Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 75: Giáo dục có phương pháp
Tô Bối nhìn thấy anh Tần mặc chiếc áo phông [nhân viên chăn nuôi] như ý nguyện.

Anh Tần vừa đi ra từ phòng phục vụ đã nhìn thấy Tô Bối vẫn còn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, hai mắt cô đang lóe sáng nhìn anh.

Anh Tần giả vờ không nhìn thấy biểu cảm “thành công” trong mắt Tô Bối, bình tĩnh nói với Tô Bối: “Đi thôi, qua đó.”

“Vâng ạ.” Nụ cười trên mặt Tô Bối không giảm, cô chạy về phía anh Tần, phục vụ chu đáo nhận lấy quần áo vừa thay ra trong tay anh.

Hai ba con sóng vai đi, Tô Bối lại nhịn không được mà liếc mắt nhìn anh Tần vài lần.

“Ba ơi.”

“Ừ?”

“Con thấy ba mặc như vậy cũng rất đẹp trai.” Tô Bối ngẩng đầu lên nhìn Tần Thiệu, nói hơi có ý “nịnh nọt”, còn kèm theo vẻ mặt đầy chân thành.

Cô nói như vậy chủ yếu là do sợ anh Tần sẽ ghét bỏ.

Nhưng đúng là trông vẫn ổn, chiếc áo phông này tương đối đơn giản, dù có là anh Tần mặc vào cũng sẽ không thấy không phù hợp, hơn nữa dòng chữ được in ở lưng áo, thành ra trông rất giống một nhân viên làm việc thực thụ.

Nghe vậy, anh Tần lặng lẽ cười.

Mặc dù anh Tần không nói gì, nhưng chỉ nhìn vào sắc mặt của anh thì cũng không khó nhận ra, lúc này tâm trạng của anh Tần đang rất tốt.



Trở lại khu cắm trại, nhân viên chăn nuôi họ Tần mới nhậm chức dẫn theo hai “con heo nhỏ” nhà mình bắt đầu đi dựng lều trại.

“Biết dựng không?” Anh Tần hỏi Tô Tiểu Bảo.

“Không biết.” Tô Tiểu Bảo nói thật, giọng điệu mang theo chút buồn bực.

Trường học trước đây của bọn họ cũng không có mấy hoạt động rèn luyện như thế này, tình huống lúc đó của bọn họ càng không có khả năng tiếp xúc với loại trang bị cắm trại này, trước đó cậu đã lên mạng tra cứu hướng dẫn dựng lều trại rồi, nhưng cũng không biết có được hay không.

Dường như nhận ra sự buồn bực trong giọng điệu của con trai mình, anh Tần cũng thầm than trong lòng: Là một người ba, vốn dĩ anh nên dạy con cái của mình rất nhiều thứ. Trong mười bốn năm qua, giữa ba con bọn họ đã thiếu sót quá nhiều.

Nhưng không có gì phải lo cả, sau này sẽ bù đắp dần dần.

“Được rồi, để ba dạy con.”

Anh Tần lấy phụ kiện lều trại ra rồi bắt đầu dựng trại, đồng thời giải thích cho Tô Tiểu Bảo nghe, ví dụ như: Chọn địa điểm và hướng dựng lều, phụ kiện nào phải dùng ở đâu, phải bắt đầu từ bước nào, đóng đinh như thế nào mới có thể cố định vững chắc hơn...

Tô Tiểu Bảo học rất nhanh, không bao lâu đã có thể xử lý một việc một mình.

Còn Tô Bối thì ở bên cạnh giúp hai người.

Tô Bối thấy hình như không có gì để đưa cả, thế là rút khăn giấy từ trong túi ra, lau mồ hôi trên đầu và phía sau cổ cho Tô Tiểu Bảo.

Hành động tự nhiên như ăn cơm uống nước vậy.

Sau đó, Tô Bối nhìn sang anh Tần, hỏi: “Ba ơi, ba còn cần con phải làm gì nữa không ạ?”

Tần Thiệu: “Không còn gì nữa đâu.”

Dừng một chút, Tần Thiệu lại nói: “Cầm một tờ giấy đến đây.”

Tô Bối: “Dạ? Ba muốn loại giấy nào? Giấy báo hay giấy bạc?”

Tần Thiệu: “... Giấy ăn.”

“À, được ạ.” Tô Bối phản ứng lại rồi cũng rút giấy từ trong túi đưa cho anh Tần.

Đối với đãi ngộ khác nhau giữa mình và Tô Tiểu Bảo, anh Tần đã không muốn nói gì nữa.

“Được rồi, không còn việc gì ở đây nữa, con qua kia ngồi một lúc đi.” Anh Tần nói với Tô Bối, sau đó anh khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Sắp xong rồi.”



Tô Bối ngồi sang một bên, để anh Tần và Tô Tiểu Bảo tiếp tục dựng lều.

Tô Tiểu Bảo ở trường có rất nhiều fan em gái, mà với thân phận của anh Tần, anh có thể tham gia loại hoạt động trường học thế này vốn đã đủ thu hút cái nhìn rồi, cho nên tổ hợp ba con này rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.

[Trông cậu Tô dựng lều đẹp trai quá!]

[Ba của cậu Tô cũng đẹp trai nữa.]

[Mà bọn họ dựng nhanh thật đấy, đúng là dạy học tại chỗ mà.]

[Cả nhà bọn họ mặc đồ gia đình sao?!]

[Wow, đúng này, “Đại ca heo”, “Đàn em heo”, “Nhân viên chăn nuôi”, thú vị thật đấy, ha ha.]

[Lần này cậu Tô và ba cậu ấy mặc đồ gia đình, trông bọn họ lại càng giống nhau hơn.]

[Tiếc là lần này mẹ của Tô Bối, cậu Tô không đến, vẫn không thể nhìn thấy bà Tần trong truyền thuyết trông như thế nào.]

[Không phơi bày thân phận thì chắc chắn là có nguyên nhân, có lẽ là người bình thường không gặp được đâu.]

[Người phụ nữ bí ẩn.]



Chủ đề mà những người xung quanh nhỏ giọng thảo luận dần dần chệch hướng , nhưng Tô Bối cũng không để ý.

Trên mặt Tô Bối nở nụ cười, nhìn hai ba con dần dần phối hợp ăn ý, động tác của hai người rất nhanh, lúc này tiến độ nhà bọn họ đã dẫn đầu rất nhiều nhà chung quanh, lều gần như đã dựng xong, chỉ còn bước cố định cuối cùng.

Nhìn kỹ còn phát hiện được động tác của hai người này không hề nhanh ẩu mà còn rất cẩn thận, không hề làm bẩn quần áo trên người.

Tô Bối lấy điện thoại ra, lén chụp ảnh anh Tần.

Sau khi chụp xong một bức thì lại không nhịn được, “tách tách” thêm mấy tấm liên tục. Đương nhiên là còn có Tô Tiểu Bảo nữa.



Dựng lều xong, hai người đi tới chỗ Tô Bối, Tô Bối tháo nắp cốc giữ nhiệt ra, rót một cốc nước ấm đưa cho anh Tần.

Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn, mặt lộ ra vẻ khó chịu.

“Còn của em thì sao?” Trước kia, rõ ràng cốc nước giữ nhiệt có nắp kia là dành riêng cho cậu.

“Đây này, của em hết đấy.”

Tô Bối nhét cả bình nước vào trong ngực Tô Tiểu Bảo, háo hức chạy vào lều nhà mình… Cái lều này rất lớn, không chỉ có một gian ngủ, bên ngoài còn có một ô che để nghỉ ngơi.

Tô Bối dọn dẹp bên trong lều trước rồi lại sắp xếp hành lý, trang bị mình mang đến.

Cùng lúc đó, hai ba con Tần Thiệu và Tô Tiểu Bảo đang đứng cạnh nhau bên ngoài lều.

Cuối cùng ba của Đổng Văn Kỳ cũng dựng lều xong, khi ông ấy đi tới thì nhìn thấy cảnh hai ba con đang đứng cạnh nhau.

Đến gần hơn cuối cùng mới nghe thấy: Hoá ra Tô Tiểu Bảo và anh Tần đang thảo luận về vấn đề chia lều.

Tần Thiệu: “Buổi tối con cầm túi ngủ, ra ngoài ngủ với ba.”

Tô Tiểu Bảo: “Tại sao lại phải ngủ bên ngoài, không gian bên trong lớn như vậy cơ mà, cũng không phải không đủ chỗ cho ba người chúng ta ngủ.”

Tần Thiệu: “Bất tiện lắm.”

Tô Tiểu Bảo: “Có gì đâu mà bất tiện, nếu cảm thấy không tiện thì ông ngủ một mình bên ngoài đi, tôi muốn ở bên trong.”

...

Nghe hiểu được nội dung thảo luận của hai ba con họ, Đổng Diệu Hoa nhiệt tình đi tới, nói rằng: “Lều hai nhà chúng ta nằm cạnh nhau, nếu cảm thấy có gì bất tiện thì chi bằng như thế này đi, để cho Đổng Văn Kỳ và Tiểu Bối hai cô bé ở cùng một gian, ba người đàn ông chúng ta ở một gian, anh Tần thấy thế nào?”

Đổng Diệu Hoa vừa mới mất rất nhiều thời gian mới dựng xong lều, lúc này trên đầu vẫn còn đầy mồ hôi, trên cơ thể tròn vo cũng toàn là mồ hôi và đất cát.

Nhìn đối phương như vậy, bệnh ở sạch của hai ba con bọn họ cùng online.

Tô Tiểu Bảo chưa học được cách quản lý cảm xúc như ba mình, nghe được đề nghị như vậy của Đổng Diệu Hoa, vẻ mặt cậu viết rõ hai chữ từ chối.

Vẻ mặt Anh Tần lạnh tanh nhìn phía chiếc lều mà Đổng Văn Kỳ và ba cô bé mới dựng xong ở cách đó không xa. Chỉ một trận gió thổi qua đã khiến chiếc lều lắc lư.

Tần Thiệu: “...”

Tô Tiểu Bảo: “Cảm ơn chú Đổng, nhưng cháu vẫn quen với lều mình dựng hơn.”

Tần Thiệu: “Giám đốc Đổng khách sáo quá, không cần phải phiền phức vậy đâu.”



Chẳng mấy chốc đã tới buổi chiều, là thời gian bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Có lẽ cân nhắc tới việc mọi người ngày đầu tiên đến đây vẫn còn chưa quen lắm, nguyên liệu nấu ăn trong bữa cơm đầu tiên mà trường học đã chuẩn bị cho các gia đình đều giống nhau, hơn nữa đều là nguyên liệu nấu ăn đơn giản phối hợp tốt tỷ lệ và khẩu phần.

Đổng Văn Kỳ nhận nguyên liệu nấu ăn, sau đấy lại cầm điện thoại tra cứu công thức nấu ăn trên mạng một hồi lâu, nhìn sang phía Tô Bối: “Hay là hôm nay chúng ta ăn lẩu đi.”

“...” Tô Bối nhìn các nguyên liệu nấu ăn mà nhà trường cung cấp: trứng, khoai tây, cà chua, ớt xanh, cà tím, một hộp thịt thái sợi và một vài quả táo.

Tô Bối: “Vẫn nên làm đồ xào nấu bình thường thì hơn.”

Không có thịt viên, dạ dày bò, nấm kim châm, thảo bẹ... Thì làm gì còn linh hồn của lẩu nữa.

Đổng Văn Kỳ: “Cậu tin tớ đi mà, nếu ăn đồ xào nấu thì cậu sẽ hối hận đấy.” Năm ngoái cô ấy tự tin chuẩn bị món xào, kết quả làm ra một món ăn “bóng đêm”. Tính ra thì làm một nồi hầm hổ lốn vẫn hơn.

Thấy vậy, Tô Bối nở nụ cười, vỗ vỗ tay Đổng Văn Kỳ: “Yên tâm, không cần cậu làm, cậu đưa nguyên liệu nấu ăn nhà cậu cho tớ, để tớ làm cho.”

“Cậu á? Cậu bảo cậu sẽ nấu ăn à? Được không đấy?” Đổng Văn Kỳ tỏ vẻ hoài nghi.

Tô Bối: “Yên tâm đi, tay nghề của tớ cũng không tệ lắm đâu.”

“Thôi được.” Đổng Văn Kỳ miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng cô ấy vẫn nghi ngờ sâu sắc về “tay nghề” của Tô Bối.

Trong vali của cô ấy đã lén lút đựng hai hộp nồi tự sôi rồi, Đổng Văn Kỳ cũng đã lo liệu xong, nếu thật sự không được thì tối nay nhà bọn họ cứ dùng “hộp tự sôi” đi, tiện thể cho nhà Tô Bối một hộp.



Cho đến khi nhìn thấy Tô Bối bắt đầu nấu ăn, Đổng Văn Kỳ trợn tròn mắt.

“Cái đù!!”

Đổng Văn Kỳ hô lên: Tô Bối biết nấu ăn thật này! Nhìn đi, đảo thìa này, rắc muối này, thật sự quá thuần thục.

Còn có Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh giúp Tô Bối một tay nữa, cậu thuần thục cắt khoai tây sợi như vậy là thế nào kia!

Đều được tiếp nhận giáo dục chín năm, nhưng khác biệt giữa đôi bên có cần phải lớn như vậy không!

Không chỉ Đổng Văn Kỳ kinh ngạc, lúc này ngay cả ba của Đổng Văn Kỳ cũng kinh ngạc không kém.

“Trẻ con ở độ tuổi này biết nấu ăn cũng không nhiều lắm đâu.” Đổng Diệu Hoa cảm thán.

Hơn nữa còn là trẻ con lớn lên trong gia đình giống như bọn họ, bình thường trong nhà đều sẽ thuê bảo mẫu, thuê đầu bếp, những đứa nhỏ này có thể nói ra tên mấy loại món ăn đã là tốt lắm rồi, làm gì có cơ hội xuống bếp nấu ăn chứ.

Chứ đừng nói tới vẻ thuần thục như vậy của hai đứa nhỏ nhà họ Tần này.

“Anh Tần, anh đúng là dốc hết sức giáo dục con cái đó!” Đổng Diệu Hoa nhìn Tần Thiệu với vẻ mặt khâm phục rồi nói.

Đây mới là dáng vẻ hào môn chân chính, chú trọng việc học tập của thế hệ tiếp theo, vun đắp đam mê nhưng cũng không lơ là việc bồi dưỡng kĩ năng sống, quả thực rất đáng để học tập.

So sánh ra, quá trình giáo dục của Đổng Văn Kỳ nhà bọn họ thật sự quá qua loa.

“Hai đứa Tiểu Bảo Tiểu Bối học những kĩ năng sống này là từ mấy tuổi vậy? Anh đã mời riêng giáo viên tới để giảng dạy hay cố ý yêu cầu hai bé làm như vậy trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày?” Đổng Diệu Hoa ngồi xuống, chuẩn bị sẵn sàng để học hỏi kinh nghiệm từ anh Tần, cùng nhau thảo luận về vấn đề giáo dục toàn diện của thế hệ tiếp theo.

Anh Tần: “...” Con nhà tôi tự biết làm thôi.



Đồ ăn lên bàn, ăn món do Tô Bối nấu, Đổng Văn Kỳ bùng nổ cảm giác hạnh phúc.

“Hu hu, ngon quá đi!” Nhất là khi so sánh với rất nhiều món ăn hắc ám thất bại của các nhà khác thì thứ họ ăn bây giờ quả thực là món ăn ngon trên đời này!

“Tô Bối! Tớ phát hiện cậu chính là một cô gái bảo bối đấy! Cậu mau nói cho tớ biết đi, có cái gì là cậu không biết làm không hả!”

“Không được, tớ phải chụp một tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè của tớ để khoe.”

Chuyện tương tự như vậy, anh Tần cũng đã làm rồi.

Anh Tần chụp tổng cộng hai tấm ảnh, một là bóng lưng hai đứa nhỏ đang nấu ăn, một là ảnh thức ăn vừa bưng lên bàn đăng lên vòng bạn bè.

Không hề bất ngờ, khi vừa đăng lên vòng bạn bè, bên dưới phần bình luận là một loạt các lời khen ngợi nịnh nọt.

Một trong số đó là của Trần Đức: Món cà tím chay Tiểu Bối nấu vô cùng đặc sắc, trước đây tôi đã được ăn một lần rồi, thực sự rất ngon!

Tần Thiệu: ...

Nếu Trần Đức không nói hai câu sau, anh sẽ miễn cưỡng không cân nhắc đến chuyện đổi trợ lý.



Ăn cơm xong, Tô Tiểu Bảo bị nhóm Tạ Dân Hiên gọi đi đá bóng, Tô Bối thì ở lại để dọn dẹp dụng cụ nhà bếp.

“Ba ơi.”

“Ừ?”

“Vừa rồi ở trên núi con có phát hiện có một con suối, con muốn đem những thứ này đi qua đó rửa.” Tô Bối nói.

Giờ ở khu vực cấp nước công cộng có quá nhiều người, chẳng thể chen vào được, nhưng hai người đàn ông nhà cô lại có bệnh sạch sẽ.

Hiện giờ sắc trời đã dần tối, Tô Bối không dám đi một mình lắm, cô sợ mình sẽ lạc đường.

Anh Tần hiểu được ý của Tô Bối, anh cất điện thoại di động đang giao việc đi rồi đứng dậy.

“Đi thôi.” Tô Bối xếp một đống dụng cụ nấu ăn lại, sau đó anh Tần cầm lên hết chỉ bằng một tay.

“Được.”

“À, ba ơi, chờ chút đã ạ.”

Tô Bối nghĩ đến chuyện gì đó, cô đi vào trong lều lấy đồ chống muỗi đã chuẩn bị trước ra.

“Đổng Văn Kỳ nói buổi tối ở chỗ này có rất nhiều muỗi, để con dán cái này lên giúp ba nha.”

Tô Bối cầm một cái vòng tay chống muỗi đeo cho anh Tần trước, sau đó lại xé một tấm dán chống muỗi rồi dán lên người anh Tần.

“Ba ơi, ba cúi người xuống một chút đi ạ.”

Anh Tần hơi khom người xuống, Tô Bối dán miếng dán chống muỗi ở vị trí sau cổ anh Tần.

Ngay bên cạnh mấy chữ [nhân viên chăn nuôi] kia, phía trên còn là hình cậu bé bọt biển.

Nhìn cái này, Tô Bối không nhịn được cười. Cô phát hiện hình tượng “giám đốc bá đạo” trong tiểu thuyết của anh Tần đã dần dần mờ nhạt rồi.

“Con cười cái gì đấy?” Anh Tần hỏi.

“Không có gì đâu ạ.” Tô Bối bật cười lắc đầu: “Chúng ta nhanh lên đi ba, nếu không lát nữa trời sẽ tối mất.”

Tô Bối đi đằng trước, bước đi nhẹ nhàng nhanh nhẹn.

Anh Tần cầm dụng cụ nấu ăn, bát đũa, bước chân trầm ổn nhưng đi theo phía sau một bước cũng không rời.

Chẳng bao lâu sau, Tô Bối đã tìm thấy con suối mà cô nhìn thấy khi cô lên núi.

“Nước ở trên này không bị ô nhiễm, rất sạch sẽ, dùng để rửa bát thì không thành vấn đề.” Tô Bối quay đầu nói với anh Tần, chỉ thấy anh Tần đang xắn tay áo chuẩn bị hỗ trợ.

Tô Bối sửng sốt.

Tô Bối: “Chỉ có vài cái nồi bát thôi, con rửa nhanh lắm, ba không cần phải giúp con đâu.”

Tần Thiệu: “Con đụng vào nước lạnh ít thôi, đi sang bên cạnh đi.”

Tô Bối: “...”

Thế là, vốn dĩ Tô Bối chuẩn bị tới đây rửa bát đĩa, bảo anh Tần đi cùng nhưng giờ thì đã biến thành anh Tần rửa chén, còn Tô Bối thì đứng nhìn ở bên cạnh.

“Trước kia con và Tiểu Bảo vẫn tự nấu cơm à?” Nghĩ lại cuộc đối thoại hôm nay với ba của Đổng Văn Kỳ, Tần Thiệu đột nhiên hỏi.

“Đúng ạ.” Tô Bối gật đầu, lại nói: “Nghe nói hồi trẻ bà nội Vương thường xuyên nấu cỗ giúp thôn, bà ấy nấu ăn ngon lắm, con và Tô Tiểu Bảo biết nấu ăn cũng là do bà ấy dạy cho đấy ạ.”

“Đúng rồi, Tô Tiểu Bảo còn biết nặn bánh bao nữa cơ, lần sau có thể bảo em ấy nặn cho ba ăn.”

Tô Bối lại nói với Tần Thiệu rất nhiều chuyện của cô và Tô Tiểu Bảo khi còn ở quê.

Lúc này, ở cách đó không xa, giọng nói trong trẻo của một cô gái truyền đến.

“Mẹ, mẹ mau nhìn kìa, bên kia có một tảng đá, đứng ở đó là chụp được hoàng hôn đấy mẹ!”

“Biết rồi, con đừng chạy nhanh thế, chờ mẹ với.”

Chương kế tiếp