Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 70: Đánh nhau
Ngày hôm nay anh Tần hiếm khi về nhà sớm, đang chuẩn bị ăn tối với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Đúng lúc này điện thoại của anh Tần đổ chuông, là Tần Tấn Quốc gọi điện thoại đến.

Nhìn tên người gọi đến trên màn hình hiển thị, ánh mắt của Tần Thiệu thoáng qua vẻ châm chọc, sau đó anh nhấc điện thoại lên.

Đầu bên kia vang lên giọng nói của Tần Tấn Quốc: “Con có đang bận không?”

“Không bận, ba có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Tần Thiệu trầm giọng nói, thể hiện rõ là không muốn lãng phí thời gian nói mấy câu hàn huyên vô nghĩa với đối phương.

Tần Tấn Quốc: “Nếu đã không bận thì đến Kim Hy Uyển ăn bữa cơm đi.”

Nghe thấy vậy, Tần Thiệu cụp mắt cười khinh một tiếng: “Là ăn cơm hay vì chuyện của thằng con ghẻ bảo bối của ba?”

Tần Tấn Quốc: “…”

Một lát sau, Tần Tấn Quốc mới đáp lại lời của Tần Thiệu: “Con qua đây một chuyến, cả nhà chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”



Vẻ mặt anh Tần lạnh như băng, trông rất đáng sợ.

Đến khi cúp điện thoại, đối diện với hai đứa con, vẻ mặt Tần Thiệu mới hồi phục lại như bình thường.

“Hai đứa con ở nhà ăn cơm đi nhé, ba ra ngoài một chuyến.” Sau khi dặn dò Tô Bối với Tô Tiểu Bảo, anh Tần đi lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này, Tô Bối kéo anh Tần lại: “Ba đợi đã ạ.”

“Ba, có phải ba định qua chỗ ông bà nội không?”

Anh Tần gật đầu.

Tô Bối: “Con cũng đi.”

Nghe thấy thế, anh Tần hơi nhíu mày: “Ba đi xử lý chút chuyện, con đi theo làm gì. Ngoan ngoãn ở nhà đi.”

“Con biết chứ.” Ban nãy anh Tần nhận điện thoại là Tô Bối đã đoán được có chuyện gì rồi.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, Tô Bối nhìn anh Tần với vẻ rất nghiêm túc, sau đó nói: “Cũng vì con không yên tâm về ba nên con mới đòi đi cùng đến đó.”

Nghe thấy lời này của Tô Bối, anh Tần cười thầm: Dù biết rõ đây chỉ là lý do con nhóc này bịa bừa ra thôi, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vui.

“Không có chuyện gì to tát đâu.” Anh Tần giơ tay lên xoa đầu Tô Bối, sau đó lại nhướng mày nói: “Hơn nữa, con cảm thấy có chuyện gì mà ba không giải quyết ổn thỏa được không?”

Tô Bối: Thôi vậy…

Tô Bối đành nói thật: “Thực ra con muốn đi xem ba giải quyết kẻ xấu kiểu gì.”

Dạo này Tô Bối đọc được không ít bài báo về Tống Thị trên mạng: Có tin nói mấy dự án lớn của Tống Thị bị phát hiện vi phạm quy định nên đều bị tạm dừng hết, có tin thì nói nguồn vốn của Tống Thị đã bị đứt đoạn rồi, thậm chí còn có bên báo suy đoán chắc Tống Thị sẽ không trụ nổi với những nguy cơ trước mắt, không chừng sẽ tuyên bố phá sản luôn.

Trong nội dung tiểu thuyết, sau khi anh Tần bị thương nặng nằm viện, nam chính làm việc gì cũng thuận lợi, sự nghiệp phát triển vượt bậc, chưa bao giờ xuất hiện tình trạng như thế này.

Tô Bối cũng đang nghĩ: Ở kiếp này họ đều sống rất tốt, anh Tần cũng không hề bị thương. Nếu mọi việc tiếp tục phát triển với tình trạng như hiện giờ, nói không chừng anh Tần thật sự có khả năng thay đổi hoàn toàn kết cục như trong tiểu thuyết.

Thời khắc lịch sử như thế này, chắc chắn Tô Bối sẽ không thể nào bỏ lỡ được.

“Ba ơi, ba đưa con đi cùng đi mà, có được không ạ?” Tô Bối quyết định ra chiêu làm nũng, vẻ mặt tỏ ra rất đáng thương, hai mắt chớp chớp nhìn anh Tần.

Thấy sự kiên định trong ánh mắt của con gái, trong đáy mắt của anh Tần thoáng qua vẻ bất lực không biết làm thế nào: “Lên tầng thay quần áo đi.”

Hai mắt của Tô Bối sáng rực lên, nghĩ thầm trong lòng: Kiểu này là được đi rồi!

“Vâng! Ba đợi con nhé.”

“Vậy thì tôi cũng đi.” Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng mở miệng nói.

Tần Thiệu: “Con cũng đòi ham hố theo cái gì chứ?”

Tô Tiểu Bảo: “Tôi làm xong bài tập về nhà rồi.”

Tần Thiệu: “…”



Khi cả ba người bọn họ đến Kim Hi Uyển thì Tống Ngạn Thành và Lâm Du đều đã đến từ trước rồi, lúc này đang ngồi cùng với hai ông bà cụ ở trong phòng khách.

Cảnh tượng lúc này rất giống với dịp Trung Thu, chỉ là thiếu mất một người: Ngày hôm nay, Tống Tâm Di không đến.

Hiện giờ Tống Tâm Di đã làm thủ tục xin nghỉ học ở trường Minh Duy.

Cô ta cũng không hề lặng lẽ chạy ra nước ngoài tiếp tục sự nghiệp học hành như Tô Bối suy đoán, mà vào thẳng đoàn làm phim.

Nghe nói bộ phim này có đề tài về tuổi trẻ phấn đấu với ý nghĩa rất sâu sắc, ban đầu đạo diện định tiếp tục công việc chuẩn bị, hai ba năm sau mới bắt đầu tiến hành quay. Nhưng có lẽ vì Tống Tâm Di đang muốn nhanh chóng thông qua một tác phẩm nào đó để cứu vãn lấy danh tiếng và hình tượng trước công chúng, thế nên thời gian quay bộ phim này đã được đẩy thẳng lên thành bây giờ luôn.

Chắc lúc này Tống Tâm Di đã đi đến thành phố nào đó cùng đoàn làm phim để quay phim rồi.

Bởi vì sự xuất hiện của anh Tần và hai đứa trẻ khiến bầu không khí nặng nề ở đây lại càng trở nên ngột ngạt hơn.

“Cháu chào ông nội, chào bà nội ạ.” Tô Bối kéo tay của Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh, sau đó đồng thanh chào hỏi Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm.

Mặc dù hai ông bà không tán đồng việc Tần Thiệu đưa hai con đến đây, nhưng được cháu nội chào hỏi thì cũng quay lại gật đầu với Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

“Đi thôi, chúng ta vào phòng sách nói chuyện.” Tần Tấn Quốc vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Không cần đến thư phòng làm gì cả.” Tần Thiệu lạnh lùng nói.

“Con chẳng có chuyện gì mà không thể để người khác biết. Nếu muốn nói thì nói luôn ở đây đi.” Nói xong, Tần Thiệu còn liếc mắt nhìn Tống Ngạn Thành như thể muốn ám chỉ điều gì đó.

“Tần Thiệu, anh nói thế là có ý gì đây!” Tống Ngạn Thành tức giận đứng dậy nhìn Tần Thiệu.

Tần Thiệu: “Lời sao ý vậy.”

“Được rồi, cãi nhau cái gì hả, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa cãi đủ à?” Tần Tấn Quốc ngắt lời hai người họ.

“Đều là người một nhà, nói chuyện ở đây cũng không có vấn đề gì cả, ngồi xuống hết đi.” Sau đó Tần Tấn Quốc lại quay sang vợ ngồi bên cạnh nói: “Tuyết Diễm, em gọi thím Trương qua đây, đưa Tiểu Bảo, Tiểu Bối đi ra phía sau nghỉ ngơi rồi ăn uống chút gì đi.”

“Ba ơi.” Tô Bối lắc khẽ cánh tay của anh Tần, tỏ rõ mình không hề đói.

Sao anh Tần có thể không hiểu ý của Tần Tấn Quốc, trên mặt anh nở nụ cười châm chọc.

“Không cần đâu, bọn chúng ở đây được rồi.”

Tần Tấn Quốc trừng mắt: “Sao có thể thế được, chúng nó vẫn là hai đứa trẻ con…”

Tần Thiệu ra vẻ “con nói nói được là được”, thái độ cũng rất kiên quyết: “Trẻ con thì làm sao? Cũng đã đến tuổi phải hiểu chuyện rồi, vừa khéo có thể cho chúng nó biết phải mở to mắt ra mà nhìn, học làm sao để biết phân biệt phải trái.”

Tuy biết là không nên, nhưng khi thấy anh Tần có thể nói những lời mỉa mai khiến những người ở trước mặt không cách nào mở miệng cãi lại được, Tô Bối vẫn không nhịn được mà cười thầm.

Tần Thiệu dắt hai đứa trẻ cùng ngồi xuống, gọi người giúp việc đem đến cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mỗi người một cốc sữa.

“Nói đi.”

Tần Tấn Quốc bất giác không biết nói gì, Trần Tuyết Diễm ở bên cạnh thì đã lên tiếng trước: “Dì với Tấn Quốc đã kết hôn với nhau rồi thì chúng ta đều là người một nhà. Bao năm qua hai anh em tụi con tính tình không hợp, không ở được với nhau, cả dì và Tấn Quốc đều nhìn ra được. Bọn dì cũng không ép hai đứa phải hỗ trợ, yêu thương kính trọng nhau, nhưng cũng không đến mức biến thành kẻ thù chứ?”

“Hôm nay cả nhà chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, có ân oán hay có bất mãn gì thì đều có thể nói ra…” Có thể hóa giải được thì nên hóa giải. Nói ra được thì cũng đỡ hơn cảnh hai người họ ngấm ngầm đấu với nhau đến chết.

Hôm nay không phải ngày đầu tiên Tống Ngạn Thành đến đây. Khoảng thời gian này anh ta và Lâm Du đã đến đây bảy tám lần rồi.

Trần Tuyết Diễm với Tần Tấn Quốc cũng đã thương lượng trước với nhau, hai đứa con này có mâu thuẫn gì thì để chúng tự giải quyết, lần này hai vợ chồng họ không giúp đỡ ai cả, cũng chẳng thiên vị ai.

Nhưng thấy Tần Thị chèn ép Tống Thị không tiếc công sức, hiện giờ Tống Thị đã đối mặt với bờ vực phá sản, bọn họ không thể nào bỏ mặc được nữa.

Tần Thiệu: “Ý ba là gì ạ?”

Tần Tấn Quốc: “Ý ba cũng giống như ý mẹ các con. Hôm nay các con nói thẳng những ân oán của mình ra đi, còn về sau các con định giải quyết thế nào thì ba mẹ không quản, cũng chẳng quản nổi nữa.”

Lúc này, Lâm Du nói xen vào: “Anh cả, nếu ba mẹ đã nói thế rồi thì hôm nay em cũng không giấu diếm gì nữa. Quan hệ giữa anh và Ngạn Thành không được tốt, Tống Thị và Tần Thị quả thật có rất nhiều khía cạnh kinh doanh đang cạnh tranh với nhau, nhưng chuyện này đều là sự thật, anh chèn ép Tống Thị chút thì bọn em đều chấp nhận. Nhưng anh có cần phải đuổi cùng giết tận thế không?”

Tống Ngạn Thành cũng nhìn Tần Thiệu với vẻ mặt rất u ám: “Anh muốn khiến Tống Thị bị phá sản?”

Tần Thiệu: “Phải.”

“Ngừng việc chèn ép Tống Thị lại đi, anh có điều kiện gì tôi đều đồng ý với anh hết.” Tống Ngạn Thành khẽ nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình lại rồi nói với Tần Thiệu. Tống Thị là tâm huyết của anh ta, anh ta không thể nào để tâm huyết của mình kết thúc như thế được.

Lúc này, sắc mặt của Tống Ngạn Thành trông rất đáng sợ, gương mặt anh ta hốc hác, đôi mắt lạnh lùng đỏ ngầu hằn rõ tia máu, còn ở bên cạnh anh ta, trạng thái của Lâm Du cũng không hề khá hơn. Có thể thấy rõ dạo này hai vợ chồng họ vì chuyện của Tống Thị mà đã bù đầu bù cổ đến như thế nào.

Tần Thiệu nhìn Tống Ngạn Thành với ánh mắt đầy khinh bỉ, cười mỉa nói: “Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn chẳng có một chút tiến bộ nào cả, cứ có chuyện gì là sẽ chạy đến chỗ hai ông bà cụ mách lẻo.”

“Đáng tiếc là lần này không có tác dụng gì cả.” Ánh mắt của anh Tần bỗng trở nên nghiêm nghị, giọng nói lạnh như băng: “Tôi nhất định sẽ khiến cho Tống Thị bị phá sản.”

“Mày!”

Lời nói của anh Tần đã khiến cho Tống Ngạn Thành hoàn toàn không kiềm chế nổi nữa.

“Tần Thiệu! Con mẹ mày đi chết đi!” Tống Ngạn Thành nhảy bổ đến, gào rống lên, sắp sửa đánh Tần Thiệu đến nơi rồi.

Tô Tiểu Bảo ngồi ngay bên tay trái của anh Tần, thấy Tống Ngạn Thành lao đến như thế, cậu chẳng kịp nghĩ gì đã đứng bật dậy luôn, đứng chặn ngay trước mặt của anh Tần, dáng vẻ trông như muốn động thủ với đối phương vậy.

Vừa hay ngay lúc đó, anh Tần cũng đã nhanh tay nhanh mắt túm lấy Tô Tiểu Bảo, kéo cậu lại, sau đó quát cậu: “Làm tàng cái gì thế hả! Đứng lùi ra đằng sau!”

“Tôi…” Tô Tiểu Bảo bị anh Tần quát như thế thì liền ấm ức thu tay về, ngoan ngoãn đứng ra phía sau. Nhưng miệng thì vẫn bất mãn lầu bầu: “Cũng có phải tôi không đánh thắng được đâu.”

Tô Tiểu Bảo: Hừ, ban nãy cậu chỉ làm theo phản xạ thôi, nhất định không phải vì muốn bảo vệ người này.



Ở bên này, sau khi Tần Thiệu đỡ được cú đấm của Tống Ngạn Thành, kéo hai đứa con của mình ra sau lưng thì liền dồn sức tung một cú đá thật mạnh về phía Tống Ngạn Thành đang định lao tới thêm lần nữa.

Hai người lao vào đánh nhau, khiến mọi chuyện lập tức mất kiểm soát.

Tống Ngạn Thành không phải đối thủ của anh Tần, chẳng mấy chốc đã bị đánh ngã lăn ra đất.

Anh Tần cũng dừng tay lại rất đúng lúc, vì anh không muốn trở thành tấm gương xấu cho các con.

Nhân khoảng trống này, vợ chồng Tần Tấn Quốc với Lâm Du đứng bên cạnh vội vàng chạy tới tách hai người họ ra.

Tần Thiệu lạnh lùng nhìn Tống Ngạn Thành: “Có lần nào mày đánh thắng được tao đâu? Trước đây nhẫn nhịn cho mày tung tăng, hóa ra lại thành chiều hư mày rồi.”

“Mày…!” Tống Ngạn Thành vẫn còn muốn đánh trả nhưng đã bị Trần Tuyết Diễm dùng thân thể để cản lại.

Trần Tuyết Diễm: “Đủ rồi! Mấy đứa vẫn chưa đánh đủ à? Muốn khiến mẹ với Tấn Quốc đều bị tức chết đúng không!”

“Còn cả con nữa, Tần Thiệu! Con không muốn nhận người em này, không muốn nhận người mẹ kế như dì cũng không sao cả. Nhưng bao nhiêu năm qua, dì tự nhận mình đối xử với con không khác biệt gì như đối xử với Tống Ngạn Thành. Dì thật sự không hiểu nổi, tại sao con lại làm mọi chuyện theo cách tuyệt tình đến thế?”

“Coi như dì Trần cầu xin con đấy có được không? Con tha cho Ngạn Thành lần này đi.”

Tần Thiệu: “Xin lỗi, tôi không làm thế được.”

Trần Tuyết Diễm: “Tần Thiệu, sao con có thể…”

Tuy nói là “đưa hai đứa trẻ đến để phong phú thêm kinh nghiệm”, nhưng anh Tần vẫn đưa tay lên bịt mắt Tô Bối lại, không để cô nhìn thấy cảnh tượng không hay ở đây.

“Tôi bỏ qua cho nó? Vậy thì phải xem nó có chịu tha cho tôi không, còn cả con của tôi nữa.”

Nói đến đây, Tần Thiệu lấy một tập tài liệu ra, để trước mặt Trần Tuyết Diễm và Tần Tấn Quốc.

Chương kế tiếp