Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 68: Tin đồn
Thật ra trao toàn quyền quyết định cho Tô Bối với Tô Tiểu Bảo như vậy, trong lòng anh Tần vẫn có chút hồi hộp, nhưng anh lựa chọn tôn trọng hai con.

Thấy từ nãy tới giờ Tô Bối vẫn cứ vừa cúi gằm mặt vừa cắn môi dưới không nói câu nào nữa, anh Tần chợt cau mày. Anh đọc không ít tài liệu trên mạng, đều nói rằng trẻ con luôn có bản năng muốn được gần gũi với mẹ ruột của mình, lẽ nào đây là sự thật?

Anh Tần đưa ra quyết định cho một dự án cả mấy tỷ tệ cũng chẳng thấy anh chớp mắt được mấy cái, nhưng giờ khi phải đối mắt với sự lựa chọn của các con mình, anh lại lần đầu tiên cảm thấy hoang mang.

Cuối cùng, anh Tần lên tiếng hỏi: “Khó quyết định lắm à?”

“Không phải ạ.” Tô Bối quả quyết lắc đầu.

Vừa rồi cô chỉ đang ngạc nhiên vì Tần Thiệu nói cho họ biết tin Tô Mãi vẫn còn sống, làm cô nhớ lại những tình tiết trong cuốn tiểu thuyết thôi.

Còn về việc đưa ra lựa chọn thế nào thì theo Tô Bối thấy, hoàn toàn không cần phải lựa chọn.

Tô Bối ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiệu, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Ba cũng đã nói rồi đấy, bà Tô đã có gia đình riêng của mình rồi, chúng ta cũng có gia đình riêng của chúng ta, vậy thì con với Tô Tiểu Bảo cũng không cần phải tới quấy rầy cuộc sống của bà ấy nữa.”

Dù là trong tiểu thuyết hay trong giấc mơ ấy, bọn họ và Tô Mai đều không hề có sự giao thoa nào với nhau. Nếu đã vậy thì trong cuộc sống hiện thực, họ cũng không cần phải gặp mặt nhau làm gì.

“Bọn con có ba là đủ rồi.” Tô Bối nở một nụ cười tươi rói nhìn Tần Thiệu.

Nghe thấy vậy, anh Tần cũng mỉm cười.

“Muốn gặp mặt không?” Anh Tần hỏi.

Tô Bối lắc đầu: “Thôi ạ, chắc là bà Tô cũng không hy vọng nhìn thấy bọn con đâu.”

Đối phương chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của họ suốt mười mấy năm qua, dù bây giờ có gặp mặt thì cũng chỉ là người xa lạ, vậy thì thà không gặp, đỡ phải ngại ngùng lúng túng.

“Con thì sao?” Anh Tần quay sang nhìn Tô Tiểu Bảo.

“Không muốn.” Tô Tiểu Bảo trả lời ngắn gọn và thẳng thắn, còn mang chút dáng vẻ kiêu ngạo đặc trưng của tuổi thiếu niên.

Người phụ nữ tên Tô Mai kia rõ ràng không muốn cậu và Tiểu Bối rồi, tại sao cậu còn phải xuất hiện trước mặt đối phương rồi tự chuốc khó chịu vào người làm gì?

Hơn nữa, thích ứng với một ông ba đã đủ khiến Tô Tiểu Bảo mệt tâm lắm rồi, cậu cũng chẳng rảnh hơi đâu mà đi thích ứng với một người khác nữa.

“Nhưng mà…” Tô Tiểu Bảo lại quay ra nhìn anh Tần, trong mắt đầy sự nghi hoặc.

“Rốt cuộc ông có được không vậy? Sao lại bị cái tay Tống Ngạn Thành đó giăng bẫy chứ. Có phải còn có chuyện gì đó ngoài ý muốn mà ông cũng không rõ nữa không?” Tô Tiểu Bảo hỏi thẳng điều ngờ vực của mình ra với anh Tần, khựng lại một thoáng rồi lại làu bàu tiếp một câu: “Đừng để đến lúc đó lại tòi ra thêm cho bọn tôi mấy người anh chị em…”

Tần Thiệu: “…”

Rồi cũng sẽ có một ngày anh bị thằng ranh con này chọc cho tức chết cho mà xem.

Cái cụm từ “giữ thân trong sạch” này vốn dĩ không phù hợp với anh Tần. Mà dù có phù hợp thì anh Tần bận trăm công nghìn việc hoàn toàn không còn thời gian đâu mà suy nghĩ đến những vấn đề đó. Có mỗi một lần “trượt chân” duy nhất thì chính là hai đứa trước mặt đây.



Sau khi quay về phòng của mình, Tô Bối đăng nhập vào trang web chính thức của “Giải thi đấu Honker”.

Trận đầu tiên của vòng loại 16 đội được tổ chức vào hai ngày cuối tuần, có tổng cộng bốn ca thi đấu, được chia ra các buổi sáng và chiều tại bốn hội trường.

Tới chiều, trên trang web chính thức của giải thi đấu sẽ thống kê ra kết quả thi đấu của trận đầu tiên, 32 đội ngũ với 16 đội chiến thắng.

Lúc này trên diễn đàn đang tiến hành thảo luận sôi nổi về kết quả thi đấu.

Và dĩ nhiên, không nghi ngờ gì cả, thảo luận sôi nổi nhất là về thành tích thi đấu của đội 3 người: [T], [vvvv] và tuyển thủ nào đó với tư cách là đồ treo chân trang trí.

[Tôi nhìn ghi ghép phần thi đấu của đội [Bùn Đen] rồi, không ngờ chưa đến 15 phút đã bị đối phương knock out.]

[Thực lực của đội [Bùn Đen] không hề yếu, xem phân tích trước khi thi đấu tôi còn tưởng bọn họ có thể đánh vào vòng loại ¼ hoặc là cao hơn nữa cơ.]

[Đội của [Bùn Đen] về thực lực tổng hợp thì rất ổn, nhưng đen cái là ngay trận đầu tiên đã đụng độ với Thần T và Thần v.]

Trong giới thi đấu có đặt cho [T] và [vvvv] một biệt hiệu: Cỗ máy phá thành không cảm xúc.

Năng lực chiến đấu của hai người bọn họ cộng lại có thể thấy là khủng bố đến mức nào.

[Công nhận đen thật, kiểu đội xếp ở tầm trung trở xuống như chúng ta, nếu may mắn không gặp phải bô lão, phát huy ổn định thì còn có thể sống được vài trận, chứ nếu gặp phải thì đúng là chỉ có nước về nhà thôi.]

[Đội [Bùn Đen] còn chuẩn bị chiến lược mấy trận liền, giờ thì không cần dùng đến rồi.]

[Hình như [Bùn Đen] còn vì chuyện gì đó mà trở mặt với đội của mình nữa đấy.]



Sau khi buôn chuyện đến tin vỉa hè, đề tài của mọi người dần dần lệch hướng.

[Không phải vì chuyện bị thua trong trận đấu đâu, mà là hình như [pa Khoai] trong đội của họ sau khi thi đấu xong đã bóc phốt Thần T với thần V trên trang cá nhân hay sao ấy, [Bùn Đen] thấy không vừa mắt nên mới trở mặt.]

[Vãi chưởng, đại thần mà nó cũng dám bóc phốt, chuyện gì vậy?]

[Lẽ nào vẫn có người không biết à!]

[Hở chuyện gì?]

[Nội dung thì thôi không bàn nhé, nhưng nghe nói Thần T là một em gái đấy.]

[Cái đù!! Thật hay giả vậy?]

[T hung tàn như vậy mà lại là một em gái á?!]

[Có khả năng lắm, chẳng phải [pa Khoai] cũng là con gái đấy thôi.]

[Ôi con gái.]

[Còn có một tin đồn khác, tin vỉa hè thôi nhé, mọi người có muốn biết không.]

[Nói mau!]

Không phải là đàn ông không thích buôn dưa, chỉ là chưa gặp phải chuyện mà bọn họ thấy hứng thú thôi.

[Nghe nói quy định của lần thi đấu vòng loại này cũng thay đổi vì T đấy, chẳng phải trước đây toàn bộ vòng loại đều thi đấu công khai sao? Chính là bởi vì T nên giờ mới thay đổi thành bán công khai.]

[Hóa ra là như vậy à, tôi đã bảo mà, thi đấu công khai là cơ hội kiếm lời mà tại sao lại thay đổi thành bán công khai chứ… Nhưng mà tại sao?]

[Lẽ nào vì thân phận của T đặc biệt quá nên không tiện để lộ mặt?]

[To gan đoán một câu, có khi nào tại T xấu quá nên không muốn lộ mặt không?]

[Ha ha, sao tôi có cảm giác càng là lý do tưởng chừng như không thể thì lại càng đến gần với sự thật thế nhỉ.]

[Đồng ý! Nếu mà là em gái xinh xắn, kỹ năng lại lợi hại như thế thì đã truyền hình trực tiếp công khai từ lâu rồi. Làm gì có chuyện tới bây giờ vẫn chưa lộ diện chứ.]

Chủ yếu là vì mọi người không tin rằng một cô gái xinh xắn lại có thể có kỹ năng khủng đến thế.

[Này người anh em lầu trên, tự tin lên chút, bỏ mấy chữ “có khi nào” kia đi.]

[Không sai, trước khi bài đăng trên trang của [pa Khoai] bị xóa thì tôi có lướt qua được, hình như trong đó có nhắc tới hai chữ “xấu xí” thật đấy.]



[Có thể khiến quy định của giải đấu thay đổi như vậy, xem ra chống lưng của T cũng không nhỏ đâu.]

[Chuyện này vô lý, T mà xấu thì làm sau câu được daddy.]

[Đần thế hả? Thực lực của Thần T tới cỡ đó rồi thì còn cần vẻ ngoài nữa chắc? Trong lúc thi đấu, thư mời ngỏ ý hợp tác mà các công ty gửi đến chắc phải chất đầy hòm thư của cô ấy luôn, trong đó chắc chắn có không ít công ty có thực lực mạnh.]

[Dù thế nào thì tôi cũng không muốn đụng độ phải Thần T, không cần biết nguyên nhân là do sức chiến đấu hay là vì lo cho đôi mắt của mình, ha ha.]

[Tôi thì lại rất tò mò, rốt cuộc Thần T có xấu băm xấu bổ thật không?]



Lúc Tô Bối đang lướt diễn đàn thì Từ Thế Duy cũng đã nhìn thấy mọi lời bàn tán kia.

Sau đó lập tức nhắn tin cho Tô Bối.

[vvvv]: Vl, cái bọn ngu dốt đấy lại dám nói bé T em rất xấu xí! Mù hết rồi chắc?

[T]: Bọn họ cũng chưa nhìn thấy em mà.

[vvvv]: Thế thì là bọn bại não.

[vvvv]: Bé cưng, em quăng một cái ảnh đẹp qua đây, anh giúp em đi vả vào mặt tụi nó.

[T]: Thôi khỏi.

Tô Bối vẫn không muốn bại lộ thân phận nhanh như thế, đặc biệt là bên phía anh sếp Lận Thiếu Trì.

[T]: Dẫu sao thì đến lúc thi đấu trận chung kết cũng sẽ nhìn thấy thôi.

[vvvv]: Hê hê, thế cũng được.

Vài giây sau, Từ Thế Duy lại nhắn một tin nhắn đến: Còn chuyện của [pa Khoai] em đừng có để tâm, anh đoán cô ta chỉ đang ganh tỵ với em thôi.

[pa Khoai] là một trong số ít phái nữ ở trong giới này, hơn nữa trình độ còn rất giỏi, có thể nói là trong nhiều phương diện đều rất được ưa thích. Lúc này bỗng xuất hiện một cô gái còn lợi hại hơn cả cô ta, trong lòng cô ta tất nhiên sẽ thấy e ngại, lại thêm chuyện bên bọn họ còn bị thua nữa, trước khi thua còn bị Tô Bối hành hạ cho một trận tơi bời.

Sau khi bài viết mang tính dìm T rõ rệt của [pa Khoai] được đăng lên, Từ Thế Duy vốn định liên kết với người trong giới để tiến hành phong sát cảnh cáo cô ta.

Nhưng còn chưa kịp đợi Từ Thế Duy ra tay thì [pa Khoai] đã xóa đi dòng trạng thái kia, hơn nữa còn đăng lên một bức thư xin lỗi.

Ngoài ra, theo những thông tin mà hiện giờ anh ấy nhận được thì thành tích lần tham gia thi đấu này của [pa Khoai] rất có khả năng sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa một số công ty đã từng tiếp cận với cô ta cũng đã từ bỏ ý định mời cô ta về làm việc.

Từ Thế Duy thầm đoán, chắc chuyện này là do ba của bé T, anh Tần đã ra tay.

[vvvv]: Muốn mau chóng đến trận chung kết ghê, phải vả bôm bốp vào mặt cái lũ ngu si đó.

Lại dám nói bé T của anh ấy là đồ xấu xí!

Tô Bối: Thôi mà.

Vết thương trên gương mặt cô vẫn chưa khỏi hẳn, Tô Bối thật sự cảm thấy mình của lúc này có hơi xấu xí.

Tô Bối lại bất giác đưa tay lên chọc chọc vào miếng vảy cứng ở gần khóe mắt mình.

Nhưng đúng lúc này, mảnh vảy cứng đã làm bạn với Tô Bối bấy lâu nay bỗng dưng lại bong ra.

Tô Bối “ý” lên một tiếng: cô thề là cô tuyệt đối không hề cạy nó ra, là miếng vảy nó tự bong ra thôi.

Tô Bối hưng phấn chạy đến trước gương để nhìn: Quả nhiên, miếng vảy xấu xí trên mặt lúc này đã hoàn toàn bong ra, chỉ còn lại một vảy máu khô nhỏ xíu gần như không nhìn rõ ở trên mặt. Nhưng như thế này là đã không còn ảnh hưởng đến dung mạo của cô nữa rồi.



Anh Tần đang nói chuyện điện thoại ở dưới tầng, vừa chuẩn bị đi lên thì nhìn thấy Tô Bối đang xỏ dép lê chạy “bành bạch” về phía mình.

“Chậm thôi.” Anh Tần nhắc nhở.

Chưa kịp nói xong thì Tô Bối đã chạy đến trước mặt anh Tần, vẻ mặt vô cùng hớn hở.

“Ba, ba xem này.” Tô Bối kích động chỉ vào chỗ vết thương trước đây ở khóe mắt mình.

Anh Tần nhướng mày, ngay sau đó lại hơi cau mày lại: “Con cạy ra đấy à?”

Tô Bối: “Không phải, nó tự bong ra, thật đấy ạ.”

Anh Tần nhìn kỹ lại chỗ gần khóe mắt của Tô Bối.

Lúc này chỗ vết thương đóng vảy của Tô Bối đã bong hết vảy rồi, hơn nữa lớp da non bên dưới xem ra cũng đã mọc lên hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy một lớp da mới hơi hồng mà thôi.

Anh Tần đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ da hồng trên gò má của Tô Bối.

“Có thấy đau không?”

“Không ạ.” Tô Bối lắc đầu, sau đấy lại nói: “Hơi ngứa thôi.”

Tần Thiệu: “Không được dùng tay gãi, còn nữa, con phải nhớ tiếp tục bôi thuốc đấy.”

“Dạ.” Bản thân Tô Bối cũng sợ sẽ để lại sẹo, thế nên từ trước đến giờ, chuyện bôi thuốc Tô Bối không hề cẩu thả.

“Ba ơi…” Tô Bối nhìn Tần Thiệu, đột nhiên lộ vẻ ngập ngừng.

“Con muốn nói gì?” Tần Thiệu đã nhìn thấu dáng vẻ ngập ngừng muốn nói của con gái.

Tô Bối: “Thì là, mấy lời trước đây đó ạ, thật ra con vẫn chưa nói hết.”

Tần Thiệu: “Giờ nói đi.”

Tô Bối do dự vài giây, cuối cùng cũng mở miệng: “Con không muốn có mẹ.”

Người ngoài có thể không biết những chuyện đã xảy ra, nhưng Tô Bối đã đọc tiểu thuyết, biết được vì lý do gì mà Tô Mai mới sinh bọn họ ra, cũng biết tại sao Tô Mai lại vứt bỏ bọn họ.

Tô Bối biết cô nói như vậy là không đúng nhưng đối với một người mẹ đẻ như thế, quả thật cô khó lòng mà chấp nhận được.

Không cần biết là đúng hay sai, nhưng có một điều chắc chắn, đó là câu nói này của Tô Bối lọt vào tai của anh Tần làm anh cực vui.

Anh Tần giấu đi nét cười trong ánh mắt, sau đó đáp lại với vẻ rất nghiêm túc: “Được, không muốn thì không muốn thôi.”

Càng tốt.

“Còn một chuyện nữa…”

“Hửm.”

“Cũng không muốn có mẹ kế ạ.” Nói đến mấy từ cuối, giọng của Tô Bối đã nhỏ xuống chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve.

Nhưng anh Tần đã nghe thấy.

Nhìn cô bé cúi gằm mặt trước mắt mình, mấy ngón tay vặn vẹo đan vào nhau, dáng vẻ rất khó xử, anh Tần khẽ thở dài một tiếng.

Sở dĩ Tô Bối có suy nghĩ như vậy cũng không hẳn là làm người ai cũng có lòng ích kỷ, nói đúng hơn là cô đang thiếu cảm giác an toàn.

Tần Thiệu giang tay kéo Tô Bối, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại trên đầu cô gái rồi nói: “Được.”

Một lúc sau, Tô Bối mới dụi gương mặt mình vào áo của Tần Thiệu, rầu rĩ nói: “Con xin lỗi.”

“Không cần phải nói xin lỗi, suy nghĩ của con cũng là suy nghĩ của ba.”

Vốn dĩ trước khi hai đứa trẻ này xuất hiện, anh Tần đã chẳng có tâm tư đâu mà suy tính đến mấy chuyện yêu đương hôn nhân rồi. Chứ nói gì đến chuyện bây giờ đã có con nhỏ, vì Tiểu Bối và Tiểu Bảo, anh cũng sẽ tạm thời gác bỏ những chuyện này sang một bên.

“Có phải con vẫn còn có chuyện gì chưa nói cho ba biết không?” Đợi đến khi tâm trạng của Tô Bối đã bình tĩnh lại, anh Tần lại tiếp tục nói.

Vừa rồi lúc ở dưới tầng, anh đã nhận được thông báo của giáo viên chủ nhiệm trong group chat của các phụ huynh: Tuần sau nhà trường sẽ tổ chức hoạt động ngoại khóa đi núi Hồng Phong.

Tô Bối: “Còn chuyện bọn con có một hoạt động ngoại khóa, cần có phụ huynh cùng tham gia, tuần sau ba có thời gian không?”

Tần Thiệu: “Có.”

Trông anh Tần như thể đã biết chuyện này từ trước rồi vậy. Lúc này Tô Bối mới sực nhận ra, chắc anh Tần đã nhận được thông báo từ phía nhà trường rồi.

Đột nhiên Tô Bối lại cau mày lại nhìn anh Tần.

“Ba, con vẫn chưa add WeChat của ba nữa luôn.”

“Con có thể add mà, số WeChat của ba chính là số điện thoại làm việc, chắc là con có rồi.” Nói xong, anh Tần nhìn Tô Bối với ánh mắt đầy hàm ý.

Tô Bối: “…”

Đúng là có thật, lần trước anh Tần muốn tìm [T] để bàn công việc nên đã gọi điện thoại tới.

“Vậy lát nữa con add ba, ba nhớ phải chấp nhận đấy.” Nói xong, Tô Bối cứ như sợ anh Tần sẽ tính sổ chuyện trước đây với cô vậy, lập tức chạy bổ về phòng mình.

Chương kế tiếp