Bệnh Lạ

Chương 2
Tôi thật sự bị thuyết phục rồi.

Trên đời này, vậy mà có chuyện huyền huyễn đến vậy.

Tại sao tôi lại nói như thế à?

Bởi vì vào thời khắc nhìn thấy ánh mặt trời kia, tôi thật sự đã thấy một thiên thần đang giáng trần xuống.

Hai tay anh kiên cố nắm chặt lấy cổ tay tôi, với sức lực đó, nói không khoa trương thì thật sự suýt chút nữa làm gãy tay tôi rồi.

Hay là do tôi sợ hãi quá mức mà sinh ra ảo giác.

Ui mẹ ơi, khuôn mặt với gọng kính được mạ vàng kìa, làm tôi chẳng thể nào rời mắt được.

Ít phút trước tôi còn cho rằng anh ta là một kẻ sát nhân biến thái, chỉ biết giết người.

Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào anh, đối phương lại dùng ánh mắt như gặp phải quỷ nhìn ngược lại tôi.

Ủa?

Pờ li, đây là nhà tôi mà, người nên dùng ánh mắt ấy là tôi mới đúng chứ?

Tôi miễn cưỡng lấy lại một chút phong độ, lớn tiếng nói: “Anh cách xa tôi chút đi!”

Chà, kỳ thật nó không quá hổ báo đâu, bắp chân ơi mày đừng run nữa, lời nói này nghe hơi ngu ngốc xí.

Ngay sau đấy, tôi cố gắng hất tay anh ta sang một bên, thấy tôi vùng vẫy dữ dội như vậy, anh ta đành buông tay ra. Nhưng tôi theo quán tính, trọng tâm không ổn định, liền té nhào lên trên giường.

Trời ạ, tôi chết mất, thật sự chết mất.

Chết trước anh đẹp trai là loại trải nghiệm như thế này sao?

Đối phương yên lặng nhìn một chuỗi hành động của tôi, giống như đã lấy lại được tinh thần, anh ta giật nhẹ khóe môi, đôi mắt u ám gọi: “Nguyễn Lê.”

Nguyễn Lê là tên của tôi.

Tôi sửng sốt một chút, bởi vì thời điểm anh gọi tên tôi, sao lại nghe đau khổ đến thế.

Tôi không thể diễn tả được chính xác cảm giác ấy, giống như, nhìn thấy tôi, anh rất vui nhưng cũng không phải vui lắm.

Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra để anh ta phải gọi tôi bằng cái giọng nghẹn ngào đến vậy.

Tôi mơ màng nhìn anh.

Cũng không biết là anh có vấn đề hay do tôi có vấn đề, hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau cả ngày. Không khí có hơi xấu hổ, anh vẫn giữ nguyên ánh nhìn ấy từ nãy tới giờ.

Tôi quyết định tung đòn nói trước: “Anh là ai vậy? Sao lại xuất hiện trong nhà tôi".

Lúc tôi hỏi những câu hỏi này, khuôn mặt đối phương giống như đóng băng lại. Anh vẫn nhìn chằm chằm về phía tôi, tôi không biết mặt mình có gì đẹp, nếu đáng giá như vậy chắc tôi nên đi tham gia làm người mẫu.

Qua một hồi lâu sau, anh mới dùng giọng điệu phức tạp chậm rãi nói cho tôi nghe: “Tôi tên Hề Dung.”

Một cảm giác quen thuộc không cách nào giải thích được trỗi dậy trong lòng tôi, giống như tôi đã niệm cái tên này không biết bao nhiêu lần trong lòng. Tôi đột nhiên cảm thấy tim mình co rút lại không tự chủ được, như có một đôi tay vô hình đột nhiên từ bên trong áp lên ngực tôi, tê rần.

Kỳ quái quá.

Anh ta lại nói: “Em nhớ rõ bản thân……”

Anh tạm dừng một chút, rồi không tiếp tục nói nữa.

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, không rõ anh đang nói đến cái gì.

“Tôi thì làm sao?” Tôi hỏi.

Anh đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng dường như có chút ấm áp, "Không có gì. Lúc trước khi cậu bị bệnh, tôi từng là bác sĩ chăm sóc của cậu."

Tôi ngẩn ra một chút, anh ta nhắc tới “Bị bệnh”, làm tôi nhớ đến tình huống hiện tại của bản thân.

Vừa rồi tôi nghịch đùi của mình nên vô tình chọc thủng mấy lỗ, chắc là máu chưa ngừng chảy.

Tuy nhiên vết thương ở trong quần, phải một lúc sau Dung Hề mới có thể tìm ra được.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc thì liền thấy đau cả người.

Hồi tưởng lại khuôn mặt ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi của người đàn ông tên Dung Hề kia, trong lòng tôi thầm nghĩ, đừng nói là bệnh nan y thật nha?

Hơn nữa…… Vì sao tôi chả nhớ gì hết vậy?

Lần trước mắc bệnh?

Mắc bệnh gì chứ?

Tôi gần đây ngày nào cũng trốn chui trong nhà, cũng không có đi bệnh viện khám bệnh, mặc dù đúng là cách mấy ngày nữa là tới khoảng thời gian khám bệnh định kỳ cho người dân.

Thật sự không hiểu gì hết.

Nói không rõ ràng, não tôi muốn nổ tung rồi.

Tôi thật sự rất muốn nói một chút về trạng thái của mình lúc bấy giờ cho Dung Hề nghe. Nhưng tôi lại không dám tin tưởng anh ta một cách vội vàng thế được, mặc dù anh đẹp trai đến mức không giống một tên biến thái.

Nhưng ở thời buổi này, không thể trông mặt mà bắt hình dong, ai mà biết trước được chuyện tương lai.

Bố mẹ tôi thường dặn tôi phải cẩn thận khi ra ngoài một mình và đề phòng người khác, tai tôi có vết chai nên tôi luôn cẩn thận với lời nói và hành động của mình, để họ khỏi lo lắng. Đáng tiếc, giờ họ đã không còn nữa.

“Bác sĩ này….” Tôi cẩn thận mở miệng, “Không biết anh đang làm gì ở nhà tôi vậy?”

Anh nhìn tôi một hồi lâu, đôi mắt đẹp trời sinh nhìn chằm chằm khiến tôi chỉ biết bất động thanh sắc, sau đó anh khàn giọng nói: "Tôi tới để thăm cậu."

Rõ ràng chỉ là câu nói rất bình thường, nhưng qua cách anh nói lại rất quan trọng, điều đó làm cho tôi thật sự cảm động.

Nhưng mà nghe vô lỗ tai tôi thì như đang đi viếng mộ vậy cà.

“…… À.” Tôi cảnh giác mà đáp lời, “Vậy anh thăm xong rồi, có thể đi được rồi đấy.”

“Như anh đã thấy, tôi rất dư sức tung tăng nhảy múa.”

Dung Hề chậm rãi nói: “Tôi sống ở đây.”

Chỉ bốn từ thôi, lượng thông tin để tôi tiếp thu thật đáng kinh ngạc.

?

??

???

Ể, bây giờ các bác sĩ còn đảm nhận thêm dịch vụ chữa bệnh tại chỗ lâu dài à, tận tâm đến vậy luôn??
Chương kế tiếp