Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 72: Đạo diễn này
Trong tiểu thuyết, số phận cuối cùng của “Tô Bối” là bị tên đạo diễn biến thái ép đưa đi trong bữa tiệc có nam chính tham dự, cuối cùng bị ngược đãi đến chết.

Kết cục này y hệt như kết cục trong giấc mơ mà Tô Bối mơ thấy.

Trong tiểu thuyết không miêu tả nhiều về đạo diễn kia. Mà trong giấc mơ đó, Tô Bối cũng không nhìn rõ mặt của đối phương.

Nhưng cô nhớ rất rõ tên của đạo diễn biến thái kia là Âu Trì!

Mà lúc này, trong bài báo đưa tin chuyện khai máy ‘Giấc mộng đen trắng của thiếu nữ’ rõ ràng viết tên đạo diễn là Âu Trì.

Lẽ nào Âu Trì này là Âu Nhất Bân?

Tô Bối thầm nghĩ.

Cô không hề đoán sai, Âu Trì và Âu Nhất Bân quả thật là cùng một người.

Trước khi nổi tiếng, Âu Nhất Bân quay không ít bộ phim cẩu huyết tồi tệ. Nay anh ta đã nổi, mấy bộ phim kia liền trở thành lịch sự đen tối của anh ta.

Hiện giờ bộ này là một tác phẩm mà Âu Nhất Bân rất coi trọng. Vì không để bộ này chịu ảnh hưởng bởi tiếng xấu từ mấy bộ phim tồi trước đó, anh ta quyết định đổi tên mình thành Âu Trì.

Âu Trì mà Tô Bối đọc được trong quyển tiểu thuyết chính là Âu Nhất Bân đã đổi tên sau khi nổi tiếng.

Trong tiểu thuyết, bộ phim điện ảnh có tên “Giấc mộng đen trắng” vốn dĩ ba năm sau mới khởi quay, nhưng bây giờ có lẽ vì Tống Tâm Di nên bộ này được quay sớm ngay lúc này. Cái tên cũng hơi khác biệt, được để là “Giấc mộng đen trắng của thiếu nữ”.

Nhưng xét về nội dung cốt truyện của cả hai thì đây chính là cùng một bộ.

Dù là cái kết trong tiểu thuyết hay trong giấc mơ kia, Tô Bối thật sự vẫn chưa trải qua. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là đối với cô, cái tên “Âu Trì” không khác gì một cơn ác mộng.

Nhìn anh ta áo quần bảnh bao trong ảnh, nhưng thực tế lại là người đàn ông biến thái, nham hiểm và tâm lý bị méo mó, Tô Bối ớn lạnh trong lòng.

Anh Tần phát hiện ra sự khác thường của con gái mình.

“Con sao vậy? Lạnh hả?”

Tô Bối lắc đầu, nhưng lại dịch người về phía anh.

Dĩ nhiên phản ứng này của cô bị Tần Thiệu hiểu là cô đang lạnh.

Anh tiện tay đóng cửa sổ xe mà mình vừa mở, sau đó dặn dò tài xế bật gió ấm.

Áo khoác ngoài của anh Tần vẫn đang phủ trên người của Tô Bối, cô thật sự không lạnh chút nào, cô chỉ bỗng dưng thấy sợ thôi.

Mãi đến khi Tô Bối dựa vào anh Tần, kéo mạnh ống tay áo của anh thì cô mới bình tĩnh lại.

… Mọi chuyện bây giờ của cô đều rất khác so với trong tiểu thuyết. “Tô Bối” và “Tô Tiểu Bảo” trong tiểu thuyết không có ba, nhưng họ thì có anh Tần. Tình tiết trong tiểu thuyết sẽ không xảy ra, anh Tần sẽ không để Tô Tiểu Bảo bị tống vào ngục, cũng không để cô bị Âu Trì đưa đi.

“Ba, lúc nãy con đọc được cái này.” Tô Bối đưa điện thoại đến trước mặt Tần Thiệu, lại chỉ vào Âu Trì trong ảnh rồi nói: “Đạo diễn này nè ba, lúc con và Tiểu Bảo đang tìm ba thì gặp được trên xe lửa. Anh ta không phải người tốt lành gì đâu.”

Chuyện đời khó đoán, Tô Bối phải nhắc nhở anh Tần trước, để anh nhớ kỹ tên biến thái này. Nếu một ngày nào đó vì chuyện ngoài ý muốn nào đó mà cô bị tên biến thái này bắt đi, anh Tần còn có thể đi cứu cô.

“Đúng là trông chẳng phải loại tốt lành gì.” Anh Tần nhìn tấm ảnh và bình luận: “Về sau con mà gặp loại người này thì nhớ tránh xa một chút.”

Đương nhiên Tần Thiệu cũng không thể để con gái mình tiếp xúc với loại người này.

Giới giải trí thâm sâu vô cùng, khó mà bảo đảm được sẽ không xuất hiện những thứ rác rưởi này.

Đây cũng là điểm mà Tần Thiệu coi thường Tống Ngạn Thành. Đâu phải anh ta không nuôi nổi con gái mình, anh thật sự không hiểu nổi tại sao Tống Ngạn Thành lại đưa con gái mình vào giới giải trí sớm như thế? Chỉ vì muốn nhờ vào việc này để thu hút sự chú ý của dư luận, đổi lại cái gọi là sự nổi tiếng ư?

“Sau này Tiểu Bối muốn làm gì?” Đột nhiên anh Tần nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi cô.

Anh Tần thật sự hơi lo con gái sẽ nói “Con muốn làm ngôi sao”. Trừ việc này ra, những thứ khác anh đều ủng hộ.

Tô Bối nghe vậy thì đơ ra. Điều mà cô luôn nghĩ chính là mình và Tô Tiểu Bảo có thể lớn lên bình an, không làm bia đỡ đạn là tốt rồi. Còn về sự nghiệp và kế hoạch trong tương lai, Tô Bối vẫn chưa cân nhắc.

Tần Thiệu: “Con có muốn làm nghệ sĩ piano không?”

Cô lắc đầu.

Tần Thiệu: “Chuyên gia an ninh mạng?”

Tô Bối: “Chuyện này có thể suy nghĩ, nhưng bây giờ con đã là chuyên gia rồi mà ạ?”

Cô nghe ngóng được từ chỗ Trần Đức và Lận Thiếu mục đích hôm đó anh Tần dùng nick công việc để tìm [T]. Vốn dĩ Tô Bối định nhân lúc mấy hôm cuối tuần hoặc sau khi tan học sẽ đến công ty giúp anh Tần nâng cấp hệ thống an ninh của Tần Thị.

Đáng tiếc anh không đồng ý, còn nghiêm túc nói đợi cô nghỉ đông rồi hẵng nói đến chuyện này.

Tô Bối nghĩ ngợi một lúc, đôi mắt khẽ động, nhìn sang Tần Thiệu rồi nói: “Ba, nếu sau này con là một người sếp vừa hiểu âm nhạc lại vừa biết lập trình thì sao ạ?”

Tần Thiệu nghe xong thì hơi sững người, sau đó thấp giọng cười.

“Được chứ.”

Còn về cái thằng kia…

Tần Thiệu liếc sang Tô Tiểu Bảo đang dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi, sau đó lại nhìn sang chỗ khác.

Bây giờ tâm trí của thằng nhóc này vẫn chưa trưởng thành, có hỏi cũng như không thôi.



Buổi tối, họ về đến Cảnh Viên.

Tô Bối viện cớ trả áo khoác, lần mò đến phòng của anh Tần.

Lúc ở trên xe, cô đã cảm nhận được tâm trạng anh không được tốt lắm.

Quả nhiên, lúc này Tô Bối gõ cửa đi vào phòng của anh Tần thì thấy anh vẫn chưa ngủ. Anh ngồi trước bàn trà bên gian ngoài, vẻ mặt đang đăm chiêu suy nghĩ vấn đề gì đó.

Tô Bối đến cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Tần Thiệu nhìn cô: “Sao con vẫn chưa đi ngủ?”

Tô Bối: “Con mang áo khoác cho ba.”

Tần Thiệu: “Con đặt bên đó đi.”

“Dạ.”

Cô treo áo lên, nhưng vẫn lề mề chưa rời đi.

“Con còn chuyện gì hả?”

“Dạ không.” Tô Bối lắc đầu, lại nói: “Chỉ một câu cuối cùng thôi ạ.”

“Là gì thế? Muốn chúc ngủ ngon à?” Tần Thiệu thản nhiên cười và nhìn cô.

“Không phải. Ý con là chuyện hôm nay, con cảm thấy ba không làm sai.” Cho nên ba không cần phải mang gánh nặng tâm lý.

Tô Bối nói xong liền chạy ra ngoài.

Để lại Tần Thiệu đang ngạc nhiên vô cùng. Anh bất chợt mỉm cười, trong lòng dâng lên sự ấm áp.

Anh Tần luôn biết con gái mình rất nhạy bén trong chuyện này. Bây giờ xem ra, cô không chỉ nhạy bén, mà còn chu đáo nữa.



Dưới áp lực của Tần Thị, việc kinh doanh của Tống Thị liên tiếp thất bại. Hơn nữa, sau một loạt vụ bê bối và tai tiếng của Tống Thị bị vạch trần, cổ phiếu của Tống Thị đã triệt để sập sàn.

Hai ngày sau, Tống Thị bất đắc dĩ tuyên bố phá sản.

Cùng ngày, Tống Ngạn Thành bị cơ quan công an đưa đi. Anh ta bị truy tố về tội danh giết người, chứng cứ vô cùng xác thực.

Sự sụp đổ đột ngột của Tống Thị và chuyện Tống Ngạn Thành bị bắt gộp lại đã tạo nên sóng to gió lớn. Mấy ngày này, chỉ cần Tô Bối vừa mở điện thoại lên, đâu đâu cũng toàn là tin tức liên quan đến Tống Thị.

[Tống Thị phá sản]

[Mười nguyên nhân Tống Thị phá sản được phân tích từ góc độ kinh tế học]

[Tống Thị phá sản mang đến những ảnh hưởng gì với thị trường]

[Tống Thị phá sản, bạn có là nạn nhân không?]

[Chủ tịch của Tống Thị bị bắt!]

[Tin xác thực, tại sao chủ tịch của Tống Thị bị bắt, bạn có biết nội tình không?]



Trên các trang báo, khu bình luận, diễn đàn, Weibo… gần như đều đang thảo luận hai chuyện liên quan đến Tống Thị.

[Một sản nghiệp lớn như Tống Thị lại bị phá sản, đúng là không thể tin được.]

[Tính ra tôi cũng không thấy kinh ngạc lắm, mọi người nghĩ thử mà xem, các doanh nghiệp lớn hiện nay ít nhiều cũng mắc những khoản nợ khổng lồ, nợ phải trả còn nhiều hơn tài sản đấy thôi. Tống Thị chắc cũng nằm trong tình huống này.]

[Cũng may lúc trước anh trai nhỏ nhà tôi đã giải trừ hợp đồng giải trí với Tống Thị rồi, nếu không thì bây giờ thảm biết chừng nào.]

[Tôi còn đăng ký thẻ hàng năm cho bãi đậu xe trong khu thương mại dưới trướng Tống Thị, giờ phải làm sao đây? Tới đâu đòi tiền bây giờ?]

[Điều làm tôi ngạc nhiên nhất vẫn là tin tức chủ tịch của Tống Thị bị bắt, có thật không thế?]

[Thật đó.]

[Sao chủ tịch của Tống Thị lại bị bắt? Trốn thuế? Lậu thuế? Hay làm kinh doanh bất hợp pháp?]

[Không biết nữa, bây giờ vẫn chưa công bố ra ngoài.]

[Tôi có một người bạn ở viện kiểm soát, cậu ấy tuồn tin ra nói hình như tình hình của anh họ Tống này nghiêm trọng đấy. Nói không chừng là tội chung thân hoặc tử hình.]

[Vãi mìn! Khủng khiếp thế á!]

Vốn dĩ Tô Bối còn lo những tin tức này của Tổng Thị sẽ liên luỵ đến nhà họ Tần của họ, nhưng cô theo dõi một lúc, phát hiện không hề có. Rất nhiều người đang thảo luận về Tống Thị, nhưng chẳng có ai nhắc chữ nào liên quan đến “nhà họ Tần” cả.

Chắc là anh Tần rồi.

Hai ngày đầu Tô Bối cũng muốn hóng drama giống mọi người, lúc nào cũng theo dõi động thái trên mạng. Nhưng hai ngày sau cô đã hết hứng rồi.

Dù sao ít nhất vẫn còn nửa tháng nữa thì Tống Ngạn Thành mới thật sự thụ án, giờ cô có hóng chuyện thì cũng chẳng có ích gì.

Thế là Tô Bối nhanh chóng tạm thời gác lại chuyện này ra sau.

Trên mạng vẫn đang thảo luận sôi nổi về lý do tại sao Tống Ngạn Thành bị bắt, còn Tô Bối thì đã dồn hết tâm tư vào hoạt động ngoại khóa của trường.

Lúc này, cô đang ở nhà chuẩn bị đồ mang đến buổi hoạt động ngoại khóa.

Đổng Văn Kỳ nói với Tô Bối trong WeChat: Núi Hồng Phong có nhiều muỗi to lắm, mà muỗi mùa thu đốt cũng kinh, cậu nhớ phải mang theo thuốc xịt chống muỗi và thuốc xịt muỗi đốt siêu mạnh đấy.

[Đổng Văn Kỳ]: Mang cả kem chống nắng nữa, tớ chuẩn bị loại chống nắng SPF 50, cũng không biết có chống nổi không.

[Đổng Văn Kỳ]: Còn nhiều thứ lắm, tớ đã liệt kê cả một danh sách rồi đây, cậu tham khảo xem. Nếu còn thứ gì tớ chưa nghĩ tới thì cậu nhắn tớ nhá.

[Tô Bối]: Được. Để tớ xem thử.

Cô cảm thấy danh sách của Đổng Văn Kỳ cũng rất ổn, thế là tham khảo cách của cô ấy rồi tự lập một “danh sách vật dụng cần thiết trong buổi ngoại khóa” luôn.

Điều khác biệt là đồ trong danh sách của Đổng Văn Kỳ đều là phần lẻ, còn trong danh sách của Tô Bối lại là phần đôi: Một phần cho cô dùng, phần còn lại là cô chuẩn bị giúp Tô Tiểu Bảo.

Ở cuối danh sách, Tô Bối còn đánh dấu ngoặc, ghi chú chi tiết. Chẳng hạn như dép, của Tô Tiểu Bảo là số bốn mươi mốt, của cô là số ba mươi sáu. Kem chống nắng cô cần là loại có mùi, còn của Tô Tiểu Bảo là loại không mùi. Ngoài ra còn cả các thiết bị cần cho việc leo núi và cắm trại.

Ban đầu Tô Bối tưởng tượng giống Đổng Văn Kỳ, tự mình lên mạng mua. Nhưng rồi bác Phúc nhìn thấy, thế là lấy luôn tờ danh sách trong tay cô, sau đó lên tiếng: “Tiểu Bối yên tâm, bác Phúc sẽ cho người chuẩn bị hết mấy thứ trong này.”

Vậy nên lúc anh Tần từ công ty trở về thì thấy bác Phúc đang sắp xếp người làm mang một số dụng cụ cho buổi ngoại khóa vào trong nhà, còn gọi điện nhờ người ta chuẩn bị những món khác trong danh sách mà vẫn chưa được đưa tới.

“Có chuyện gì vậy?” Tần Thiệu hỏi bác Phúc.

“Cậu về rồi đấy à. Mấy thứ này đều là những món mà Tiểu Bối phải chuẩn bị cho buổi ngoại khóa.”

Sau đó, bác Phúc lại nói tiếp: “Cậu xem thử đi, trong này còn có danh sách con bé liệt kê ra.”

Ý của ông là “Cô bé Tiểu Bối này cân nhắc mọi chuyện chu toàn, ngay cả danh sách cũng làm rất chi tiết và thực tế”.

Nhưng bác Phúc lại phát hiện sau khi anh Tần nhìn tờ danh sách đó, nét mặt lại càng trở nên thâm trầm.

Tần Thiệu: “Chỉ có một tờ này, không còn gì khác sao?”

Bác Phúc: “Đúng. Chỉ có một tờ này thôi, tôi đã xem rồi, tuy Tiểu Bối không liệt kê nhiều món, nhưng toàn là món hữu ích, hơn nữa về cơ bản cũng đầy đủ.”

Tần Thiệu: “…”

Tờ danh sách của Tô Bối rất đầy đủ, không những liệt kê mọi thứ mà còn cẩn thận chia phần cho mình và Tô Tiểu Bảo, thêm cả những thứ mà hai người có thể dùng chung.

Nhưng…

Hai đứa này định tới buổi ngoại khóa một mình đấy à?

Chương kế tiếp