Biển Thủ

Chương 20
Lúc tan học Hạ Nhất Dung liền buông váy xuống, Nhiếp Trinh nhìn thấy cũng không nói.

Phải để cho cô đi một vòng để cảm thấy luôn có người nhìn, cảm thấy không được tự nhiên, mới có thể ngoan ngoãn buông váy xuống.

Những cô gái khác có lẽ thích ở tuổi này bị ánh mắt nam sinh vây quanh, Hạ Nhất Dung không giống vậy.

Cô ấy sẽ thực sự vỗ tay cho mọi người trên sân khấu nhưng cô ấy không muốn đứng trên sân khấu.

Xuất thân của Hạ Nhất Dung đã khiến cô được chú ý ở trường, cô muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình cũng không kịp.

Nhưng Hạ Nhất Dung chính mình không biết, thân hình của nàng giống như đoá hoa nhỏ từ từ nở ra.

Cho dù cô lặng lẽ đứng ở đó, cũng là yên tĩnh bắt mắt.

Hôm nay anh Miêu tiến hành thi mô phỏng lần cuối cùng, Nhiếp Trinh nói trước với cô sẽ chậm hơn nửa tiếng so với ngày thường.

Hạ Nhất Dung ở trong phòng học của mình, nghĩ đến lúc đó lại đi tìm anh hội hợp.

Vừa tan học mọi người liền tan rã, chỉ còn lại những người làm nhiệm vụ ở hành lang qua lại.

Hạ Nhất Dung vùi đầu vào những ngôi sao nhỏ, trong lớp gần đây trở nên phổ biến, viết tâm nguyện lên giấy thành những ngôi sao nhỏ, đầy đủ 999 viên là có thể nghĩ đến chuyện thành công.

Hạ Nhất Dung không tin có thể nghĩ thầm chuyện thành công, nhưng cô lại cảm thấy đầy 999 ngôi sao là một chuyện rất thỏa mãn.

Các cô gái đầu tiên trong lớp đặt chúng trong một lọ thủy tinh trong suốt lớn, đầy màu sắc và trông rất đẹp mắt.

Hạ Nhất Dung cũng muốn bỏ vào trong bình thủy tinh, bày ở hàng giá sách nhất.

Có tiếng cười hiên ngang tùy ý xông vào tòa nhà giảng dạy yên tĩnh.

Nghe thanh âm giống như từ trên xuống dưới, một đám người đang ầm ĩ xuống cầu thang. Đại khái là đám nhân tài thích sân si chọn nơi đó làm nơi tụ tập giải tán tụ hội.

Mấy nữ sinh trong lớp ồn ào cũng thường trà trộn vào trong đó.

Cô nghe thấy có nữ sinh nói chuyện rất giống cô gái dữ lúc trước khi chơi bóng chuyền cố ý nhắm vào cô, hiện tại Hạ Nhất Dung biết tên cô là Minh Châu.

Động tác của Hạ Nhất Dung chậm lại, lưu ý động tĩnh bên ngoài, hẳn là sẽ không đi tới bên này.

Cô cũng không muốn cùng bọn họ tiếp xúc, bình thường xa xa nhìn thấy đều là cùng Vu Anh A cùng nhau tránh đi.

Giọng nói của Minh Châu đến gần: "Tôi đến lớp lấy một cái gì đó."

Hạ Nhất Dung không hiểu sao khẩn trương lên, cô biết trong đám người bọn họ có mấy nam sinh, mỗi lần tới cửa phòng học tìm đám người Minh Châu, đều thăm dò nhìn cô.

Có một lần Vu Anh Anh trực tiếp đứng lên hung dữ bọn họ: "Nhìn cái gì xem? Có bệnh về mắt không?"

Họ bị mắng cũng vui vẻ, cười thành một đoàn, tóc vàng đầu tiên còn huýt sáo: "Nhìn cô gái xinh đẹp!”

"Không có bệnh nha, có bệnh còn thấy cô gái xinh đẹp như thế nào đây."

Ngôn ngữ thô tục, cử chỉ thất học, Hạ Nhất Dung chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy cả người không thoải mái. Làm sao có thể có loại người coi tục tĩu như thú vị khoe khoang cảm giác tồn tại.

Hạ Nhất Dung nhìn thoáng qua đồng hồ, còn cách thời gian Nhiếp Trinh thi xong còn có mười lăm phút, cô đi qua trước cũng không phải không được.

Chỉ là hiện tại đi ra ngoài có thể hay không vừa vặn đụng phải bọn họ.

Do dự cân nhắc ưu nhược điểm, Hạ Nhất Dung vẫn yên lặng ngồi xuống, cô nghĩ Minh Châu hẳn chỉ là một mình tới phòng học.

Tiếng bước chân kéo dài hỗn loạn, Hạ Nhất Dung thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ hành động nhất trí như vậy, người không biết còn tưởng rằng là biên chế quân đội gì, hành động không thể thiếu.

Cô không khỏi khẩn trương hẳn lên, một ngôi sao trong tay nửa ngày cũng không xếp xong, giấy bị xoa mềm, căn bản không đứng dậy được, chỉ có thể đổi lại một tờ khác.

"Yo, tiểu công chúa ở đây."

Minh Châu cũng không nghĩ tới Hạ Nhất Dung sẽ ở trong phòng học, tay vốn định bật đèn ngừng lại, quay đầu lại thấy một đống người muốn xông vào: "Các cậu đừng vào, lớp học của chúng tôi vừa mới quét sạch, ngày mai bẩn lớp trưởng khẳng định là người đầu tiên hoài nghi tôi.”

Nam sinh tóc vàng không để ý tới, trực tiếp sải bước tiến vào, đẩy cái bàn trước mặt Hạ Nhất Dung ra, tiếng va chạm kim loại sắc bén quấy nhiễu người khác, cậu cầm ghế ngồi trước mặt Hạ Nhất Dung.

"Ha, tiểu công chúa."

Thấy Hạ Nhất Dung cúi đầu không để ý tới anh càng làm càn, khuỷu tay đặt lên bàn Hạ Nhất Dung, mặt nằm lên, cơ hồ muốn khum người xuống dưới mặt Hạ Nhất Dung, từ dưới lên nhìn cô.

Hạ Nhất Dung sợ tới mức đứng thẳng dậy.

Anh nắm lấy ngôi sao nhỏ trước mặt Hạ Nhất Dung, giọng điệu nhu nhược, tận lực làm cho mình có vẻ ôn nhu một chút: "Điệt Tinh đâu, viết nguyện vọng gì vậy?”

Hạ Nhất Dung bình tĩnh lại xa cách nói: "Tôi không biết.”

Anh cũng ngồi thẳng, ngón tay đưa về phía trước trên mặt bàn, trước khi Hạ Nhất Dung rụt tay về, lập tức nắm lấy tay cô.

"Nói chuyện liền quen."

Hạ Nhất Dung không thoát khỏi lòng bàn tay mồ hôi nhầy nhụa của anh, mặt đỏ lên thành một mảnh, khuất nhục, nhút nhát, sợ hãi, các loại cảm xúc cuồn cuộn.

Người bên cạnh ồn ào, cười la hét. Tóc vàng nắm tay cô càng nắm càng chặt.

Cô cắn chặt răng, buộc mình bình tĩnh:"Tôi không muốn biết anh, xin hãy buông ra. Minh Châu bên cạnh nửa ngày, cũng đi tới ngăn lại:"Mày đừng như vậy.”

Tóc vàng trừng mắt nhìn cô một cái, rõ ràng hắn mới là nhân vật trung tâm trong đám người này, cuồng ngạo như Minh Châu cũng không dám nói gì nữa.

Anh khó có được cơ hội bắt được một tay Hạ Nhất Dung, một tay muốn sờ đầu cô.

Hạ Nhất Dung cơ hồ hô lên: “Đừng đụng vào tôi!”

Mặt cô tím tái, ánh mắt trợn tròn, rõ ràng đang tức giận, nhưng tóc vàng kia làm như không thấy, lại nở nụ cười.

"Tức giận cũng đáng yêu như vậy, yêu đương với tôi có được không, anh sẽ đối xử tốt với em."

Hạ Nhất Dung hung hăng đá xuống bàn, đụng vào ngực và bụng của hắn, tay kia mạnh mẽ mở tay hắn đặt ở bên trán mình.

Tóc vàng rõ ràng không nghĩ tới Hạ Nhất Dung cũng sẽ nổi giận, cũng dùng sức túm lấy tay cô bị mình nắm lấy một chút, Hạ Nhất Dung bất ổn một cái, thân trên nhào về phía trước, cằm đập vào mặt bàn.

Minh Châu cũng sợ hãi, cô hét lên: "Vương Hoàn anh điên rồi, cô ấy họ Hạ!”
Chương kế tiếp