Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 66: Có muốn có mẹ không?
Hai đội tham gia thi đấu đã vào vị trí, cuộc thi đấu bắt đầu.

Quy định của vòng chung kết cũng giống với những vòng thi trước đó, các tuyển thủ sẽ có rất ít thời gian để chuẩn bị, chỉ có 5 phút thôi.

May là trước đó Tô Bối cùng Từ Thế Duy và Từ Dương Dương đã phối hợp rất ăn ý với nhau rồi.

Sau khi trận đấu bắt đầu, ba người họ liền nhanh chóng tiến hành theo như kế hoạch đã được đề ra, xây dựng mấy hệ thống phòng ngự an toàn của đội mình.

Từ Thế Duy: “Tạm được rồi, còn lại thì cứ giao cho anh, bé T em lên đi, tranh thủ knock out đối thủ trong vòng 15 phút.”

Tô Bối: “Vâng, em sẽ cố gắng.”

Những ngón tay thao tác nhanh thoăn thoắt trên bàn phím, rất nhanh sau đó Tô Bối đã tìm được lối xâm nhập vào hệ thống của đối phương.

Thao tác nhanh chóng và dũng mãnh của Tô Bối khiến cho Từ Dương Dương sững sờ, và thế là, đến cuối cùng cậu ấy cũng đã tin rằng Tô Bối dễ thương đáng yêu ở bên cạnh mình chính là Thần T của cậu ấy.

“Từ Dương Dương, mày đang phiêu đi đâu đấy! Tập trung vào cho anh!” Ông anh Từ Thế Duy gào vào mặt Từ Dương Dương. Cái thằng ranh này, sao đến sự tự giác của một cái móc đeo chân cũng không có thế.

“Dạ.” Từ Dương Dương sợ sệt, vội trả lời một tiếng, tập trung tinh thần bắt đầu chăm chú theo dõi việc đánh lén của đối phương.

Ở bên này, Tô Bối đã nhanh chóng dựa vào những số liệu đầu ra của đối phương để tìm được chuẩn xác tường lửa, sau một hồi bố trí cẩn thận và kín đáo, Tô Bối bắt đầu tiến hành tấn công tường lửa của đối thủ.

Phòng thủ của đối phương do [pa Khoai] và [Bùn Đen] phụ trách.

Trước khi biết được đối thủ của mình là ai, không phải bọn họ chưa từng nghiên cứu các clip tấn công của [T], chỉ là khi thật sự đối đầu với [T] rồi thì mới phát hiện ra đòn tấn công của đối phương nhanh chóng và mạnh mẽ hơn dự đoán ban đầu của hai người họ rất nhiều.

“Cái đm, quá hãi! Bà cha nó, thế này mà là tấn công tường lửa cái gì, đây là đồ sát cả thành mới đúng!” Nhìn hệ thống an ninh của bên mình liên tiếp phát ra cảnh báo án ninh, [pa Khoai] không nhịn được mà lầu bầu chửi thề.

[Bùn Đen] ở bên cạnh lúc này cũng đã đầm đìa mồ hôi: Sức tấn công của [T] mạnh hơn dự đoán của anh ta rất nhiều, kể cả lúc này bọn họ 2 chọi 1 thì vẫn rất chật vật.

Ở bên kia, hai người của đối phương đang tiến hành tấn công và tập kích lớp phòng ngự của Từ Thế Duy cũng mặt mày méo xệch, hoàn toàn không tìm thấy lối có thể xâm nhập.

Lúc này hậu phương đang rất khó khăn, hai người họ hoảng loạn, liền toàn bộ rút về dồn sức duy trì tường lửa.

“Vãi mìn, Thần T, 1 chọi 4 rồi kìa! Tô Bối, để tôi đến giúp cậu!” Từ Dương Dương rảnh rỗi từ nãy giờ định chạy qua giúp đỡ Tô Bối.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Từ Thế Duy quát thẳng vào mặt: “Loại báo hại như mày khỏi qua đó làm vướng chân vướng tay.”

Từ Dương Dương: “Nhưng mà…”

“4 con gà rù thôi, bé T có thể giải quyết được, cứ ở đấy xem đi.”

Người đã lùi về hết rồi, Từ Thế Duy và Từ Dương Dương bên này hoàn toàn thảnh thơi, hai người họ liền trở thành khán giả ngồi hớt, nhìn Tô Bối bên này “phá thành”.

Đúng như Từ Thế Duy đã nói: chỉ là 4 người thôi.

Bên này, chỉ với vài chỗ công kích mà trước đó Tô Bối đã bố trí cũng đủ cho bốn người của đối phương luống cuống chân tay, trong lúc ngăn cản đối thủ thì Tô Bối cũng đã xâm nhập được vào hệ thống chính của bọn họ, bắt đầu tiến hành thay đổi mã code.



Lúc này, hai ba con nhà Tần Thiệu và Tô Tiểu Bảo ở dưới khán đài cũng đang xem trận đấu của Tô Bối.

“Tiểu Bối sắp thắng rồi.” Tô Tiểu Bảo nhìn số liệu trên màn hình truyền hình trực tiếp liền nói.

Vừa nói Tô Tiểu Bảo vừa quay ra liếc nhìn anh Tần với ánh mắt đắc ý, sau đó lại tỏ ra miễn cưỡng giải thích cho “kẻ ngoại đạo” này vài câu: “Có thấy mấy cột số liệu màu đỏ không? Đấy chính là số liệu đại diện cho đội của Tiểu Bối, hiện giờ thể hiện kết quả là Tô Bối đã thành công xâm nhập vào bên trong đối phương rồi.”

Bởi vì Tô Bối thích nên Tô Tiểu Bảo cũng đã dành thời gian ra để học hỏi và nghiên cứu mấy cái này.

Nghe thấy vậy, Tần Thiệu chỉ lạnh lùng quay sang nhìn gương mặt đắc ý của thằng ranh con bên cạnh nhưng cũng không nói lời nào.

Tuy rằng anh Tần không hiểu gì về an ninh mạng cũng như những kiến thức chuyên môn, nhưng anh có thể phân tích được lòng người.

Chỉ cần nhìn trạng thái của người ở hai đội là anh Tần cũng có thể phán đoán được: Nhịp độ của trận đấu đều nằm trong sự kiểm soát của Tô Bối, còn bốn người của đội đối phương thì hoàn toàn đang ở thế bị động.

Nhìn Tô Bối thi đấu, ánh mắt của anh Tần sáng lên, đáy mắt ánh lên vẻ thích thú.

Tần Thiệu đã nhìn thấy Tô Bối với rất nhiều dáng vẻ: Ngoan ngoãn, dễ thương, kiên cường, ma mãnh…

Nhưng dáng vẻ của Tô Bối lúc này, điềm tĩnh, lạnh lùng, thậm chí còn có một chút sát khí và ánh hào quang, là lần đầu tiên Tần Thiệu nhìn thấy.

Tô Bối như thế này quả thật rất giống với anh.

Nghĩ đến đây, anh Tần bất giác nhoẻn miệng cười, ánh mắt toát lên vẻ tự hào vô cớ… Hóa ra con gái của anh còn kiên cường, xuất sắc hơn anh tưởng.



Trên sàn đấu, thao tác tấn công mãnh liệt của Tô Bối khiến tường lửa do bốn người của đội đối phương dựng lên đã sụp đổ.

Sau khi khung nhắc nhở “Trận đấu kết thúc” hiện lên màn hình, đội Tô Bối thu về chiến thắng hoàn hảo.

“Chúng ta thắng rồi, ha ha!” Từ Dương Dương phấn kích nhất, nhảy lên hò reo.

Vốn dĩ định dùng cách ăn mừng của cậu ấy với mấy người bọn anh Hiên khi đánh thắng bóng rổ, va người vào nhau.

Nhưng nhìn thân hình mong manh yếu đuối của Tô Bối, rồi lại nhìn sang đôi mắt lạnh lùng của Tô Tiểu Bảo đang chằm chằm nhìn mình từ bên dưới, thêm cả gương mặt khinh thường của ông anh trai nhà mình đang ngồi bên cạnh, Từ Dương Dương quyết định từ bỏ ý định đó, chạy qua bên đối phương nhiệt tình bắt tay bốn người đối thủ.

Lúc này, Tô Bối cũng đã đi rời khỏi sàn đấu, đi về phía anh Tần và Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo: “Em đã nói là chị sẽ thắng mà.”

“Đấy là điều đương nhiên.” Tô Bối cao giọng trả lời rồi quay sang nhìn anh Tần, vẻ mặt thể hiện một điều duy nhất, đấy chính là: Mau khen con đi.

“Giỏi lắm.” Anh Tần đưa ra lời đánh giá đầy khẳng định cho Tô Bối.

Lời nói không nhiều nhưng cũng khiến cho Tô Bối vô cùng sung sướng.



Trên đường về nhà, anh Tần hiếm khi không ngồi cùng hai con ở băng ghế sau mà lại ngồi ở ghế phụ lái phía trước, cúi đầu như đang suy tính điều gì đó.

“Ba ơi.”

Tô Bối sán đến, dựa lên phần ghế tựa lưng của anh Tần.

Tần Thiệu: “Hửm?”

“Ba có chuyện gì không vui ạ?” Tô Bối hỏi nhỏ.

Tuy không biết trong lòng anh Tần lúc này đang phiền não chuyện gì, nhưng Tô Bối có thể cảm nhận được lúc này tâm trạng của anh không được tốt.

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái của con gái vang bên tai, trong đó còn có sự thận trọng và quan tâm.

“Không có gì.” Anh Tần trả lời.

“Sắp rẽ rồi, con ngồi cho đàng hoàng vào.”

“Dạ.” Tô Bối ngoan ngoãn quay về ngồi trên ghế.



Quả thật hiện giờ có một chuyện khiến anh Tần cảm thấy khó xử, nhưng đấy lại không phải là việc mà hai đứa trẻ có thể giải quyết được, thậm chí trong thâm tâm anh cũng không muốn để Tiểu Bối và Tiểu Bảo biết chuyện này.



Dù sao cũng là lần đầu tiên có kỳ kinh nguyệt, Tô Bối trở về nhà, ăn tối xong liền đi ngủ sớm.

Đến tối muộn thì anh Tấn ghé vào phòng.

Lúc này Tô Bối đã ngủ rồi, trong phòng vẫn còn ánh đèn êm dịu.

Anh Tần khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đi vào trong phòng tắt đèn cho Tô Bối.

Đứng ở bên cạnh giường của Tô Bối, nhìn thấy con gái nằm ngủ một cách an lành, ánh mắt anh Tần trở nên rất dịu dàng, đồng thời cũng có chút thẫn thờ.

… Gương mặt của Tô Bối quả thật rất giống Tô Mai, người mà anh đã điều tra ra là mẹ của hai đứa trẻ.

Vậy còn những khía cạnh khác thì sao?

Anh Tần đăm chiêu, đưa tay gạt khẽ mấy sợi tóc tơ vương trên má Tô Bối.

Cũng chính lúc này, như thể có cảm giác, Tô Bối ở trong mơ đưa tay ôm lấy cánh tay của anh Tần, hệt như đang ôm lấy con thú nhồi bông nào đó ở trên giường vậy.

Chắc là bị gợn tóc tơ lúc nãy làm cho bị nhột, Tô Bối lấy đầu dụi vào tay của anh Tần, cọ nhè nhẹ.

Bộ dạng ỷ lại ấy của con gái khiến người nhìn cảm thấy rất hạnh phúc, trái tim của anh Tần cũng vì thế mà dịu lại.

Lại ngồi nhìn Tô Bối thêm một lát, đến lúc Tần Thiệu dùng tay còn lại đắp lại chăn cho Tô Bối, chuẩn bị rút tay về thì Tô Bối bỗng choàng tỉnh.

Lúc này Tô Bối vẫn ở trạng thái ngái ngủ, dáng vẻ ngơ ngác mở hé mắt ra nhìn, hình như loáng thoáng thấy anh Tần đang ngồi bên mép giường của mình.

“Ba ạ?”

Vốn dĩ Tô Bối không hề đề phòng gì Tần Thiệu, thế nên khi nhìn thấy anh Tần ở bên cạnh mình lúc này, Tô Bối chỉ sững sờ một chút theo bản năng thôi, chứ hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.

“Ngủ đi.”

Tô Bối lắc đầu, cố gắng mở to mắt ra.

Sau khi nhìn rõ người ở trước mặt đây đúng là Tần Thiệu, Tô Bối hỏi: “Ba ơi, có phải ba đang có chuyện gì không?”

Đối mặt với câu hỏi cùng ánh mắt đầy quan tâm của con gái, anh Tần hơi sững người.

“Tiểu Bối có muốn có mẹ không?”

Sau một hồi do dự, cuối cùng anh Tần vẫn hỏi ra điều đã khiến anh phải cân nhắc rất lâu.

Hai ngày nay anh Tần lên mạng đọc một số tài liệu về vấn đề tâm sinh lý của các bé gái lứa tuổi như Tô Bối, cũng đọc thêm một số vấn đề liên quan khác nữa, chẳng hạn như: tầm quan trọng của vai trò người mẹ trong quá trình trưởng thành của con cái.

Anh Tần cũng không hề có ý định nhường quyền nuôi dưỡng hai đứa nhỏ cho Tô Mai, cũng không có ý định chia sẻ.

Nhưng con cái đã lớn rồi, bọn chúng có quyền được biết chuyện về mẹ đẻ của mình.

Tô Bối: “!”

Lời nói của anh Tần khiến Tô Bối vô cùng kinh hãi, lập tức tỉnh cả ngủ.

Mẹ? Cái từ này quá xa lạ với Tô Bối, giờ anh Tần lại đột nhiên nhắc đến từ này khiến Tô Bối không thể hiểu nổi.

Ban nãy anh Tần hỏi cô có muốn có mẹ không à?

Tô Bối nhìn anh Tần với vẻ mặt kỳ quái.

… Ý anh Tần là sao? Lẽ nào anh định tìm cho cô với Tiểu Bảo một người mẹ kế?

Hay là anh Tần nảy sinh tình cảm với người phụ nữ nào đó, chuẩn bị kết hôn, giờ đang muốn hỏi ý kiến bọn họ?

Bất luận là vì lý do nào thì đều khiến Tô Bối nhất thời cảm thấy khó chấp nhận được.

Ở trong tiểu thuyết, Tần Thiệu là một nhân vật phản diện được mặc định là bia đỡ đạn, trong truyện cũng không hề đề cập gì đến tuyến tình cảm của anh Tần.

Nhưng có một điều chắc chắn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn mà năm đó Tống Ngạn Thành gài bẫy, nếu cô không đưa Tô Tiểu Bảo đến tìm anh Tần thì anh vẫn sẽ là một người đàn ông độc thân kim cương vừa đẹp trai vừa có thực lực.

Đáng lý ra, dù anh Tần có yêu ai, kể cả anh có chuẩn bị kết hôn với người phụ nữ nào đó thì cũng là điều hiển nhiên chính đáng. Nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ tới việc ba mình sẽ cưới một người phụ nữ khác về nhà, cô và Tô Tiểu Bảo sẽ có thêm một người mẹ kế là trong lòng của Tô Bối lại có chút khó chịu.

Có chút ấm ức, có chút bức bối, lại có chút chua xót không diễn tả được.

“Hai ngày nay ba không được vui là bởi vì chuyện này ạ?” Bởi vì không biết phải nói thế nào với bọn con sao?

Cố gắng đè nén cảm xúc muốn phản đối dâng trào trong lòng, Tô Bối khẽ giọng hỏi Tần Thiệu.

Tần Thiệu cũng không ngờ con gái mình lại nhạy cảm đến như vậy, gật đầu nói: “Chỉ là một phần thôi.”

Tô Bối: “…”

Không muốn, không muốn một chút nào hết! Hơn nữa cô cũng không hề muốn gọi là “mẹ”, cùng lắm thì cô sẽ chỉ gọi người đó là “dì” thôi.

Tô Bối nằm trên giường đột nhiên trở mình, bởi vì không muốn anh Tần nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mình lúc này, Tô Bối vùi đầu mình vào trong chăn.

Hành động đột ngột của Tô Bối khiến Tần Thiệu ngạc nhiên.

Lúc này, giọng nói nghẹn ngào của Tô Bối vang lên từ trong chăn: “Con cần suy nghĩ đã ạ.”



Chương kế tiếp