Biển Thủ

Chương 92

Nhiếp Trinh sau khi rời giường vội vàng chạy xuống lầu, hôm nay anh muốn đưa Hạ Nhất Dung đi học, qua hôm nay lại phải mấy ngày không gặp.

Tối hôm qua Hạ Nhất Dung cuối cùng vẫn không buông tha mấy đề còn lại kia, chỉ là không động bút tính toán, ở trong đầu suy nghĩ giải đề qua một lần mới buông đề thi xuống.

Nằm ở trong ngực anh nửa ngày, cuối cùng kiên quyết lại nhẫn tâm đuổi người đi.

Nhưng cô còn bộ dạng không nỡ: "Anh mau trở về, bằng không lát nữa em sẽ luyến tiếc không để anh đi." 

Bất cứ điều gì để cho cô nói.

Nhiếp lão gia gia ngồi trong phòng khách phơi nắng, buổi sáng đầu xuân, ánh mặt trời cũng mềm mại, lộ ra màu vàng óng vui vẻ.

Thấy Nhiếp Trinh đi xuống liền xoay xe lăn hướng về phía cầu thang: "Con lại đây, ta có chuyện hỏi.”

Bên kia bà nội Bạch bưng ra hai chén canh tuyết lê.

Tư thế này tựa hồ là đã sớm chờ, Nhiếp Trinh dừng lại một chút.

Nhớ tới trận diễn tập thực chiến trước đó, tổng chỉ huy Phương Minh là thuộc hạ cũ của ông nội.

"Ta trước..."

Nhiếp lão gia gia nhìn chằm chằm anh như hơn chín mươi người với ánh mắt sắc bén: "Vội vàng đưa tiểu nha đầu à?"

Đi qua nói một tiếng, để cho Hạ Miêu đưa con bé.

Nhiếp Trinh lắc đầu, cầm lấy điện thoại di động gửi đi một tin nhắn.

Anh có thể tưởng tượng được, nếu thật sự không qua Hạ Nhất Dung khẳng định lại cúi đầu phồng miệng, vừa lắc lắc cánh tay anh vừa kéo dài thanh âm: "Vậy khi nào anh trở về a?”

Anh khó có thể ứng phó loại tình huống này, luôn cảm thấy trái tim trống rỗng khó chịu, cho dù trong lòng có câu trả lời chính xác "Khi nào", cũng khó có thể mở miệng.

Cho dù chỉ là hai ngày, cô cũng quen làm nũng trước mặt anh: "Lâu như vậy a”

Hạ Nhất Dung rất nhanh trở về vẻ mặt giận dữ.

Anh cúi đầu cười, nhét điện thoại di động vào trong túi, sải bước đến trước mặt lão gia gia, kéo cái ghế bên cạnh qua.

Còn chưa ngồi xuống, đã bị lão gia tử dùng nạng che ở trên ghế, chỉ chỉ phía bên kia phòng khách: "Đi bên kia, đi tới cho ta xem một chút.”

Nhiếp Trinh cao vai rộng, sau mấy năm huấn luyện rắn chắc hơn rất nhiều, lại thay đổi thói quen gù lưng, thân thẳng thành một đường, bước chân vững vàng.

Khi đi đến trước mặt ông già, ông gật đầu và lấy nạng ra khỏi ghế.

Chờ Nhiếp Trinh ngồi xuống mới tiến vào vấn đề chính: "Mấy ngày trước tiểu Phương đến thăm ta, nhắc tới biểu hiện huấn luyện thực chiến của con cũng được.”

Các con có phải mùa thu này sẽ phân chia bộ đội không?

Nhiếp Trinh gật đầu, lại không nghĩ tới câu tiếp theo lại làm cho anh đứng ngồi không yên.

"Nghe nói anh nộp đơn, tự nguyện từ bỏ luyện tập, muốn tham gia tuyển chọn quân sự cho năm nay?"

Nhiếp Trinh giương mắt nhìn ông nội mình, trên mặt ông cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, không biết đang nhìn mình cái gì, ánh mắt vẫn tập trung trên người anh.

"Từ ngày anh báo tình nguyện bị đánh, ta đã biết trong lòng con có chủ ý gì."

Nhiếp lão gia gia thở dài một tiếng bi thương, còn có bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp qua mười mấy năm.

"Tính tình con không giống ba con, ngược lại giống ta."

"Không cần quanh co lòng vòng chú Hạ nói ông quyết định, ta thật sự không muốn cho con đi, ông trời đến nói chuyện cũng không được."

"Ta chỉ còn lại một đứa cháu trai là con, ta cũng không còn sống nổi mấy năm, vốn định an phận nuôi con lớn lên, ta mãn nguyện tự đi tìm ba mẹ con nhưng quả thật là Nhiếp gia ta việc này nếu không đồng ý, chỉ sợ đến chết cũng bất an trong lòng."

Nhiếp Trinh đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt Nhiếp lão gia gia vùi đầu khóc nghẹn kêu một tiếng: "Ông nội!”

Ánh mắt Nhiếp lão gia gia bần thần lúc này mới tập trung, bàn tay đầy nếp gấp vỗ vỗ đầu anh.

Đôi mắt đục để lại nước mắt: “Con là cháu trai của ông, con chỉ là không thể đi hỏa tiễn quân, nơi này nguy hiểm quá nhiều, ta sợ con không qua được. Lão già này không thể bảo vệ con được nữa. Tuy rằng có Hạ gia, Quý gia nhưng con cũng biết, thật sự xảy ra chuyện bọn họ cũng không thể vì con mà không để ý đến nhà người ta.”

Câu nói cuối cùng, lão gia gia rơi lệ rống lên: "Tiểu Trinh, con đã sinh ra sự cứng rắn này, phải tự mình gánh vác!”

Nhiếp Trinh đỏ mắt gật đầu, ánh mắt kiên nghị, vai và cổ thẳng tắp.

Ông nội Bạch ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, lúc này mới bưng canh tuyết lê đưa đến trước mặt Nhiếp lão gia gia, đúng lúc cắt đứt cảm xúc của ông: "Tiểu Trinh giỏi rồi, ngài yên tâm.”

Lão gia gia uống hai ngụm canh, mới một tay kéo Nhiếp Trinh đứng lên.

"Con đi quân gìn giữ hòa bình, lăn lộn trên chiến trường phải giỏi, ta mới có thể yên tâm, biết chưa?"

Nhiếp Trinh nắm chặt nắm đấm, ý niệm gìn giữ hòa bình...

Bởi vì Hạ Nhất Dung, anh chưa bao giờ nghĩ tới con đường này. Muốn đi Hỏa Tiễn Quân anh đều suy nghĩ lại, sợ cô khóc.

Nếu gìn giữ hòa bình, không có hai năm không thể trở lại.

"Con thật sự muốn cùng Triệu Thiên Trạch, trên người phải lăn lộn ra chút gì đó, cố gắng kiếm được chiến công trở về, hắn cũng không dám động đến con."

"Bằng không, ta không yên tâm."

Nhiếp Trinh gật đầu: "Biết rồi, ông nội.”

“Hạ Nhất Dung”... Trong lòng anh đến cô, lại lắc đầu giấu đi.

Khi Nhiếp Trinh muốn ra ngoài, ông nội lại gọi anh lại.

Híp mắt nhìn anh trong quang ảnh: "Con đã sớm nghĩ kỹ đường, nên chậm vài năm lại trêu chọc tiểu nha đầu."

Kiến thức quân sự không nghiêm ngặt có lẽ sinh viên quốc phòng không đủ điều kiện để đi lực lượng gìn giữ hòa bình, mọi người xem bỏ qua các quy định thực tế.

Chương kế tiếp