Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 34: Thực lực bảo vệ con
Khi nhận được mail của Lận Thị một lần nữa, Tô Bối cũng không thấy lạ, dù sao cô cũng để lại meme trên trang chủ của người ta

Nhưng Tô Bối lại không ngờ rằng mail mà đối phương gửi tới lại là một lá thư mời làm việc, hơn nữa nội dung cụ thể còn liên quan tới chức vụ và tiền lương đãi ngộ.

So với những lợi ích mà những công ty khác đưa ra, lá thư mời làm việc này này thực sự quá thẳng thắn… sơ sài, hơn nữa còn hào phóng.

Nhìn lướt qua dãy số “0” trên mức lương tối thiểu, Tô Bối như nghe được tiếng trái tim mình rung động.

Cô cũng muốn lắm chứ, tiếc lá điều kiện không cho phép.

Tô Bối suy nghĩ một lát, trả lời mail của Lận Thị, từ chối khéo.

Mail của Tô Bối vừa gửi đi chưa được bao lâu, trong hòm mail lại nhận được mail mới từ Lận Thị: [Hiện giờ Lận Thị đang chuẩn bị cho một dự án an ninh mạng kiểu mới, giai đoạn hiện tại rất cần một người dẫn đội có thể chỉ đạo về mặt kỹ thuật, chúng tôi mời cô gia nhập với chúng tôi bằng một trăm phần trăm thành ý...]

Hoàn toàn khác với lời khách sáo rập khuôn của những bên khác, dù cách màn hình Tô Bối cũng có thể cảm nhận được sự chân thành và... gần gũi trong những lời này của đối phương.

Trong mail còn có một file tài liệu đính kèm.

Tô Bối tải file xuống, mở ra, phát hiện đây là phương án quy hoạch dự án.

Tô Bối thấy hơi kinh ngạc: Không chỉ bởi vì đối phương gửi thẳng một file tài liệu quan trọng như vậy cho một người còn chưa từng gặp mặt như cô, điều càng khiến Tô Bối kinh ngạc là nội dung của tài liệu.

... Thế giới trước khi Tô Bối xuyên tới kia phát triển hơn thế giới này khoảng chừng 7, 8 năm, dự án “an ninh mạng kiểu mới” này của Lận Thị vẫn chỉ đang trong trạng thái đề xuất và xây dựng, nhưng ở thế giới kia đã thành hạng mục trọng điểm, được ứng dụng rộng rãi trong các ngành nghề.

Lận Thị đang muốn làm người tiên phong đây mà.

Không kinh ngạc nữa, Tô Bối bình tĩnh đọc kỹ lại tài liệu mà đối phương gửi qua một lần.

Bên trong còn có một số chỗ chưa hoàn thiện, chưa đủ chi tiết, bỗng chốc Tô Bối không thể sắp xếp được toàn bộ, cô chỉ có thể dựa theo hiểu biết của cô về mấy thứ kia ở dị giới, đưa ra những vấn đề lớn của dự án này, thêm một vài suy nghĩ và đề nghị của mình vào trong đó.

Tô Bối xem mail mình trả lời Lận Thị một lần nữa rồi tắt máy tính.

Nhận việc là không thể, nhưng đưa ra một số đề nghị nhỏ thì vẫn được.

Nếu kỹ thuật an ninh này phát triển thông dụng trong tương lai, cô cũng là một công thần vô danh.

Trước khi đi ngủ, Tô Bối hạnh phúc nghĩ như vậy.

Tô Bối hoàn toàn không biết, mail này của cô đã làm dấy lên sóng gió lớn như thế nào ở bộ kỹ thuật an ninh của Lận Thị.

Cậu trợ lỷ của Lận thiếu ổng cùng với vài cốt cán của bộ kỹ thuật bị gọi đi họp giữa đêm, mà nội dung cuộc họp là: Tiến hành nâng cấp và hoàn thiện phương án kỹ thuật theo đề nghị trong mail.

...

Ngày hôm sau, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vừa tới trường đã phát hiện có gì đó không đúng.

Hình như hơi nhiều người qua đường nhìn chăm chú bọn họ thì phải?

Nếu đây là “hiệu ứng theo dõi” do màn trình diễn ngày hôm qua của Tô Bối thì hình như hơi khoa trương đấy.

Không chỉ Tô Bối, bạn học nữ nhỏ giọng bàn tán “cậu Tô đẹp trai quá” hình như cũng nhiều hơn bình thường.

Mãi tới lúc vào trong lớp 8-7, bầu không khí quái lạ này cũng không biến mất, ngay cả cô bạn cùng bàn của Tô Bối cũng thế.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Vào giờ giải lao của tiết tự học buổi sáng, Tô Bối hỏi Đổng Văn Kỳ.

“Cậu lại không biết có chuyện gì á?” Đổng Văn Kỳ rất ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cậu không biết chuyện thân phận của cậu với Tô Tiểu Bảo đã nổ tung trong diễn đàn và mấy group chat trong trường sao?”

Chuyện này phải nói từ một bức ảnh bị chụp lén: trên bức ảnh có một người đàn ông mặc vest đeo giày da đứng trước một chiếc xe biển “5 số 7”, còn Tô Bối thì đang kéo Tô Tiểu Bảo, vẫy tay như đang nói tạm biệt người kia.

Đầu tiên tấm ảnh này được lan truyền trong group chat, về sau thì càng lan truyền càng rộng, cuối cùng bị ai đó đăng hăn lên diễn đàn.

Ban đầu chủ đề nói chuyện giữa các bạn học nữ chỉ là: Chú này trông giống cậu Tô nhỉ, người này là ba của Tô Bối và cậu Tô sao? Nhìn đẹp trai thế, ba Tô còn đẹp trai hơn cậu Tô nữa...

Mãi tới khi có người khui ra được thân phận của ba Tô: [Vãi nồi! Nếu tôi không nhìn lầm thì người trong ảnh rất có thể là chủ tịch Tần Thị đó!]

Một câu làm dấy lên ngàn lớp sóng.

“Tô Bối, là thật sao? Ba cậu thật sự là chủ tịch Tần Thị à?” Đồng Văn Kỳ kéo Tô Bối hỏi.

Tô Bối gật đầu.

“Trời ạ, là thật kìa!”

Tô Bối: “...”

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc không giống như đang giả vờ của bạn cùng bàn, khoé miệng Tô Bối khẽ giật: Có cần lố thế không? Hình như cũng đâu tới nỗi thế?

Tô Bối nghĩ: Trong tiểu thuyết, trước khi bị nam chính đấu đá làm sụp đổ, Tần Thị là một thế lực vô cùng siêu nhiên, về điều này, ngay cả những gia tộc như nhà họ Diệp hay nhà họ Tạ đều không thể so sánh được.

Mà anh Tần thì lại càng là một truyền thuyết.

“Ý cậu là bây giờ trong diễn đàn vẫn đang lan truyền à?” Tô Bối hỏi, vì “Giải đấu Honker” mà gần đây cô rất ít lên diễn đàn trường.

“Đúng vậy, đã ầm ĩ cả đêm rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Bối căng thẳng: “Nói cái gì nhiều thế?”

Nếu anh Tần đã chấp nhận bọn họ rồi, vậy thì thân phận của cô và Tô Tiểu Bảo sớm muộn gì cũng sẽ bị tiết lộ, nhưng nghĩ tới luồng dư luận mà có thể mình sẽ phải đối mặt, trong lòng Tô Bối thấy hơi sợ hãi.

Bởi vì một số lời đồn đãi mà trong trường học trước kia không có ai chịu chơi với Tô Tiểu Bảo, nếu không phải như vậy, chắc tính cách của Tô Tiểu Bảo sẽ cởi mở hơn một chút.

Vậy lần này thì sao...

Nếu biết suy nghĩ trong lòng Tô Bối lúc này, Đổng Văn Kỳ chắc chắn sẽ vỗ gáy cô rồi quăng cho cô một câu “cậu nghĩ nhiều rồi”.

“Để tớ nhớ lại xem nào, có một nửa muốn làm chị dâu cậu, có một nửa muốn làm em rể Tô Tiểu Bảo, à đúng rồi, còn có mấy người nói muốn, he he… Làm mẹ kế.”

Tô Bối: “Hả?”

“Tóm lại cái gì cũng có hết, cậu tự xem đi.” Đổng Văn Kỳ đưa điện thoại cho Tô Bối.

Mới nhấn vào, Tô Bối đã thấy tấm ảnh chụp lén kia.

Thời gian chụp ảnh đúng ngay lúc cô đang kéo Tô Tiểu Bảo chuẩn bị chạy vào trường.

Trong ảnh, mặt cô vui vẻ rạng rỡ, còn Tô Tiểu Bảo cũng khẽ nhếch khóe miệng, rõ ràng tâm trạng rất tốt.

Còn anh Tần, cũng đang cười!

Hôm qua lúc ở ngoài cổng trường anh Tần luôn sa sầm mặt, Tô Bối không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Hóa ra lúc cô xoay người, mặt anh Tần lại xuất hiện biểu cảm như thế này sao?

Mỉm cười nhìn bọn họ rời đi, trên mặt là vẻ tự hào của ba mẹ khi nhìn con cái của mình, lại như có thêm chút đau đầu vì hết cách với bọn họ.

Ngón tay Tô Bối chọc nhẹ lên ảnh chụp, khóe miệng không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười: Lát nữa cô sẽ lấy điện thoại của mình lên diễn đàn rồi lưu một tấm.

Lướt xuống dưới tấm ảnh, Tô Bối thấy được những bình luận thần kỳ như lời Đổng Văn Kỳ nói, đương nhiên cũng có một số ít người nghiêm túc thảo luận thân phận của hai người Tô Bối:

[Tô Bối và Tô Tiểu Bảo lại là người nhà họ Tần! Đậu má, sợ thế.]

[Hai người này khiêm tốn thật đấy.]

[Hâm mộ ghê.]

[Hâm mộ +1.]

[Cho nên cậu Tô của tôi thật ra là cậu Tần?]



Dưới khu bình luận, nhóm [Đại quân phản Tô] cũng không rảnh rỗi:

[Chẳng lẽ mấy người không thấy lạ sao? Hình như chủ tịch Tần Thị vẫn chưa kết hôn đúng không? Cũng chưa từng nói mình có hai đứa con, sao đột nhiên thành ba của Tô Bối với Tô Tiểu Bảo chứ?]

[Tô Bối và Tô Tiểu Bảo họ Tô chứ đâu phải họ Tần?]

Bình luận như thế xen vào thấy hơi gai mắt, nhưng rất nhanh đã bị mắng ngược lại rùm beng ỏm tỏi cả lên.

Fan nữ của Tô Tiểu Bảo trong trường cũng không ít, mà qua buổi “biểu diễn mở màn” hôm qua, có vẻ Tô Bối cũng thu hoạch được rất nhiều người ủng hộ.

[Cuộc sống gia đình của chủ tịch Tần còn phải báo cáo cho cậu nữa à?]

[Một số người thích bảo vệ sự riêng tư cho con cái, cậu chưa nghe qua cũng bình thường thôi.]

[Đúng đấy, hình như trước khi cậu Diệp lên 10 tuổi là theo họ mẹ đúng không?]

Đúng vậy, một số gia đình đặc biệt sẽ bảo vệ con cái và người thừa kế của mình rất nghiêm ngặt khi còn nhỏ, không để lộ chút tin tức nào, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.

Nói đúng ra thì cô và Tô Tiểu Bảo thật sự không có xuất thân chính quy gì. Nhìn thấy những bình luận này, mặt Tô Bối hơi nóng lên, nhưng trong lòng cô lại không căng thẳng như trước nữa.

Cô biết, diễn đàn rần rần lên như vậy cũng chẳng liên quan mấy tới mối quan hệ và danh tiếng của họ trong trường. Nguyên nhân quan trọng nhất là vì bọn họ có dính với hai chữ “Tần Thị”.

Trong trường, mọi người không dám đi chọc những người như Tạ Dân Hiên hay Diệp Thần, càng không thể đắc tội nhà họ Tần.



Lúc này, nhóm [Đại quân phản Tô] thật ra vẫn đang cần cù dẫn dắt tiết tấu, đáng tiếc là thế lực mỏng manh.

Không đợi những người này dẫn dắt tiết tấu về lại thì một tin tức mới đã nổ tung.

Lúc này không chỉ có mỗi diễn đàn của trường cấp hai Duy Minh ầm ĩ, mà cả giới kinh doanh và giới truyền thông đều nổ tung.

10 giờ sáng, Tần Thị đăng một bài tuyên bố thông qua phương tiện truyền thông chính thức.

Trong bản tuyên bố không nhắc tới hai người con của anh Tần, càng không nói hai đứa con này từ đâu ra.

Chỉ có một câu: [Chủ tịch Tần Thiệu của tập đoàn Tần Thị chuyển nhượng 10% cổ phần mà mình đứng tên cho con trai Tần Du và con gái Tần Nguyệt, mỗi người 5%…]

Tin này vừa ra, lập tức được đẩy lên hot search, rất nhiều người kinh hãi trước việc anh Tần không chỉ có con, mà còn có tận hai đứa!

Lúc này, anh Tần đăng nhập vào tài khoản đã hai năm không dùng tới, trả lời mấy câu hỏi trong đó.

[Trước giờ không biết chủ tịch Tần lại có con đấy!]

Tần Thiệu: Tôi muốn có con còn phải báo cáo cho anh à?

[Bất ngờ ghê, hai đứa con này từ đâu ra vậy?]

Tần Thiệu: Của tôi.

[Động thái này của chủ tịch Tần Thị là chuẩn bị công khai thân phận của con sao?]

Tần Thiệu: Con lớn rồi, phải dắt ra ngoài đi dạo.



Đương nhiên, xuất phát từ việc bảo vệ chị em Tô Bối, trong tin mà Tần Thị công bố trừ hai cái tên [Tần Du, Tần Nguyệt] này ra thì không còn gì khác.

Dù vậy cũng đủ khiến mọi người trong trường biết, người được nhắc tới trong bản tuyên bố chính là hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Lúc này trong diễn đàn của trường cấp hai Duy Minh:

[Chắc hoa khôi trường với cậu Tô cũng theo họ mẹ nhỉ? Tiểu Bảo Tiểu Bối chắc là biệt danh, ha ha, gần gũi thật đấy, chắc chắn không phải do ba Tần đặt đâu.]

[Má ơi, bảo sao tôi nhìn quen mắt thế, lần trước tôi vào văn phòng giáo viên chủ nhiệm có thấy hai bộ hồ sơ xin chuyển trường, trên đó viết hai cái tên này, lúc đó tôi còn thấy khó hiểu nữa chứ.]

[Thế hóa ra Tô Tiểu Bảo với Tô Bối là biệt danh thật à, ha ha ha, hơi quê mùa nhỉ.]

[Ha ha, thế mà giờ còn có người nói con riêng gì đó nữa chứ. Con riêng ngoài giá thú cái đếch gì, bây giờ đã cho 5% cổ phần công ty luôn rồi, đm, đây rõ ràng là đãi ngộ của người thừa kế mà.]

[Đứa nào nói 5% không nhiều chính là đồ nhà quê chưa trải sự đời, mấy người có biết giá trị thị trường của Tần Thị là bao nhiêu không?]

[Nói trắng ra ấy, nhà của tôi cũng coi khá giả, nhưng 5% cổ phần trong tay Tô Bối có thể mua đứt luôn mười công ty như nhà tôi luôn!]

Trong lớp 8-2, Tống Tâm Di cũng đang lướt diễn đàn với sắc mặt khó coi, móng tay dưới bàn đã găm sâu vào thịt. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Từ đêm qua tới giờ, Tống Tâm Di vẫn dùng tài khoản của một fan của cô ta đi điều hướng dư luận.

Không ai rõ hơn cô ta, bảo vệ gì gì đó đều là gạt người cả thôi, trước đó Tô Bối và Tô Tiểu Bảo không hề ở nhà họ Tần!

Nhưng khi Tần Thị đăng bản tuyên bố kia lên, Tống Tâm Di có nói gì cũng không còn ai tin nữa.

Tại sao? Tại sao cứ phải là nhà họ Tần!



Khác với sự “náo nhiệt” bên ngoài.

Lúc này anh Tần đang ngồi trong văn phòng của mình, cau mày suy nghĩ chuyện con gái yêu sớm.

Tần Thiệu: “Thằng nhãi nhà họ Tạ kia thường xuyên quấy rối Tiểu Bối à?”

Trần Đức vẫn chưa biết trong lòng anh Tần đang lo lắng chuyện “yêu sớm”, nghe được lời này của anh Tần thì hơi sửng sốt, mặt lộ vẻ kinh ngạc: Quấy rối… Từ này có phải hơi quá rồi không?

“Quan hệ giữa cậu hai nhà họ Tạ và Tiểu Bảo rất tốt, thường xuyên chơi bóng với nhau, cho nên có lẽ cũng khá thân thiết đấy ạ.” Trần Đức suy nghĩ phải nói như thế nào, kết quả phát hiện sắc mặt anh Tần càng âm trầm hơn.

Tần Thiệu: “Thằng nhãi con kia được chào đón ở trường lắm à?”

Trần Đức ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Hình như rất được chào đón.”

Dứt lời, Trần Đức cười cười, bổ sung thêm một câu: “Tiểu Bảo cũng rất được chào đón trong trường.”

Tần Thiệu: “Có nhiều con gái thích à?”

Trần Đức đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện lần trước, anh Tần vô tình để lộ hai chữ “yêu sớm”, lại nhìn sắc mặt anh Tần lúc này, Trần Đức đột nhiên hiểu ra gì đó.

“Sếp, chẳng lẽ ý anh là Tiểu Bối với cậu hai nhà họ Tạ đang yêu đương à?”

Không cần anh Tần nói gì nữa, Trần Đức đã tìm được đáp án trong ánh mắt của anh.

“Mấy cô bé rất dễ bị hấp dẫn ánh mắt bởi những nhân vật nổi bật trong trường như cậu hai Tạ.” Trần Đức căng da đầu nói, liếc anh Tần một cái rồi lại nói tiếp: “Hai bên đều còn nhỏ, có thể chỉ có chút thiện cảm không rõ ràng với nhau thôi…”

Trong đầu Trần Đức đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Tô Bối và cậu hai Tạ đứng chung với nhau, thanh xuân ngây thơ, hình như cũng rất tốt đẹp.

Nhưng cũng chỉ nghĩ như thế thôi, đổi góc độ khác, nếu con gái mình bị thằng chó con kia lừa đi mất, chắc anh ta còn nghĩ tới cả việc chạy đi đánh gãy chân chó của nó luôn quá.

Cũng chẳng trách được sao anh Tần giận tới thế.

“Sếp, hay là sắp xếp thêm vài vệ sĩ tới trường quan sát nhé?” Trần Đức đề nghị.

Cho dù không nhắm vào vấn đề yêu sớm thì sau bài tuyền bố sáng nay, đúng là phải tăng thêm số lượng vệ sĩ xung quanh Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

“Sắp xếp đi.”

“Vâng.”

Lúc này, điện thoại anh Tần đổ chuông, là bên Cảnh Viên gọi tới.

Cuộc gọi được kết nối, bác Phúc ở đầu dây bên kia gọi một tiếng: “Ông chủ.”

Tần Thiệu: “Chuyện gì vậy?”

Bác Phúc: “Bà cụ đã về rồi…”

Bà cụ, mẹ đẻ của anh Tần.



Tần Thiệu sắp xếp xong chuyện công ty rồi về Cảnh Viên trước.

Lúc này bà Dương Quế Chi đang ngồi trên sofa ăn hoa quả, trong phòng khách còn đặt một đống lớn hành lý mà bà ta mang tới.

Thấy Tần Thiệu đã về, bà Dương đứng dậy, mặt hiện vẻ nghiêm túc.

“Chuyện hai đứa trẻ kia là sao?” Bà Dương hỏi.

Hiển nhiên bà Dương đã biết tin Tần Thiệu có hai người con, cũng biết chuyện Tần Thiệu chia cho mỗi con 5% cổ phần.

Vì chuyện này nên bà ta mới vội vã trở về.

“Bà đang chất vấn tôi đấy à?” Tần Thiệu lạnh lùng nhìn bà Dương, rõ ràng ánh mắt này đã dọa cho đối phương giật nảy mình.

“Mẹ đâu có chất vấn con, chỉ là Tần Thị đột nhiên đăng bài tuyên bố kia, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ không thể tới đây tìm hiểu chút sao.” Bà Dương nhỏ giọng nói.

Tuy con là do tự mình sinh, nhưng thật ra bà rất sợ đứa con này.

“Con là của tôi.” Tần Thiệu lời ít ý nhiều.

Nghe vậy, bà Dương bất mãn: “Có phải không vậy, hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện mà đã nói là của con, sao không nói con chó con mèo trên đường cũng là của con luôn đi? Lỡ đâu sai thì sao? Lỡ đâu có người nào…”

Những lời sau đó của bà Dương bị ánh mắt của Tần Thiệu cắt đứt.

“Được rồi, cho dù là con của con, nhưng chuyện cổ phần lớn như vậy, sao con không suy nghĩ nhiều thêm một chút? Sao không nói với mẹ một tiếng? Sao lại nói cho là cho luôn như thế, huống chi còn là cho trẻ con.”

Anh Tần đột nhiên nở nụ cười: “Bà Dương, bà đừng quên, Tần Thị họ Tần, hơn nữa cổ phần của tôi, không cho con mình thì cho ai? Chẳng lẽ cho Dương Quế Sơn? Cho Dương Chí Viễn sao?”

Dương Chí Viễn là con của Dương Quế Chi, có phải do bà ta và đạo diễn Dương kia sinh hay không thì chưa biết, nhưng vẫn nuôi ở trong nhà anh cả Dương Quế Sơn của Dương Quế Chi.

So với người con trai Tần Thiệu không có cảm tình gì này, tình cảm của bà Dương với con trai út lại rất sâu đậm.

Nghe Tần Thiệu nhắc tới ba chữ “Dương Chí Viễn”, nét mặt bà Dương căng thẳng: Dẫn con trai út về nước lợi dụng tài nguyên của Tần Thị làm ăn, nếu hỏi bà ta sợ cái gì thì chính là sợ Tần Thiệu gây bất lợi cho Dương Chí Viễn.

“Tần Thiệu, con đang đe doạ mẹ đấy à?”

“Không, là cảnh cáo.”

Dương Quế Chi: “…”

Bà Dương kìm nén bất mãn trong lòng, cuối cùng đổi giọng: “Mẹ cũng chỉ quan tâm con nên mới nói thế thôi. Được rồi, chuyện nhà con mẹ cũng lười xen vào.”

“Nhưng dù gì về huyết thống mẹ cũng là bà nội của hai đứa nó, đúng chưa? Bọn nó chuyển vào thì không cho mẹ ở nữa à?”

Nghe vậy, Tần Thiệu liếc nhìn bác Phúc.

Bác Phúc bên cạnh nói: “Phòng của bà cụ vẫn giữ y nguyên.”

Chỉ là phòng bên cạnh đã được anh sửa thành phòng piano cho Tiểu Bối, sau đó bà Dương nhìn thấy, làm ầm lên nói gì mà tiếng đàn piano ảnh hưởng làm bà ta ngủ không ngon.

Sao bác Phúc lại không hiểu cho được, bà Dương biết anh Tần có thêm hai đứa con, còn có được cổ phần của Tần Thị nên mới cố ý tới đây làm khó.

“Bác Phúc.” Tần Thiệu đột nhiên cất lời.

“Cậu có gì dặn dò ạ.”

Tần Thiệu: “Sắp xếp vài người lại đây, đưa đồ đạc của bà cụ tới biệt thự Kim Ngọc Sơn đi.”

Nghe vậy, bác Phúc cười trộm.

Dù sao đây cũng là mẹ đẻ của anh Tần, chữ “hiếu” vẫn đè trên đỉnh đầu. Năm ngoái bà Dương tới đây, anh Tần không muốn có xung đột gì với bà ta nên dứt khoát tạm thời tới nơi khác ở.

Nhưng giờ thì khác rồi, đã có hai đứa con, cho dù là vì con mình, e là anh Tần cũng sẽ không nhường nữa.



Nghe thấy Tần Thiệu muốn để mình ở chỗ khác, bà Dương không thiết gì nữa, vừa khóc lóc vừa la lối, làm ầm ĩ một trận. Nhưng thấy không làm được gì, cuối cùng đành phải sượng sùng gọi người dọn hành lý vào căn phòng trước kia mình ở.



Bà cụ là người thông minh, biết Tần Thiệu không thân thiết với mình, làm ầm ĩ lên chỉ khiến mình chịu thiệt thôi, dù sao chuyện làm ăn của nhà họ Dương bọn họ còn phải dựa vào Tần Thị.

Sau khi làm ầm ĩ trong phòng khách xong, bà Dương cũng biết sơ được giới hạn của Tần Thiệu, xây dựng tâm lý cho mình ở trong phòng cả một buổi chiều.

Đợi tới lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tan học trở về Cảnh Viên, thái độ của bà cụ đã thay đổi hoàn toàn, như hai người hoàn toàn khác nhau so với buổi trưa.

Hai người Tô Bối vừa mới vào trong sân, bà cụ đã tươi cười đi ra từ trong nhà.

“Ấy, đây là Tần Du với Tần Nguyệt đúng không, lần đầu tiên gặp mặt đấy, bà là mẹ của Tần Thiệu, cũng chính là bà nội của mấy đứa đó.”

Nhìn thấy hai đứa trẻ rất xinh đẹp trước mắt, ăn mặc cũng là đồ tốt nhất, bà Dương cũng sửng sốt, sau đấy lại nghĩ tới 10% cổ phần kia, trong lòng đột nhiên thấy nghẹn ứ.

Có điều, có Tần Thiệu ở bên cạnh, bà Dương vẫn giữ nụ cười trên mặt, nói với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo: “Tới đây nào, để bà nội nhìn một cái, trông xinh xắn quá.”

Lúc bà Dương nói lời này, tất cả sự chú ý đều đổ dồn lên Tô Tiểu Bảo.

Dù sao con gái rồi cũng phải gả đi, con trai mới là của nhà mình… quan niệm này đã ăn sâu vào xương cốt của bà Dương.

Nếu bỏ đi vẻ làm bộ làm tịch, lúc nhìn thấy Tô Tiểu Bảo, Dương Quế Chi cũng thấy hơi thích thật.

Cũng không phải Dương Quế Chi không thích đứa con ruột Tần Thiệu này, chỉ là không thân thiết với anh được. Đứa bé này trông rất giống Tần Thiệu, nhưng không có khí thế dọa người như Tần Thiệu, vậy thì lại vừa đủ.

“Tên là Tần Du phải không, tên đẹp lắm, bà nội đã dặn bác Phúc chuẩn bị một bàn đồ ăn rồi, mau vào nhà đi.” Bà Dương thân thiết kéo Tô Tiểu Bảo vào trong nhà.

Tô Tiểu Bảo: “…”

Bà già kỳ lạ này ở đâu ra vậy?

Phía sau, Tô Bối nhìn động tác gượng gạo “bà cháu thân thiết” này của bà Dương, tỏ vẻ vô cùng kinh hãi.

Nhưng ngoài kinh hãi, Tô Bối cũng nhận ra vài từ quan trọng trong lời nói của đối phương.

Đây là mẹ đẻ của anh Tần trong tiểu thuyết, là bà Dương rất khó ở chung đó sao?

Cuối quyển tiểu thuyết, anh Tần thất bại trước nam chính, táng gia bại sản, mà bà Dương sống trong nước cũng không dễ dàng gì, cuối cùng bán hết tất cả quyền sở hữu cổ phiếu, bất động sản, đưa con trai út ra nước ngoài.

Tô Bối đứng yên tại chỗ, cúi đầu tìm kiếm nội dung có liên quan tới bà Dương trong tiểu thuyết.

Dáng vẻ này lại trở thành vẻ cô đơn trong mắt anh Tần đứng bên cạnh.

Nhìn cô bé lộ vẻ mất mát vì bị “bà nội” ngó lơ bên cạnh, ánh mắt anh Tần thoáng khựng lại.

Nếu không phải nghĩ tới chuyện có một số lời không tiện để hai đứa trẻ biết, thì thật ra anh muốn nói với Tô Bối rằng: Thái độ của người gọi là bà nội này không quan trọng đến thế đâu con.

Trong lòng Tô Bối còn đang nghĩ, bà Dương này ở lại Cảnh Viên, cô và Tiểu Bảo có nên tránh đi không, thì lúc này đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu nặng xuống.

“Ba?” Tô Bối khẽ ngẩng lên, nhìn sang Tần Thiệu.

“Vào nhà đi.” Dứt lời, Tần Thiệu rụt cái tay đang đặt trên đỉnh đầu Tô Bối về, nhưng chân lại đi chậm lại, sóng bước vào nhà cùng Tô Bối.

Hành động này nhìn trông không thắm thiết như lúc bà Dương kéo Tô Tiểu Bảo vào nhà, nhưng so với sự thân thiết giả vờ giả vịt kia, thế này trông lại tự nhiên hơn nhiều.
Chương kế tiếp