Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 81
Cuối năm rồi, người người nhà nhà đều chuẩn bị đón tết.

Dù giày hay nghèo, gia đình nào cũng phải chuẩn bị chút gì đó để ăn tết, ít nhiều gì cũng phải có.

Bình thường xảy ra mấy chuyện thế này, mọi người cũng sẽ không đặt hết lực chú ý lên đó.

Bởi vì, ăn tết quan trọng hơn nhiều!

Nhưng bây giờ thì khác!

Dù là thời buổi nào, mấy tin tức hót hòn họt này cũng là thứ khiến mọi người quan tâm. Tội nghiệp Mã lão nhị, đang bình thường tự dưng bị người ta hố, đúng là có tiếng mà chẳng có miếng. Nếu anh ta thật sự có quan hệ với Vương quả phụ, còng lưng chịu mấy lời đồn đãi làm mất hết thanh danh này cũng đành chịu.

Nhưng, làm gì có chứ!

Trời đất ạ, anh ta oan uống chết đi được!

Anh ta đâu có dính dáng gì đến Vương quả phụ đâu!

Mọi người nói xem có tức chết không cơ chứ!

Tóm lại, sau khi ăn mấy cây gậy của Khương Thành và đánh nhau một trận điên cuồng với Vương quả phụ xong, Đào Tiểu Nha về nhà còn bị chồng đấm cho mấy phát.

Sau khi liên tiếp gặp ba lần xui xẻo, cả người không chịu nổi nữa, không chỉ đau đớn về mặt thể xác, mà tâm hồn cũng bị tổn thương! Cô ta thật sự không ngờ anh Khương Thành tốt bụng lại có thể ra tay đánh mình! Thật sự, nằm mơ cũng không nghĩ tới!

Túm cái váy lại là, Đào Tiểu Nha cực kỳ thương tâm, Đào Tiểu Nha mất mát, Đào Tiểu Nha tủi thân muốn chết!

Mấy chuyện khó chịu cứ tập trung lại hết với nhau, sao mà chịu nổi cơ chứ.

Nhưng bị đánh xong không phải có nghĩa chuyện này sẽ bỏ qua, người nhà họ Mã và Mã lão nhị chẳng chút khách sáo, một hai bắt Đào Tiểu Nha nói ra nguyên nhân. Nửa đêm nửa hôm mà mụ đàn bà này còn đi đâu? Đặc biệt là Mã lão nhị, nửa đêm tự dưng tỉnh giấc, anh ta sờ bên cạnh không thấy vợ mình đâu.

Lúc này chợt cảm thấy kinh ngạc?

Mà điều kinh ngạc hơn còn ở đằng sau, không ngờ con mụ này còn hố mình nữa!

Cứ thế chẳng chút lưu tình đào hố chồng mình!

Mã lão nhị cảm thấy mình uất ức chết đi được.

Tĩnh lược một ngàn chữ, nói chung nếu lần này Đào Tiểu Nha không nói ra nguyên nhân, anh ta sẽ ly hôn với cô ả!

Ly hôn!!!

Ngoài những thanh niên trí thức muốn về thành phố ra, những nông dân bình thường sẽ chẳng ai nhắc đến chuyện ly hôn!

Không có ai, Hoàn toàn không có một ai nhắc đến chuyện này!

Lúc này có thể thấy được người đàn ông này đã điên tiết lên rồi!

Mã lão nhị là người vô cùng thành thật, còn thành thật đến mức nào ấy hả? Vậy chắc là đến ngốc luôn rồi!

Mặc dù bị Đào Tiểu Nha quậy tanh bành, vô số lần muốn nhân cơ hội tòm tem với Khương Thành, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mấy người đó đổ oan cho Đào Tiểu Nha.

Nếu không phải có anh trai có chút năng lực giúp đỡ, chắc chắn Mã lão nhị này chẳng thể lập nổi môn hộ đâu.

Vậy nên bọn họ mãi vẫn chưa phân gia.

Còn lần này, trái tim mong manh của Mã lão nhị thật sự bị tổn thương sâu sắc.

Bà Mã trước kia nhìn trúng Đào Tiểu Nha cũng vì thấy cô ta không được khôn khéo cho lắm, chắc sẽ dễ quản hơn. Nhưng sau khi hai đứa kết hôn xong, bà ta sâu sắc cảm nhận được sự ngu ngốc của người này, cũng hối hận vì ánh mắt ngày trước của mình. Sau khi xảy ra chuyện này, bà ta càng hận Đào Tiểu Nha đến nghiến răng.

Cũng hận sao hồi đó mình mắt mù chọn trúng ả con dâu khốn kiếp này.

Sao có thể nhìn trúng cái đồ Tang Môn tinh này chứ.

Tết đến cận kề, nhà người ta đều hoà thuận vui vẻ, tất bật chuẩn bị hết cái này đến cái kia, còn nhà mình thì khổ không nói hết. Thậm chí, Đường Diệu còn muốn tìm Đào Tiểu Nha để “Trả thù” mà không thấy, nhà họ Mã trực tiếp nhốt người lại, căn bản không cho cô ta ra ngoài.

Đường Diệu: Buồn thật đấy!

Nhưng sau khi biết dạo này Đào Tiểu Nha sống không bằng chết, Đường Diệu lại lập tức cảm thấy mình có thể ăn nhiều thêm một chén cơm, thích thật đấy!

Cô cũng không phải người lấy ơn báo oán, chẳng qua chỉ muốn xem những người xấu xa sống thật chật vật mà thôi!

Tuy Đường Diệu không hay đi nghe ngóng tin tức, nhưng gần nhà mình có ống truyền tin đó nha.

Mẹ chồng và hai cô chị dâu đều là những nhân vật không tầm thường chút nào!

Ấy vậy nên ngày nào Đường Diệu là cũng có thể hóng hớt được tin tức nóng hôi hổi, nhà họ Mã thật sự không phụ sự kỳ vọng của mọi người, mỗi ngày đều có chuyện hay để xem. Quả thực không có hồi nghỉ ngơi, cả tuần này đều là mấy tin như bà Mã và chuyện quần lót của chồng bà ta bị trộm!

Như thường lệ, ngày nào bà ta cũng đứng trước cửa mắng!

Đương nhiên là mắng tên trộm kia rồi!

Đừng thấy nhà họ Mã có vẻ có tiền, nhưng lại khá keo kiệt. Bà Mã trước kia cũng xuất thân từ gia đình nghèo khổ nên vô cùng tiết kiệm.

Thứ gì cũng phải dùng đến mức không còn ra hình dạng nữa mới thôi! Lúc này bị người ta lấy mất quần lót, không lôi ra chửi cho hả dạ mới lạ đấy!

Bà ta mắng cực kỳ khó nghe, cực kỳ chói tai, cũng cực kỳ độc ác, vậy nên cả ngày Đào Tiểu Nha đều trong trạng thái lo lắng đề phòng.

Trong lòng cô ta đang nghĩ, dù thế nào cũng không thể để mẹ chồng biết mình là người lấy đồ được.

Nói cũng trùng hợp thật, 28 tháng chạp cũng chính là hôm nay, mẹ chồng của Vương quả phụ thấy cô ta chậm chạp không tới đưa quà biếu nên trực tiếp đến nhà lấy, cuối cùng ngoài ý muốn nhìn thấy quần lót của đàn ông ở trong viện nhà cô ta. Dường như đã ném ở trong sân rất nhiều ngày rồi, nhưng vừa nhìn đã biết đó là đồ của đàn ông.

Nếu hồi trước bắt bóng bắt gió, bà ta còn có thể tự lừa mình dối người được.

Nhưng bây giờ thì sao, không thể thế được!

Bà ta gào khóc trong viện, điên cuồng mắng nhiếc Vương quả phụ một trận. Con trai bà ta đi rồi, nhưng đứa con dâu này cũng quá khốn nạn rồi!

Sau lần Đào Tiểu Nha và Vương quả phụ đánh nhau, vậy nên bà Mã đều không thích hai người này. Dù sao đi chăng nữa, đánh Đào Tiểu Nha cũng giống như đang đánh vào mặt nhà họ Mã mà. Đào Tiểu Nha có xấu đến mấy cũng là dâu nhà họ Mã.

Vốn bà ta đang định xem náo nhiệt để xả cục tức này! Nhưng mà….

Cái quần lót này!!!!

Bà Mã vừa liếc mắt một cái đã cảm thấy vô cùng quen mắt, thật sự rất quen rất quen. Trông rất giống với cái quần nhà mình bị trộm đi, nhưng bà ta lại không nhớ bị mất khi nào. Cũng vì chuyện của Đào Tiểu Nha mà mấy hôm nay nhà mình quả thực loạn thành một đoàn.

Vốn bà Mã cũng hơi nghi nghi rồi, trong lòng đoán được đôi phần.

Sao có thể không nhận ra đồ nhà mình chứ!

Nhưng bà ta lại không dám thừa nhận, càng không dám để lộ ra khiến người ta nghi ngờ.

Bà Mã không nói gì, nhưng Mã lão nhị lại là người cực kỳ thật thà, anh ta đưa mắt nhìn thấy liền đột nhiên kêu lên: “Giỏi lắm Vương quả phụ, hóa ra là cô trộm quần đùi của cha tôi!”

Chính miệng anh ta vạch trần chuyện này Mọi người lập tức nghĩ đến mấy hôm nay bà Mã cứ hở ra là chửi mắng, gần như hiểu ra.

Tất cả mọi người ở đây đều an tĩnh lại, Vương quả phụ ngơ ngác không biết gì, khuôn mặt có chút xấu hổ nói: “Anh bớt đổ oan cho tôi lại đi nhé! Không biết là đồ độc ác nào ném vào trong sân muốn hãm hại tôi nữa. Tôi biết ngay mà, biết ngay mấy người thấy tôi là quả phụ một mình nuôi con nên muốn ăn hiếp mà! Sao tôi lại thám quá vậy nè! Thảm quá trời ơi! Mấy người đều muốn đổ oan cho tôi đúng không?”

Vương quả phụ gào ầm lên kêu oan!

Cô ta đang vô cùng sợ hãi, chiếc quần đùi này đúng là ông Mã không cẩn thận rơi trong nhà mình!

Bởi vì hai người thật sự có tòm tem với nhau!

Dù sao, trong thôn này cũng chẳng có mấy người có thể chịu đau bỏ tiền ra chơi! Vậy nên Vương quả phụ mới nhắm vào ông Mã, tuy ông ta không kiếm được tiền, nhưng lại có thằng con kiếm tiền rất giỏi, tiền tiêu vặt rất nhiều.

Vương quả phụ kêu trời khóc đất, nhưng sự chột dạ trong nháy mắt kia đã bị con mắt tinh tường của bà Mã thu lại.

Vốn bà Mã còn muốn đè chuyện này xuống, nhưng lúc này thật sự không kìm nổi nữa rồi.

Hỏa khí cuồn cuộn, hừ một tiếng rồi xông lên muốn chiến với Vương quả phụ!

Hiện trường lại tiếp tục đoạn xì ngầu còn hơn hôm qua… Đến lúc Đường Diệu nghe thấy tin tức này từ mẹ chồng là Chương Hà Hoa, cô kinh ngạc đến mức miệng há to có thể nhét được một quả trứng gà!

“Chuyện, chuyện, chuyện …. Này, rốt cuộc có phải sự thật không thế ạ?”

Chương Hà Hoa thoáng nhìn vợ thằng ba đơn thuần chết người này, trợn trắng mắt: “Sao không thật cho được? Chuyện này ầm ĩ lắm rồi!

Bà Mã và ông Mã ít nhiều gì cũng là vợ chồng nhiều năm, chỉ cần nhìn biểu cảm của chồng là đoán ra ngay ấy mà! Bây giờ vấn đề không nằm ở chuyện ông Mã và Vương quả phụ đâu.”

Đường Diệu cũng chẳng biết gì: “Không phải chuyện này, thế là chuyện gì ạ?”

Vậy tâm điểm không phải chuyện này thật hả?

Chương Hà Hoa hận sắt không thành thép: “Sao trong phương diện này con lại ngốc thế hả! Nghĩ lại đi, mấy hôm trước Đào Tiểu Nha và Vương quả phụ vừa đánh nhau một trận rùm beng đấy! Hai con mụ này cắn nhau vì chuyện gì, thực tế chẳng ai biết cả! Mã lão nhị uất ức nói không nên lời, vì có thể kiên quyết chứng tỏ mình và Vương quả phụ không dính líu gì với nhau hết! Bây giờ mọi người đều nói nhìn dáng vẻ uất ức kia của cậu ta thật sự không giống như đang nói dối! Người này không tâm cơ đâu, nói chung cũng thật thà chất phác. Cậu ta và Vương quả phụ không có gì, người tòm tem với cô ta chính là cha mình, ông Mã, vậy vì sao vợ cậu ta lại đi đánh Vương quả phụ? Lý do Đào Tiểu Nha đánh nhau với Vương quả phụ là gì?”

Đường Diệu: “…”

Con xin lỗi, con vẫn chưa hiểu lắm!

Chương Thải Hồng nhìn em dâu thứ ba, quyết đoán: “Bên ngoài đang đồn ầm lên, có lẽ ông Mã cũng có chút mập mờ với Đào Tiểu Nha, Đào Tiểu Nha và Vương quả phụ tranh giành tình cảm nên mới đánh nhau mày sống tao chết như thế.”

Đường Diệu: “Phốc!”

Ngụm nước vừa uống vào trong miệng lập tức phun ra hết, cô không nhịn được chửi thề một câu: “Con mẹ nó chứ!”

Tự dưng lắp bắp nói: “Thật, thật hay giả thế ạ? Chắc Đào Tiểu Nha không đến mức đó đâu?”

“Ai mà biết được! dù sao ông Mã cũng có tiền lắm đấy nhé!” Chương Hà Hoa nói: “Thời buổi này, mấy chuyện kiểu này cũng có thể lắm.”

Đường Diệu: “…”

Đáng sợ!

Tam quan ở đâu hết rồi!

Đường Diệu đơn thuần thật sự không biết nói gì.

Cô chậc chậc cảm thán, ai mà ngờ chuyện này lại phát triển theo tình huống này, mới đầu chẳng qua chỉ là “bắt trộm”, còn bây giờ đã biến thành câu chuyện yêu hận tình thù của nhà họ Mã! Đường Diệu cũng lạnh cả người, nổi hết da gà: “Ghê vãi!”

Mấy chị em dâu không ngừng gật đầu nói phải.

Vương Xảo: “Cô chị kia của em ấy à, chỉ cần mình có lợi thì chẳng cần biết mình tốt hay xấu nữa đâu.”

Đường Diệu: “…Chị hiểu cô ta thật đấy.”

Vương Xảo: “Đương nhiên rồi, đến chị mà con ả cũng kề tai mẹ bảo bán quách đi cơ mà.”

Đây chính là điểm mấu cốt mà Vương Xảo không thể bỏ qua được.

Sau khi Đường Diệu biết được mấy tin tức phá hủy tam quan từ bên nhà cũ, lúc này cả người đều ngẩn ra. Về đến nhà rồi vẫn còn thẫn thờ.

Cũng khéo, vừa lúc chạm mặt Khương Thành vừa tan làm trở về. Khương Thành kích động kêu lên: “Vợ ơi!”

Đường Diệu: “Anh A Thành!”

Cô thầm nghĩ chuyện đột nhiên phát triển theo hướng này, nhất định anh A Thành sẽ không tưởng tượng nổi.

“Sao thế em?” Khương Thành thấy Đường Diệu đang ngẩn tò te: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Diệu bắt lấy tay Khương Thành kéo tới kéo lui, vội vội vàng vàng phải kể hết toàn bộ chuyện này cho chồng mình. Cô trừng mắt, bảo: “Anh nói xem, trên đời còn có chuyện thế này hả!”

Khương Thành: “…”

Ơ kìa ngại quá, anh cũng không biết nữa, chồng em cũng kinh ngạc muốn chết rồi, anh cũng thấy mất hết tam quan.

Hai vợ chồng lôi lôi kéo kéo nhau thầm thì một lúc lâu, Khương Thành nói: “Tuy Đào Tiểu Nha có hơi ngốc thật, nhưng chưa chắc đã dám làm ra chuyện này đâu…”

Đường Diệu lập tức nhìn về phía Khương Thành, anh vội thanh minh: “Không phải anh nói đỡ cho cô ta, cũng phiền lắm chứ, nhưng anh cảm thấy cô ta không đến mức đó đâu.”

Hai vợ chồng không nói thêm gì nữa, có đến mức đó không thì không ai biết.

Chuyện này quả thực khiến mọi người từ ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa.

Đường Diệu lắc đầu muốn vứt hết mấy chuyện điên khùng này ra sau đầu, nói: “Đúng rồi, sao trông anh có vẻ vui thế?”

Cô thấy lúc anh về trông rất phấn khởi.

Lúc này đôi vợ chồng trẻ đã bước vào nhà, anh móc đồ từ trong túi ra đưa cho Đường Diệu, nói: “Em nhìn này!”

Đường Diệu: “????”

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, hơn nửa ngày này sau mới nói nên lời: “Thật là là phiếu radio hả!”

Hôm nay đúng là Khương Thành bốc được phiếu radio.

Bé Đường Đường và Tiểu Lang đang chơi trong nhà, đột nhiên nghe thấy mẹ mình nói vậy thì ba chân bốn cẳng, hớt ha hớt hải chạy ừ trong phòng ra, đầu nhỏ nghênh nghênh, tò mò hỏi: “Mẹ ơi!”

Đường Diệu: “Bé Đường Đường à…”

Đương nhiên cô hy vọng đây chính là vận may của con gái mình! Nếu thế, cuộc sống của cô bé sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lúc này Đường Diệu vui muốn nhảy cẫng lên.

Nhưng trong lòng vẫn ngầm lo lắng, Bé Đường Đường nhà cô còn nhỏ như vậy, lỡ bị người ta phát hiện ra chuyện này thì sao đây! Cũng chưa chắc không có mấy loại tiểu nhân đê tiện chỉ vì lợi ích của mình, Đường Diệu nghĩ vậy, đương nhiên Khương Thành cũng cân nhắc đến khả năng này!

Anh nắm tay Đường Diệu, thấp giọng: “Đừng làm con bé sợ.”

Đường Diệu lập tức cười: “Bé Đường Đường đi chơi đi.”

Bé Đường Đường không nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Con nghe thấy có phiếu radio!”

Đường Diệu gật đầu: “Đúng rồi, mẹ và cha con đang nói đến nó đấy, cha bốc trúng phiếu radio rồi.”

Bé Đường Đường vui sướng nhảy cẫng lên, cô bé hớt hải chạy ra ngoài. Khuôn mặt tươi cười dễ thương muốn chết: “Có thật thế không ạ? Con muốn xem thử!”

Đường Diệu đưa cho bé con, nói: “Đúng là vậy đấy.”

Bé Đường Đường nghiêm túc nhìn một lúc, sau khi xem xong lại đưa cho Tiểu Lang, hai nhóc con mân mê thật lâu mới cảm thấy mỹ mãn: “Tốt quá đi.”

Đường Diệu: “Đúng vậy. Ngày mai mẹ sẽ bảo cha đến Cung Tiêu Xã xem xem có radio không, có thì mua luôn, còn không thì năm sau chúng ta sẽ vào huyện xem thử thế nào.”

Vừa nghe mẹ nói thế, hai nhóc con sung sướng gào lên.

Bé Đường Đường dùng sức vỗ tay: “Chắc chắn chắc chắn sẽ có thôi! Tuyệt thật đấy!”

Cô nhóc biết radio là cái gì, ông bà Cố cũng có một cái đấy!

Bé Đường Đường vui vẻ chạy vòng quanh, y hệt con lừa nhỏ đang loay hoay.

Hai tiểu gia hỏa lại sung sướng đi chơi, Đường Diệu nhìn dáng vẻ vui mừng của hai bé, không nói gì.

Khương Thành nắm lấy tay Đường Diệu, nói: “Chỉ cần chúng ta đủ mạnh, vậy có thể bảo vệ con bé thật tốt.”

Đường Diệu sửng sốt, sau đó chậm rãi gật đầu, nói: “Anh nói đúng! Chỉ cần chúng ta đủ mạnh, vậy không cần lo lắng con bé sẽ bị người ta mơ ước nữa!”

“Anh! Tam ca!”

Khương Thành: “Ừ nhỉ, hôm nay Lâm Tử về rồi.”

Bình thường Khương Lâm về nhà đều toàn đi nhờ xe đạp của Khương Thành, nhưng hôm nay không được, nay là ngày làm việc cuối cùng của anh ấy, còn phải mang theo hành lý nữa! Ngồi xe lừa trong thôn thì hay hơn, lúc này mới về muộn hơn Khương Thành một chút!

Anh nói: “Vừa về nhà sao không lo nghỉ ngơi đi, còn đến đây làm gì?”

Khương Lâm cười khì khì, nói: “Tới đưa cho nhà anh chút đồ.”

Anh ấy làm việc tròn ba tháng, nhận 54 đồng, bấy giờ liền cảm thấy cuộc sống này thật tốt.

Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Em đưa cho nhà anh mấy lạng thịt lợn này! Còn mẹ và các chị dâu mỗi người một hộp kem bôi da nữa!”

Mấy lạng thịt lợn và mấy hộp kem, đúng là không ít chút nào!

Hôm trước vừa mổ lợn, chia theo điểm công, nhà anh cũng được chia khoảng năm sáu lạng thịt và một khúc xương nhỏ.

Khương Thành nhíu mày: “Không phải chú không có phiếu gạo à? Sao mua được thịt heo thế”

Nói đến chuyện này, Khương Lâm cũng cảm thấy thấy cực kỳ trùng hợp: “Lý đại gia có con gái mà! Chị ấy có phiếu nên muốn đổi hải sản cho chồng mình lấy quà biếu. Chẳng phải quá trùng hợp rồi sao? Mùa hè này em cũng tích góp được không ít tôm hùm đất khô đâu!”

Tôm hùm đất sinh sôi rất nhanh, nhưng bị nhà họ Khương và thanh niên trí thức điên cuồng đi bắt như vậy, cuối cùng chẳng còn bao nhiêu nữa.

“À đúng rồi, ở đây còn hai cục xương to nữa, anh chị cứ hầm canh cho hai nhóc kia ăn đi.”

Lúc nào thịt heo cũng là thứ khiến mọi người thích thú! Đặc biệt là heo nuôi, thật sự ăn ngon hơn lợn rừng rất nhiều! đây là cơ hội hiếm khi có được, Khương Lâm cũng chẳng khách sáo nữa.

“Anh chị không biết đâu, vì chờ miếng thịt lợn này mà em mất ngủ đấy, vừa sáng đã đi xếp hàng rồi! cũng may đi từ sớm, nếu muộn hơn chút nữa chắc đến cái nịt cũng không còn. Người đông như kiến vậy, người biết nhìn thấy cảnh này chỉ cho là xếp hàng mua thịt, không biết còn tưởng châu chấu chen nhau đấy!”

Đường Diệu bật cười, cô nhìn hộp kem bôi kia: “Cảm ơn chú nhé!”

Khương Lâm thoải mái nói: “Tam tẩu khách sáo gì chứ, chị không chỉ là chị đâu đâu, chị còn là chị ruột của em nữa.”

Lúc ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện, không ăn no nên đói chẳng làm gì được. anh ấy biết Đường Diệu cực kỳ lợi hại, chỉ cần động thủ chắc chắn những con thú kia sẽ không thoát được. Lúc đó cả ngày chỉ theo sau lưng cô gọi chị ngọt xớt, mà khi đó anh ấy và Khương Thành còn chưa trưởng thành!

Thỉnh thoảng anh ba còn ghen đến đỏ mắt đấy!

Quả nhiên người đàn ông này chưa lớn đã nhắm vào tam tẩu rồi!

Đúng là đồ cáo già xảo quyệt!

“Mẹ ơi, mẹ ơi!”

Bé Đường Đường nhảy nhót: “Con con con!”

Cô bé giơ tay nhỏ lên, cười tủm tỉm: “Con muốn thử một lần.”

Đường Diệu liếc nhóc con, ồ một tiếng thật dài: “Điệu vừa thôi!”

Bé Đường Đường lắc lư: “Mẹ yêu ơi, thử đi mà! Chỉ, thử, một, lần, thôi!”

Đường Diệu không nhịn được liền bật cười, nói: “Được rồi, đợi sáng mai rửa mặt xong sẽ bôi cho con.”

Tuy lúc này bị từ chối nhưng Bé Đường Đường vẫn biết mẹ mình vẫn giữ lời. cô bé yên tâm rồi, cười tủm tỉm lại hỏi: “Vậy con có thể sờ một chút không?”

Đường Diệu đưa kem bảo vệ da cho Bé Đường Đường, vuốt ve nói: “Thật tốt quá.”

Từ khi trong nhà có chút điều kiện, Khương Thành liền mua kem bảo vệ da cho Đường Diệu, mùa hè cô không cho hai nhóc dùng, thỉnh thoảng trời lạnh, rửa mặt xong, Đường Diệu sẽ thoa một ít cho Bé Đường Đường. Không chỉ Bé Đường Đường, đôi lúc Tiểu Lang cũng dùng một chút.

Vào đông da rất dễ bị phể, vậy nên Đường Diệu không vì tiết kiệm chút tiền mà không cho bé con dùng.

“Bé Đường Đường bỏ vào trong tủ giúp mẹ nha.”

Bé Đường Đường không ngừng gật đầu: “Vâng ạ.”

Bôi vào liền ngửi thấy mùi thơm, trên người nhóc thơm quá nè!

Bé Đường Đường biết cái này là của mẹ.

Đưa cho mẹ, bốn bỏ năm lên chẳng khác nào đưa cho mình, hihi.

Vui quá đi!

Khương Lâm bị sự vui vẻ của tiểu gia hỏa làm cho sợ ngây người, nói: “Bây giờ nhóc con đều điệu đà đến vậy hả? Lúc nhỏ em có như thế đâu!”

Đường Diệu: “Con bé là con gái đấy!”

Khương Lâm: “…”

Ừ nhỉ, hình như bị thuyết phục rồi.

Anh ấy nói: “Đúng rồi, em nói cho hai anh chị một tin tốt nhé.”

Khương Thành: “?”

Ý cười trên mặt Khương Lâm không kìm được, đắc ý nhấp miệng, cằm cũng dương cao: “Em có công việc mới rồi.”

Khương Thành cười đập vai anh ấy một cái: “Chú được đấy.”

Khương Lâm vò đầu cười, có chút ngại ngừng, chẳng qua vẫn nói: “Ông Triệu canh cổng công xã mấy hôm trước bị ngã gãy chân, thương gân động cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày, thế nên bọn họ muốn tìm người làm thay nửa năm. Mà ông Triệu và ông Lý cũng khá thân, thỉnh thoảng cũng đến tìm ông Lý chơi nên mới biết em, biết em chỉ làm tạm thời nên hỏi luôn. Em đồng ý rồi! Mỗi tháng mười lăm đồng, bao cơm trưa! Việc này còn hợp với em hơn làm ở rạp chiếu phim, hồi trước tuy một tháng mười tám đồng, thế nhưng cơm nước tự lo.

Muốn ăn cũng phải tự nấu, muốn tiết kiệm chút tiền cũng ăn ít đi một chút. Nhưng ăn cơm trong nhà ăn công xã lại khác, nghe nói đồ ăn ở đó ngon lắm. đón tết xong em sẽ đến đó làm.”

Khương Thành: “Vậy chú định ở đâu?”

“Em đã thương lượng với ông Lý rồi, vẫn ở chỗ của đó, ông ấy bao em cơm tối, em trả ông ấy hai đồng. Ông Lý ăn gì em ăn nấy!”

Khương Thành nhíu mày: “Hai người giao dịch tiền bạc à? Đáng tin không?”

Khương Lâm: “Đúng vậy, ông Lý cần tiền, ông ấy muốn tích góp chút tiền sau này dưỡng già. Anh yên tâm, em có tính toán riêng, an toàn mà!”

Khương Thành: “Thế thì được.”

Nói xong chuyện chính, Khương Lâm hỏi: “à đúng rồi, trong thôn mấy hôm nay có chuyện gì sao? Sao vừa vào thôn đã cảm thấy lạ lạ nhỉ?

Chẳng có ai tò mò gì về em cả, hmm, hơi mất mát nghe.”

Bởi vì chuyện hôn sự và rạp chiếu phim, mỗi lần anh ấy về sẽ có người bàn tán.

Nói thật, hồi trước nghe nhiều cũng phiền thật.

Tự dưng bây giờ chẳng ai còn tò mò về mình nữa, đột nhiên thấy hơi trống trải!

Quen cảm giác được người ta coi mình là tiêu điểm rồi!

“Anh, có chuyện gì thế?”

Khương Thành ngập ngừng, chậm rãi nói: “Chú về nhà bảo mọi người kể cho! Anh thật sự …thấy hơi mất tam quan.”

Khương Lâm: “?”

Chương kế tiếp