Biển Thủ

Chương 90: Tại sao tuyệt vời như vậy? (h)
Nhiếp Trinh cuối cùng bướng bỉnh lại không buông tha, ở trên ngực dưới xương quai xanh của Hạ Nhất Dung hít một cái.

Làn da của Hạ Nhất Dung mỏng lại trắng, bị anh mút lâu liền biến thành màu đỏ tím, tựa hồ đụng một chút sẽ bầm hết.

Ngón tay anh không dám đụng vào, vòng quanh chỗ hồng vừa hối hận vừa đau lòng: "Có đau hay không?”

Kỳ thật còn tốt nhưng Hạ Nhất Dung có chút tức giận anh uống rượu làm loạn.

Thấp giọng ủy khuất: "Đau quá."

Anh nằm xuống thổi cẩn thận.

Thở ra khí mang theo mùi rượu nhàn nhạt, trán anh dán lên cằm Hạ Nhất Dung nhẹ nhàng cọ.

Hạ Nhất Dung dần dần không yên lòng.

"Nhiếp Trinh" Giọng nói của cô cũng say rượu.

Nhiếp Trinh mê muội che mắt ngẩng đầu lên.

"Không đau nữa". Bàn tay nhỏ bé từ trong nội y của Nhiếp Trinh đưa vào, theo sườn hông của anh sờ đến phía trước, ở chỗ vật cứng nhẹ nhàng xoay quanh.

Ý tứ ám chỉ rõ ràng, Nhiếp Trinh vào lúc này đầu óc lại không hỗn độn.

Anh đẩy áo len của cô lên, miệng cô phàn nàn: "Em thích để lộ chân, mùa đông cũng vậy."

Hạ Nhất Dung cố ý để hai chân trèo lên thắt lưng anh, đè lên người mình.

"Anh không thích sao?"

Anh hôn lên eo cô, từ rốn đến tận đường đi lên mơ hồ nói: "Thích"

Đưa tay ra sau lưng Hạ Nhất Dung, mất nửa ngày cũng không cởi áo ngực ra.

Anh có chút sốt ruột dùng sức kéo một cái, Hạ Nhất Dung khẽ kêu một tiếng đứng dậy, sau đó cầm tay anh mang theo ngón tay nhẹ nhàng cởi nút.

Hai bầu ngực bị bao bọc búng hai cái, Nhiếp Trinh kéo áo ngực xuống.

Một tay nâng lên nhìn trong chốc lát, mới vùi đầu hôn lên.

Nhiếp Trinh uống rượu nên nói nhiều vừa hôn vừa cắn, còn muốn thừa dịp khen ngợi mấy câu.

"Vừa mềm vừa trắng, còn có chút hương vị"

"Yo... muốn cắn một miếng lại sợ em đau.”

Hạ Nhất Dung ấn đầu anh xuống, không muốn nghe anh nói chuyện nữa.

Anh dùng đầu lưỡi quấn quanh hạt đậu nhỏ, theo chiều kim đồng hồ rồi ngược chiều kim đồng hồ đổi đánh vòng lại.

Nhũ hoa càng lúc càng nhô lên, Hạ Nhất Dung cũng cắn môi, lại còn không ngăn được tiếng ngâm.

Đầu gối anh đẩy lên giữa hai chân Hạ Nhất Dung, tay sờ lên đã ẩm ướt một mảnh.

"Thịt mềm thật thích" Nhiếp Trinh nói.

Hạ Nhất Dung chống người lên đỏ mặt trừng mắt nhìn anh nhưng anh lại cười: "Có phải em cũng thích hay không?"

Cho nên mới ướt.

"Hả? Có phải hôn một lát ngực liền ướt không?”

Hạ Nhất Dung bụng co rút lại, nhưng rõ ràng cảm giác được lại có một cỗ ẩm ướt đi thẳng đến nơi đó.

Anh rõ ràng còn chưa làm cái gì, chỉ nói vài câu say rượu, chính mình liền ướt triệt để.

Nhiếp Trinh ngồi xổm xuống, chậm rãi cởi quần lót ẩm ướt của Hạ Nhất Dung,

bật chân cô ra và nhìn chằm chằm vào đó.

Ánh mắt của anh giống như là lửa, nửa người của Hạ Nhất Dung không khống chế được, mông xoay loạn lên trên, tựa hồ đang trốn tránh ánh mắt của anh.

Môi âm hộ chậm rãi mở ra, nước từ hoa huyệt chảy ra, một cỗ mật dịch theo khe hở giữa hai chân chảy xuống phía dưới, thấm ướt ga giường.

Nhiếp Trinh cởi quần áo, dương vật đã dựng thẳng lên dưới bụng anh.

Anh chậm rãi đè xuống, vừa lúc đem vật cứng rắn của mình đặt ở chỗ mềm mại của cô.

"Anh chạm vào nó liền tự mở ra."

"Sao lại tuyệt vời như vậy?"

Hạ Nhất Dung cắn môi nhắm mắt không trả lời, đầu rùa của anh cọ dịch mật trên âm hộ, nắm thân côn nhẹ nhàng chống lại chỗ âm vật.

"Hả? Sao em lại giỏi vậy?”

Hạ Nhất Dung nhắm mắt lại: "Anh im miệng lại”

Anh dùng sức ấn một cái, lại ở huyệt khẩu trượt cọ đến phía sau.

Hạ Nhất Dung giật mình một cái.

Nhiếp Trinh lại đột nhiên nghĩ ra, ôm lấy eo cô đổi thành tư thế nằm sấp trên giường.

Lại ôm lấy thân trên của cô làm cho cô quỳ.

"Như vậy có được không?" Không đợi Hạ Nhất Dung kịp phản ứng, liền từ phía sau chen vào.

Nước ấm cùng sự căng thẳng làm cho Nhiếp Trinh hít sâu một hơi, anh cũng không nghĩ tới từ phía sau đi vào dễ dàng như vậy.

Hạ Nhất Dung thiếu chút nữa không chống đỡ được nằm sấp xuống, cũng may Nhiếp Trinh ôm lấy cô.

Hôm nay cô rõ ràng so với lần trước ẩm ướt hơn, lúc ra vào thuận lợi hơn, cảm giác cản trở ít đi rất nhiều.

Động tác của Nhiếp Trinh dần dần tăng nhanh, Hạ Nhất Dung chống tay lên giường, cắn chặt răng nhưng vẫn không khống chế được phát ra chút thanh âm nghiền nát đến đáng thương, lại làm cho Nhiếp Trinh càng thêm hứng thú.

Đỉnh cao cao của đầu rùa vừa vặn có thể chạm đến điểm mẫn cảm phía trên bụng cô, hết lần này tới lần khác động tác của anh vừa gấp vừa nặng.

Ma sát đều từ nơi đó tản ra, tiểu huyệt co rút lại.

Nhiếp Trinh vỗ vỗ mông Hạ Nhất Dung: "Thả lỏng một chút, anh không ra được.”

Hạ Nhất Dung lại mặc kệ anh, gắt gao cắn chặt, đầu cúi xuống, cổ sau trắng trong lộ ra đỏ, thấm chút mồ hôi.

Nhiếp Trinh cứ như vậy nhét ở bên trong hai cái.

Huyệt khẩu cắn chặt như thủy triều tản đi, lại dâng lên có quy luật co rút lại.

Nhiếp Trinh thừa dịp lực này, rút qua lại.

Hạ Nhất Dung bị đẩy về phía trước, anh lại kéo người trở về, nắm mông cô trước sau.
Chương kế tiếp