Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 74: Nhân viên chăn nuôi online
Tô Bối không ngờ rằng dự án hoạt động rèn luyện đầu tiên của trường lại là leo núi.

“Điểm bắt đầu là ở đây, các vị phụ huynh cùng các bạn học sinh bắt đầu xuất phát, đi đến nơi cắm trại trên đỉnh để tập hợp, trong quá trình di chuyển vui lòng không chen chúc nô đùa...” Giáo viên phụ trách hoạt động rèn luyện thông báo cho mọi người.

Trong nháy mắt, Tô Bối liền nghe được tiếng ồn ào xung quanh, có người hoan hô, có người thì kêu gào.

Toàn bộ hành lý nặng đều được vận chuyển lên bằng cáp treo, chỉ để lại ba lô trên người, trang phục và dụng cụ leo núi cũng nhẹ nhàng.

Lúc đầu Tô Bối leo lên rất nhanh, nhưng khi đi đến lưng chừng núi, thể lực của cô không cho phép, tốc độ dần dần chậm lại.

“Trời ơi, còn một nửa đường nữa!”

“Đi không nổi nữa rồi.”

Tô Bối nghe được hai nữ sinh trò chuyện cách đó không xa, trong lòng than thở: Tôi cũng thế đây.

Balo và ấm đun nước ban đầu Tô Bối cầm, giờ lại được treo trên người Tô Tiểu Bảo.

Hai người tiếp tục leo, tình hình giờ đổi thành Tô Tiểu Bảo thong dong đi đằng trước, Tô Bối đi đằng sau Tô Tiểu Bảo, hai tay nắm lấy vạt áo Tô Tiểu Bảo, được cậu vất vả kéo đi.

“Em có thể cõng chị.” Tô Tiểu Bảo dừng lại, nhìn Tô Bối nói.

Tô Bối cảm động hai giây: “Ồ, mà thôi, em leo núi mà còn phải cõng chị thì mệt chết à.”

“Chị bám lấy em như vậy, em còn mệt hơn.”

Bị Tô Bối kéo thật sự không dễ đi chút nào, không thấy áo phông cậu gần như bị kéo đến nhão ra sao.

Tuy không nói ra, nhưng quả thật Tô Tiểu Bảo rất thích đồng phục của cậu và Tô Bối.

Tô Bối hơi do dự, quay đầu nhìn phía sau.

Anh Tần vừa đến địa điểm tập trung dưới chân núi đã bị nhiều phụ huynh “nhiệt tình” vây lấy, suốt đoạn đường nói bóng nói gió chuyện làm ăn với anh Tần.

Lúc này anh Tần đang đi phía sau, chí ít cũng cách bọn họ năm, sáu mươi mét.

Tô Bối thầm nghĩ: Xa như vậy, chắc anh Tần không để ý đến hai người họ đâu.

“Ôi, sa đọa quá.” Trước đây thể lực cô rất tốt, kể từ lúc đến ở chỗ anh Tần, ngay cả một ngọn núi cũng không “chinh phục” được.

Tô Bối vừa lắc đầu thở dài vừa ngay lập tức vui vẻ nhảy lên lưng Tô Tiểu Bảo.

“Đi thôi, cố lên, xông lên nào.”

Tô Bối vốn tưởng rằng anh Tần ở xa sẽ không để ý tới bọn họ, nhưng không biết rằng, dù Tần Thiệu ở đằng sau cùng mấy vị phụ huynh, đồng thời cũng bàn chuyện hợp tác thương nghiệp giữa các vị chủ tịch, nhưng anh vẫn chú ý đều đều hai nhóc nhà.

Nhìn thấy Tô Bối leo lên lưng Tô Tiểu Bảo, anh Tần đang nói thì chợt khựng lại, bắt đầu lo lắng: Lo sợ hai nhóc nhà mình đứng không vững bị ngã.

Nhưng nhìn thấy Tô Tiểu Bào bước đi vững vàng, anh Tần cũng không nói gì.



Trên đường đi, Tô Bối vươn tay với lấy bình nước treo trước người Tô Tiểu Bảo, mở nắp đưa cho Tô Tiểu Bảo một hớp, sau đó tự mình uống một ngụm.

Được cõng cũng mệt lắm.

Tô Bối: “Tô Tiểu Bảo, em mệt không?”

Tô Tiểu Bảo: “Bình thường.”

Nghe những lời của Tô Tiểu Bảo, nhìn thấy cậu mới đổ chút mồ hôi, gò má cũng coi như thả lỏng, trong mắt Tô Bối thoáng hiện nét cười. Trong tiểu thuyết, lúc Tô Tiểu Bảo dỡ hàng ở bãi lưu vận thì bị tai nạn, theo tuyến thời gian thì giờ chân cậu đã bị gãy rồi.

Mặc dù nếu gắng gượng thì vẫn còn có thể đi lại được, nhưng hết đời cũng không thể sống như người thường, chứ nói gì đến việc thong dong leo núi như bây giờ.

Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Tô Bối. Cũng may hiện giờ không có chuyện gì xảy ra, Tô Tiểu Bảo vẫn ổn, mọi chuyện đều tốt.

...

Mãi đến khi Tô Tiểu Bảo đi tới chỗ bằng phẳng trên đỉnh núi, cậu mới để Tô Bối xuống.

Tại đây, Tô Bối gặp nhóm Đổng Văn Kỳ.

Lúc này, Đổng Văn Kỳ lom dom nhìn Tô Bối, khi Tô Bối đến gần, biểu tình cô ấy càng u uất thêm.

Tô Bối: “Cậu sao vậy?”

Đổng Văn Kỳ: “Tớ bị thồn chanh thôi.”

“Chanh ở đâu mà ăn?” Tô Bối chớp mắt, nhìn Đổng Văn Kỳ hỏi.

“Còn hỏi nữa à, chanh cậu trồng chứ gì nữa.” Đổng Văn Kỳ liếc mắt nhìn Tô Tiểu Bảo bên kia, nói: “Sao cậu lại có anh trai song sinh mà tớ lại không có, ghen tị quá đi.”

“Hả.” Thì sao?

Tô Bối vẫn chưa get được ý của Đổng Văn Kỳ.

“Cậu còn giả ngu nữa à, tớ lướt diễn đàn rồi.”

Nói xong, Đổng Văn Kỳ lấy điện thoại ra, giơ trước mặt Tô Bối: “Đây, cậu tự mà xem, có người chụp cậu và Tô Tiểu Bảo rồi đăng lên diễn đàn nè.”

Tô Bối nhìn vào điện thoại Đổng Văn Kỳ, thấy tấm ảnh mà cô ấy nói.

Tất cả có hai bức, một bức là ảnh chụp lúc cô kéo áo Tô Tiểu Bảo, bức còn lại là Tô Tiểu Bảo cõng cô trên lưng.

Người bạn chụp hình kia không chỉ bật chế độ làm đẹp, mà còn bật cả filter, thế nên mấy tấm ảnh này càng tăng thêm sự ảo diệu.

“Cậu đọc bình luận bên dưới này.” Đổng Văn Kỳ kéo xuống dưới.

Không chỉ mình cô ấy, mà toàn bộ diễn đàn đều chua thành cả biển nước chanh rồi.

[A a a, cậu Tô đẹp trai quá đi!]

[Bức ảnh này có tình nha.]

[Thân là một cô gái yếu đuối mới lết được nửa sườn núi, giờ hai chân tôi đang run rẩy nằm chờ cáp treo đây này, hâm mộ vãi.]

[Cậu Tô chiều em gái thật!]

[Sao tôi lại không có anh trai sinh đôi chứ!]

[Cực kỳ lên án hành vi anh em thâm tình này nhé.]

[Là “chị dâu” tương lai của Tô Bối, chị xin giãi bày là chị hơi ghen với “em chồng” rồi đó nha.]

...

Đối với ước ao của mọi người trong diễn đàn, Tô Bối đọc hết, đồng thời vỗ vai Đổng Văn Kỳ, đắc ý cười khẩy: “Tớ hiểu được mong ước của cậu.”

Tô Bối: “Nhưng Tiểu Bảo nhà tớ chỉ có một không hai, ha ha.”

Đổng Văn Kỳ: “Tô Tiểu Bối, nếu cậu còn được đà nói nữa thì chúng ta không ngồi cũng bàn nữa đâu.”

Tô Bối: “Thôi được rồi mà, chú Đổng đâu? Không phải lần này chú ấy nói đi cùng sao?”

“Có đến, chắc còn ở phía sau chui vào cái đình nào nghỉ ngơi rồi.”

Vốn dĩ cô ấy còn muốn dựa vào ba chăm sóc mình, nhưng cuối cùng ba cô ấy còn tệ hơn cô ấy, khéo giờ ông đang lê thân hình mũm mĩm của mình từ từ leo ở lưng núi cũng nên.

Nghĩ đến đây là Đổng Văn Kỳ lại tức. Mỗi lần cô ấy nói với ba rằng “ba nên giảm cân đi”, thì ba cô ấy luôn sờ vào cái bụng bự của ông rồi nói mấy câu kiểu như: Đây là biểu hiện của người thành công, là sự tượng trưng cho tiềm lực kinh tế.

Xí!

Chú Tần làm gì có đâu.

Đổng Văn Kỳ lại liếc nhìn anh Tần, lại thấy đau lòng.

Tô Bối: “Vậy chúng ta chờ ba cậu ở đây nhé?”

Đổng Văn Kỳ: “Đừng đợi, chắc đến cuối ba tớ sẽ đi cáp treo lên thôi, chúng mình lên trước đi, có khi nhóm Trần Tử An đã lên từ lâu rồi.”

Cả ba tiếp tục đi về chỗ tập chung.

Trên đường đi, Đổng Văn Kỳ tiếp tục lướt diễn đàn, sau đó bất ngờ tìm thấy một bài đăng về Tống Tâm Di từ năm ngoái.

Bỗng một hôm nhà họ Tống tuyên bố phá sản, thêm chuyện “vứt bút” đợt trước, giờ đây nữ thần đã gắn chặt với danh xưng kỹ nữ trà xanh rồi. Bây giờ khi nhắc đến Tống Tâm Di, thái độ của mọi người đều hơi phức tạp.

“Này, Tô Bối, cho tớ hỏi phát.” Đổng Văn Kỳ kéo tay Tô Bối, tò mò hỏi: “Có phải ba Tống Tâm Di thực sự làm ra chuyện bị tử hình không?”

Tô Bối gật đầu.

Nghĩ kỹ thì, thật ra trong nguyên tác tiểu thuyết cũng có chuyện này.

Nguyên tác dành rất nhiều thời gian miêu tả quá trình thăng tiến của nam chính, Tống Ngạn Thành không thể nào thăng tiến nhanh như vậy được, từ một diễn viên với tuổi đời non trẻ chỉ trong vòng vài năm đã trở thành chủ tịch tập đoàn, nói không giở thủ đoạn thì cũng chẳng ai tin nổi.

Tuy nhiên, dù sao thì cuốn tiểu thuyết cũng phục vụ nam nữ chính, vì vậy những thủ đoạn khó nói của Tống Ngạn Thành đều được viết sơ qua, lướt qua nó rất nhanh.

Nếu anh Tần không sai cấp dưới tra ra bí mật của Tống Ngạn Thành, sau đó Tô Bối giấu anh Tần, len lén xâm nhập vào máy tính của người hợp tác với Tống Ngạn Thành rồi tìm được ít chứng cứ, thì cô cũng không thể ngờ được, sau lưng Tống Ngạn Thành lại làm nhiều chuyện đáng sợ đến vậy.

Nhưng điều mà mấy cô thiếu nữ quan tâm cũng không phải mấy chuyện này.

Thấy Tô Bối gật đầu, Đổng Văn Kỳ ngạc nhiên thốt lên “trời đất ơi” rồi chuyển sự chú ý sang Tống Tâm Di.

“Tớ nói cậu nghe, không có Tống Thị hậu thuẫn, cuộc sống bây giờ của Tống Tâm Di khó khăn lắm. Lúc trước còn có công ty giải trí Tống Thị chống lưng, còn chèo lái được dư luận, giờ không còn Tống Thị nữa, tất cả chương trình đều đua nhau hủy hợp đồng với cậu ta, còn cả đấu trường âm nhạc gì đó nữa, cũng đánh rớt Tống Tâm Di từ vòng gửi xe luôn.”

Tô Bối nhướng mày: “Cậu nghe chuyện này ở đâu vậy?”

Đổng Văn Kỳ: “He he, lúc trước tớ chẳng bảo với cậu là tớ muốn vào group fandom của cậu ta trên QQ để hóng tí chuyện còn gì. Về sau tớ cũng dùng acc clone để vào đó luôn.”

Chỉ là, giờ trong group QQ kia đã không còn ai hâm mộ khen Tống Tâm Di thả rắm cũng thơm nữa rồi, đại đa số đều buôn các thể loại chuyện về Tống Tâm Di.

Đổng Văn Kỳ: “Tớ nghe nói bây giờ Tống Tâm Di đang quay phim ở một khe suối trong núi, cũng chẳng biết cậu ta có biết chuyện gia đình mình ngã ngựa rồi không. Cậu đoán xem cậu ta còn đóng phim tiếp được nữa không? Có khi nào sẽ thay đổi diễn viên đột ngột không?”

Tô Bối: “Cũng khó nói.”

Cái tên đạo diễn “Âu Trì” chính là một tên đại biến thái, một tên ngụy quân tử không hơn không kém, dù ở trong tiểu thuyết, trong mơ hay là ngoài đời thực.

Lúc trước Âu Trì phải dựa vào ngọn núi Tống Thị này, thì Tống Tâm Di là bà chủ của anh ta, là Thượng đế.

Nhưng giờ không còn Tống Thị, Âu Trì sẽ làm gì, Tống Tâm Di sẽ gặp phải chuyện gì cũng khó mà nói trước.

...

Cả hai trò chuyện suốt quãng đường, đến tận điểm cắm trại trên đỉnh núi.

Tại đây, mọi người tập hợp lại và lắng nghe giáo viên phụ trách nói về nội dung và các biện pháp phòng ngừa ở vùng dã ngoại, sau đó bắt đầu phân chia đồ dùng cá nhân.

Ngoài việc mang theo các vật dụng cá nhân, các vật như lều cắm trại, dụng cụ nấu ăn và thức ăn đều được nhà trường phân phát.

Lều và dụng cụ nấu ăn đều được chia mỗi nhà một bộ.

Sau khi mang đồ đến, Tô Bối thấy anh Tần và Tô Tiểu Bảo đã xắn tay áo lên, tư thế chuẩn bị dựng lều.

“Ba ơi đợi chút ạ.” Tô Bối cản anh Tần lại.

Tần Thiệu dừng lại, nhìn về phía Tô Bối: “Sao vậy?”

Tô Bối: “Ba không thấy cái lều này hơi bẩn sao?”

Dù sao chúng đều là vật tư trong kho của trường, lần cuối cùng chúng được sử dụng là sự kiện dã ngoại năm ngoái.

“Có tí bụi thôi, không phải lo. Cứ dựng lều cho chắc, sau đó dọn qua là ở được ngay.” Anh Tần từ tốn nói.

“Con biết, con chỉ muốn nói là quần áo của ba sẽ bị bẩn mất.”

Không ngờ con gái lại quan tâm đến quần áo của mình sẽ bị làm bẩn, anh Tần vô cùng bất ngờ, sau đó không nhịn được mà bật cười.

Anh định nói “không sao hết, ba sẽ thay sau” thì Tô Bối lại nói: “Con nghĩ ba nên thay sang bộ quần áo dễ giặt hơn đi ạ.”

Dứt lời, Tô Bối chạy đến chỗ hành lý tìm một bộ quần áo.

“Ba, chiếc áo phông này khá rẻ, lại còn dễ giặt, hay ba mặc tạm cái này rồi làm việc đi.”

Đây là chiếc áo [nhân viên chăn nuôi], lúc trước cô xấu hổ không dám lấy ra, sợ anh Tần ghét bỏ, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội.

Cả nhà họ mặc đồ gia đình, cô muốn anh Tần cũng mặc, dù chỉ một lát thôi cũng được.

Vì nghĩ đến sự phù hợp khi anh Tần mặc, lúc Tô Bối mua chiếc áo này còn đặc biệt căn dặn chủ quán bỏ họa tiết lòe loẹt đi, chỉ viết ở sau lưng áo ba chữ [nhân viên chăn nuôi].

Dù vậy thì cũng không khó để nhận ra chiếc áo này với áo của Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là chung một set.

Anh Tần nhìn chiếc áo thun trong tay Tô Bối, khóe miệng thấp thoáng nụ cười khó nhận ra.

“Được chứ.”



Lời tác giả:

Anh Tần: (tỏ vẻ bình tĩnh) được chứ

Nhưng trong lòng thì đang nổ pháo

Ha ha ha ~

Chương kế tiếp