pheromone càng khó khống chế, nhóm học sinh hàng đầu đã thay đổi toàn bộ chương trình giảng dạy một lần, cả năm nay cơ bản đều phải học cách khống chế việc thu thập pheromone của mình, cùng với pheromone chống lại Omega.   

Sau thời gian phân hóa hai tháng, Tô Vãn đã thuận lợi khống chế tốt pheromone của mình, đồng thời lão sư đã dạy cô cách chống lại pheromone của Omega.   

Cô không nhịn được trực tiếp lẻn ra khỏi trường học, giống như thường ngày trèo vào phòng Phong Dương, lần này cô chưa kịp nhắn tin cho anh, cho nên khi vào phòng, hiển nhiên Phong Dương bị cô dọa cho hoảng sợ.   

Có lẽ không chỉ vậy.  

Tô Vãn vừa vào đã ngửi được vị trà đắng nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng, nhất thời phản ứng lại Phong Dương đã phân hóa ra pheromone.   

"Mình..." Khó có khi Tô Vãn bị mắc kẹt, lui về phía sau vài bước, trực tiếp trèo lên cửa sổ, "Mình còn có việc, về trường trước."

Phong Dương vừa tắm rửa đi ra, trên cổ không đeo vòng cổ.   

Omega không thể kiểm soát pheromone của riêng mình giống như Alpha, loại đồ vật này có thể ngăn chặn sự rò rỉ pheromone của Omega.   

Phong Dương quên chuyện hai người đều đang trong giai đoạn phân hóa, nhìn thấy Tô Vãn đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên, tiến lên muốn nói chuyện với cô, lại không ngờ Tô Vãn trực tiếp trực tiếp từ cửa sổ trèo xuống rời đi.   

Anh đi tới trước cửa sổ, nhìn trong sân trống rỗng, mím môi, có chút khổ sở.   

Pheromone mà anh phân hóa ra mang theo chút vị đắng, hẳn là Tô Vãn sẽ không thích.   

Tô Vãn mang theo một thân pheromone mùi trà đắng nhàn nhạt chạy trối chết, trở lại phòng ngủ, đêm đó mơ mộng không thể miêu tả.   

Ngày hôm sau thức dậy luôn cảm thấy trên người còn mang theo hương vị pheromone của Phong Dương.   

Trong giờ học, hiếm khi Tô Vãn thất thần.   

Trường học dạy bọn họ kiến thức của riêng Alpha, cũng như về tình trạng sinh lý của Omega, cũng có các lớp học sinh lý đặc biệt.   

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, đai cổ của Omega có thể làm thành đủ loại phong cách, Tô Vãn cúi đầu xem giao diện Quang não nửa ngày, cuối cùng ngón tay giật giật, trực tiếp đặt mua một cái đai cổ trên Quang não, chuẩn bị đưa cho Phong Dương.   

Sau khi kết thúc lớp học kiểm soát pheromone của Alpha, chủ yếu đào tạo các khóa học chống lại pheromone của Omega.   

Bắt đầu với pheromone Omega cấp thấp, lần lượt hướng về phía trước chồng lên.   

Có người rất thích chương trình học này, cảm thấy có thể ngửi được các loại pheromone của Omega, nhưng cũng có người ghét, dù sao mất khống chế trong lớp là một chuyện rất mất mặt.   

"Nghe nói lần này lấy ra pheromone Omega, là đòn sát thủ cuối cùng của trường, gần như là pheromone cấp bậc cao nhất của liên bang trong mấy năm nay, nghe nói đã đến cấp SSS."

Mọi người bị nhốt vào một gian phòng lớn, trung tâm có một cọc gỗ, phía trên phủ đầy các loại lỗ nhỏ, đợi lát nữa pheromone sẽ từ bên trong phóng thích ra.   

Tô Vãn tựa vào góc tường, sờ vòng tay dệt trên cổ tay, đây là năm ngoái Phong Dương đưa cho cô, anh làm trong lớp thủ công, bị cô thuận tay cầm lấy.

Lần này pheromone vừa phóng ra, mọi người đầu tiên là sửng sốt, mùi hương nồng đậm mê người mở ra chung quanh, không hổ là pheromone của Omega đỉnh cấp, mới đi qua chưa tới một phút, liền có Alpha nhịn không được, vây quanh cọc gỗ đảo quanh.   

Phải biết rằng Alpha trong lớp này đều ở cấp A trở lên, cấp S càng là rất nhiều.   

Cọc gỗ chỉ có một cái, mười phút sau Alpha trong phòng đã lâm vào hỗn chiến tranh đoạt, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đến nửa giờ sau, gần như tất cả mọi người bắt đầu bị ảnh hưởng, mặc dù không có vây quanh động thủ nhưng sắc mặt cũng đỏ bừng.  

Tô Vãn đứng ở trong góc, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, thậm chí giơ cánh tay lên đặt lên mũi, không muốn ngửi thấy mùi này.   

Cô cảm thấy mùi quá nồng.   

Thời điểm tất cả mọi người bị ảnh hưởng bởi pheromone trong phòng, chỉ có Tô Vãn nhớ tới hương trà đắng nhàn nhạt mà đêm đó cô ngửi được trong phòng Phong Dương.   

"Chậc chậc, mỗi năm nhìn thấy cảnh đám học sinh này vây quanh cọc gỗ chính là thời gian vui vẻ nhất của tôi."   

Lão sư trong phòng giám sát hưng phấn nói.   

Đám Alpha trẻ tuổi này cũng không dễ quản, tiết học này là thời khắc duy nhất có thể nhìn thấy bọn họ chật vật nhất, chỉ có rất ít người có thể chống cự đến hai giờ, trên cơ bản một giờ, lão sư đã có thể trực tiếp đi vào kéo học sinh ra ngoài.   

Tô Vãn ở bên trong choáng váng đầu óc, tâm tình vô cùng không tốt, cô càng ngửi pheromone bên trong lại càng muốn Phong Dương, thậm chí bắt đầu hối hận đêm đó sao lại không đợi lâu hơn một lát.   

Nhưng mà sau này không thể trực tiếp mở cửa sổ của anh, dù sao Alpha và Omega cũng khác biệt.  

"Nữ nhi của Tô gia này có chút ý tứ, đến bây giờ cũng không có phản ứng gì."  

"Đã một tiếng rưỡi rồi, mấy thái tử kia. Đảng cũng đang chịu đựng, hình như cô ấy vẫn còn tốt."

Vốn dĩ một gian phòng lớn này có mấy chục người đứng, hiện tại cơ bản đã bị kéo ra ngoài toàn bộ, chỉ còn lại có vài người.   

"Hình như người trên mặt đất cũng không chống đỡ nổi, để cho người kéo ra."   

Hai lão sư mở cửa phòng, đầu tiên là bị các loại pheromone của Alpha bên trong xông thẳng đầu, sau đó nhanh chóng kéo Alpha nằm trên mặt đất ra.   

"Aiii, làm gì?!" Một lão sư trong đó ngẩng đầu nhìn thấy Tô Vãn đứng ở cửa, không khỏi hỏi.

"Đi ra ngoài." Tô Vãn đương nhiên nói.   

Mặt lão sư tối sầm lại, khom lưng kéo chân Alpha ra khỏi cửa, đóng cửa lại: "Vào bên trong cho tôi." Vẫn còn có thần trí thanh tỉnh để trả lời vấn đề, căn bản còn có thể ở lại bên trong thêm một thời gian.   

1 giờ 58 phút và 1 giờ 59 phút, hai Alpha lần lượt ngã xuống, 2 giờ và 2 giờ 01 phút, tất cả các Alpha còn lại trong phòng đều đã sụp đổ.   

Tô Vãn dựa vào góc tường đánh giá một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn camera một cái, cuối cùng đi tới cửa, chậm rãi nằm xuống.   

Lão sư phòng giám sát: "..."   

TM này được gọi là gì.   

Cuối cùng lão sư chỉ có thể đem mấy Alpha này kéo ra ngoài từng cái một, đương nhiên cũng bao gồm cả Tô Vãn đang giả vờ hôn mê nằm trên mặt đất.   

Phần video giám sát này sẽ được đóng gói đưa lên trên, hành động của Tô Vãn bị tất cả mọi người nhìn một lần, đương nhiên trong đó cũng có ba Tô.

Thời điểm ba Tô ngồi trên bàn ăn nói chuyện này, ông sử dụng một giọng điệu cực kỳ kỳ lạ: "Sợ không phải là đứa nhỏ này có bệnh đi? Tôi đã nộp đơn lên nhà trường để kiểm tra xem tuyến phân biệt của nó có bị gì hay không. ”  

……

Ba tháng sau, Tô Vãn có thể chính thức nghỉ phép về nhà, lần này ước chừng được nghỉ một tháng.   

Phong Dương đứng ở ban công nhìn thấy Tô Vãn trở về, lập tức từ trên lầu đi xuống.   

Tô Vãn nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn thấy anh, mới ba tháng không gặp, dường như Omega lại đẹp hơn một chút.   

Tầm mắt của cô dừng lại trên cổ Phong Dương, dây đeo cổ anh đeo cũng không phải là cái cô mua về.   

Tô Vãn kéo hành lý lên lầu, Phong Dương đi tới đưa tay muốn nhận lấy ba lô của cô.   

Tô Vãn không cho, ngược lại thuận thế nắm lấy tay anh dắt đi lên lầu.   

Phong Dương kinh ngạc một lát, mi dài run rẩy rũ xuống, tùy ý để cô dắt đi.   

Ném hành lý và ba lô của mình vào trong phòng, Tô Vãn quay đầu hỏi anh: "Sao không đeo dây đeo cổ mình tặng?"   

Phong Dương mím môi, sau đó mới nói: "Cậu giúp mình mang."  

Dây đeo cổ hiện tại của anh là một kim loại mềm màu trắng bạc, đặt trực tiếp trên cổ là có thể tự động vây quanh. Tô Vãn đưa cho anh là một dây cổ sa tanh mềm màu đen, cần thắt nút ở phía sau.   

Tô Vãn cúi đầu lấy đai cổ màu đen trong hộp ra, lại giương mắt phát hiện Phong Dương đã tháo dây đeo cổ trắng bạc kia, cần cổ trắng nõn bại lộ trước mắt cô, pheromone Omega cũng bắt đầu lộ ra ngoài.   

Vị trà đắng nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh Tô Vãn.   

Phong Dương cứ như vậy không hề phòng bị đem gáy của mình bại lộ trước mắt Tô Vãn, cô nhìn chằm chằm một khối da thịt trắng nõn, dùng sức nhắm mắt mới có thể trấn định lại.

Phong Dương đặt dây đeo cổ ban đầu xuống, xoay người nhìn Tô Vãn: "Được rồi."   

Tô Vãn 'ừm' một tiếng, giơ tay giúp anh đeo xong đai cổ màu đen, hai người đứng gần nhau, ngón tay của cô quấn quanh sợi dây xa tanh mềm mại, vô cùng cẩn thận thắt một cái nơ ở sau gáy anh, vẫn chưa chạm vào da thịt sau gáy anh.   

Chỗ này của Omega quá mẫn cảm, Tô Vãn không muốn để cho anh cảm thấy không khỏe.  

Thắt nút của vòng cổ giống như vật sống, trong nháy mắt có thể điều chỉnh được độ dài.  

Tô Vãn lui ra một chút, thấp giọng nói: "Lần sau đừng để Alpha giúp cậu đeo cái này."   

Trong nháy mắt sắc mặt Phong Dương tái nhợt, anh giương mắt nhìn Tô Vãn: "Cậu đeo cũng không được sao?"   

Ngoại trừ cô, căn bản sẽ không có khả năng anh để cho Alpha khác đến gần mình như vậy.

Trong khoảng thời gian Omega phân hóa, tâm tình không ổn định lắm, nghẹn ngào bị ép ở trong cổ họng khiến đuôi mắt đỏ bừng.   

Trong nháy mắt Tô Vãn luống cuống tay chân, giơ ngón tay lên lau đuôi mắt anh: "Cậu .. Đừng khóc."

"Ừm."   

Phong Dương cúi đầu vùi trên vai Tô Vãn, mượn cơ hội này che dấu cảm xúc mất khống chế của mình. Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, bỗng nhiên anh ngửi được pheromone trên người Alpha.   

-----Hương vị lạnh lẽo của tuyết lạnh.   

Hai tay của Phong Dương túm lấy quần áo Tô Vãn, mùi gió tuyết lạnh như băng của Alpha như có như không vây quanh anh, vành tai lan tràn ra màu đỏ mỏng, ngay cả hô hấp cũng nóng rực vài phần.   

Pheromone Omega bị dây đai cổ ngăn cách không còn một mảnh, ngay từ đầu Tô Vãn vẫn chưa nhận ra có gì đó không đúng, thẳng đến khi cô rũ mắt nhìn thấy cần cổ thon dài trắng lạnh của đối phương nổi lên đỏ lên, lúc này mới phản ứng lại.   

"Xin lỗi." Tô Vãn đẩy người ra một chút, kéo dài khoảng cách giữa hai người.  

Alpha không thể tránh khỏi việc mang theo pheromone của mình, cô không nhớ tới chuyện này.   

Tô Vãn nhìn Omega đối diện, anh bị pheromone của mình quấy nhiễu khiến cho mặt đỏ bừng, trong mắt mang theo ánh nước, câu người không tự biết.   

"Mình về phòng trước." Tô Vãn lui ra phía sau nói, sau đó xoay người sải bước rời đi, mang theo ý tứ chạy trối chết.  

Đối với cô mà nói, bản thân Phong Dương chính là Omega có pheromone cao cấp nhất.   

Chờ cô rời đi, Phong Dương đứng tại chỗ một lát mới chậm rãi ngồi xuống, anh giơ tay nhẹ nhàng sờ lên đai cổ của mình, bên môi nổi lên độ cong nhợt nhạt.   

Trong mắt Omega mang theo chút ý cười, chính là kỳ vọng về tương lai.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp