Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 77: Tiệc thường niên
Tần Tấn Quốc gọi Tần Thiệu tới Kim Hi Uyển, đương nhiên là vì chuyện của Tống Ngạn Thành.

Trong phòng làm việc của Tần Tấn Quốc, Tần Thiệu và Tần Tấn Quốc ngồi đối diện nhau.

Lúc này sắc mặt của Tần Tấn Quốc không được tốt cho lắm, nhưng dù sao trạng thái này rồi cũng sẽ qua đi, ít nhất là chuyện của Tống Ngạn Thành sẽ được giải quyết ổn thoả, ông sẽ không cần phải lo lắng mâu thuẫn giữa con trai và con riêng.

Hai người im lặng một hồi, cuối cùng Tần Tấn Quốc lại là người lên tiếng trước: “Tống Ngạn Thành xảy ra chuyện là lỗi của nó, không thể trách ai khác, con cũng không làm gì sai.”

“Chỉ là…” Tần Tấn Quốc dừng một chút rồi lại lên tiếng: “Dù sao Tống Ngạn Thành vẫn con trai của dì Trần của con, giữa nhà họ Tống và Quốc tế Tế Hoa cũng có rất nhiều mối quan hệ, ba định dùng Quốc tế Tế Hoa để trả nợ cho Tống Thị…”

Nghe Tần Tấn Quốc nói xong, sắc mặt Tần Thiệu tối sầm lại.

Ngay sau đó, Tần Thiệu cười mỉa: “Quốc tế Tế Hoa vốn là sản nghiệp của ba và dì Trần, xử lý như thế nào là quyền của hai người, cũng không liên quan gì đến con.”

“Ba biết con vẫn còn oán giận người ba này, nhưng ba vẫn hy vọng rằng con sẽ hiểu được tâm tình của ba.”

Nói xong, Tần Tấn Quốc lại khẽ thở dài: “Hiện tại trạng thái tinh thần của dì Trần con không tốt lắm, sức khỏe đang gặp nhiều vấn đề, giải quyết xong vấn đề nợ nần trong nước, ba với dì Trần định sẽ chuyển tới nước A sinh sống.”

Trần Tuyết Diễm cũng biết rằng toàn bộ sự việc đều là lỗi của Tống Ngạn Thành, nhưng dù sao đó cũng là con trai ruột của bà, có người mẹ nào chịu nổi cảnh con trai mình bị bỏ tù đâu chứ.

Bọn họ có một nông trang ở nước A, Tần Tấn Quốc định đưa vợ mình tới đó tĩnh dưỡng, tránh xa những ồn ào náo nhiệt.

“Sau khi giải quyết xong chuyện nợ nần của Tống Thị, có lẽ Quốc tế Tế Hoa sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Đến lúc đó, nếu con bằng lòng nhận thì ba sẽ giao Tế Hoa cho con. Còn nếu không thì ba sẽ tìm một giám đốc có năng lực để quản lý.”

Nghe xong lời nói của Tần Tấn Quốc, Tần Thiệu im lặng hồi lâu, sắc mặt lãnh đạm khó đoán.

Tần Tấn Quốc: “Còn nữa, ba có một yêu cầu cuối cùng.”

Tần Thiệu: “Con sống từ nhỏ tới lớn trong cái nhà đó, yêu cầu của ba đối với con còn ít sao? Bây giờ lại có yêu cầu gì nữa?”

“Ba cứ nói đi, có chuyện gì.”

“Tống Ngạn Thành là Tống Ngạn Thành, dù sao Lâm Du với Tâm Di cũng không biết chuyện này, con với Tống Ngạn Thành có thù hận sâu thế nào thì ba cũng hy vọng con có thể buông tha cho hai mẹ con nó.”

Biến cố xảy ra, ban đầu ông và Trần Tuyết Diễm dự định sẽ đưa Tống Tâm Di ra nước ngoài sống cùng họ.

Đáng tiếc là, dù nói thế nào Tống Tâm Di cũng không từ bỏ việc đóng phim ở Trung Quốc, còn Lâm Du thì có vẻ cũng đặt tất cả hy vọng vào sự nghiệp diễn xuất của Tống Tâm Di.

Không thuyết phục được, Tần Tấn Quốc buộc lòng phải từ bỏ.

Tần Tấn Quốc do dự một chút, vốn dĩ ông còn muốn bảo Tần Thiệu giúp đỡ hai mẹ con họ, nhưng ông đã nợ đứa con trai này rất nhiều, Tần Tấn Quốc mở miệng, nhưng lại không thể nào đưa ra yêu cầu như vậy.

Tần Thiệu cười cười, ánh mắt có phần hơi châm chọc: “Ba nghĩ nếu con thực sự muốn ra tay với hai mẹ con Lâm Du với Tống Tâm Di, bây giờ họ còn có thể bình an vô sự chắc?”

Bản thân anh Tần cũng có hai đứa con, mấy việc như xử lý hai mẹ con nhà đó, anh không thể làm được.

Tần Thiệu: “Ba dự định khi nào sẽ đi?”

Tần Tấn Quốc: “Xử lý hết chuyện bên này cũng không mất nhiều thời gian, chắc là cuối tháng này.”

“Con biết rồi.” Tần Thiệu để lại một câu rồi quay người rời đi.

Cuối cùng, cuối tháng đó Tần Tấn Quốc cùng với Trần Tuyết Diễm chuyển đến nước A.

Tần Thiệu đưa Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tới tiễn hai ông bà.

“Tạm biệt ông nội bà nội, chúc hai người thuận buồm xuôi gió.” Tô Bối và Tô Tiểu Bảo nói với Tần Tấn Quốc.

Ngừng một chút, Tô Bối lại nói: “Ông bà nội ở nước ngoài nhớ giữ gìn sức khoẻ, có chuyện gì thì gọi điện cho ba. Còn nữa, nếu có thời gian thì bọn con sẽ tới thăm hai người.”

Lời nói của Tô Bối không hề mang theo chút dối gian nào, mặc dù tình cảm của Tần Tấn Quốc dành cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo không sâu đậm như dành cho Tống Tâm Di, nhưng sự quan tâm chân thành của Tô Bối vẫn có thể sưởi ấm trái tim của họ. Trên khuôn mặt Tần Tấn Quốc chợt xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy, ngay cả Trần Tuyết Diễm cũng như vậy.

“Được, nông trang ở nước A rất rộng lớn, luôn chào đón mấy đứa tới.” Tần Tấn Quốc cười cười, quay sang Tô Bối với Tô Tiểu Bảo, nói bằng chất giọng âu yếm.

Anh Tần nãy giờ đứng ngoài quan sát cũng nhướng mày, anh cảm thấy mang hai đứa nhỏ tới đây là quyết định đúng đắn. Vốn dĩ anh, Tần Tấn Quốc cùng với Trần Tuyết Diễm không có chuyện gì để nói với nhau, đưa hai đứa nhỏ tới đây, bầu không khí sẽ bớt đi sự lúng túng, khó xử.

Trước khi rời đi, Tần Tấn Quốc với Trần Tuyết Diễm nhìn về phía sau mấy lần, cuối cùng, họ cũng không đợi được Lâm Du cùng Tống Tâm Di tới tiễn bọn họ.

Kết thúc rồi.

Nhìn hai ông bà rời đi, trong lòng Tô Bối thầm nghĩ.

Về chuyện của Tống Ngạn Thành, mọi chuyện lần này thực sự đã lắng xuống, nam chính sẽ không thể làm hại anh Tần phá sản như trong tiểu thuyết, cô và Tô Tiểu Bảo cũng sẽ không có kết cục bi thảm như vậy nữa.

Tô Bối bỗng dưng mỉm cười, ánh mắt sáng rực.

“Chúng ta đi thôi.” Anh Tần nói với hai chị em họ.

“Vâng.”

Trên đường quay trở về, Tô Bối kéo tay anh Tần.

Cảm nhận được sự u ám trong lòng anh Tần, Tô Bối dùng phương thức riêng của mình để an ủi anh: “Ba đừng buồn, ba còn có con và Tiểu Bảo nữa mà, chúng con sẽ luôn ở bên cạnh ba!”

Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh vẫn luôn giữ sắc mặt lạnh lùng, giờ lại hiếm khi gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ông yên tâm, chúng tôi sẽ luôn phụng dưỡng chăm sóc ông trước lúc lâm chung.”

Tô Bối: … Tô Tiểu Bảo chắc chắn là một người chặn họng người khác mà!

Anh Tần: … Lại muốn đánh con nữa rồi.

Mối quan hệ với gia đình nam chính đã kết thúc, ngay sau khi hai người trở về trường học, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo sẽ chào đón kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của bọn họ tại trường trung học Duy Minh.

Hai ngày nay, cả trường ngập tràn không khí căng thẳng trước kỳ thi, còn khoa trương hơn rất nhiều so với kỳ thi hàng tháng. Nhưng lần này Đổng Văn Kỳ lại trở nên bình tĩnh lạ thường.

Học kỳ này, dưới sự “giúp đỡ” và khinh thường của các học bá top đầu, điểm số của cô ấy lại cao vượt trội. Mặc dù tên của cô ấy không có trong danh sách bảng vinh danh, nhưng hiện tại đã thoát khỏi danh sách đen trắng, chen chân vào top trung bình rồi.

Đối mặt với kỳ thi cuối kỳ, Đổng Văn Kỳ không hề hoảng sợ, thậm chí cô ấy còn hồ hởi lên kế hoạch ăn chơi trong kỳ nghỉ với Tô Bối.

“Tô Bối, mùa đông ở thành phố B chắc sẽ lạnh lắm, cũng không có nhiều chỗ chơi, hay là qua ngày 30 chúng ta tới thành phố H đi, hoặc là tới nước U nghỉ mát luôn, hoặc là chúng ta có thể ở đó cho đến khi khai giảng, cậu thấy thế nào?” Đổng Văn Kỳ phấn khích nói về kế hoạch trong kỳ nghỉ.

Tô Bối: “Chắc tớ không đi được rồi.”

Đổng Văn Kỳ: “Tại sao? Mấy ngày nghỉ đó cũng có chuyện gì để làm đâu.”

Tô Bối: “Cậu không có gì làm, chứ tớ thì có nhiều lắm.”

Chung kết của “Giải đấu Honker” đã được ấn định vào tuần đầu tiên của năm mới.

Các trận trước diễn ra rất suôn sẻ, tốt đẹp, nhóm Tô Bối thuận lợi giành chiến thắng để vào vòng chung kết.

Tổng cộng có bốn đội tiến vào vòng chung kết, bốn đội sẽ thi đấu 2v2, cuối cùng quyết định chức vô địch và các thứ hạng hai, ba, tư.

Thành tích cá nhân của Tô Bối cũng lọt vòng chung kết, cô cũng sẽ thi đấu trong những ngày đó.

Ngoài ra, Tô Tiểu Bảo với Tạ Dân Hiên cũng dẫn theo mấy báo thủ Đỗ Nhất Minh tham gia cuộc thi cấp khu vực của trò chơi kia, “người quản lý” Tô Bối phải luôn ở trong trạng thái sẵn sàng đi làm việc.

Những thứ này đều là chuyện của năm sau, còn năm trước, mặc dù Tô Bối không có việc gì để làm, nhưng cô không biết anh Tần có sắp xếp gì không, cho nên tạm thời cô không dám nhận lời với Đổng Văn Kỳ.

Kế hoạch đầu năm của Tần Thiệu quả thực đã được sắp xếp trước.

Lúc này, trong phòng làm việc, Tần Thiệu đang dặn dò Trần Đức: “Hai dự án Hải Hoa và Nhạn Khê cốc có thể để đến đầu năm rồi hẵng tiến hành nghiệm thu trước. Dự án của thành phố Duyệt Thiên thì sẽ khởi công trước ngày 23. Còn nữa, sắp xếp kiểm tra các công ty con và các chi nhánh trực thuộc trước kỳ nghỉ.”

“Vâng thưa sếp.” Trần Đức gật đầu tiếp nhận công việc.

“Nhưng mà.” Trần Đức do dự một thoáng, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Có phải anh sắp xếp công việc kín quá không?”

Dù sao thì ông Tần cũng mới chuyển tới nước A, năm nay anh Tần không đón Tết, Trần Đức có thể hiểu được. Nhưng hai chị em Tiểu Bối với Tiểu Bảo hiếm khi được nghỉ, sếp à, anh có chắc là không dành thời gian cho hai đứa nó không?

“Không cần đâu.” Đương nhiên là anh Tần hiểu ý tứ sâu xa trong lời Trần Đức, anh nói: “Đợi hai đứa được nghỉ thì đưa hai đứa tới công ty rèn luyện luôn.”

Tới đầu năm là hai đứa sẽ bước sang tuổi 15 rồi, có thể tới đây tiếp xúc chút chuyện của công ty.

Nghe nói thằng nhóc nhà họ Tạ đã bắt đầu tiếp nhận công việc của gia đình từ cấp hai, anh Tần cũng không muốn con mình thua kém ngay ở vạch xuất phát.

“Tiệc thường niên năm nay lo liệu đến đâu rồi?” Tần Thiệu hỏi.

Trần Đức: “Đã bắt đầu chuẩn bị rồi ạ, vẫn dựa theo tiêu chuẩn năm ngoái để tiến hành.”

“Tôi đã thêm một số người vào danh sách khách mời năm ngoái.” Ví dụ như Lận Thị vừa mới hợp tác với Tần Thị, đã được Trần Đức thêm vào: “Sau khi sắp xếp xong tôi sẽ đưa cho sếp xem.”

“Còn thời gian thì theo sếp chọn.”

“Ngày 3 đi.” Anh Tần liếc nhìn lịch rồi nói.

“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ.”

Trần Đức còn chưa nói hết câu đã nghe thấy Tần Thiệu nói tiếp: “Điều chỉnh nội dung buổi tiệc năm nay một chút, bổ sung thêm một phần giới thiệu.”

Nghe vậy, Trần Đức sửng sốt.

Giới thiệu? Thường ngày Tần Thiệu sẽ không làm những chuyện màu mè hoa mỹ như vậy, lần này Tần Thiệu đặc biệt yêu cầu thêm phần ra mắt giới thiệu, ngoài việc vì Tiểu Bối và Tiểu Bảo, Trần Đức thực sự không nghĩ ra lý do nào khác.

“Sếp định để Tiểu Bối và Tiểu Bảo tham dự tiệc thường niên của Tần Thị sao?” Hơn nữa còn chính thức công khai thân phận của hai đứa?

Trần Đức hỏi để xác nhận với Tần Thiệu.

“Ừ.”

“Được thưa sếp, tôi sẽ đi chuẩn bị.” Trần Đức đáp lại, trong lòng cũng đang thầm nghĩ: Tiểu Bảo và Tiểu Bối tham dự tiệc thường niên là một việc hệ trọng, anh ấy phải chuẩn bị cho thật chu đáo.

Phía bên kia, bác Phúc ở Cảnh Viên nghe Trần Đức kể lại kế hoạch của anh Tần từ, trong lòng cũng rất phấn khích.

So với tiệc thường niên của các gia đình bình thường hoặc các doanh nghiệp nhỏ khác, tiệc thường niên của Tần Thị được tổ chức rất hoành tráng và có ý nghĩa rất lớn trong giới kinh doanh.

Vì anh Tần muốn chính thức công khai Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cho người ngoài biết, cho nên màn giới thiệu này nhất định cần phải chuẩn bị không ít: ông ấy cần phải chuẩn bị trang phục cho hai đứa nhỏ, hơn nữa buổi tiệc phải có phần khiêu vũ, ông có nên mời giáo viên đặc biệt tới hướng dẫn cho Tiểu Bối với Tiểu Bảo không nhỉ?

Chương kế tiếp