Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 69: Sự thật năm đó
Tô Bối vừa về phòng là lập tức tìm số điện thoại công việc của anh Tần trước, sau đó add WeChat của anh.

Nhìn thấy anh Tần gần như đồng ý lời mời kết bạn của mình ngay lập tức, Tô Bối nhoẻn miệng cười.

Việc đầu tiên sau khi kết bạn là phải nhìn vòng bạn bè của đối phương trước đã, đây là thói quen trước giờ của Tô Bối.

Thôi được rồi, thật ra cô rất tò mò, không biết một nhân vật được thiết lập là tổng giám đốc bá đạo như anh Tần thì vòng bạn bè sẽ như nào.

Nhấp vào vòng bạn bè của anh Tần, Tô Bối rất bất ngờ.

Trạng thái trong vòng bạn bè của anh Tần ít cực kỳ ít, Tô Bối kéo vu vơ xuống dưới thôi mà đã có thể kéo đến bốn năm trước.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, số lần đăng bài của anh tăng lên rất nhiều. Gần như mười mấy bài đều liên quan đến cô và Tô Tiểu Bảo: Có mấy bài là cô tham gia biểu diễn mở màn trong ngày kỷ niệm thành lập trường, có bài là kết quả kỳ thi tháng của cô và Tô Tiểu Bảo, có bài về Tô Tiểu Bảo chơi bóng rổ, hoặc là cô tham gia đại hội thể dục thể thao của trường…

Nhìn những thứ này, không hiểu sao Tô Bối lại thấy hơi xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng có chút vui mừng.

Tô Bối không dám bấm thích, cô chỉ lén chụp màn hình những bức ảnh anh Tần đăng rồi lưu vào trong điện thoại của mình, sau đó rời đi, giả vờ như mình chưa từng tới đây.

Cùng lúc đó, ở bên kia biệt thự, anh Tần cũng tiện tay kéo xem vòng bạn bè của Tô Bối.

Bài đăng mới nhất là hai bức ảnh chụp trong ‘Giải đấu Honker’, bức đầu tiên là Tô Bối và Tô Tiểu Bảo chụp chung. Phía sau hai người, Tô Bối còn rất ‘tâm cơ’ đưa anh Tần vào khung ảnh.

Bức thứ hai là ảnh chụp chung của Tô Bối, ông anh họ Từ và Từ Dương Dương, ba người đứng trên sân khấu thi đấu. Trong ảnh, Tô Bối đứng giữa hai người kia, ba người đứng thành một cụm làm tư thế chiến thắng, vết sẹo ở khóe mắt được Tô Bối photoshop thành một hình trái tim nhỏ.

Bức ảnh này vốn chẳng có gì, nhưng nhìn thấy hai tên nhóc nhà họ Từ đứng gần con gái mình như vậy, anh Tần đột nhiên cảm thấy vô cùng chướng mắt. Nhất là Từ Thế Duy, lại còn đặt tay lên đầu Tô Bối nữa chứ!



Ở bên kia, Tô Bối vốn chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại nhìn thấy chỗ ‘khám phá’ hiện thêm một nhắc nhở ‘1’, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế buộc Tô Bối lại mở vòng bạn bè ra.

Bình luận mới nhất: [Ba]: Nhớ giữ khoảng cách khi ở cùng người khác giới.

Khóe miệng Tô Bối run rẩy: “…”



Cuối cùng anh Tần cũng đồng ý gặp Tô Mai một lần.

Lúc Tô Mai nghe chồng thuật lại, cô ta hơi bất ngờ, đồng thời lại vô cùng thấp thỏm.

Giờ phút này, Tô Mai đang ngồi trong phòng tiếp khách của Tần Thị, cô ta gượng gạo cúi thấp đầu đối mặt với anh Tần, sắc mặt cứng đờ.

Từ chỗ người chồng Lý Hồng Hạo, cô ta đã biết thân phận của anh Tần trước mặt. Nhưng không ngờ trời xui đất khiến, cha ruột của hai đứa bé lại là một nhân vật lớn như vậy.

Anh Tần cũng nhìn Tô Mai.

Tô Mai ăn mặc kiểu phụ nữ có chồng, nhưng trông cô ta lại trẻ hơn nhiều so với Lâm Du cùng tuổi mình. Rõ ràng là sau khi Tô Mai vứt bỏ hai đứa con, những năm qua cô ta sống rất tốt.

Ngũ quan của Tiểu Bối giống người phụ nữ trước mặt đến sáu bảy phần, nhưng tính cách và cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Anh Tần cảm thấy tính cách của Tiểu Bối giống mình hơn một chút.

Nhận thức này khiến trong lòng Tần Thiệu thoải mái hơn không ít.

“Cô Tô tìm tôi muốn nói gì?” Anh Tần thản nhiên hỏi.

Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của anh Tần, Tô Mai cảm thấy rất áp lực.

Cô ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi là mẹ của hai đứa nhỏ kia.”

Câu nói này của Tô Mai khiến anh Tần không vui.

“Sửa lại chút đi, cô chỉ là người sinh ra Tiểu Bối và Tiểu Bảo, chứ không phải mẹ của chúng.”

Những lời của anh Tần khiến Tô Mai lộ vẻ xấu hổ, nhưng những gì anh nói là sự thật: Cô ta quả thật không thể coi là mẹ của hai đứa nhỏ đó.

Cô ta thật sự từng thích Tống Ngạn Thành, thậm chí thời gian cô ta thích Tống Ngạn Thành còn sớm hơn cả Lâm Du.

Đáng tiếc là Tống Ngạn Thành lại không thích cô ta, thậm chí còn bởi vì mối quan hệ với Lâm Du mà vô cùng chán ghét cô ta.

Thời điểm đó Tô Mai còn quá trẻ, lại bị chịu ảnh hưởng bởi tính hiếu thắng, hơn nữa cô ta và Lâm Du càng bất hòa thì lại càng muốn cướp lấy Tống Ngạn Thành khỏi tay đối phương.

Thấy sự nghiệp của Lâm Du cách mình một khoảng lớn, Tống Ngạn Thành cũng càng ngày càng si mê Lâm Du, sự không cam lòng của Tô Mai ngày càng mạnh mẽ. Cuối cùng, cô ta đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời mình.

… Ngày hôm đó, Tô Mai lấy lý do “nói chuyện về mâu thuẫn giữa mình và Lâm Du” để hẹn Tống Ngạn Thành ra. Tô Mai không hề nghĩ tới việc tại sao mình lại có thể dễ dàng hẹn Tống Ngạn Thành ra ngoài như vậy. Vừa thấy Tống Ngạn Thành đến cuộc hẹn, Tô Mai lập tức vô cùng vui vẻ, tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công một nửa rồi.

Sau đó, Tô Mai đã bỏ thêm vài thứ vào trong rượu của hai người.

Tô Mai nghĩ, trải qua một đêm đó, nếu như cô ta có thể mang thai con của Tống Ngạn Thành thì cô ta có thể thành công thượng vị nhờ vào đứa con, sau đó cướp lấy Tống Ngạn Thành khỏi tay Lâm Du.

Cô ta mang thai, mọi thứ tưởng chừng như rất thành công, nhưng lại không ngờ rằng hết thảy chỉ là Tống Ngạn Thành tương kế tựu tế.

Trong hôn lễ của Tống Ngạn Thành và Lâm Du, sau khi nghe Tống Ngạn Thành nói ra một sự thật khác, Tô Mai gần như sụp đổ.

Cô ta tránh thoát khỏi những cấp dưới kia của Tống Ngạn Thành rồi bỏ trốn.

Lúc Tô Mai đang chạy trốn, không phải cô ta không nghĩ tới hai đứa trẻ bị mình bỏ lại ở thôn quê.

Nhưng khoảnh khắc biết được cha ruột của hai đứa trẻ không phải là Tống Ngạn Thành, hai đứa trẻ đó từ niềm hy vọng lại trở thành cái gai trong lòng Tô Mai.

Tô Mai không muốn đối mặt với hai đứa trẻ kia nữa, hơn nữa thời điểm đó cô ta không có tâm trạng nuôi con, cũng không đủ năng lực nuôi nổi hai đứa trẻ kia.

Nói không chừng Tống Ngạn Thành sẽ còn gây phiền phức cho cô ta, có lẽ hai đứa trẻ kia ở lại nông thôn còn có thể sống sót, chứ đi theo bên cạnh cô ta sẽ chỉ càng thảm hại hơn.

Trong lòng tự bào chữa như vậy, sau đó Tô Mai vứt bỏ hai đứa nhỏ rồi bỏ trốn một mình.

Đầu tiên Tô Mai chạy trốn đến thành phố H, sau khi sống ở đó nửa năm, cô ta đã gặp Lý Hồng Hạo.

Vào thời điểm đó, sau khi trải qua không ít chuyện, Tô Mai đã không còn sự ngây thơ và dã tâm của trước đây nữa.

Lý Hồng Hạo là một người rất tốt, sau khi ở chung một thời gian, Tô Mai đồng ý lời cầu hôn của Lý Hồng Hạo. Sau khi kết hôn, cô ta liền theo anh ta đến nước J phát triển, sau đó liền có con gái của bọn họ, Lý Mạn Nhi.

Đối với Lý Mạn Nhi, Tô Mai là một người mẹ đủ tư cách. Nhưng đối với hai đứa con bị cô ta vứt bỏ thì lại không.

Suốt những năm qua, Tô Mai cũng không hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi hai đứa bé kia. Cặp song sinh kia là nấc thang không bước qua được trong lòng cô ta, đồng thời cũng là cơn ác mộng mà cô ta không muốn đối mặt và nhớ lại.

“Cảm ơn anh đã tìm được hai đứa trẻ đó và nuôi nấng chúng.” Tô Mai nói với anh Tần, cô ta dừng một chút rồi lại nói: “Nếu như có thể, tôi muốn mang bọn chúng đến sống cùng tôi, làm trọn trách nhiệm làm mẹ của tôi, cũng bù đắp cho những gì tôi nợ bọn chúng.”

Bây giờ Tô Mai đã trưởng thành hơn trước đây không ít, cô ta từng nghĩ: Điều kiện nhà bọn họ bây giờ không tệ, chồng cô ta cũng biết chuyện cô ta từng có con. Cô ta đón Tô Bối và Tiểu Bảo về sống cùng bọn họ cũng không thành vấn đề.

Những lời Tô Mai nói suýt chút nữa đã khiến anh Tần bật cười giận dữ.

“Lời “cảm ơn” của bà Lý dùng sai chỗ rồi, Tiểu Bảo và Tiểu Bối là con tôi, tôi nuôi con mình là chuyện đương nhiên, không cần người ngoài nói cảm ơn.”

Anh đồng ý gặp Tô Mai chỉ là để mẹ đẻ của hai đứa nhỏ có cơ hội trình bày mục đích của mình, chứ không phải để đối phương đến đòi quyền nuôi con với với anh.

“Hơn nữa.” Tần Thiệu lạnh lùng nhìn Tô Mai, sau đó lại nói: “Xem ra bà Lý vẫn chưa biết nhiều lắm. Tiểu Bối và Tiểu Bảo là người thừa kế của Tần Thị, cổ phần hiện hữu trong tay bọn chúng mua lại một trăm cái nhà họ Lý cũng dư dả.”

“Thế nên thu lại sự bố thí của cô đi, con tôi không cần.”

Nếu như là lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo còn đang ở nông thôn, cuộc sống khó khăn, Tô Mai tìm bọn chúng và muốn đưa chúng về sống bên mình thì anh Tần sẽ không nói gì.

Nhưng bây giờ, hai đứa nhỏ này, một đứa là công chúa của nhà họ Tần, đứa còn lại là hoàng thái tử của Tần Thị, còn cần đến nhà họ Lý ăn nhờ ở đậu à?

Nghe thấy những lời của anh Tần, Tô Mai tái mét mặt mày: Mặc dù những lời của anh Tần khiến người ta khó xử, nhưng nó lại không sai.

Với thân phận và gia thế bây giờ của hai đứa nhỏ kia, quả thật bọn chúng không cần bất kỳ ai thương hại hay bố thí.

Huống hồ anh Tần trước mặt cô ta còn là một người cha tốt.

Từ tin tức ở trường mà Mạn Nhi mang về, Tô Mai biết được ở trường Tô Bối và Tô Tiểu Bảo sáng chói đến mức nào, cô ta cũng biết thật ra bọn chúng không cần mình thì vẫn sống rất tốt, rất hạnh phúc.

“Xin lỗi, chuyện này là do tôi không suy nghĩ kỹ.” Tô Mai thấp giọng nói.

“Vậy có thể cho tôi nhìn hai đứa nhỏ một chút không?” Tô Mai lại hỏi Tần Thiệu.

Nhìn hai đứa nhỏ kia một chút, vướng mắc trong lòng cô ta cũng có thể được xoa dịu phần nào.

“Không thể, để bảo vệ bọn chúng, tôi sẽ không cho cô và hai đứa nó gặp mặt.”

Vả lại con tôi cũng không muốn gặp cô.

Anh Tần thầm nghĩ, trong mắt xẹt qua vẻ đắc ý: Rõ ràng, so với “mẹ”, Tiểu Bối và Tiểu Bảo thân với người ba là anh hơn. Lúc trước hai đứa nhỏ rời khỏi nông thôn cũng đến tìm anh chứ không phải Tô Mai.



Tần Thiệu chuẩn bị bảo trợ lý đến tiễn khách, nhưng lúc này Tô Mai lại do dự, cuối cùng vẫn nói ra chuyện mình đã chôn vùi trong ký ức với Tần Thiệu.

“Trên tay Tống Ngạn Thành từng dính mạng người.”

Bởi vì muốn dùng hai đứa con của Tô Mai để uy hiếp Tần Thiệu, nên trong ngày hôn lễ, Tống Ngạn Thành cũng không đuổi Tô Mai đi mà trấn an cô ta, để cô ta tạm thời ở lại chỗ của mình.

Cũng tại đó, Tô Mai tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Tống Ngạn Thành và một người đàn ông lạ.

Tô Mai: “Nhưng tôi không biết người kia, hình như là đi trên con đường không sạch sẽ. Bọn họ bày ra một vụ tai nạn xe cộ hại chết cổ đông của Quốc tế Tế Hoa, rồi cả chuyện một lãnh đạo cấp cao của Quốc tế Tế Hoa bị chủ nợ ép nhảy lầu tự tử thật ra cũng là kế hoạch của bọn họ…”

Tô Mai nghe được cuộc trò chuyện hoàn toàn nằm ngoài tầm nhận thức của mình, mặc dù trước đó cô ta có đối đầu và giở trò xấu với Lâm Du, nhưng chẳng qua cũng chỉ là mua acc clone để bôi đen đối phương thôi, nào đã được chứng kiến chuyện giết người phạm pháp như vậy.

Khoảnh khắc đó, Tô Mai mới nhận ra: Tống Ngạn Thành, người đàn ông mà cô ta thích, ảnh đế ôn tồn lịch thiệp trong mắt người ngoài, thực ra chính là ma quỷ đội lốt người.

Và đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến Tô Mai vội vàng bỏ trốn.

Tô Mai lại nói một số chi tiết mình nghe được lúc trước với Tần Thiệu: “Tôi không biết những chuyện này có hữu dụng với anh hay không, nhưng có lẽ Tống Ngạn Thành cũng muốn hại anh. Nếu có thể, tôi hy vọng anh đừng bỏ qua cho anh ta.”

Tần Thiệu hờ hững nhìn Tô Mai, tạm thời không tỏ thái độ.

Mặc dù mục đích chính Tô Mai nói với anh những điều này vẫn chỉ là vì an toàn của chính cô ta, nhưng quả thật những thứ cô ta cung cấp đều rất hữu ích.

Lúc trước vị cổ đông và lãnh đạo cấp cao của Quốc tế Tế Hoa xảy ra chuyện đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến Quốc tế Tế Hoa, Tần Thiệu cũng nghi ngờ cái gọi là tai nạn cũng là do con người bày ra. Đáng tiếc là manh mối mà anh có thể tra được có hạn, lại thêm hai người Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm cố ý ngăn cản nên chỉ có thể bỏ qua.

Bây giờ, lần theo những manh mối do Tô Mai cung cấp, đủ để anh đưa Tống Ngạn Thành vào tù.

Như vậy rất tốt.

Tần Thiệu: “Giống như trước, đối với những thông tin mà cô cung cấp, Tần Thị sẽ cho cô một điều kiện.”

Đương nhiên Tô Mai biết “trước đó” mà anh Tần nhắc đến là chỉ chuyện đoạn video tại đại hội thể dục thể thao. Cũng chính vì điều kiện Tần Thị đã hứa hẹn với bọn họ mà việc kinh doanh của công ty đá quý nhà bọn họ mới có thể nhanh chóng có chỗ đứng trong nước như vậy.

Tô Mai không dám đòi điều kiện của anh Tần: “Lúc trước anh Tần đã giúp đỡ nhà chúng tôi rất nhiều rồi, lần này không cần nữa, tôi cũng chỉ nói chuyện mình biết với anh thôi.”

“Tôi có nguyên tắc của mình, cô có thể yêu cầu bất cứ điều kiện gì. Đương nhiên, ngoại trừ đòi quyền giám hộ hai đứa con của tôi.”

Chương kế tiếp