Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 71: Anh Tần phản kích
Những tài liệu mà Tần Thiệu đưa ra không phải thứ gì khác, chính là bằng chứng về những gì Tống Ngạn Thành đã làm trong những năm qua.

Sở dĩ anh Tần có thể tra ra những chuyện này thì vẫn phải cảm ơn Tô Mai đã cung cấp thông tin cho mình.

Người mà Tô Mai kể đã bí mật nói chuyện với Tống Ngạn Thành năm đó tên là Chu Đạt Hổ. Anh ta là cái gai của thành phố B, làm không ít chuyện phạm pháp.

Mà Tống Ngạn Thành và đối phương đã bắt đầu liên hệ với nhau từ mười mấy năm trước rồi. Tống Ngạn Thành đưa tiền cho Chu Đạt Hổ, cung cấp phương tiện cho anh ta. Còn Chu Đạt Hổ thì thay Tống Ngạn Thành liên lạc người ở chợ đen và làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Trong đó bao gồm cả chuyện tập kích Tần Thiệu nhiều lần.

Mà lần gần đây nhất, Tống Ngạn Thành hợp tác với đối phương là lên kế hoạch bắt cóc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Nếu không phải Tống Ngạn Thành để ý tới con của mình, anh Tần cũng không đến mức phẫn nộ như thế, dốc hết sức tấn công Tống Thị.

Giấy trắng mực đen viết cực kỳ rõ ràng. Đọc xong xấp tài liệu trong tay, Trần Tuyết Diễm không dám tin nhưng buộc phải tin.

Vẻ mặt của bà ấy tái nhợt, lảo đảo ngã xuống sô pha, trừng to hai mắt nhìn con trai của mình.

“Ngạn Thành, là thật sao? Những chuyện này là do con gây ra ư?” Trần Tuyết Diễm chất vấn.

Anh ta ra tay với Tần Thiệu, thậm chí còn không buông tha cho hai đứa nhỏ.

Là một người mẹ, bà ấy không bao giờ muốn nghĩ xấu cho con của mình. Cho nên bà ấy luôn nghĩ cuộc đấu tranh giữa Tống Ngạn Thành và Tần Thiệu diễn ra là vì tính cách cả hai không hợp nên thường xảy ra mâu thuẫn.

Trần Tuyết Diễm không cách nào tin được đứa con trai mình nuôi nấng đến khi trưởng thành lại làm ra chuyện đáng sợ như thế. Một Tống Ngạn Thành như vậy khiến bà ấy lạnh run người.

Anh ta im lặng đối mặt với câu hỏi của mẹ mình.

Tống Ngạn Thành không ngờ bản lĩnh của Tần Thiệu lại lớn như vậy, không ngờ những chuyện này mà anh cũng có thể điều tra được, thế còn những chuyện khác thì sao…

Trần Tuyết Diễm tuyệt vọng: “Ngạn Thành, sao con có thể như vậy hả?”

Tần Tấn Quốc cũng kinh hãi không kém.

Lúc trước, Tần Thiệu nói với ông “Thứ mà Tống Ngạn Thành muốn, chính là mạng của anh”, ít nhiều Tần Tấn Quốc cũng tin, ông cũng nhờ cấp dưới điều tra ra một vài manh mối. Nhưng ông thật sự không ngờ, Tống Ngạn Thành không chỉ ra tay với Tần Thiệu một lần rồi thôi.

Bắt đầu từ mười mấy năm trước cho đến bây giờ, gộp lại là tận hai mươi lần! Lần nào cũng vậy, nếu Tần Thiệu không cẩn thận đề phòng, hoặc không léo lắt trở về từ cõi chết thì đã mất mạng từ lâu rồi.

Ông cũng biết Tần Thiệu nhiều lần bị thương, ban đầu ông cứ nghĩ thằng con này của mình thủ đoạn tàn nhẫn trên thương trường, gây thù quá nhiều nên mới gây nên tai họa. Nhưng không ngờ, đa phần đều do Tống Ngạn Thành làm ra.

Ông luôn đối xử thật lòng thật dạ, trút hết tâm tư nuôi dạy đứa con riêng này, nhưng không ngờ lúc nào nó cũng lăm lăm lấy mạng con trai ruột của ông!

Tần Tấn Quốc cảm thấy lòng mình đắng chát, đồng thời cũng phẫn nộ vô cùng.

“Chưa hết đâu, cứ xem tiếp đi ạ.” Tần Thiệu điềm tĩnh nhắc nhở.

Phần tài liệu phía trước chẳng qua là những việc không sạch sẽ do Tống Ngạn Thành làm trong bao năm qua và âm mưu giết người không thành. Còn lật tới phía sau thì lại là mấy vụ án mạng có thật.

Hai cổ đông cũ và một quản lý cấp cao của Quốc tế Tế Hoa, thêm cả đối tác quan trọng của Tần Thiệu… Chỉ cần là những người gây cản trở cho Tống Ngạn Thành thì anh ta đều sẽ dùng mọi thủ đoạn, bày ra đủ các kiểu sự cố để hại chết.

“Tống Ngạn Thành! Trái tim của con màu đen đúng không! Sau khi ba và mẹ con kết hôn, có chuyện gì mà ba không kêu Tần Thiệu nhường cho con? Nếu con muốn Tế Hoa, ba có thể cho con, tại sao con phải làm như vậy?”

“Đó là mạng người đấy!” Tần Tấn Quốc gào lên với Tống Ngạn Thành.

Cho dù Tống Ngạn Thành thu dọn sạch sẽ, không trực tiếp ra tay với đám người kia, thì cũng không thay đổi được một sự thật: Những người này đều bị Tống Ngạn Thành hại! Trong số đó còn có vài người bạn tốt cùng Tần Tấn Quốc dốc sức gầy dựng công ty từ những bước đầu.

Nói tới đây, Tống Ngạn Thành dứt khoát không thèm giả bộ hiểu chuyện trước mặt hai người lớn nữa. Anh ta bật cười, ánh mắt đầy vẻ châm chọc nhìn sang Tần Tấn Quốc: “Nhường cho tôi? Vậy ông thử hỏi xem rốt cuộc anh ta nhường tôi cái gì?”

“Còn ông nữa, ông già, ngoài miệng cứ nói là đối xử tốt với tôi, nhưng thực chất ông chỉ ra vẻ tốt bụng với tôi trong mấy chuyện nhỏ nhặt chẳng quan trọng gì cả. Còn mấy thứ thật sự quan trọng, chẳng lẽ ông lại không nghĩ đến con trai ruột của mình chắc? Nếu đối xử tốt với tôi, vậy sao năm xưa ông không giao luôn công ty cho tôi?”

Tần Tấn Quốc: “Lúc đó ba nghĩ tâm tư con không đặt ở công ty.” Sau năm mười bảy mười tám tuổi, Tống Ngạn Thành đã biểu hiện tính phản nghịch, không làm việc đàng hoàng. Hơn nữa, tâm tư của anh ta cũng tập trung vào diễn xuất, ông nào dám giao công ty cho anh ta.

“Hừ, ông nghĩ tại sao tôi lại như vậy? Trong mắt ông và những tên kia, tôi chỉ là thứ đồ bỏ đi, chỗ nào cũng không bằng được Tần Thiệu!”

Nghe Tống Ngạn Thành nói vậy, Tô Bối bèn nấp sau lưng Tần Thiệu, lườm nguýt khinh khỉnh anh ta.

Trong tiểu thuyết, nam chính nằm gai nếm mật, “con đường cách mạng vòng vèo gian nan”, giai đoạn đầu ẩn nấp, giai đoạn sau bùng nổ, từng bước một ngang tầm với đối thủ, thậm chí còn đánh bại đối thủ. Quá trình này quả thật sẽ khiến người xem cảm thấy rất sảng khoái. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, những thứ gọi là “giấu tài” này của Tống Ngạn Thành chẳng qua là vì tính hiếu thắng trong lòng anh ta.

Rõ ràng là một chàng trai rất ưu tú, nhưng trong giai đoạn dậy thì trưởng thành lại gặp phải người anh kế xuất sắc hơn mình về mọi mặt. Sự đố kỵ và không cam lòng của Tống Ngạn Thành dành cho Tần Thiệu dẫn đến việc anh ta làm ra rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc giả vờ nổi loạn, tiến vào giới giải trí. Anh ta làm tất cả những thứ đó cũng vì muốn tìm một nơi thể hiện tài năng của mình mà không có Tần Thiệu thôi.



Tống Ngạn Thành đè nén sóng to gió lớn khi bí mật trong lòng bị lộ, sau đó lại nhìn về phía Tần Thiệu lần nữa: “Tài liệu này quả thật rất tinh tế, nhưng tiếc quá, mày có bằng chứng không?”

Anh Tần không làm chuyện mình không nắm chắc. Nếu anh không nắm giữ chứng cứ xác thực thì sẽ không bao giờ mang những xấp tài liệu này tới trước mặt Tống Ngạn Thành.

Sự bình tĩnh của Tần Thiệu trái ngược hoàn toàn với vẻ chột dạ của Tống Ngạn Thành.

“Tần Thiệu, mày làm vậy là đang vu vạ cho tao!”

“Vu vạ?” Anh Tần cười mỉa: “Những lời này cậu để dành nói chuyện với cảnh sát và những người trong viện kiểm sát đi.”

Tống Ngạn Thành: “Chó chết! Mày báo cảnh sát rồi?!”

Tần Thiệu: “Tích cực báo cáo hành động phi pháp là trách nhiệm mà một công dân như tôi nên có. Nói không chừng, tôi còn có thể nhận được cờ thưởng ‘công dân nhiệt tình’ nữa đấy.”

Tô Bối cố gắng lắm mới không bật cười. Lần đầu tiên cô biết hóa ra lúc anh Tần mắng người ta với vẻ đứng đắn lại trông buồn cười tới vậy.

Tô Bối ra hiệu cho Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh.

Tô Tiểu Bảo: “Gì vậy?”

Tô Bối: “Học tập ba đi kìa.”



Lúc này, đột nhiên Lâm Du hô toáng lên.

Tô Bối cứ tưởng Tống Ngạn Thành lại giở trò gì nữa, ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện Trần Tuyết Diễm không biết đã ngất đi từ lúc nào.

“Mẹ? Mẹ sao vậy mẹ?”

“Làm sao đây? Mẹ ngất xỉu rồi!”

“Tuyết Diễm! Tuyết Diễm! Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi bác sĩ đi!”

Trong nhà loạn cào cào, Tần Tấn Quốc đưa vợ mình vào bệnh viện.



Trong bệnh viện tư hợp tác của Tế Hoa.

Lúc này, Tần Tấn Quốc đang ở cạnh vợ làm kiểm tra trong phòng bệnh.

Tần Thiệu ngồi trên ghế ở ngoài phòng, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo thì yên lặng ngồi cạnh anh.

Còn về Tống Ngạn Thành, lúc nãy tranh thủ lúc hỗn loạn, anh ta đã đưa Lâm Du rời khỏi rồi. Không biết đang chuẩn bị trốn đi hay nghĩ cách tiêu hủy chứng cứ.

Lúc anh ta rời đi, anh Tần ném cho một câu: “Cậu nghĩ tôi cho cậu cơ hội lật bàn cờ chắc?”

Tống Ngạn Thành không chạy thoát được. Đợi khi anh ta quay về thì sẽ phát hiện, thông tin thân phận của anh ta đã bị đưa vào danh sách đen, tất cả nguồn tiền đều bị đóng băng. Hơn nữa, có khi bên cảnh sát đã chờ ở trong nhà anh ta rồi.

Qua một lúc, Tần Tấn Quốc ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này trông ông như thể nhoáng cái đã già đi mười tuổi vậy.

Tần Thiệu đứng dậy, Tần Tấn Quốc nhìn con trai mình một cái rồi ngồi xuống nói với anh: “Con cũng ngồi đi.”

“Dì Trần sao rồi ạ?” Tần Thiệu hỏi.

“Đã không còn trở ngại lớn, lát nữa mới có thể tỉnh lại.”

Trần Tuyết Diễm tuổi đã cao, cộng thêm dạo này vì Tống Ngạn Thành và Lâm Du đến Kim Hi Uyển cũng làm cho tinh thần bà ấy không tốt lắm. Bà ấy chịu kích thích của chuyện hôm nay, nhất thời không chấp nhận được đả kích này nên mới ngất đi.

Tần Tấn Quốc khẽ thở dài rồi nói với Tần Thiệu: “Mấy năm nay là ba có lỗi với con.”

Sau khi ông biết sự thật, khi đối mặt với con trai, trong lòng Tần Tấn Quốc cảm thấy áy náy và mắc nợ không nói nên lời.

Là ông vì cái gọi là gia đình hoà thuận mà yêu cầu con trai mình nhường nhịn con của vợ sau, Tần Tấn Quốc thật sự không dám tưởng tượng mấy năm nay Tần Thiệu đã trải qua những gì, phải gánh chịu những gì.

“Là ba đã sai…”

Có lẽ ngay từ đầu, ông và vợ mình không nên đưa hai đứa cùng về, lại còn muốn để tụi nhỏ vui vẻ sống chung. Cho dù đưa một trong hai đứa ra nước ngoài cũng tốt hơn bây giờ.

Nếu phải đưa một đứa ra nước ngoài, có lẽ khi đó Tần Tấn Quốc vẫn sẽ chọn để con trai mình ra nước ngoài.

Ông không biết nên đối mặt với đứa con trai của mình thế nào, vừa thấy áy náy vừa thấy bất lực.

Tần Thiệu lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc lúc này: “Chuyện đã qua thì cứ cho qua đi, nhắc lại chuyện cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng lần này, con hy vọng ba và dì Trần đừng cố ý can thiệp nữa.”

Đương nhiên, hai người có muốn can thiệp cũng chẳng can thiệp được. Dù gì Tống Ngạn Thành cũng đã vi phạm pháp luật.

Anh nói xong, Tần Tấn Quốc gật đầu: “Con yên tâm đi. Lần này ba sẽ không can thiệp nữa.” Sao trong lòng ông không hận Tống Ngạn Thành cho được.

Tần Tấn Quốc: “Tống Ngạn Thành sẽ bị kết án như thế nào?”

Tần Thiệu: “Nên bị kết án ra sao thì sẽ bị như thế.”

Qua một lúc, bác sĩ ra ngoài nói với Tần Tấn Quốc và những người khác là Trần Tuyết Diễm đã tỉnh lại.

“Dì Trần của con đã tỉnh rồi, con có muốn vào trong thăm không?” Tần Tấn Quốc do dự một lúc rồi hỏi Tần Thiệu.

“Không đâu.” Làm vậy chỉ tăng phiền phức thôi.

“Tiểu Bối, Tiểu Bảo, đi thôi.”

Tần Thiệu quay đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện chắc hai đứa nhỏ đã buồn ngủ, Tô Bối đang nằm trên người Tô Tiểu Bảo ngủ rất say, Tô Tiểu Bảo cũng gục đầu xuống, gật gù ngủ thiếp đi.

“Ưm, có chuyện gì vậy ạ?” Tô Bối mở mắt, vẻ mặt mơ màng. Hình như cô nghe tiếng của Tần Thiệu gọi mình.

“Bà nội tỉnh rồi. Đi thôi, chúng ta về nhà.” Tần Thiệu cởi áo ngoài khoác lên người của Tô Bối.

“À, dạ.” Cô ngái ngủ gật đầu.

Tô Bối đi theo anh Tần vài bước mới phản ứng lại, cô quay đầu nhìn qua Tần Tấn Quốc, nói: “Tạm biệt ông nội ạ.”

“Tạm biệt Tiểu Bối và Tiểu Bảo nha.”

Tần Tấn Quốc nhìn ba người rời đi, lại chìm vào suy tư. Người làm ba như ông cũng thất bại quá, thậm chí còn không bằng Tần Thiệu.



Trên đường về, Tô Bối ngồi trên xe, ngược lại chẳng thấy buồn ngủ tẹo nào, cả người rất có tinh thần.

“Đi đường đừng nghịch điện thoại.” Anh Tần thấy Tô Bối cúi đầu ôm điện thoại nên lên tiếng nhắc nhở.

“Con không nghịch. Con chỉ xem tài liệu thôi.”

Tô Bối search trên điện thoại “Giấc mộng đen trắng của thiếu nữ”, tìm được tin đoàn phim của Tống Tâm Di đã khai máy.

Lý do Tô Bối để ý ngay đến tin này cũng vì bức ảnh ở trang đầu tin. Trên ảnh, người đàn ông đứng cạnh Tống Tâm Di ở giữa ảnh tập thể là đạo diễn của bộ phim này, nhưng chẳng phải đó chính là tên thô tục nhìn chằm chằm cô với Tô Tiểu Bảo suốt chặng đường đi tàu đến thành phố B, còn đưa cô tấm danh thiếp đấy ư?

Không ngờ anh ta lại là đạo diễn thật. Hơn nữa, hình như dạo này anh ta cũng khá phát triển, chỉ trong mấy tháng mà đã từ người thô tục ngồi trên xe lửa, bỗng dưng trở thành đạo diễn lớn mới nổi.

Khi đó Tô Bối chẳng thèm nhìn kỹ tấm danh thiếp của anh ta đã vứt đi ngay rồi. Cô nhớ lúc ở Kim Hi Uyển, Tống Tâm Di từng nói muốn quay bộ gì đó của đạo diễn Âu Nhất Bân.

“Không ngờ lại là tên này à.” Tô Bối thấp giọng lẩm bẩm, tiếp tục nhìn xuống dưới.

Lúc thấy hồ sơ của dàn diễn viên và đạo diễn, Tô Bối cả kinh, hết hồn đến nỗi tay run rẩy, suýt nữa thì ném điện thoại ra ngoài.

Chương kế tiếp