BÌNH MINH CỦA TÔI LÚC 8 GIỜ

Chương 6
Đúng như tôi đoán, ngày đầu tuần trời mưa tầm tã, lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, tôi đứng trước cửa lớp, nhìn đám mây đen giăng kín tầng không mà trong lòng cảm thấy thật bình lặng. Bỗng nhiên, một con nhỏ tóc dài từ đâu xông vào lớp, không để ý nên đã đâm đầu vào người tôi, vừa giật mình vừa rối rít:

- Xin lỗi... xin lỗi.

Nó vội chuồn qua tôi, nhưng nghe thấy giọng nói này, tôi nắm áo khoác nó, kéo lại:

- Mộc An? Có chuyện gì thế?

Lúc này con nhỏ mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai bên tóc mái bù xù, cặp mắt đảo liên hồi và có vẻ rất hoảng sợ, tay nó ôm một quyển sách dày, lùi lại:

- Thằng chó, làm tao giật mình, bỏ tay ra.

Tôi buông tay ra khỏi áo khoác đồng phục của nó, vẫn hoang mang hỏi lại:

- Mày làm gì mà chạy ghê thế? Cứ như có đứa nào đuổi.

- Không phải việc của mày, cút cút, để tao về chỗ.

Tôi chậc một tiếng, nhìn nó, đưa tay giật lấy quyển sách trên tay nó:

- Sách gì đây? Dày thế này, mày đọc bao giờ cho hết.

- Tiểu thuyết, ơ, của tao mà, trả đây, có năm nghìn bản thôi đấy.

Tôi nhìn cuốn tiểu thuyết một lượt, cũng đẹp đấy chứ, liền tươi cười nói với nó:

- Tao mượn, thi tốt nghiệp xong tao trả.

- Mẹ thằng chó, tao về mách mẹ mày.

Tôi kẹp quyển sách vào nách, đem về chỗ ngồi. Bình Minh vẫn tĩnh lặng nghiên cứu bài tập, không để ý đến tôi. Tôi đẩy sách vào ngăn bàn, nhưng trong ngăn bàn lại chật cứng không để được. Thấy vậy tôi cúi đầu xuống ngó, hoảng hồn:

- Bình Minh, cái gì đây?

Cả một ngăn bàn đầy đồ ăn vặt và những tờ giấy ghi chú, còn có vài tấm thiệp nhỏ trang trí rất đẹp, chữ trên đó cũng rất đáng yêu, những thứ này đều là của Bình Minh à? Tôi rút một tấm ra đọc thử, không nhịn được mà phì cười thành tiếng:

- Gì đây? Thư tình, mày cũng nhận được thư tình cơ á? Thời buổi nào rồi còn tỏ tình kiểu này, để người ta nhìn thấy thì mất mặt chết đi được.

Bình Minh đang học bài cũng không tập trung được nữa, hắn đặt sách xuống, lôi đám giấy rác đấy vò thành một cục. Tôi theo phản xạ lùi lại, lần trước bị hắn nhét một cục giấy vào mồm, lần này không thể không đề phòng. Nhưng lần này có vẻ hắn không làm vậy, tôi ngước nhìn, thấy hắn đem vứt vào sọt rác góc lớp, khuôn mặt lạnh không một tia xúc cảm.

- Người ta cũng là con gái, mày làm thế không sợ người ta buồn à?

Bình Minh trở lại chỗ ngồi, lôi bút vở ra tiếp tục ghi chú. Tôi ném cuốn tiểu thuyết của Mộc An vào cặp, sau đó chống cằm thở dài:

- Nếu lần sau đứa nào tặng quà cho mày thì cứ đưa cho tao, dùng được tao dùng hộ cho. Tao thấy viết thư tình kiểu này cũng hay mà, hơi sến một tí, nhưng tao cũng muốn có một cái.

Nói xong tôi ngồi cười tủm tỉm, Bình Minh thế mà quay sang lặng nhìn tôi, lông mày có chút nhướng lên và ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

...

Kể từ thứ bảy tuần trước, mỗi lần tôi đi học về sẽ không về nhà ngay mà lang thang bên bờ Hồ Tây một lúc. Quán ăn mà tôi làm thêm ở gần chỗ này, nên đợi đến ca tôi sẽ tới làm luôn, sau đó nửa đêm mới quay về nhà. Chỉ cần không chạm mặt với bố tôi, bố cũng sẽ không đánh mẹ tôi nữa, như vậy cũng tốt, gia đình tôi có lẽ sẽ yên tĩnh được một thời gian.

Tôi ngồi trên ghế đá giữa hàng cây cổ thụ, suy nghĩ ngẩn ngơ, bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh tôi, hắn vén khăn trên cổ để lau mồ hôi, sau đó điều chỉnh lại nhịp thở, gục đầu xuống.

- Bình Minh?

Hắn mặc bộ đồ thể thao, đi giày trắng, mái tóc xù như điện giật và cặp kính dày cộm không thể lẫn đi đâu được, tôi có chút bất ngờ, không phải lần trước hắn chạy bộ ở công viên cách đây năm cây số sao? Bây giờ tôi lại gặp hắn ở đây, chắc có lẽ hắn đã đổi địa điểm chạy bộ rồi?

- Chiều nào mày cũng chạy như thế này à?

Hắn đáp nhạt, giọng thấm mệt:

- Ừ.

Hắn liếc nhìn sang chiếc ba lô bên cạnh tôi, nhíu mày:

- Không về nhà à?

Tôi bất giác ôm ba lô vào người, cười trừ:

- Thấy thoải mái thì chỗ nào chẳng là nhà?

Hắn nhìn tôi, có vẻ bất lực. Tôi ngồi nói chuyện với hắn một lúc lâu, đợi đến sáu giờ kém liền vội vàng đứng dậy.

-Tao phải đi làm thêm, bai bai.

Hắn gật đầu, chúng tôi chào tạm biệt nhau như thế. Cứ vậy, mỗi ngày, sau khi tan học, tôi đều đến gần bờ Hồ Tây hóng gió, hắn cũng đi chạy bộ. Chúng tôi cứ gặp gỡ và nói chuyện cùng nhau, đến nỗi thân thiết lúc nào không hay.

Khoảng thời gian ấy, suốt một tuần tôi không bị bố đánh, cũng không xảy ra trận cãi vã nào. Nói đúng hơn là tôi không chạm mặt lão ta. Khoảng thời gian yên bình này cứ trôi qua như gió, tôi cảm giác mọi thứ cứ như thế này thì tốt biết nhường nào.

Mỗi lần Bình Minh chạy bộ, tôi sẽ ngồi ở ghế đá, mỗi vòng hắn chạy lướt qua, tôi đều sẽ ngước mắt lên lén nhìn hắn. Có lần tôi còn bắt gặp hắn cũng quay sang nhìn tôi, một hành động đơn giản như vậy đột nhiên làm tứ chi tôi đông cứng lại, tim cũng thổn thức đến loạn nhịp.

Tôi ngồi trên ghế đá, chán chường thở dài, thế rồi tôi nhớ ra cuốn tiểu thuyết trong cặp. Nhanh thật, tôi đã cầm của Mộc An được ba ngày rồi, ba ngày qua có lẽ nó tức điên lên mất. Tôi định đem cất đi, ngày mai trả cho nó, thì bỗng nhiên trong lòng nảy sinh tò mò. Vậy là tôi lôi cuốn tiểu thuyết ra, đặt lên đùi đọc, ánh nắng dịu êm chiếu vào trang sách.

Tôi lật trang đầu, vẻ mặt vẫn rất bình thường, đọc mãi, đọc mãi, đọc được vài trang, tôi rùng mình mà ném cuốn tiểu thuyết sang một bên.

Không thể tin được, Mộc An thế mà lại đọc tình trai.

Tôi gấp sách, bỏ vào ba lô, trong lòng bắt đầu nảy sinh những cảm giác kỳ lạ. Khoảnh khắc tôi nhìn Bình Minh, dường như một góc trong tâm trí của tôi được khai thông, thật sự rất nhẹ nhõm.

...

Có một hôm, sau khi chạy bộ, Bình Minh ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, liền quay sang hỏi tôi:

- Sao mọi người lại gọi mày là Triệu An?

Tôi khó hiểu nhìn hắn:

- Mày chuyển đến đây cũng được nửa tháng rồi mà còn hỏi câu đấy á? Ai chẳng biết thêm chữ "Triệu" vào là để phân biệt với Hà Mộc An, con nhỏ lớp trưởng lớp mình.

Hắn lặng đi một lúc, sau rồi lại hỏi tiếp:

- Tại sao không phải Đình An?

Câu nói này của hắn làm tôi khựng người, ánh nhìn trùng xuống, nhưng rất nhanh liền tươi cười trở lại, khóe mắt cũng cong lên. Tôi cuối cùng cũng hiểu, thực ra ý hắn là, tại sao lớp trưởng lại được gọi liền với tên đệm là Mộc An, còn tôi lại gọi liền với họ là Triệu An.

Chuyện này không phải do họ. Lúc đầu mọi người thấy trong lớp có hai An, một Hà Mộc An và một Triệu Đình An, họ cũng gọi tôi là Đình An. Nhưng tôi không thích. Thầy cô gọi tôi là Đình An, tôi còn không thèm thưa, cuối cùng họ phải đổi lại gọi tôi là Triệu An.

Tôi lắc đầu cười trừ:

- Chẳng có nguyên nhân nào sâu xa cả, đơn giản là tao không thích chữ "Đình" thôi.

Hắn trầm mặc:

- Làm gì có ai được tự chọn tên?

Tôi khẽ đưa mắt liếc nhìn hắn, sau đó liền bật cười, mặc dù giọng cười có chút lạc đi, nhưng vẫn được tính là đang cười:

- Đúng, làm gì có ai được lựa chọn tên đâu. Vướng phải chữ "Đình" này, coi như là tao xui xẻo đi.

Chương kế tiếp