Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác

Chương 78: Tới công ty
Sau khi thi cuối kỳ kết thúc, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo hoàn toàn bật chế độ tại gia.

Gần chín rưỡi sáng, Tô Bối vẫn còn nằm ổ trên giường.

Lúc này, cả người Tô Bối quấn chăn bông, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt màn hình thoăn thoắt, dáng vẻ không khác gì “thiếu nữ nghiện Internet”.

Nhưng sự thật là cô đang bàn bạc công việc với Lận Thiếu Trì.

“Dự án NST” đang bước vào giai đoạn thử nghiệm cuối cùng. Nếu không có gì bất ngờ thì chẳng mấy chốc bọn họ sẽ có thể vượt qua giai đoạn vận hành chạy thử, bắt đầu phục vụ chính thức. Nhưng trước khi tới lúc đó thì vẫn còn rất nhiều vấn đề kỹ thuật cần phải tiến hành kiểm tra và hoàn thiện.

Mặc dù Lận Thiệu Trì đã nói với Tô Bối rất nhiều lần rằng cô không cần phải vội, có thể làm dựa theo thời gian biểu của cô. Nhưng vừa nghĩ tới việc Tần Thị chiếm 51% cổ phần trong “dự án NST” này, nhanh chóng đưa vào thương mại là có thể nhanh chóng kiếm chút tiền cho nhà mình, là Tô Bối lại như được tiêm máu gà.

Kỳ nghỉ không cần phải đến trường, cho nên trong mấy ngày đầu kỳ nghỉ, ngày nào Tô Bối cũng dành phần lớn thời gian để làm việc online với bộ phận kỹ thuật của NST.

[T]: Tôi đã đọc bản phân tích thử nghiệm do bộ phận kỹ thuật gửi đến rồi, không gặp vấn đề gì, chắc chắn dự án sẽ được triển khai theo dự kiến.

[Lận Thiếu Trì]: Vậy tôi có thể chọn thời gian để sắp xếp buổi họp báo và ký kết được chưa?

[T]: Ừ.

[Lận Thiếu Trì]: Vất vả rồi.

Tô Bối gửi emoji “Rái cá biển che mặt”, còn viết trên đó một câu: “Anh nói thế làm tôi xấu hổ đấy.”

Dù sao cô cũng chỉ chỉ đạo kỹ thuật và giám sát kỹ thuật một chút thôi, chứ nếu thực sự làm việc vất vả, có lẽ anh Tần đã sớm “sa thải” cô từ lâu rồi.

Bên kia, nhìn emoji hơi hơi kỳ lạ này, không hiểu sao Lận Thiếu Trì lại cảm thấy buồn cười.

Ngay lúc Tô Bối vừa định chuẩn bị gửi emoji “Tạm biệt sếp” thì Lận Thiếu Trì lại gửi tới một tin nhắn.

[Lận Thiếu Trì]: Dạo này không bận rộn sao?

Trước đây khi T xử lý công việc của NST và thảo luận bàn bạc với anh, hầu như đều vào ban đêm. Nhưng Lận Thiếu Trì lại nghe nhân viên NST nói rằng, dạo gần đây [T] cũng làm việc vào ban ngày.

[T]: Dạo này tôi rảnh lắm /hả hê.

Những người có kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè đều là như vậy đấy.

Phía bên kia, Lận Thiếu Trì đang suy nghĩ: Ban ngày [T] không bận, chẳng lẽ thất nghiệp rồi ư?

Suy đoán này khiến trong lòng Lận Thiếu Trì mừng thầm.

[Lận Thiếu Trì]: Thế nào? Có muốn chuyển qua làm nhân viên chính thức cho bên tôi không?

[T]: Không phải không phải đâu, sếp, anh hiểu lầm rồi.

Cô không có điều kiện để làm nhân viên chính thức. Hơn nữa cô còn đang ở tuổi vị thành niên thì sao có thể trở thành nhân viên chính thức được? Chẳng lẽ còn muốn cô dùng thân phận của anh Tần để đăng ký bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở sao?

[Lận Thiếu Trì]: Đãi ngộ công ty chúng tôi rất tốt, khi nào cô muốn chính thức gia nhập công ty thì có thể nói lại với tôi.

[T]: Được.

Để qua một, hai, ba… tám năm nữa có được không?

[Lận Thiếu Trì]: Một bộ phận khác của Lận Thị đang làm dự án ở châu Âu, tuần trước tôi mới tới công tác ở nước F.

Nhìn tin tức mới nhất mà đối phương gửi, Tô Bối kinh ngạc: Sao Lận Thiếu Trì lại đột nhiên nói lịch trình của mình với cô thế?

Nhưng cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại, thầm nghĩ có lẽ đối phương chỉ đang nói chuyện phiếm với cô thôi. Ngoài công việc, thỉnh thoảng cả hai cũng tán gẫu với nhau vài câu.

[Lận Thiếu Trì]: Tôi có mang về cho cô một món quà.

Tô Bối: !

Ông chủ này tốt quá, đi công tác còn mang quà về cho nhân viên!

Tô Bối gửi emoji cho đối phương “Cảm ơn sếp”.

[T]: Nếu đồ không nặng, anh để ở đâu tôi sẽ đến lấy.

[T]: Có thể gửi qua bưu điện cho tôi cũng được, địa chỉ là…

[T]: Tôi sẽ gửi địa chỉ sau.

Lận Thiếu Trì lặng lẽ liếc nhìn món quà trong tay.

Đúng là không nặng lắm, nhưng chẳng lẽ gửi bưu điện sao? Liệu tiền bảo hiểm có đủ không?

“Không vội, tiệc thường niên của Lận Thị…”

So với tiệc thường niên quy mô lớn của Tần Thị, tiêc thường niên của Lận Thị đơn giản hơn rất nhiều, chỉ có người nội bộ công ty tham gia. Lận Thiếu Trì vốn muốn mời Tô Bối tham gia buổi tiệc thường niên của công ty, những lời này vẫn trong tin nhắn chưa gửi đi, sau đó liền thấy Tô Bối gửi đến tin nhắn mới: Chỗ tôi có chút chuyện, buổi tối chúng ta nói tiếp nhé.

Bác Phúc đứng ở cửa gọi Tô Bối với Tô Tiểu Bảo dậy.

“Tiểu Bối, Tiểu Bảo, tới giờ ăn sáng rồi.”

“Vâng bác Phúc, cháu tới ngay đây.” Tô Bối nhìn giờ, quả nhiên đã muộn rồi.

Cô thu dọn rồi đi xuống tầng.

Lúc xuống phòng ăn thấy anh Tần đang uống trà, ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Ơ ba, ba chưa đi sao?”

“Ừ.” Tần Thiệu gật đầu, rồi nói: “Qua đây ăn sáng.”

“Vâng.” Tô Bối lon ton chạy tới ngồi xuống phía bên trái anh Tần.

Tô Bối thuần thục gói hai chiếc sandwich bỏ vào bát của Tô Tiểu Bảo, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Tần Thiệu rồi hỏi: “Hôm nay ba không phải tới công ty ạ?”

Đêm qua Tô Tiểu Bảo cày xuyên đêm với nhóm Đỗ Nhất Minh, giờ trông dáng vẻ vẫn còn lờ đờ buồn ngủ. Nhưng nghi nghe thấy lời Tô Bối nói, cậu cũng nghiêng đầu liếc nhìn Tần Thiệu.

Nhìn vẻ mong đợi trên mặt hai đứa nhỏ, Tần Thiệu cười thầm.

“Có phải đi.”

Tô Bối: Ồ…

Tô Tiểu Bảo: Chậc!

Nhìn vẻ thất vọng y chang nhau trên mặt hai đứa nhỏ, khóe môi Tần Thiệu hơi cong lên, anh nói: “Hai đứa cũng đi cùng luôn.”

Tô Bối: “Dạ?”

Tần Thiệu: “Ăn xong thì đi sửa soạn một chút, thay đồ rồi cùng ba tới công ty.”

Việc này đã được Tần Thiệu lên kế hoạch từ sáng sớm nay.

Bác Phúc đứng bên cạnh thấy anh Tần cố tình trêu chọc hai đứa nhỏ, không nhịn được mà cười khẽ.

Ngày hôm qua ông chủ nói với ông ấy rằng sẽ đưa Tiểu Bảo với Tiểu Bối, bảo ông ấy không cần chuẩn bị bữa trưa.

Đáng lẽ ra ông chủ đã đi làm từ lâu rồi, nhưng hai đứa nhỏ vẫn đang trong kỳ nghỉ, ông chủ muốn để hai đứa nhỏ ngủ thêm chút nữa nên cứ ở nhà mãi vẫn chưa đi.

Thấy giờ cũng sắp đến trưa rồi, vậy nên bác Phúc mới lên tầng gọi Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Lần này Tô Bối với Tô Tiểu Bảo đến Tần Thị vào ngày làm việc, còn đang là ban ngày. Vậy nên hai người vừa mới tới công ty cùng Tần Thiệu, chỉ một lát sau tất cả trên dưới Tần Thị đều biết bọn họ tới.

Các nhóm chat ngay lập tức bùng nổ.

[Chú ý chú ý! Công chúa nhỏ và thái tử gia của Tần Thị tới rồi!]

[Uầy, cuối cùng cũng được gặp hai đứa con của chủ tịch.]

[Chắc hai cô cậu chủ đang trong kỳ nghỉ nên chủ tịch mới đưa họ tới đây.]

[Là chị em song sinh đúng không? Lần trước tôi nghe thư ký nói hai đứa trông xinh xẻo lắm.]

[Còn phải nói à! Dù sao chủ tịch của chúng ta cũng đẹp trai đến vậy cơ mà, công chúa nhỏ với thái tử gia nhất định sẽ rất đáng yêu.]

[Tôi vừa mới lên tầng sắp xếp phòng họp, tình cờ nhìn thấy hai đứa nhỏ, thật sự đẹp lắm luôn! Tiếc là không được chụp hình lại.]

[Tò mò quá đi, muốn gặp ghê.]



Trên tầng, phòng chủ tịch.

Tần Thiệu vừa tới công ty đã bắt đầu xử lý đủ các loại văn kiện. Còn “công chúa nhỏ” và “thái tử gia” trở thành chủ đề thảo loạn của các nhân viên Tần Thị thì đang ngồi bên cạnh anh Tần, buồn chán vô cùng.

Tô Bối nằm bò trên bàn làm việc của Tần Thiệu, dần cảm thấy nhàm chán vô vị.

Sau đó, cuối cùng Tô Bối cũng tìm được việc làm trên bàn làm việc của Tần Thiệu, dọn dẹp lại một lượt.

Đợi đến khi Tần Thiệu đã xử lý xong tất cả các giấy tờ, anh ngẩng đầu lên, phát hiện bàn làm việc của mình đã có sự thay đổi.

Mấy cuốn sách trên bàn được phân loại rồi xếp thành các chồng khác nhau, từng chồng được sắp xếp từ nhỏ tới lớn một cách rất thuận mắt.

Các vật dụng như điện thoại, máy tính, bút mực cũng được xếp thẳng hàng.

Còn có vài chậu cây xanh mini được mang từ chỗ khác tới, xếp ngay ngắn thành một hàng trên bàn làm việc.

Ngoài ra, những giấy tờ Tần Thiệu đã xử lý xong cũng đã được sắp xếp gọn gàng trong lúc anh không để ý tới, được sắp lần lượt theo Đánh giá dự án, Báo cáo hàng ngày cùng các giấy tờ khác. Tất cả được xếp thành ba chồng khác nhau.

Tần Thiệu đặt giấy tờ cuối cùng trong tay lên một trong những chồng đã được sắp xếp theo các mục, nói với Tô Bối: “Thấy chán hả?”

Tô Bối: “À, vẫn ổn ạ.”

Tần Thiệu đặt bút xuống, cười cười.

“Đi thôi, đi nghe báo cáo với ba.”

Tần Thiệu dẫn Tô Bối với Tô Tiểu Bảo tới phòng họp nhỏ bên cạnh phòng chủ tịch.

Chỉ có các quản lý cấp cao, bộ phận quản lý dự án và những người làm dự án mới tham gia cuộc họp báo cáo này. Nội dung chủ yếu là báo cáo tiến độ của một dự án phức hợp đang được Tần Thị triển khai.

“Trước mắt các hạng mục công việc đều được tiến hành thuận lợi, căn cứ theo số liệu nhận thấy…”

Trong cuộc họp, mọi người đều nghiêm túc báo cáo dự án, nhưng thỉnh thoảng cũng không nhịn được mà lén nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Đặc biệt là các quản lý nữ có mặt tại đây, ánh mắt nhìn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo gần như sắp thành ánh mắt thương yêu của người dì tới nơi rồi.

Đây là hai đứa con của chủ tịch đấy. “Công chúa nhỏ” thì xinh đẹp dễ thương, còn “thái tử gia” thì rất đẹp trai, cứ như bản sao của chủ tịch Tần vậy. Hơn nữa, vẻ mặt và khí chất của họ cũng vô cùng giống chủ tịch.

“Còn có một chuyện nữa.” Sau khi kết thúc loạt báo cáo thông thường, quản lý dự án đứng dậy lên tiếng: “Có lẽ đoạn thời gian trước tập đoàn Hoành Đồ đã dựa vào tuyên truyền của chúng ta, khai thác thêm cả phía các công ty hợp tác cùng chúng ta nữa nên chắt lọc được chút tin tức. Gần đây bọn họ cũng khởi động một dự án mang tên “New Concept Mall”. Theo khảo sát thì ý tưởng gần như tương đương với dự án phức hợp của chúng ta. Chắc bên đó đang muốn chạy dự án cùng lúc với chúng ta, mượn danh tiếng truyền thông của chúng ta để giành được chút thị phần.”

“Chủ tịch xem…”

Tần Thiệu: “Cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu thôi.”

“Vâng thưa chủ tịch.”

Kết thúc báo cáo, những người khác đều đã rời đi, Tần Thiệu liếc nhìn thằng nhóc đang mang vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình.

“Con có suy nghĩ gì không?” Tần Thiệu hỏi Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo: “Ý của ông là về phương diện nào?”

Tần Thiệu: “Vấn đề cuối cùng.”

“Ban đầu dự định thực hiện như thế nào thì cứ làm như thế.” Dáng vẻ Tô Tiểu Bảo bình tĩnh: “Một kẻ sao chép thì sao có thể tung hoành được chứ? Chúng ta không thay đổi gì hết thì mới ra dáng của một “bản chính”.”

Thú vị đấy.

Nghe xong những lời của Tô Tiểu Bảo, ánh mắt Tần Thiệu loé lên sự ngạc nhiên tỏ vẻ tán thưởng.

“Ý kiến khá đấy.” Tần Thiệu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng con phải biết rằng nếu thực lực của chúng ta không bằng đối phương thì đối đầu trực diện như vậy sẽ gây ra rất nhiều tổn thất về kinh tế, thậm chí còn mang lại lợi thế cho đối thủ.”

“Nhưng ông có năng lực đó mà.” Tô Tiểu Bảo nhìn về phía Tần Thiệu, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Nghe vậy, Tần Thiệu bật cười thành tiếng.

“Tiểu Bối, con cảm thấy thế nào?” Tần Thiệu lại hỏi Tô Bối, khi hỏi con gái, giọng điệu Tần Thiệu bất giác dịu đi rất nhiều.

“Con cũng đồng ý với ý kiến của Tiểu Bảo.” Tô Bối mỉm cười đáp lại.

Tô Bối ngừng một chút rồi nói: “Hơn nữa, dù thực lực công ty đối phương mạnh cũng không sao, rõ ràng bọn họ chỉ là những kẻ ăn cắp ý tưởng của Tần Thị thôi, cũng không thể nào biết được kế hoạch cốt lõi tỉ mỉ, chỉ có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, đúng không ạ?”

Nụ cười Tần Thiệu sâu thêm vài phần: “Nói tiếp đi.”

Tô Bối: “Con nghĩ bên kia cùng khởi động dự án với chúng ta thì càng tốt. Nhìn bề ngoài thì trông có vẻ bọn họ đang lợi dụng danh tiếng truyền thông của chúng ta, nhưng thực tế nếu xảy ra cạnh tranh thì lại càng gây sự chú ý cho dự án này hơn. Hơn nữa, có so sánh thì mới có cao thấp.”

Anh Tần: Hai đứa nhỏ nhà anh lại một lần nữa khiến anh ngạc nhiên.

Sau bữa trưa, Tần Thiệu đang định bắt Tô Bối với Tô Tiểu Bảo vào phòng nghỉ của anh để nghỉ trưa thì Trần Đức bỗng dưng tới.

Trần Đức: “Tiểu Bối, Tiểu Bảo ăn cơm no rồi chứ?”

Tô Bối và Tô Tiểu Bảo gọi một tiếng “chú Trần” rồi gật đầu.

“Sếp.” Trần Đức nói với Tần Thiệu: “Lận thiếu đổng với người của Lận Thị tới rồi.”

Chiều nay Tần Thị và Lận Thị có một buổi họp quan trọng về dự án “NST”.

Trước đây Trần Đức không am hiểu nhiều về an ninh mạng, nhưng dự án “NST” này thực sự vượt qua kỳ vọng của anh ấy rất nhiều.

Nghe vậy, Tần Thiệu gật đầu rồi đánh mắt nhìn Tô Bối đang đứng bên cạnh, cô cô đang nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.

Tần Thiệu khẽ thở dài, trước mặt con gái chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Nếu đã muốn tham gia như vậy thì tới luôn đi, khỏi cần ngủ trưa.

Dù sao thì Tô Bối cũng là một nhân vật chủ chốt của dự án “NST” được bàn bạc chiều nay.

Chương kế tiếp