Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 87
Trên đường về nhà, Bé Đường Đường nhảy nha nhảy nhót cực kỳ hưng phấn, nhóc con nói: ‘Mẹ ơi, mẹ, mẹ muốn tham gia thi đại học thật ạ? Mẹ muốn đi thi thật đó hả?”

Đường Diệu cười gật đầu: “Đúng vậy, mẹ muốn tham gia kì thi này! Bé Đường Đường phải học cho tốt, tương lai cũng phải thi đại học nha.”

Bé Đường Đường gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng ạ.”

Con nhóc vui vẻ cực kỳ: “Mẹ con lợi hại nhất luôn!”

Mẹ của những người đều không dám thi đại học, nhưng mẹ nhóc lại làm được nha! Mẹ mình là người phụ nữ tài ba nhất!

“Quá tuyệt vời.” Bé Đường Đường vui vẻ, Đường Diệu cũng vui theo.

Cô đột nhiên hỏi: ‘Con vui đến thế hả?”

Bé Đường Đường dừng bước, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Vâng ạ, vui lắm luôn. Con hy vọng cha mẹ đều có thể tốt hơn! Đọc sách, thi đậu đại học, vậy có thể có con đường rộng mở hơn rồi.”

Đường Diệu: “Vậy mẹ nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Bé Đường Đường: “Thế con học cùng mẹ nha.”

Đường Diệu: “Được chứ!”

Quả nhiên, ngày hôm sau chiếc máy kéo vô cùng quý giá của đại đội đã xuất hiện chở mọi người cùng đến phòng tuyển sinh để đăng ký.

Sau khi đăng ký xong, cảm xúc đang dâng trào trong lòng đột nhiên tủ dốc không phanh, lúc này ai nấy đều có thêm vài phần thấp thỏm bất an!

Dù sao quyết định đăng ký thi cũng là nhất thời xúc động thôi, hiện giờ bình tĩnh lại mới thấy cả người bắt đầu hơi uể oải.

Nếu có người không như thế, vậy đó chính là Đường Diệu!

Cô khá bình tĩnh, ngược lại mang theo vài phần kiên định vì đã tham gia đăng kí.

Quả nhiên, những ngày kế tiếp dù mọi người lo lắng thế nào, Đường Diệu đều không bị ảnh hưởng miệt mài học tập, thậm chí tối nào cũng lôi sách ra đọc. hồi trước cô chưa từng đọc sách vào buổi tối, nhưng bây giờ đã thay đổi rồi.

Khương Thành đau lòng sợ cô đọc sách mệt, đi làm về vẫn chủ động bắt tay làm rất nhiều chuyện.

Thậm chí Khương Thành không biết tìm được một bộ tài liệu ôn tập từ đâu ra, khu vực bọn anh không biết tin tức sớm như ở các thành phố lớn, nên không thể chuẩn bị trước như họ được. chỗ bọn anh thường sẽ không kịp phản ứng trước những thông tin đột ngột. còn về phần mấy tài liệu học tập gì đó à, đã ít lại càng thêm ít.

Nếu lúc trước Đường Diệu không mua bộ sách kia, chỉ sợ ngay cả một bộ tài liệu hoàn chỉnh cũng không có. Lúc này bộ sách kia thật sự phát huy hết công dụng của mình. Bây giờ Khương thành lại tìm được tài liệu ôn tập, càng làm cho Đường Diệu như được dệt hoa trên gấm.

So với Đường Diệu miệt mài chăm chỉ ôn tập, Khương Lâm lại không được như thế. Dù thế, tâm thái của anh ấy lại khá ổn. dù sao lúc báo danh cũng chỉ muốn có thêm chút trải nghiệm, không đặt nặng hay cảm thấy mình nhất định phải đậu.

Người như anh ấy sao có thể đấu lại biết bao nhiêu tài năng thiên binh vạn mã trên cả nước chứ.

Chăm chỉ đọc sách đơn giản là vì muốn mình biết thêm được một chút tri thức.

Nhóc Đường Đường nhà mình nói rất đúng, con người phải nỗ lực mới có thể tốt hơn được.

Hơn nữa, anh ấy cũng không thể kém hơn nhóc con mười bốn tuổi nhà mình được.

Khương Lâm biết cháu gái mình thông minh, nhưng rốt cuộc thông minh thế nào, anh ấy vẫn chưa thật sự cảm nhận được. đến khi bắt đầu ôn tập, thỉnh thoảng tiểu gia hỏa sẽ tưới tìm Tiểu Ngư chơi đùa, anh ấy mới phát hiện trên đời có một số người vừa sinh ra đã không giống người bình thường.

Mình đang họ kiến thức của cấp hai, gặp đề khó giải mãi không ra, nhưng Bé Đường Đường chỉ vẽ nguệch ngoạc trên đất một chút, một chút thôi là có thể giải ra rồi.

Thật sự những người bình thường như mình không so nổi.

Thậm chí anh ấy còn nghĩ, nếu ở thời cổ đại, Bé Đường Đường nhà mình chẳng thèm làm cử nhân đâu, con bé tuyệt đối có thể giành chức Trạng Nguyên đấy.

Trâu quá, đỉnh của chóp luôn!

Năm nay, nhà họ Khương có Tiểu Hổ, Sơn Kê và Tiểu Ngư đã đến tuổi đến trường, bắt đầu đi học cùng nhau. Lúc trước mọi người đều tính để Tiểu Hổ và Sơn Kê học sớm hơn một năm, năm nay chỉ có Tiểu Ngư đi học, ai ngờ chính sách đề ra như thế, vậy nên mấy nhóc con mới đi học trễ hơn một chút.

Mà thế cũng tốt, các gia đình có thể tích góp thêm được một năm, lúc này cũng không khó khăn mấy nữa.

Với lại Tiểu Ngư đi học cùng hai anh, vậy sẽ không cảm thấy một mình buồn.

Đám nhóc nhà họ Khương đều rất hiểu chuyện, so với mấy đứa trẻ trong thôn, mấy bé con thật sự cảm nhận được tác dụng của việc học hành đàng hoàng, ai nấy đều vô cùng chăm chỉ! Ngay cả Tiểu Hổ và Sơn Kê ham chơi cũng trở nên khá trầm ổn, thành tích cũng rất tốt.

Trong lòng mấy nhóc thầm nghĩ, mình không thể học qua loa cho có được, lỡ để con nhóc Bé Đường Đường cười nhạo thì khổ! Chắc chắn sẽ rất xấu hổ luôn! Với lại anh cả Tiểu Miêu cũng có thể học giỏi đứng đầu cả lớp, mấy nhóc có gì mà không làm được chứ!

Mấy bé con đều cực kỳ nỗ lực!

Kiến thức bậc tiểu học khá đơn giản, chỉ cần để ý một chút thì chắc chắn sẽ không thể kém được. ở trong lớp mấy nhóc cũng xem như top đứng đầu.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cùng cũng đến ngày thi đại học.

Lần thi này được tổ chức ở trong huyện, đầu tiên Khương Thành xin nghỉ ba ngày, anh không chỉ định tự mình đưa Đường Diệu đi thi, thậm chí còn định dẫn Tiểu Lang và Bé Đường Đường theo. Chỗ anh cách huyện khá xa, vậy nên hai nhóc chưa từng đến đây lần nào.

Anh định nhân cơ hội này để bọn nhỏ mở rộng kiến thức một chút.

Con người phải mở rộng tầm mắt mới có thể đi được xa hơn.

Trong phương diện này, từ trước tới nay Khương Thành đều hiểu.

Lần này có năm người tham gia thi, nhưng chỉ có mình Đường Diệu là nữ. Cô lại là người có tâm thái trấn định nhất. mấy người kia nghe thấy vào trong huyện, ít nhiều cũng mang theo vài phần thấp thỏm. Đại đội mình cách huyện rất xa, căn bản chưa có ai từng đến đó cả. đối với những chỗ mình không biết, con người thường có tâm lí hơi sợ hãi. Túm cái váy lại là, ai cũng sợ.

Vừa khéo lần này Khương Thành muốn dẫn cả nhà đi cùng Đường Diệu, bọn họ lập tức quyết định đi cùng luôn. Đi một mình cứ thấy sợ sợ sao ấy!

Có lẽ cũng vì Khương Thành làm công nhân trong công xã, nên trong mắt mọi người, anh là tấm chiếu đã trải sự đời. Đi theo người rành rõi, cảm giác trong lòng cũng an ổn hơn một chút. Cứ thế, mọi người quyết định ngày đến huyện, công xã bọn họ không chỉ có mình muốn tham gia kì thi lần này, vậy nên vừa sáng sớm mọi người đã xuất phát, nếu không sẽ không kịp. các thí sinh của các đại đội cơ bản đều đến sớm hơn một ngày.

Xe từ trấn đến huyện hôm nay sẽ xuất phát liên tục, cũng khoảng năm lần.

Lúc này Khương Thành mới cảm thấy có lão Hoa làm tài xế trong trấn đúng là có lợi, có người quen chuyện gì cũng dễ hơn. Anh đã nói lão Hoa từ trước rồi, chừa lại sáu chỗ cho bọn anh.

Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều rất nhỏ, tất nhiên không cần mua vé.

Ngoài ra, bọn anh còn tìm được chỗ ở rồi. Khương Thành sắp xếp cực kỳ cẩn thận, kì thi này công phu như vậy, chắc chắn nhà nghỉ trong huyện sẽ chật kín người, vậy nên nhờ lão Hoa đặt hai phòng từ trước. Một nhà bốn người tụi anh một phòng, Khương Lâm và ba thí sinh khác trong đại đội ở một phòng.

Tuy khá bất tiện nhưng lại có thể tiết kiệm được tiền phòng, bọn anh không so được với những thí sinh trong thành phố, làm gì cũng nên tiết kiệm một chút. Sau khi nghe thấy phải ngồi xe, đã thế còn dừng lại ăn cơm, lúc trả tiền đã có rất nhiều người hối hận muốn lùi bước.

Nhưng đã đăng ký rồi, cũng ôn tập kĩ càng hết rồi, bỏ thi lại cảm thấy không cam lòng.

Cũng vì lí do này, cuối cùng mọi người đều quyết định đi đến cùng. Tất nhiên đại đội ba không chỉ mấy người bọn anh, hơn hai mươi thanh niên trí thức đều đăng kí thi hết. ngay cả thanh niên trí thức đã lập gia đình, đáng lẽ ra nên đi cùng thôn, lúc này cũng quyết định sí cùng nhóm thanh niên trí thức.

Từ trước đến nay chưa từng có cảm giác ngăn cách vô hình rõ ràng như vậy.

Vì phải đến huyện thành nên từ sáng sớm Bé Đường Đường đã chuẩn bị bọc nhỏ, đây không phải giỏ tre, mà là cái túi nhỏ của cô bé.

Đây là cái túi bác cả làm cho mình, túi không lớn, chỉ có thể đổ một chút đồ ăn vặt, nhưng thế cũng tốt lắm rồi.

Bé Đường Đường chuẩn bị còn kĩ càng hơn cả thí sinh thi đại học như mẹ mình!

Cô bé nghiêm túc bôi kem dưỡng da, chải đầu thành hai bên. Cô nhóc thay quần áo màu lam, đây là quà sinh nhật năm nay của nhóc. Áo ngắn rất mịn, hai bên còn có sóng bồng bềnh, chỗ ngực có một bông hoa đỏ nhỏ. Quần cũng có sóng đồng bộ như áo trên, vừa tinh tế vừa xinh đẹp.

Bộ quần này khiến những bé gái trong thôn đều vô cùng hâm mộ!

Bé Đường Đường mặc đồ thật đẹp, thịch thịch thịch chạy đến bên cạnh Đường Diệu và Khương Thành, vui sướng rạo rực hỏi: “Cha mẹ ơi, con có đẹp không?”

Đường Diệu đưa mắt nhìn con gái mình một lượt, sau đó vươn ngón tay cái lên: “Đẹp, con gái mẹ xinh đẹp tuyệt vời!”

Bé Đường Đường cười nở hoa, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lại ba chân bốn cẳng chạy vào trong buồng, cuối cùng tìm được kẹp tóc con thỏ nhỏ dễ thương, đây là quà chú Tiểu Cố cho cô nhóc!

Nhóc quay lại hỏi: “Thế này thì sao ạ?”

Thật ra sáng sớm Đường Diệu có hơi lo lắng, không phải vì vào huyện nên cô run, chẳng qua là vì lần thi này. Nhưng tiểu nha đầu nhà mình cứ hỏi đi hỏi lại năm lần bảy lượt thế này, lúc Đường Diệu cũng thả lỏng hơn nhiều!

Lo lắng?

Không không không!

Thứ này hoàn toàn không tồn tại!

Đường Diệu phụt cười một tiếng, gật đầu: “Đẹp hơn rồi!”

Bé Đường Đường đắc ý nâng cằm lên: “Hì hì, con đẹp nhất đúng không!”

Chương kế tiếp