BÌNH MINH CỦA TÔI LÚC 8 GIỜ

Chương 4
Tôi chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì đã bị bàn tay gầy khô của mẹ đẩy sang bên cạnh. Tôi chới với suýt ngã, vội bám tay vào thành ghế để đứng vững. Một thân hình đô con che khuất tầm nhìn của tôi, nhào xuống người mẹ.

Một tiếng "choang" vang động cả không trung, thủy tinh vỡ vụn, mẹ tôi ôm đầu trên ghế, như con ốc sên chui vào vỏ, không dám thở mạnh. Lão ta muốn cầm chai rượu đập đầu tôi, nhưng mẹ đã đẩy tôi ra, cũng may lão không đập trúng mẹ mà đập trượt vào ghế.

- Thằng súc vật này.

Bố tôi gầm lên chửi tôi, lại như điên loạn vồ vập lấy tôi. Tôi không biết bản thân phải làm gì hết, dù đã trải qua bao nhiêu lần nhưng mỗi lúc như thế này, đầu óc tôi vẫn trống rỗng, căng ra, lồng ngực thắt đến không thở nổi.

- Chạy đi An, chạy nhanh lên.

Mẹ run rẩy đẩy tôi đi. Tôi do dự, sau đó chạy phộc ra ngoài, từ đầu hẻm, ánh nắng trưa nóng rực chiếu vào mặt tôi, quả thực có chút nhức đầu.

Lão ta đuổi theo tôi, còn tôi vẫn cứ chạy, chạy mãi, chạy ra khỏi thế giới tăm tối này, chạy về phía trước như một ngọn gió vô định. Nhìn thì tự do đấy, nhưng lại chẳng biết rồi sẽ đi về đâu, sẽ có một ngày hòa tan vào những làn gió bẩn thỉu dơ dáy kia mà thôi.

Không biết đã qua bao lâu, trời sẩm tối, tôi ngồi trên ghế đá ở công viên, xác nhận lão ta không có ở đây mới dám nghỉ ngơi thế này. Tôi cúi đầu, vén áo lau mồ hôi trên mặt, sau đó liền thở dài mà ngả lưng ra sau. Tôi ngửa đầu nhìn những tia nắng hoàng hôn yếu ớt xuyên qua tầng lá, rọi vào mắt tôi, thư giãn mà khép hàng mi lại.

Đợi đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, cảm giác như bóng râm từ một vật gì đó đang phủ kín mặt tôi, một thằng con trai cao vút, cúi đầu nhìn tôi đang nằm ngửa cổ trên ghế, hắn nhìn thẳng vào mặt tôi, ánh nhìn rất thờ ơ và lạnh nhạt. Tôi bị hắn làm cho giật mình ngồi phắt dậy, vô thức bấu chặt ghế đá.

Đến khi kịp bình tĩnh trở lại, tôi mới nhận ra thằng con trai đấy là Bình Minh. Lúc nó cúi xuống nhìn tôi, đầu nó bị ngược so với tầm nhìn của tôi, nhưng như thế nhìn đẹp trai hơn thì phải. Cặp kính nó hơi rủ xuống, tưởng chừng nếu bị lỏng chắc sẽ rơi bụp xuống mặt tôi mất. Mái tóc xù của nó xõa xuống, xung quanh vầng trán cao, cặp mắt mênh mông như bầu trời.

Một bầu trời hoàng hôn trên đầu.

Một bầu trời bình minh trong mắt hắn.

- Sao bình minh lại xuất hiện lúc hoàng hôn thế này?

Tôi ngồi dậy, chống cằm lên thành ghế đá, cười khẩy trêu chọc hắn. Hắn đi vòng ra phía trước tôi, vắt khăn lên thành ghế, nặng nề ngồi xuống, hắn mặc áo ba lỗ, cánh tay săn chắc bóng nhẫy mồ hôi đập thẳng vào mắt tôi. Thảo nào, lực tay của hắn mạnh đến thế.

Hắn lôi chai nước suối ra, mở nắp dốc vào học tu ừng ực như chết khát, có vẻ như hắn vừa chạy bộ. Lúc uống nước, yếu hầu gồ lên trước cổ, linh động di chuyển lên xuống. Tôi liếc nhìn, không hiểu sao da mặt lại nóng bừng lên.

- Mày tập thể dục à?

- Ừ.

Đấy là câu đầu tiên hắn nói với tôi, vừa cộc lốc, vừa nhạt nhẽo, lúc nói chuyện cũng sẽ không thèm nhìn vào mặt tôi.

- Mày uống hết nước rồi kìa.

Hắn cầm chai nhựa rỗng trên tay, đem xuống dẫm bẹp rồi bỏ vào thùng rác bên cạnh, không nói gì hết liền đứng lên. Tôi thấy hắn đi, vội vã cầm cánh tay hắn kéo lại, dù sao bây giờ tôi cũng không thể về nhà, nếu đã khổ, sao có thể để bản thân chịu khổ một mình?

- Mày đi đâu đấy?

- Về nhà, uống nước.

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ:

- Mày bị chết khát à? Háo nước thế? Ngồi xuống đi, tao đi mua cho.

Hắn cúi đầu nhìn tôi:

- Không cần.

- Cần, tao cần. Tao cũng khát, nhưng mua hai chai sẽ được giảm giá.

Hắn liếc tôi một cái rồi quay mặt đi, miễn cưỡng ngồi xuống ghế đá. Nhìn biểu cảm của hắn có vẻ là không tin rồi. Tôi chạy vèo đi mua nước, sau đó nhanh như cắt trở lại chỗ cũ, đứng cách một sải tay mà ném chai nước cho hắn.

Không ngờ hắn không quay sang nhìn mà vẫn giơ tay bắt trúng.

Cao thủ, quả là cao thủ.

- Nước suối bốn nghìn, nhớ trả tao đấy.

Hắn ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét. Thấy vậy, tôi không hiểu, năm nghìn cũng là tiền mà, tôi cũng đâu có nhiều tiền, phải tiết kiệm một chút chứ. Hắn rút ví ra, lục tìm một hồi đưa cho tôi tờ năm nghìn màu xanh biển, mới cứng, tôi hí hửng cầm lấy, cất vào túi quần. Nhưng không hiểu sao Bình Minh cứ nhìn tôi mãi:

- Tao đưa thừa một nghìn.

-...

-...

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, tôi bị câu nói của hắn làm cho đứng hình một lúc, cuối cùng miễn cưỡng đem một nghìn trả cho hắn. Đồ keo kiệt.

- Bia?

Hắn nhìn lon bia trên tay tôi, biểu cảm khó hiểu cất tiếng hỏi. Tôi cúi đầu nhấc lon bia lên ngang mặt, thản nhiên tươi cười:

- Không phải bia thì là gì. Lạ lắm à? Không lẽ mày chưa uống bao giờ?

Hắn ngoảnh mặt đi, mở chai nước uống một ngụm, im lặng. Ồ, như vậy tức là tôi đoán đúng rồi, Bình Minh cao to khỏe khoắn như này, vậy mà chưa từng uống bia, đúng là hiếm có.

- Mười bảy, chưa đủ tuổi.

Tôi cầm lon bia, bụm miệng nhịn cười:

- Làm gì có đứa nào đợi đủ mười tám tuổi mới uống rượu bia chứ.

Bình Minh cũng không nói gì cả, thấy tôi ngồi xuống ghế đá, hắn chủ động nhấc mông ngồi cách xa tôi ra.

- Uống không?

Tôi bật nắp, đưa lon bia cho hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ liếc nhìn, thấy vậy tôi không thèm mời nữa, áp miệng vào lon bia chuẩn bị uống.

Bình Minh vậy mà giành lấy lon bia từ tay tôi, bia sánh ra, đổ lên vai áo hắn một chút. Tôi chưa kịp biết có chuyện gì thì hắn đem khăn của mình quấn vào đầu tôi.

Thấy cả mặt tôi đơ ra như thế, hắn vừa quấn vừa cụp mắt xuống nhìn tôi, giọng trầm ấm:

- Đầu chảy máu rồi, ngồi im.

Chương kế tiếp