Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 73: Đồ đôi chị em
Chuyện mua đồ làm anh Tần thầm buồn bực một phen, không đề cập đến nữa, chuyện này cũng coi như qua.

Chỉ là, không quá hai ngày, anh Tần lại phát hiện ra một chuyện càng làm anh tức giận hơn.



Hôm nay, Tô Bối thừa dịp thứ bảy không cần thi đấu để dọn dẹp lại phòng của Tô Tiểu Bảo, chính xác mà nói là thu dọn mấy cái đồ lót với tất kia.

Cảnh Viên không thường xuyên có giúp việc, bình thường quần áo bọn họ thay xong sẽ có bác Phúc sắp xếp người đặc biệt tới dọn rồi giặt sạch.

Nhưng mấy thứ như nội y với tất, Tô Bối vẫn quen tự giặt hơn.

Con trai khác con gái: Đồ của con gái quen được dọn dẹp ngăn nắp, còn quần áo của con trai thì sau khi dùng xong sẽ vứt tứ tung khắp phòng.

Cũng may là Tô Bối rất hiểu Tô Tiểu Bảo, tìm ra đống quần áo đã thay bị Tô Tiểu Bảo vứt khắp các ngóc ngách trong phòng vô cùng chuẩn xác.

“Cái này của em sạch hay bẩn đây? Có cần mang đi giặt không?” Tô Bối lấy ra một cái quần nhăn nhúm trong tủ quần áo, không chắc chắn lắm hỏi.

Lúc này Tô Tiểu Bảo đang chơi game, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn đồ lót trong tay Tô Bối một cái.

“Sạch đấy, không cần giặt đâu.”

Chàng trai, sao em đoán được là nó sạch thế?

Tô Bối tò mò nghĩ thầm trong lòng nhưng vẫn rất bình tĩnh giúp Tô Tiểu Bảo gấp cái quần lại, đặt lại trong tủ.

Tô Bối: “Còn nữa, cái tất này của em chị chỉ tìm được một cái, còn một cái nữa đâu?”

Tô Tiểu Bảo nghiêm túc nhìn cái tất trên tay Tô Bối một lát, vẻ mặt ngờ ngợ, cứ như thể cái tất này không phải của cậu, cậu chưa từng nhìn thấy vậy.

Tô Bối: “…”

Cô đã quá quen với tình trạng này rồi.

Nghĩ không ra thì thôi, giặt trước một cái, đợi đến một ngày nào đó không muốn tìm thì cái còn lại sẽ xuất hiện.

Tô Tiểu Bảo chơi xong một ván game, Tô Bối nhớ đến những lời trước đó Từ Dương Dương nói với cô, liền hỏi Tô Tiểu Bảo: “Mấy đứa định lập team tham gia giải đấu này hả? Có thật không?”

Tô Bối không quá rõ cái vụ đấu game này, nhưng nghe Từ Dương Dương nói thì có vẻ nó là một cái thứ gì đó rất cao siêu.

Tô Tiểu Bảo: “Ai nói thế?”

Tô Bối: “Từ Dương Dương.”

“Giả đấy.” Tô Tiểu Bảo không chút nghĩ ngợi đáp.

“Hả?” Tô Bối nhướng mày: “Không phải em chơi thân với cậu ấy lắm à, sao lại không tham gia?”

Bị Tô Bối hỏi nguyên nhân, Tô Tiểu Bảo lập tức đen mặt, trầm giọng nói: “Bọn nó báo hại lắm, không gánh nổi.”

Trong mấy người bọn họ, cũng chỉ có mỗi Tạ Dân Hiên là coi như được, còn mấy đứa khác toàn là “báo thủ”, nhất là cái thằng Từ Dương Dương kia, phải gọi là vua của các loài báo!

Đặc biệt là trận vừa nãy, bên bọn họ đã trong thế ngược gió rồi, Từ Dương Dương gà thì cứ ngồi im một chỗ làm gà đi, sao cứ phải tung tăng tung tẩy chạy loạn làm gì.

Tô Tiểu Bảo cũng coi như là điềm tĩnh, chỉ thầm khinh bỉ đối phương một phen.

Nhưng lúc này, mấy người trong nhóm đã bắt đầu phỉ nhổ Từ Dương Dương.

[Trần Tử An]: Từ Dương Dương, đm não mày bị tàn à? Mày chạy loạn cái gì đấy?

[Lưu Khải]: Đúng đấy, hôm nay mày chơi bằng đầu ngón chân hay gì?

[Từ Dương Dương]: Lâu không chơi nên ngượng tay, hihi.

[Từ Dương Dương]: Mà cũng đâu phải tại tao hết đâu, thằng Đỗ Nhất Minh cũng chơi ngu mà, nếu không phải nó dậy thì không thành công thì tao lấy được mạng của nó chắc?

[Đỗ Nhất Minh]: Cái gì mà tao ngu, rõ ràng là tại mày chơi ngu.

[Từ Dương Dương]: @Tô Tiểu Bảo, anh Bảo anh nói đi, rốt cuộc đứa nào báo hơn.

[Tô Tiểu Bảo]: Chúng mày đứa nào cũng báo hết.

Cậu thấy hơi nhớ mấy trận đánh với Tạ Dân Hiên rồi đấy.

Gần đây nhà họ Tạ bận chuẩn bị cho cuộc họp hằng năm, nhất là cuối tuần, Tạ Dân Hiên gần như không có thời gian onl game.

Gánh bốn thằng chuyên phá game này, Tô Tiểu Bảo tỏ vẻ gánh không nổi.

Nhìn WeChat của bọn họ, Tô Bối cố nhịn không cười ra tiếng.

“Thật ra như thế cũng ổn rồi.”

Thực ra trình độ của mấy người Từ Dương Dương cũng coi như ổn áp, nếu không gặp phải đội toàn cao thủ thì bình thường tỉ lệ thắng của bọn họ rất cao.

Hơn nữa, không phải vẫn còn Tạ Dân Hiên còn gì.

“Em cứ tham gia thử xem sao.” Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo, hai mắt sáng rực.

Thời gian của giải đấu game này là trong kỳ nghỉ đông, sẽ không nhỡ việc học. Hơn nữa được mấy người Từ Dương Dương đánh giá cao như vậy, thật ra Tô Bối cũng rất tò mò không biết giải đấu này như thế nào.

“Tô Tiểu Bảo, em phải đoàn kết với bạn bè, tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa, biết chưa?” Thấy Tô Tiểu Bảo vẫn mang cái vẻ mặt “Em không muốn làm đồng đội với mấy thằng báo này”, Tô Bối nghiêm túc nói.

Tô Tiểu Bảo: Có chắc là không phải do chị tò mò muốn xem không?

Tô Tiểu Bảo đoán được ý muốn của Tô Bối.

“Với cái trình độ gà mờ của mấy đứa nó thì có khi ngay cả trận ở khu tuyển chọn cũng không vào nổi.” Tô Tiểu Bảo nói sự thật.

Ngay cả trận tuyển chọn còn khó thì càng đừng nghĩ đến mấy trận công khai sau này.

“Có sao đâu, quan trọng là tham gia thôi, dù sao cũng chẳng mất gì.”

“Đến lúc đó chị làm quản lý cho mọi người, thấy thế nào?” Đây mới là điều Tô Bối muốn nói.

Thấy vẻ mặt Tô Bối nhiệt tình như vậy, cuối cùng Tô Tiểu Bảo cũng đành phải bất đắc dĩ mà đồng ý.

“Người quản lý là chị đây có thể ngầu lòi ngồi ở hiện trường hay không đều nhờ vào em hết đấy, cố lên chàng trai, chị coi trọng em lắm đấy.” Tô Bối cười vỗ vỗ bả vai Tô Tiểu Bảo, nói.

Lúc này, Tô Bối vừa nghiêng đầu đã tinh mắt thấy dưới gối của Tô Tiểu Bảo có một cái gì đó màu trắng.

“Tìm được rồi!” Vừa nói, Tô Bối vừa rút cái tất trước đó còn “lạc đường” dưới gối của Tô Tiểu Bảo.

Lúc Tô Bối ra ngoài còn tiện tay cởi luôn đôi tất trên chân Tô Tiểu Bảo xuống.



Anh Tần mới từ công ty về.

Lúc đi ngang qua phòng hai đứa nhỏ thì vừa vặn nhìn thấy cảnh này: Lúc này, trong tay Tô Bối vẫn còn cầm đôi tất mới lấy từ chân Tô Tiểu Bảo xuống.

Thấy hôm nay anh Tần về sớm như vậy, Tô Bối vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Ba ạ.”

“Cầm mấy cái đó làm gì?”

Ánh mắt anh Tần nhìn tay Tô Bối, thấy cái đống quần rồi tất bẩn trong sọt, chỉ nhìn màu sắc cũng dễ đoán ra những thứ đó là của ai.

“Mấy cái này đã mặc rồi, con chuẩn bị cầm đi giặt.” Tô Bối nói.

Tần Thiệu: “…”

Đương nhiên anh biết là phải mang đi giặt, nhưng vấn đề là ai giặt!

“Đồ của nó mà nó không biết tự giặt chắc? Cần con giặt hộ hả?” Anh Tần giận tái mặt, đồng thời nghiêm nghị nhìn Tô Tiểu Bảo trong phòng.

“Bọn tôi ai giặt chả giống nhau, có phải ông quản hơi nhiều rồi không?” Tô Tiểu Bảo bất mãn lầu bầu.

Mà Tô Bối cũng sững sờ vì anh Tần đột nhiên nói nghiêm khắc như vậy.

Nếu anh Tần không nói, Tô Bối cũng thật sự không cảm thấy có gì bất thường.

Vốn dĩ cô với Tô Tiểu Bảo cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại ở nông thôn nên cũng không chú ý nhiều như vậy, đồ đạc của bọn họ luôn để cùng nhau, còn tắm chung nữa, có đôi khi là cô giặt, lắm lúc cô lười thì Tô Tiểu Bảo giặt.

Vẫn luôn là như vậy trong nhiều năm qua.

Nhìn hai chị em, một đứa thì ra vẻ đương nhiên, một đứa thì mặt ngơ ngơ không hiểu gì, anh Tần đột nhiên thấy đau đầu, đồng thời sâu sắc cảm nhận được việc giáo dục con cái không hề đơn giản.

Quan hệ của chị em sinh đôi thân thiết là rất bình thường, nếu là hai đứa con trai hoặc hai cô con gái, Tần Thiệu cũng sẽ không nói gì, nhưng vấn đề là nhà anh có một trai một gái. Khác biệt giới tính, hơn nữa bây giờ hai đứa cũng đã lớn rồi, cần phải tách ra.

Xem ra anh phải cho hai đứa nhỏ này đi học một khóa giáo dục giới tính mới được.

Nhưng trước khi đăng ký khóa học, anh Tần chỉ có thể lấy sự uy nghiêm của người làm cha ra.

“Bỏ cái sọt xuống, chẳng ra thể thống gì hết.” Tần Thiệu nói Tô Bối xong liền quay ra nghiêm túc nói với Tô Tiểu Bảo: “Việc của mình thì tự đi mà làm.”



Chạng vạng tối, một chiếc máy giặt loại nhỏ được đưa tới, còn lắp ngay trong phòng vệ sinh ở phòng Tô Tiểu Bảo.



Chẳng mấy chốc đã đến ngày hoạt động ngoại khóa mà trường học sắp xếp.

Tất cả đồ cần mang đi Tô Bối đã thu dọn xong từ mấy ngày trước.

Nhưng hai chị em vẫn phấn khích dậy từ rất sớm.

Đồ Tô Bối chuẩn bị đều đã được lược đi mấy lần dựa theo danh sách, so với bốn cái vali hành lý cỡ lớn mà Đổng Văn Kỳ đăng trên vòng bạn bè thì đống đồ của Tô Bối quá ít.

Tuy vậy nhưng đồ đạc của bọn họ vẫn đựng đủ trong ba cái túi du lịch.

Sau khi Tô Bối kiểm tra lại một lần, Tô Tiểu Bảo cầm ba cái túi hành lý căng phồng xuống lầu.

Lúc này, anh Tần đang ngồi xem tài liệu dưới tầng một, chờ hai đứa nhỏ xuống.

Tô Bối với Tô Tiểu Bảo một trước một sau xuống lầu.

Ngay khi nhìn thấy anh Tần, hai mắt Tô Bối tỏa sáng.

Tô Bối: “Ài ~”

Tần Thiệu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì ạ.” Tô Bối vui vẻ lắc đầu với Tần Thiệu.

Vừa nãy cô định nói: Anh Tần hơi đẹp trai đấy nha.

Bởi vì phải đi cắm trại leo núi nên hôm nay anh Tần hiếm khi không mặc vest với áo sơ mi như lúc đến công ty mà đối thành một bộ quần áo rộng rãi thoải mái.

So với dáng vẻ nghiêm túc ngày thường thì anh Tần như thế này trông trẻ hơn, hơn nữa thật sự có chút đẹp trai.

Với dáng vẻ hiện giờ của anh Tần, nếu vẻ mặt dịu dàng hơn một chút, đừng quá nghiêm túc thì có khi đi ra ngoài lại thu hút một đống chị gái tới xin WeChat cũng nên.

Anh Tần cũng chú ý tới trang phục hai đứa trẻ mặc hôm nay.

Bởi vì là hoạt động ngoài trời nên hôm nay mọi người có thể không cần mặc đồng phục trường.

Hai người Tô Bối với Tô Tiểu Bảo đều mặc đồ thể thao dễ hoạt động, mà điều khiến người khác chú ý nhất là chiếc áo phông họ mặc trên người.

Tô Bối mặc màu hồng nhạt còn Tô Tiểu Bảo mặc màu đen, nhưng rõ ràng hai cái phông này được mua cùng nhau. Bên trên đều in hình bé heo cute hột me giống nhau, bên cạnh còn kèm theo một dòng chữ nhỏ giải thích thêm.

… Trên áo của Tô Bối in [Đại ca heo], còn của Tô Tiểu Bảo thì in [Đàn em heo].

Trang phục như vậy không phải do bác Phúc chuẩn bị. Vậy nên rất rõ ràng đây là đồ Tô Bối tự mua.

Phải công nhận, nhìn con trai con gái mình mặc cùng một loại áo, anh Tần cảm thấy rất đáng yêu.

Nhưng, ngoài cảm thấy đáng yêu ra, đáy lòng anh Tần còn khẽ lướt qua một cảm giác mà chính anh cũng không nhận ra được, chính là cảm giác mất mát của ông cha già.

“Ba, cái áo phông này là con cố ý kiếm được ở trên mạng đấy, ba thấy sao?” Tô Bối đột nhiên hỏi Tần Thiệu, trong mắt ẩn chứa một tia sáng nhỏ.

“Cũng được.” Anh Tần “nghiêm túc” bình luận.

“…”

Tô Bối hơi do dự, cuối cùng vẫn không nói với anh Tần thật ra cô mua ba cái áo như thế này, một cái nữa vẫn đang nằm trong túi của cô, bên trên in [Nhân viên chăn nuôi].

Chương kế tiếp