Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 67: Không có mẹ kế
Bởi vì cuộc thi cuối tuần, cộng thêm việc bại lộ thân phận, hôm thứ hai Tô Bối đến trường đã thành công thu hoạch được một đàn em, người này họ Tư, tên Dương Dương.

“Thần T, Thần T, cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Còn chưa bước chân vào tòa nhà dạy học, Từ Dương đã sán đến gần, đứng trước mặt Tô Bối với vẻ đầy phấn kích.

Tô Bối: “Cậu vẫn nên gọi tên tớ thôi.”

Nghe thấy vậy, Từ Dương Dương kiên quyết lắc đầu: “Không được, gọi tên nghe xa lạ quá, gọi Thần T nghe vẫn có vẻ thân thiện hơn.”

Trong giới Honker thì có quan hệ của Honker, giống như ông anh họ Từ dù biết tên thật của Tô Bối nhưng vẫn quen gọi cô là “bé cưng T”, Từ Dương Dương cũng vì thế mà muốn gọi Tô Bối là “Thần T”.

Tô Bối: Thế… à?

Tô Tiểu Bảo: Đồ bại não.

“Thần T, đây là quà mà tớ đặc biệt chuẩn bị cho cậu! Mấy thứ trước đây không tính, mấy thứ hôm nay mới tính là quà gặp mặt mà tớ chính thức bù cho cậu nhé.” Nói xong, Từ Dương Dương giơ đống đồ trong tay cậu ấy ra cho Tô Bối, lại là một túi to đùng chứa đầy đồ.

Không giống với lần trước Từ Dương Dương dùng ba lô màu đen với túi xách tay màu đen để đựng đồ, hôm nay là một vali màu hồng.

“Lần này cậu nhất định sẽ thích!” Từ Dương Dương nói chắc nịch.

Cứ nghĩ đến chuyện hôm trước mình không biết [T] là con gái nên đem tặng mấy món quà đó, Từ Dương Dương lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, đây quả thật là thất bại lớn nhất trong lịch sử xã giao của cậu ấy. Nhưng những món quà hôm nay đều do cậu ấy tìm hiểu trước rồi mới chuẩn bị, nhất định sẽ giúp cậu ấy ghi điểm, sẽ khiến Thần T quên đi chuyện đáng xấu hổ trước đó.

“Cậu nhìn cái bàn phím này đi, tớ đặc biệt tìm cao thủ đặt làm đấy, nhất định sẽ rất phù hợp để cậu dùng khi thi đấu.”

Từ Dương Dương lôi từ trong vali ra một bộ bàn phím chuyên nghiệp, bàn phím này không chỉ cực kỳ cao cấp mà còn có màu hồng thiếu nữ mà các cô gái thích nhất!

Tiếp đó, Tô Bối lại nhìn thấy Từ Dương Dương liên tục lôi những thứ khác từ trong vali ra như khoe báu vật vậy: một chiếc lót chuột màu hồng anh đào, phía trên còn có hình ảnh hoạt hình một cô gái rất dễ thương, một bộ tai nghe hình tai mèo màu hồng đáng yêu, rồi cả một đống dây buộc tóc với đủ loại hình màu hồng, một cặp sách có đôi cánh màu hồng, một hộp đựng bút được gắn đầy pha lê màu hồng, thậm chí còn có một bình giữ nhiệt màu hồng nữa.

Từ Dương Dương: “Thấy sao? Có phải đỉnh lắm không?”

Tô Bối: “…”

Hành vi fan cuồng của Từ Dương Dương thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.

“Đấy có phải là hoa khôi của trường mình không? Cậu bạn kia là ai thế?”

“Hình như cũng là học sinh của lớp 8-7, tên là Từ Dương Dương thì phải.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy bạn nam tặng đồ cho bạn nữ mà lại tặng cả một bao to như thế, nhưng mà cũng lãng mạn đấy.”



Mọi người không biết đầu đuôi mọi chuyện, thấy Từ Dương Dương tặng đồ cho Tô Bối như thế còn tưởng cậu ấy đang tỏ tình với nữ thần.

“Các cậu đoán xem Từ Dương Dương có tỏ tình thành công không? Tô Bối sẽ chấp nhận chứ?”

“Chắc là không đâu, Tô Bối là hoa khôi trường mình cơ mà, người bình thường sao mà theo đuổi được chứ.”

“Nói thì nói thế, nhưng cậu Từ Dương Dương này trông cũng đẹp trai mà.”

“Ha ha, so với chuyện này thì tớ càng tò mò cậu bạn này có bị cậu Tô đánh cho nhừ tử không cơ.”

“Có lý đấy!”

Cậu Tô là người cưng chiều em gái nổi tiếng khắp trường, trước đây cũng có mấy cậu bạn tỏ tình với Tô Bối, kết quả đều bị cậu Tô lạnh lùng đuổi đi thẳng cổ ngay trước mặt mọi người, hoặc là bị cậu gọi đi đánh bóng rổ rồi ghi điểm đến mức đối phương phải nghi ngờ cuộc đời luôn.

“Từ Dương Dương này lại dám tặng quà cho Tô Bối ngay trước mặt cậu Tô thế kia, đúng là điếc không sợ súng mà, ha ha.”



Nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người đều không thể ngờ tới: Tô Tiểu Bảo không hề tống cổ Từ Dương Dương đi, ngược lại còn chủ động cầm lấy cái vali mà Từ Dương Dương đã tặng cho Tô Bối nữa. Sau đó ba người bọn họ cùng đi đến lớp học.

Những người đi qua dừng lại hớt chuyện đều kinh hãi ra mặt.

“Vãi chưởng, chuyện gì thế? Kết quả này ảo vậy?”

“Không phải chứ, cậu Tô lại chấp nhận cái cậu Từ Dương Dương này là em rể á?”



Trong lớp học, chuyện Từ Dương Dương tặng cho Tô Bối một núi quà tặng bị bạn học Đổng Văn Kỳ cười nhạo điên cuồng.

“Ha ha ha, cười chết tớ mất thôi, cậu mà không nói đấy là quà tặng thì tớ còn tưởng cậu ấy định bỏ nhà ra đi nên chuẩn bị sẵn đồ và lương thực đấy. Có ai đi tặng đồ người ta mà vác cả cái vali to sụ thế không.”

“Còn nữa nhá Từ Dương Dương, gu thẩm mỹ của cậu kiểu gì thế? Cả một nùi màu hồng, cho dù có là một người thích màu hồng như tớ cũng nhìn mà nhức con mắt.”

“Hài nhất là cái bình giữ nhiệt này, lại còn là hường phấn baby mới chịu!”

Từ Dương Dương mướt mồ hôi hột: “Có gì không đúng à? Tớ đã lên mạng hỏi rồi, bạn trên mạng nói đây là màu mà con gái thích nhất mà.”

Đổng Văn Kỳ: “Ha ha, hoặc là cậu bị lừa rồi, hoặc là người anh em nói với cậu như thế là một thằng cha thẳng nam giai đoạn cuối.”

“Ôi vãi, không được rồi, cầm ra xa chút đi, cái đống này làm tớ nhức mắt quá.”

“Thật… thật thế à?” Từ Dương Dương ngượng nghịu nhìn Tô Bối, lẽ nào cái kiếp đi tặng quà của cậu ấy lại một lần nữa thất bại thảm hại sao?

Tô Bối chỉ khẽ gật đầu, tính ra những món quà này cũng khá tốt, chỉ là đặt chung với nhau thì trông hơi “kích thích” thôi.

Từ Dương Dương: “Nếu vậy thì, T, Tô Bối, lần này cũng bỏ qua đi, thế này nhé, để bù món quà gặp mặt của cậu, lần này chúng ta đi núi Hồng Phong, tớ sẽ làm đàn em của cậu toàn lịch trình, cứ như vậy đi nhé!”

Sau khi Từ Dương Dương chạy về chỗ ngồi của mình, Tô Bối mới quay ra nhìn Đổng Văn Kỳ, tò mò hỏi: “Từ Dương Dương nói thế là có ý gì vậy?”

Đổng Văn Kỳ cười khúc khích rồi giải thích: “Cậu ấy muốn làm khuân vác cho cậu đấy mà! Có một công nhân khuân vác miễn phí như thế, vụ này không thiệt thòi đâu.”

“Hả?”

“À đúng rồi, cậu vẫn chưa biết đúng không?” Sau khi sực nhận ra, Đổng Văn Kỳ giải thích cho Tô Bối: “Nếu như không có gì thay đổi thì tuần sau hoặc là tuần sau nữa, trường chúng ta sẽ tổ chức hoạt động ngoại khóa…”

Mỗi năm tổ chức một lần hoạt động ngoại khóa cũng là một đặc sắc ở trường phổ thông Duy Minh này. Hoạt động này thường là ba ngày, nội dung là mời các phụ huynh học sinh cùng tham gia đi leo núi, cắm trại dã ngoại ở khu thắng cảnh núi Hồng Phong.

Bình thường học sinh đều học cả ngày, các bậc phụ huynh cũng đều bận, khó mà có cơ hội cùng đi chơi một lần, cho nên mọi người đều rất kỳ vọng vào dịp hoạt động ngoại khóa này.

Nghe Đổng Văn Kỳ giải thích vậy, Tô Bối gật gù: “Thế thì là cả trường cùng đi à?”

Đổng Văn Kỳ: “Cũng chưa chắc, có một số người không thích hoạt động tập thể như thế này thì sẽ xin không tham gia, ngoài ra khối lớp 9 phải tham gia học bổ túc công khai nên không đi được, chỉ có khối lớp 7 và lớp 8 thôi.”

Nói xong, Đổng Văn Kỳ cũng vỗ vào vai Tô Bối: “Hiếm có cơ hội đi chơi thế này lắm, cậu phải biết trân trọng!”

Đổng Văn Kỳ lại kể cho Tô Bối nghe không ít chuyện thú vị khi bọn họ đi tham dự hoạt động ngoại khóa ở núi Hồng Phong năm lớp 7, khiến Tô Bối cũng cảm thấy hứng thú, loáng thoáng mong chờ lần hoạt động ngoại khóa này.

“Tô Bối, lần này chú Tần có tham dự không?”

“Cũng không biết nữa…” Anh Tần bận lắm.



Buổi tối, anh Tần gọi hai chị em Tô Bối đến phòng làm việc của mình.

Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau.

Tô Bối ngầm đoán lý do mà anh Tần gọi bọn họ đến đây, đầu ngón tay lại vô thức đưa lên cậy vết thương ở góc mắt.

Lúc này, vết thương trên mặt Tô Bối bị trầy xước chảy máu trước đó đã đóng vảy, mảnh vảy cứng lại, thỉnh thoảng còn có cảm giác ngứa ngáy.

Thỉnh thoảng Tô Bối sẽ không để ý mà bất giác đưa tay lên gãi, đôi khi lúc soi gương Tô Bối cũng sẽ thử đưa tay lên tìm cách cạy vảy ra.

Đúng lúc này, một đôi bàn tay to lớn giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Bối.

Tần Thiệu: “Không được cạy.”

“Dạ.” Tô Bối ngượng ngập đáp lại, ngoan ngoãn rụt tay về.

Ánh mắt dừng lại ở vết sẹo trên gò má của con gái một lúc, sau đó anh Tần mới lên tiếng nói chuyện với hai người họ: “Có một chuyện mà ba muốn nói với các con.”

“Chuyện gì vậy?” Tô Tiểu Bảo cướp lời của anh Tần, lạnh lùng nhìn anh rồi hỏi tiếp: “Chuyện ông muốn tìm mẹ kế cho bọn tôi đúng không?”

Nghe thấy vậy, Tần Thiệu sửng sốt.

Tần Thiệu: Mẹ kế gì cơ?

Thấy ánh mắt của anh Tần nhìn về phía mình, Tô Bối liền cúi gằm mặt xuống.

Chuyện này đúng là do cô nói cho Tô Tiểu Bảo biết.

Cô chỉ nói khéo với Tô Tiểu Bảo một câu: “Anh Tần cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc riêng, có thể cũng sẽ có nhu cầu về hôn nhân.” Cô không ngờ Tô Tiểu Bảo lại có thể dựa vào hai câu nói đó mà đoán chuẩn xác được ý của cô.

Anh Tần nhìn Tô Bối đang cúi gằm mặt xuống. Dù trên mặt đã cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng vẫn không giấu nổi sự buồn rầu. Ngay sau đó, anh lập tức đoán ra, chắc là Tô Bối đã hiểu lầm gì rồi.

Anh Tần không biết phải làm sao, cũng cảm thấy hơi buồn cười.

“Các con tưởng là ba muốn tìm một người phụ nữ về làm mẹ kế các con à?” Anh Tần hỏi ngược lại.

Tô Bối gật đầu.

Tô Tiểu Bảo thì trừng mắt nhìn Tần Thiệu với dáng vẻ “Ông mà dám bảo đúng thế thì tôi lập tức đoạn tuyệt quan hệ với ông rồi đưa Tô Bối bỏ nhà đi luôn”.

Tô Bối: “Lẽ nào không phải sao ạ?”

“Không phải.” Anh Tần trả lời rồi nói tiếp: “Không phải là mẹ kế, cũng không có mẹ kế nào cả.”

Ngừng lại một lát, Tần Thiệu lại nhìn hai đứa trẻ rồi nói: “Ba muốn nói với các con về chuyện mẹ đẻ của các con.”

Cả Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đều sửng sốt.

Tô Tiểu Bảo: “Cái gì cơ?”

Tô Bối: “!”

Hiểu nhầm to rồi, hơn nữa anh Tần nói “mẹ đẻ” là chỉ Tô Mai sao? Trong tiểu thuyết nói nữ phụ này đã chết rồi cơ mà?

Tô Bối: “Bà ta chưa chết sao?”

Cũng không trách Tô Bối lại phản ứng mạnh như vậy.

Trong tiểu thuyết, sau đoạn đám cưới của nam nữ chính thì đã hoàn toàn hết phân cảnh của Tô Mai, từ đó không còn một chữ nào đề cập đến “Tô Mai” nữa, đương nhiên người đọc đều sẽ cho rằng Tô Mai đã đi “nhận cơm hộp” rồi.

Tô Bối cũng cho là như thế: Có lẽ mẹ đẻ của cô và Tô Tiểu Bảo đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoặc là bị đôi nam nữ chính báo thù mà gặp phải điều gì đó không hay.

Tô Bối không ngờ trong thời gian cô còn sống, cô vẫn còn được nghe đến hai chữ “mẹ đẻ” này, hơn nữa lại còn là từ miệng người cha đẻ của mình nói ra nữa.

Đối với anh Tần thì phản ứng này của hai đứa trẻ là điều có thể đoán trước được.

Nhưng thấy thái độ như vậy của Tô Bối với Tô Tiểu Bảo với người “mẹ đẻ” này, anh Tần lại cảm thấy phù hợp.

“Chưa chết, cô ta quay lại rồi.” Anh Tần nói ra sự thật.

“Tống Ngạn Thành các con từng gặp rồi, mười mấy năm trước, vì cậu ta giăng bẫy nên ba và mẹ của các con đã có quan hệ với nhau rồi mới có các con.”

Tần Thiệu không hề vì thể diện hay là vì lý do khác mà che giấu chuyện xảy ra lúc đó.

Sự ra đời của Tiểu Bối và Tiểu Bảo tuy hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc bọn họ là báu vật của anh.

Tần Thiệu kể sơ lược lại về những gì anh đã điều tra được về Tô Mai cho hai chị em Tô Bối biết, bao gồm cả những việt mà Tô Mai đã làm sau khi sinh bọn họ ra, thậm chí cả việc sau đó đã kết hôn xây dựng gia đình mới…

Chỉ trừ những việc không đẹp đẽ gì mà Tô Mai đã làm khi tranh giành tài nguyên với Lâm Du, thậm chí cả việc mang thai bọn họ cũng là vì cô ta muốn ép Tống Ngạn Thành cưới mình nữa. Hai chuyện này anh Tần đều có phần che đậy, anh không muốn con mình có những nhận thức không tốt về sự ra đời của bọn họ.

“Thế nên, tối hôm đó ba hỏi con là có muốn có mẹ không, thật ra là nói về Tô… về mẹ đẻ của con và Tô Tiểu Bảo ạ?”

“Đúng thế, các con cũng đã lớn rồi, đã có nhận thức và năng lực phán đoán cơ bản về mọi chuyện, ba nói cho các con chuyện này là vì các con có quyền được biết những chuyện này. Kể cả việc xử lý chuyện này như thế nào, các con cũng có quyền đưa ra lựa chọn và quyết định.”



Chương kế tiếp