Bước Đến Bên Em

Chương 3: Hữu Gia, đừng nhìn

Chương 3: Hữu Gia, đừng nhìn

Thật trùng hợp khi Tạ Hoài Ngôn sống ở khu chung cư đối diện nhà tôi và cửa sổ phòng của chúng tôi lại đối diện nhau.

Làm được một nửa bài tập về nhà, tôi ngẩng đầu lên có thể thấy ánh sáng ấm áp trong phòng của cậu ấy.

Nó mang lại cho tôi cảm giác an toàn vô cớ.

Vào thứ bảy, tôi bấm chuông cửa nhà cậu ấy đúng giờ.

Nó reo một hồi lâu rồi cậu ấy mới ra mở cửa.

"Hữu Gia?"

Hình như Tạ Hoài Ngôn vừa tắm xong, cậu mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình.

Nước vẫn còn nhỏ giọt từ ngọn tóc, theo cổ của cậu ấy chảy vào ngực, toàn thân vẫn còn hơi nóng khiến khóe mắt cậu hơi đỏ lên.

"Mời vào, xin lỗi, tôi vừa mới tắm xong."

Tôi nhanh chóng xách cặp vào nhà, mới phát hiện ra chỉ có mình cậu ở nhà.

Như nhìn thấu sự nghi ngờ của tôi, Tạ Hoài Ngôn mỉm cười: “Bố mẹ tôi đi công tác ở nơi khác, hiếm khi về nhà.”

“Cậu vào phòng của tôi ngồi chơi một lát nhé. Tôi đi lấy ly nước cho cậu."

Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ của cậu ấy chờ đợi, hơi nhàm chán ngắm nhìn xung quanh.

Mặc dù Tạ Hoài Ngôn sống ở nhà một mình nhưng cậu ấy luôn giữ nhà sạch sẽ và ngăn nắp.

Cửa sổ của cậu ấy ở ngay đối diện cửa sổ phòng ngủ của tôi, thông qua cửa sổ nhà cậu ấy, tôi cũng có thể nhìn thấy những con búp bê trên giường của tôi.

Nhưng sao tôi vẫn nhớ cách đây một tháng gia đình sống ở đây lại là một cặp vợ chồng già.

“Hoài Ngôn, ông bà cậu trước đây có sống ở ngôi nhà này không?” Tôi thản nhiên hỏi.

"Không, có chuyện gì sao?" Giọng anh vang lên từ nhà bếp.

Tôi lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì, có thể là tôi đã nhìn nhầm."

Tôi tình cờ nhìn thấy bàn học của cậu có những cuốn sách tham khảo thuộc nhiều môn học chất thành đống trên một ngọn đồi... Ngay cả tờ giấy nháp cũng được đặt gọn gàng sang một bên.

Một góc của tờ giấy nháp phía dưới lộ ra.

Viết chữ "Từ".

Tôi tò mò muốn lấy nó ra xem thử thì có một bàn tay từ phía sau đưa ra ấn vào tập giấy nháp.

Không biết từ lúc nào Tạ Hoài Ngôn đã bước vào phòng, một tay chống bàn dán sát phía sau lưng của tôi.

Thân hình của cậu ấy cao lớn bao phủ lấy tôi, gần như giam cầm tôi trong ngực của cậu.

Vì đứng quá gần, tôi thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của cậu ấy.

Cậu thì thầm nói:

“Không thể nhìn.”

“Hữu Gia.”

*

Chiều nay tôi làm bài tập về nhà trong lơ đãng.

Tâm trí tôi tràn ngập hơi ấm trong vòng tay của Tạ Hoài Ngôn cùng với tiếng thì thầm hơi khàn khàn của cậu khi cậu tiến đến gần tôi.

Tôi nghiến răng vỗ vỗ vào mặt mình, trong đầu tự cảnh cáo chính mình: Cậu ấy vẫn còn đang học cấp ba đó!

Cậu chỉ là một học sinh ngoan ngoãn ham học tập!

Hãy thu hồi những suy nghĩ trưởng thành của mình lại đi!

Tạ Hoài Ngôn ngồi đối diện nhận thấy tôi có gì đó rất khác thường, cậu đặt bút xuống nói: "Sao vậy?"

Tôi còn chưa kịp nói chuyện.

Cậu đã đưa tay sờ trán tôi, ân cần hỏi: "Cậu bị sốt à?"

Ngón tay của Tạ Hoài Ngôn lạnh buốt nhưng gò má của tôi lại càng trở nên nóng bỏng hơn.

Tôi nhanh chóng tránh mặt cậu ấy, vùi đầu vào đọc sách để che giấu sự xấu hổ của mình.

"Tôi không sao!"

"Chẳng qua là thấy nóng quá."

Cậu ấy rút tay lại, không để ý ngược lại còn hỏi: “Vừa rồi cậu không làm được câu nào?”

Thấy cậu ấy chân thành như vậytôi không khỏi cảm thấy có lỗi.

Sự hào phóng của cậu ấy không khỏi khiến nội tâm tôi cảm thấy tự trách thật nhiều.

"Câu này..." Tôi đưa sách giáo khoa cho cậu ấy, Tạ Hoài Ngôn chỉ nhìn lướt qua thì hơi cau mày.

Nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, tôi phát hiện ra rằng cuốn sách giáo khoa chứa đầy các quy trình giải đề.

Tôi nhanh chóng chộp lấy, dùng cục tẩy xóa đi: "Xin lỗi, đây là do Hà Thần viết nhưng tôi đọc không hiểu..."

Khi còn học cấp 3, tôi rất thích chạy đến chỗ Hà Thần để hỏi những câu toán.

Chỉ là cách giảng dạy của cậu ta quá khó, lần nào tôi nghe xong cũng mơ mơ màng màng, lại xấu hổ không dám làm phiền cậu ta giảng lại lần nữa, nhưng không ngờ sau này mỗi lần chúng tôi có tranh cãi, cậu ta lại nhắc lại chuyện cũ — "Nghĩ lại xem thời cấp ba cô ngu ngốc đến mức nào. Tôi là người duy nhất không chê cô còn kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu!"

 

Chương kế tiếp