Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 76: Có ba là đủ rồi
“Mẹ ơi, mau tới đây xem đi, bên này siêu đẹp luôn.”

“Mạn Nhi, con cẩn thận chút.”

“Không sao đâu ạ, mẹ mau tới đây xem đi.”

“Lần này ba không có thời gian đi cùng chúng ta. Hừ! Lần sau chúng ta nhất định phải kéo ba tới đây chơi một lần mới được nha.”

“Được, lần sau nhất định sẽ kéo ba của con đi cùng.”



Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con khiến Tô Bối chú ý.

Nhìn về phía giọng nói kia, Tô Bối nhìn thấy Lý Mạn Nhi.

Vậy nên, người phụ nữ bên cạnh Lý Mạn Nhi là mẹ của Lý Mạn Nhi, cũng chính là Tô Mai sao?

Ánh mắt Tô Bối thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Ba ơi.” Tô Bối gọi Tần Thiệu, chỉ vào Tô Mai cách đó không xa rồi hỏi: “Người kia là Tô…, ừm, là bà Tô Mai sao ba?”

“Ừ.” Tần Thiệu gật đầu, sắc mặt không tốt lắm.

Nhận được lời khẳng định của Tần Thiệu, Tô Bối cẩn thận quan sát Tô Mai cách đó không xa.

Giống như miêu tả trong cuốn tiểu thuyết đó, Tô Mai rất xinh đẹp, dù đã qua hơn mười năm nhưng các đường nét trên khuôn mặt của Tô Mai vẫn rất ưa nhìn.

Nhưng Tô Mai này hơi khác với người được mô tả trong tiểu thuyết: Tô Mai trong tiểu thuyết hội tụ đầy đủ các phẩm chất mà nhân vật nữ phụ sở hữu, vừa hẹp hòi lại vừa độc ác.

Nhưng bây giờ nhìn lại, trông Tô Mai này rất giống một người phụ nữ đã kết hôn thông thường, một người mẹ như bao người mẹ khác.

Mắt Tần Thiệu rũ xuống, anh nhìn đứa con gái của mình đang hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người mẹ ruột cách đó không xa, trong lòng Tần Thiệu dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Tô Bối không biết rằng: Trong lúc cô đang quan sát Tô Mai, trong lòng Tần Thiệu đã đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn.

“Tiểu Bối, con có muốn qua gặp không?” Tần Thiệu hỏi.

Trong thâm tâm Tần Thiệu không hy vọng Tiểu Bối và Tiểu Bảo có bất kỳ mối liên hệ nào với Tô Mai, nhưng đối phương là mẹ ruột của hai đứa nhỏ này, đó là sự thật mà anh không thể thay đổi được.

Lúc Tần Thiệu đang trầm lặng thì đột nhiên thấy Tô Bối lắc đầu.

“Con không muốn.” Giọng Tô Bối vừa vô cùng kiên định lại vừa chân thành.

Dù sao cô ta cũng là một trong những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, vừa nãy cô nhìn Tô Mai chỉ vì tò mò thôi.

Một người mà chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, đối với cô thì Tô Mai thực sự cũng chỉ là một người xa lạ.

Ban đầu lúc cô mới gặp Tần Thiệu cũng là loại cảm giác như vậy.

Nhưng cũng có một điểm khác biệt. Khi đó anh Tần chỉ là anh Tần, Tô Bối có thể mà chạy đến trước mặt anh gọi “Ba ơi” mà không có chút băn khoăn nào. Nhưng Tô Mai đã có cuộc sống mới, có gia đình của riêng mình.

Không giống như cô và Tô Tiểu Bảo, từ những chuyện mà Tô Bối biết được về Lý Mạn Nhi, có thể thấy được rằng từ bé Lý Mạn Nhi đã sống trong một gia đình trọn vẹn, rất vui vẻ hạnh phúc.

Nếu đối phương đã là một gia đình hạnh phúc, cô và Tô Tiểu Bảo không cần phải tới tiếp cận, khiến cho cả hai bên cảm thấy khó chịu.

Đôi bên đều được bình yên là tốt rồi.

Trong lòng Tô Bối nghĩ như vậy, sau đó bất giác gật đầu tự khẳng định suy nghĩ này của mình.

Tần Thiệu không biết Tô Bối đang nghĩ gì, nhưng khi anh nghe câu trả lời của con gái, sắc mặt vốn căng thẳng bỗng trở nên nhu hoà hơn rất nhiều.

Tần Thiệu: “Không buồn chút nào à?”

Cách đó không xa, hình ảnh hai mẹ con nhà kia quả thực rất đẹp, khiến người ta sinh lòng hâm mộ.

Tô Bối: “Sẽ không đâu ạ!”

Gia đình của Tô Mai với Lý Mạn Nhi có vẻ khá tốt, một nhà hoà thuận vui vẻ, nhưng nhà của bọn họ cũng đâu kém cạnh gì?

Tô Bối cười cười, thân mật ôm cánh tay của Tần Thiệu, sau đó cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Con có ba là đủ rồi.”

Gia đình bọn họ có Tiểu Bảo, có ba Tần, hơn nữa họ đều đang rất tốt, như bây giờ là Tô Bối đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Lúc này đôi mắt nâu màu trà của cô gái đang nhìn anh, ánh dương buổi chiều tà phản chiếu vào đôi mắt đó, tỏa sáng rực rỡ, trông hết sức chân thực.

Tần Thiệu mỉm cười, anh đưa tay xoa đầu Tô Bối.

“Đi thôi, quay về nào, nếu không sẽ bị muỗi đốt đấy.” Lời của Tần Thiệu đầy cưng chiều.

“Vâng.”

Trên đường trở về, Tô Bối vẫn ôm cánh tay của Tần Thiệu.

Nói chính xác hơn là vẫn luôn dựa người trên cánh tay Tần Thiệu.

Cảm giác được sức nặng trên cánh tay mình, Tần Thiệu đoán chắc con bé này không tự đi nổi nữa nên mới dựa lên người anh. Nhưng anh không hề để ý chút nào, thậm chí anh còn hơi vui mừng.

Sau khi hai ba con rời đi, không hề để ý rằng ở sau lưng, Tô Mai đã chú ý tới phía bọn họ, nhìn hai người rời đi, sắc mặt cô ta lộ vẻ phức tạp.

Hoạt động ngoại khóa của trường được tổ chức cho khối lớp 7 và lớp 8. Thật ra từ trước đó cô ta đã nhìn thấy anh Tần với hai đứa trẻ mà anh dẫn theo rồi.

Tô Mai không ngờ rằng, trong suốt mười mấy năm cô ta không hỏi thăm không quan tâm, cặp chị em sinh đôi bị cô ta bỏ rơi đã khôn lớn, trở thành những thiếu niên rạng ngời chói lọi như vậy.

Anh Tần chăm sóc hai đứa nhỏ rất chu đáo, có thể khẳng định anh chính là một người ba tốt vô cùng. Dù sao đây cũng là việc mà cô ta không có khả năng làm được, cô ta có thể nuôi hai đứa, nhưng không thể nuôi dưỡng với cách mà cô ta nuôi dưỡng Mạn Nhi được.

Xem ra, cô ta và hai đứa nhỏ kia không có duyên phận rồi.

Tô Mai thở dài, cuối cùng cô ta cũng buông bỏ được chấp niệm kia trong lòng.

Buổi tối, anh Tần dọn dẹp bên ngoài lều, lúc đi vào thì nhìn thấy hai đứa nhỏ nhà mình đang nằm kễnh càng bên trong.

Lúc này hai đứa nhỏ đang nằm tụ tại một chỗ, mỗi đứa cầm một chiếc điện thoại, chẳng khác nào bộ dạng mấy cô cậu nghiện Internet.

Thấy vậy, anh Tần khẽ cau mày, cảm thấy hơi đau đầu.

Lúc này Tô Tiểu Bảo đang chơi game, gánh theo cả báo chúa Đỗ Nhất Minh kia.

Theo cách nói của Đỗ Nhất Minh thì hiện giờ bọn họ không phải đang chơi game, mà là đang nỗ lực vì danh dự thôi.

Còn Tô Bối thì đang chọn ảnh chụp lúc sáng.

Trước tiên Tô Bối chọn tấm ảnh đẹp nhất của khu hoạt động ngoại khóa này, viết status “Được đi hoạt động ngoại khóa, vui vô cùng” rồi đăng lên vòng bạn bè, còn để chế độ chỉ hiển thị với [Ba].

Sau đó, thừa lúc anh Tần không chú ý, Tô Bối đã âm thầm đăng một bài khác trên vòng bạn bè.

Tổng cộng có ba tấm ảnh, một tấm selfie của cô, một tấm Tô Tiểu Bảo với vẻ mặt lạnh lùng và một tấm ảnh Tô Bối lén chụp anh Tần.

Dù góc chụp của ba bức ảnh khác nhau, nhưng không khó để nhận ra áo phông mà ba người mặc đều cùng một set.

Tô Bối hài lòng nhìn ba tấm ảnh, tự mình gật đầu, rồi lại bổ sung thêm một câu: Nhà mình có hai soái ca, hi hi.

Chọn chế độ ngoại trừ [Ba], sau đó nhấp “Đăng”.

Bài viết để chế độ hiển thị cho riêng [Ba] thì chỉ nhận được lời khen ngợi lẻ loi của anh Tần.

Còn phía dưới bài viết thứ hai lại náo nhiệt sôi nổi hơn nhiều.

[Tạ Dân Hiên: Từ trang phục là nhìn rõ địa vị gia đình thế nào rồi.]

[Chu Giai Giai: Ngưỡng mộ quá đi!]

[Đẹp trai!]

[Lưu Giai: Hahahaha, hoá ra chú Tần cũng mặc kiểu quần áo như này nữa à.]

[Đổng Văn Kỳ: Ban đầu lúc thấy cậu mua loại quần áo này, mình cảm thấy phèn lắm luôn.]

[Tô Bối trả lời Đổng Văn Kỳ: Giờ thấy sao?]

[Đổng Văn Kỳ: Lụa đẹp vì người.]



[vvvv]: Vết thương trên mặt bé T đã lành rồi.

Ông anh họ Từ gửi tin nhắn cho Tô Bối.

[vvvv]: Vết thương trên mặt bé cưng đã lành rồi hả?

[Tô Bối]: Vâng.

[vvvv]: Không phải dùng mấy app làm đẹp trên điện thoại của em để xoá sạch đó chứ?

[Tô Bối]: Đương nhiên là không phải rồi! Vẻ đẹp tự nhiên, mặt mộc hàng thật giá thật.

[vvvv]: Haha, vậy là tốt rồi.

Ban đầu Từ Thế Duy cũng muốn đến hoạt động ngoại khóa này của thằng em nhà mình, tiếc rằng tuần thi sát hạch của trường quá đáng sợ nên anh ấy không thể đi được.

[vvvv]: Vừa đẹp luôn, trận đấu tiếp theo có thể bảo chú Tần đổi thành trận đấu công khai, vậy thì đến lúc bé T em lộ mặt sẽ vả cho bọn múa mép trong diễn đàn nát mặt.

Bây giờ không chỉ “Giải đấu Honker”, mà hầu như toàn bộ người trong giới đều thầm chấp nhận ngoại hình của [T] rất xấu.

Ngày hôm trước, một người bạn cũ trong vòng bạn bè còn hỏi anh ấy là lập đội với [T] có ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy không.

Cứ nghĩ đến những chuyện này là Từ Thế Duy lại tức muốn nổ đầu, chỉ muốn nhanh chóng đến trận thi đấu tiếp theo, cho bé T xuất hiện để vả thật mạnh vào mặt mấy người này.

[Tô Bối]: Thôi, cứ chờ thêm tẹo nữa.

Lý do lớn nhất mà Tô Bối không muốn công khai là vì cô không muốn lộ diện với Lận Thiếu Trì.

Tô Bối không biết nếu để cho Lận Thiếu Trì biết rằng cố vấn kỹ thuật mà anh hết lòng tìm kiếm lại là con gái của đối tác, anh có nghĩ nhà bọn họ đang bịp anh không nữa?

[vvvv]: Vẫn còn ngại hả?

[vvvv]: Ban nãy anh nhận được tin từ một người bạn, khả năng cao trận đấu tới chúng ta sẽ gặp đội [La], em chuẩn bị tinh thần đi nha.

Đội [La] là đội có tổng điểm tích lũy xếp thứ hai. Đã vậy trước trận chung kết còn làm một cuộc cải tổ, thực lực lại một lần nữa được nâng cao lên rất nhiều.

Thực lực của đối thủ có thể không mạnh bằng bọn họ, nhưng bên đó người đông thế mạnh.

[vvvv]: Nhưng mà có anh đây rồi, không phải sợ.

[Tô Bối]: Em không sợ.



Sau khi trò chuyện nghiêm chỉnh với ông anh họ Từ một hồi, Tô Bối lên mạng thăm dò video thi đấu của một số thành viên đội [La]. Sau đó cô thoát ra, đăng nhập vào vòng bạn bè trên WeChat, tiếp tục trả lời tin nhắn của mọi người.

[Chủ tịch Tần đẹp trai quá!]

[Tô Bối: Tất nhiên rồi.]

[Cái áo này nhìn mắc cười quá.]

[Tô Bối: Mình mua đó ~/ Hả hê]



Có lẽ leo núi thực sự rất mệt, mí mắt Tô Bối nhanh chóng sụp xuống.

Cô dựa vào Tô Tiểu Bảo, khẽ cọ người tìm một tư thế thoải mái, trả lời thêm vài tin nhắn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ở phía bên kia, sau khi xử lý xong công việc, anh Tần đặt điện thoại xuống, phát hiện hai đứa nhỏ nhà mình đã ngủ say.

Thấy hai đứa nhỏ ngủ mà chui rúc vào nhau, Tần Thiệu khẽ nhíu mày.

Rõ ràng có ba chiếc túi ngủ, vậy mà hai đứa nhỏ lại nằm chen chúc nhau dồn vào một chỗ.

Anh Tần chuẩn bị đỡ Tô Bối qua bên kia, nhưng lúc này điện thoại Tô Bối cầm trong tay chợt rơi xuống, màn hình điện thoại vẫn còn sáng.

Mà đúng lúc, anh Tần nhìn được bài đăng kia.

Thế là đêm nay, một người hiếm khi sử dụng các tính năng khác của WeChat ngoại trừ công việc như anh Tần, lần đầu tiên lên mạng tra cách sử dụng vòng bạn bè của WeChat.

Tần Thiệu: Tại sao tôi không thể thấy bài đăng của người khác đăng trên vòng bạn bè?

Phía dưới phản hồi:

[Hahaha, xin chúc mừng, anh bị block rồi.]

[Chứng tỏ đối phương không muốn anh xem bài viết trên vòng bạn bè, cho nên đừng hỏi nhiều, càng hỏi sẽ càng thấy đau lòng thôi.]

[Chỉ không xem được một bài thôi sao?]

[Chắc là người ta chặn anh trong vòng bạn bè của người ta rồi đó.]



[Nhắc mới nhớ, bạn gái cũ của tôi cũng từng đối xử với tôi như vậy, mỗi lần ra ngoài chơi bời xong đăng status đều chặn không cho tôi xem bài…]

Tần Thiệu: Là con gái tôi.

[Nà ní!]

[Ha ha ha ha, vậy là chuyện quá bình thường rồi.]

[Một trong những kỹ năng sinh tồn cơ bản của bọn trẻ bây giờ đấy.]

[Đúng vậy, tôi cũng làm như thế. Đi chơi với bạn học rồi đăng bài trong vòng bạn bè thì sẽ chặn ba mẹ. Chỉ định kỳ đăng một số bài đăng yêu đời rồi chăm chỉ học tập, sau đó để mỗi mình ba mẹ nhìn thấy bài đăng đó thôi, ha ha ha.]

Tần Thiệu: …

Tần Thiệu cầm điện thoại, trong lòng cảm thấy không vui chút nào.

Lúc này, bên tai anh chợt vang lên tiếng cử động nhẹ, phía cánh tay cảm thấy hơi nhột.

Hoá ra Tô Bối đang ngủ say đột nhiên trở mình ôm lấy cánh tay của anh, còn vô thức dụi vào đó.

Nhìn con gái mình, sắc mặt anh Tần vốn đang khó chịu bỗng trở nên dịu đi vài phần.

...

Không lâu sau buổi ngoại khóa, phán quyết cuối cùng trong phiên xét xử Tống Ngạn Thành đã được đưa ra: Tạm hoãn vô thời hạn.

Kim Hi Uyển, Tần Tấn Quốc lại gọi Tần Thiệu đến một chuyến.

Chương kế tiếp