Biển Thủ

Chương 91

Học kỳ cuối cùng của Hạ Nhất Dung ở trường trung học, tựa hồ muốn đem sức mạnh tích góp được hai năm rưỡi lập tức sử dụng ra.

Một tách cà phê buổi trưa lấy lại tinh thần, sau giờ học còn làm thêm đề thi học tập.

Thấy cô cố gắng như vậy, Hạ Tăng Kiến ngược lại nhíu mày: "Tiểu Dung không cần tốn công như vậy, nhà chúng ta không cần đỗ trạng nguyên.”

Nhưng Hạ Nhất Dung biết mình dễ dàng phát huy tật xấu không ổn định, cô sợ mình thi đại học không tốt sau đó bị đưa ra nước ngoài.

Cô cũng không muốn cùng Nhiếp Trinh chia xa.

Nhiếp Trinh cũng càng lúc càng bận rộn, hôm nay ngẫu nhiên trở về một chuyến, Hạ Nhất Dung vội vàng làm bài, căn bản không phản ứng với anh.

Hạ Nhất Dung nghiêm túc học tập, có chút bộ dáng hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, Nhiếp Trinh nắm lấy tay trái cô không cầm bút, từng ngón tay tách ra, đem ngón tay mình đưa vào.

Ngón tay anh to hơn rất nhiều, không còn bóng loáng nhẵn nhụi như trước.

Anh nhìn Hạ Nhất Dung mở to hai mắt tròn trịa, rất nhanh đảo qua đề thi, hơi suy tư vài giây xuống bút.

Duỗi đầu liếc mắt nhìn đề một cái, có chút giật mình Hạ Nhất Dung hiện tại tốc độ phản ứng nhanh như vậy, xem ra chiến thuật đề hải tuy rằng không thể đề cao trình độ nhưng có thể đề cao độ thuần thục làm bài.

Anh thấp giọng nói: "Thật thông minh.”

Xoay cổ tay một chút, đưa mu bàn tay Hạ Nhất Dung đến bên miệng mình, nhẹ nhàng hôn hai cái.

Cô cũng không quay đầu lại rút tay lại, hơi có chút ghét bỏ: "Ngứa”

Giống như quả bóng tràn đầy khí tiện tay bị chọc một cái, lặng lẽ lại nhanh chóng xụi xuống, Nhiếp Trinh có chút ủy khuất.

Hạ Nhất Dung lắc lắc cổ: "Em phải đi uống thêm một tách cà phê.”

Nhiếp Trinh không tán thành ngăn cản cô: "Vậy tối nay em còn ngủ được không?”

Hạ Nhất Dung nhún nhún vai, lật xem đề thi, còn có một nửa chưa viết nhưng cô đã buồn ngủ: "Bây giờ em miễn dịch với cà phê rồi, một ngày hai chén mới miễn cưỡng chống đỡ đến tối.”

Bộ dáng liều mạng này của cô Nhiếp Trinh nhìn trong lòng không thoải mái nhưng nào có đạo lý ngăn cản người ta học tập.

Anh không nói gì nhưng khuôn mặt trở nên cứng nhắc. Hạ Nhất Dung vừa định đứng dậy, đầu gối bị anh đè lại.

Đôi mắt giống như hươu con chớp chớp, không hiểu anh đang làm gì.

Anh cũng không nói lời nào, chỉ cố chấp đè lại đầu gối Hạ Nhất Dung, không cho cô đi.

Lộn xộn nửa ngày, Hạ Nhất Dung mũi nhăn lại, miệng phình to: "Em mệt mỏi nha, muốn đi uống cà phê.”

Nhiếp Trinh nhìn thời gian, chưa tới chín giờ.

"Em ngủ nửa tiếng, chín giờ rưỡi anh gọi em dậy."

Chín giờ rưỡi, Chu Thanh Ân như thường lệ trước khi đi ngủ đưa cho Hạ Nhất Dung một ly sữa.

Hạ Nhất Dung gần đây rất chăm chỉ, hôm qua đưa sữa vào cô cũng không ý thức được.

Chu Thanh Ân khẽ gõ cửa hai lần, đẩy cửa đi vào.

Nhiếp Trinh sắc mặt đỏ bừng, đứng ở bên cạnh bàn, dưới chân là ghế ngã, còn ở trên thảm lặng lẽ đi đi lại lại.

Người đứng thẳng tắp nhưng tay không được tự nhiên đặt ở dưới đầu Hạ Nhất Dung.

Hai tay cô bám vào cánh tay Nhiếp Trinh ngủ thoải mái.

Nhiếp Trinh nhanh chóng nhìn qua một cái, liền cúi đầu nhìn chằm chằm chân.

Tiếng chị ấy nghẹn cười, đặt khay trong tay lên tủ.

"Không biết em ở đây."

"Có muốn uống sữa không? Chị đi rót thêm một ly nữa.”

Nhiếp Trinh đè thấp giọng, quẫn bách đến cực điểm cũng không đành lòng đánh thức Hạ Nhất Dung: "Không cần, cám ơn chị dâu.”

Chu Thanh Ân gật đầu: "Vậy làm phiền em, sau này Tiểu Dung không cần chỉ bài nữa.”

Lại chủ động tìm lý do cho anh, hoàn toàn không đề cập tới vấn đề cửa lớn đã sớm đóng lại, Nhiếp Trinh làm sao tiến vào.

Hơn mười giờ một chút, Hạ Nhất Dung mới đột nhiên bừng tỉnh.

Vừa mới mở mắt ra nhìn thấy Nhiếp Trinh liền bĩu môi muốn khóc, nhào tới trên người anh ôm lấy anh.

"Em mơ thấy kỳ thi tuyển sinh đại học không tốt, ba đang chọn một trường bên Anh cho em."

"Nghe nói nước Anh không tốt, đi Mỹ mới tốt."

"Sao anh lại nhẫn tâm như vậy, anh cũng phải xa em, sao còn phân tích nghiêm túc như vậy, anh một chút cũng không buồn."

Nói đến phía sau lại nghẹn lòng.

Nhiếp Trinh vỗ lưng cô, cũng không hiểu làm sao cô có thể lấy chuyện trong mộng để trách anh.

Vỏ não của cô hoạt động, áp đặt lên hành động của mình, muốn đổ lỗi cũng là do vỏ não của cô.

"Không có việc gì, giấc mơ đều là ngược lại, trình độ hiện tại của em có thể vọt tới 985 rồi."

Hạ Nhất Dung rời khỏi vòng tay của anh, lau đi khóe mắt ướt át của mình: "Mới không phải, em gặp ác mộng rất linh, tốt bất linh hư linh*.”

*Linh ứng hay không là do ở bản thân mình. Nói cách khác, sự linh ứng chỉ hiển hiện với những ai có lòng tin thuần khiết, chân thành

Nhiếp Trinh đang khổ sở suy nghĩ mình còn có thể nói như thế nào.

Hạ Nhất Dung nhìn thấy thời gian, mười giờ hai mươi, không dám tin nhìn về phía Nhiếp Trinh, miệng há hốc lại mở.

Tức giận nói: "Anh nói 9:30 gọi em dậy mà?”

Lý do này Nhiếp Trinh ngược lại đã sớm nghĩ kỹ, rút qua một tờ giấy thi khác cô đè ép.

"Mấy câu hỏi sau cũng giống như ngày hôm qua em làm, tính toán độ khó còn không cao bằng ngày hôm qua, em nhất định là biết, anh cảm thấy không cần lãng phí thời gian làm nữa."

Anh cẩn thận ngước mắt lên, quan sát bộ dáng vừa tức vừa đỏ mặt của cô: "Dù sao cũng đã hơn mười giờ, không bằng đi ngủ sớm một chút?”

Chương kế tiếp