Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 17: Cặp đôi dở tệ
Edit: Hiền

Là một nghệ sĩ cũng gọi là khá nổi tiếng, mặc dù Giản Đào không có CP với bất kỳ ai, nhưng các xu hướng đang thịnh hành cô đều biết.

Tên CP của người khác bình thường đều được lựa chọn những hình ảnh rất cẩn thận, phù hợp, kết hợp với tên của hai bên, đồng thời dùng từ ngữ hay thành ngữ hoặc bầu không khí lãng mạn nhất để miêu tả.

Mà cô và Tạ Hành Xuyên lùi vạn bước mà nói, cho dù thật sự có người bụng đói vơ quàng CP cô cùng Tạ Hành Xuyên, nhưng...

Làm sao có thể gọi là cặp đôi dở tệ được?

Nghe chưa từng nghe, thấy cũng chưa từng thấy.

Mới nghe qua mấy lời vắn tắt làm sao mà biết được mối quan hệ hai người như thế nào chứ?

Chấn động tâm lý, không thể hiểu nổi.

Sau khi xác nhận, cô lại tìm một CP khác để xem.

Quả nhiên, những người khác đều rất bình thường, hài hòa, màn hình tràn ngập bong bóng màu hồng, phần giới thiệu cũng ca ngợi tình yêu định mệnh độc nhất vô nhị của CP mình.

...Vậy cô và Tạ Hành Xuyên là có ý tứ gì?

Chủ nghĩa siêu thực và phép thuật nghiện CP?

Cô đắm chìm trong cái siêu phàm mang lại, đến nỗi mọi người đã đứng dậy đi đến ghế sô pha cũng không phát hiện, mãi đến khi camera di chuyển, Tạ Hành Xuyên đứng ở điểm mù của máy quay, gập ngón tay gõ vào cái bàn trước mặt cô.

Lúc này mới khôi phục tinh thần, Giản Đào ngước đầu nhìn anh.

Nhắc nhở cô xong Tạ Hành Xuyên xoay người rời đi, nhưng có lẽ nhận thấy được cô có chút khác thường, anh dừng lại nửa giây sau đó quay đầu đi đến.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Giản Đào choáng váng, rốt cuộc không nhịn được mà cảm thán---

“Tạ Hành Xuyên, thế giới này điên rồi.”

“...”

Đợi đến khi cô ngồi xuống ghế sofa, mọi người đã chơi Ludo.

Giản Đào ngồi ở góc bàn, trộm mở phần mềm yêu đương vụng trộm.

Nhặt một quả đào: [Tạ Hành Xuyên.]

Chó họ Tạ: [?]

Nhặt một quả đào: [Em thấy có người ship CP chúng ta, sao có thể có chuyện quá đáng như vậy chứ.]

Cô quyết tâm không thể gánh chịu tất cả những điều này một mình, cô phải kéo nam chính xuống nước cùng.

Tạ Hành Xuyên mãi một lúc mới nhắn trả lời cô: [Không tìm thấy.]

Nhặt một quả đào: [Anh tìm Giản Đào Tạ Hành Xuyên đương nhiên là không tìm thấy rồi.]

Nhặt một quả đào: [ Bởi vì tên CP của chúng ta là cặp đôi dở tệ.]

Tạ Hành Xuyên: [?]

Anh đang ở phòng bếp làm gì đó nên không tiện trả lời, sau một tiếng vỡ của cốc sinh tố, anh mới hỏi: [Tại sao?]

Cô cũng không rõ lắm.

Giản Đào nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện mọi người nói “dở tệ” là chỉ bản thân dở tệ, không phải cô và Tạ Hành Xuyên.

Đại khái có thể lí giải vì... vì Orange Moon tan rã, lần tan rã xưa nay chưa từng có khiến fan quá đau lòng, bắt đầu thấy chán nản, cuộc sống vô vị, ship CP khác mới có hy vọng, nhưng trong thời gian ngắn không muốn ship CP thật thì ship CP giả.

Vì vậy, cô và Tạ Hành Xuyên trở thành những người được chọn tạm thời.

Nhặt một quả đào: [Em hiểu rồi, bọn họ chỉ là chơi đùa thôi, hành vi thái quá trong thời kỳ thất tình, không thật sự coi trọng nên mới làm cho qua loa.]

Lại thêm di chứng của Orange Moon, làm cho bọn họ hiện tại nhảy từ cực đoan này sang cực đoan khác, bởi vì trong đoạn “Tình ái” vừa rồi cảm giác bị chi phối quá mạnh, bây giờ liền mạnh mẽ ship cô và Tạ Hành Xuyên, có một loại sinh lí sảng khoái chi phối.

Cô đã nói trước chương trình tạp kỹ này, cô và Tạ Hành Xuyên thậm chí chung khung hình với nhau cũng không được mấy lần, rốt cuộc là ship kiểu gì vậy.

Có lẽ ngay từ đầu cô đã đưa ra dự kiến tồi tệ nhất, lại nghĩ đến qua hai ngày nữa bọn họ có khả năng sẽ chẳng thèm ship nữa, Giản Đào có chút... có thể chấp nhận được.

Nhặt một quả đào: [Thôi bỏ đi, cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta.]

[Chắc đợi đợt hot này qua đi, qua hai ngày là đủ rồi, em xem cũng không có nhiều người quan tâm lắm.]

Nói xong chuyện này, không lâu sau trong phòng bếp lại truyền ra âm thanh xay sinh tố.

Tạ Hành Xuyên đang pha đồ ​​uống, sau khi cho mọi người nếm thử rồi quyết định xem tối nay sẽ dùng loại nào cho bữa tiệc nướng.

Giản Đào sắp xếp lại các que tre và giấy bạc, nhưng có lẽ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với mọi thứ ở New Zealand, cô cảm thấy bụng có chút khó chịu.

Bình thường bà dì đến đột xuất cũng hay như thế này, thế nên cô đứng dậy định nấu một ít nước táo đỏ cho mình.

Tạ Hành Xuyên đang đứng trong bếp, lưng hơi khom, có lẽ anh không phát hiện ra cô, Giản Đào cũng không chào hỏi với anh, tự mình đứng trước bàn chuẩn bị nguyên liệu.

Cô bỏ thêm long nhãn cùng táo đỏ, thấy trên bàn còn rất nhiều nguyên liệu khác, cô thêm vài thứ nữa xem có vừa miệng không rồi mới cho vào nồi.

Xoay người đang định thêm nước, đột nhiên có một chồng bát đũa đặt ngay trước mặt, cô cúi đầu nhìn, camera đã bị chồng bát đĩa của Tạ Hành Xuyên che lại.

Giây tiếp theo cái nồi trong tay bị người kia đoạt lấy.

Tạ Hành Xuyên lấy một cái rổ nhỏ sàng lọc lại các nguyên liệu bên trong, chỉ để lại nhãn, táo đỏ và kỷ tử, sau đó thêm nước rồi đun lên, động tác rất thành thục.

Giản Đào dùng khẩu hình miệng hỏi anh: Sao anh lại vất mấy đồ em chọn đi?

Tạ Hành Xuyên không thận trọng như cô, trực tiếp gỡ micro ra, ngắn gọn đáp: “Tính hàn.”

Cô dựa vào bàn, suy nghĩ một chút, che micro rồi nói: “Nấu lên không phải được rồi sao?”

Không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy khóe miệng Tạ Hành Xuyên khẽ nhếch lên.

Người đàn ông nghiêng người dùng một tay mở cửa tủ lạnh, cô theo bản năng ngửa ra sau, cả người ngay cả anh đều bị đẩy ra sau cửa tủ lạnh, chặn chiếc camera cuối cùng.

Ánh đèn trong tủ lạnh màu ấm mờ nhạt nhưng vẫn có từng luồng khí lạnh thoát ra, anh ngày càng tiến đến gần, khuôn mặt mang theo nụ cười nửa miệng, nhịp tim của cô như ngừng đập trong giây lát, trong lòng có chút hồi hộp.

“Em cho rằng tính hàn là nói đến độ nóng lạnh của nó?” Giọng nói của anh xen lẫn với tiếng cười trầm thấp, ghé vào tai cô thì thầm hỏi: “Vậy sao em không đun nước dưa hấu lên uống đi, anh nấu canh cho em nhé?”

“...”

Thanh âm khá nhẹ nhàng, nhưng sự xúc phạm rất mạnh.

Ngay sau đó Tạ Hành Xuyên lấy ra hai quả chanh rồi đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn vào thì giống như anh chỉ là vừa lấy nguyên liệu nấu ăn, không thể tránh khỏi mà va vào cô.

Sẽ không ai biết anh có thể nói ra những điều xấu xa như vậy với cô trong góc tường và khe hở giữa cánh cửa tủ lạnh.

Giản Đào xoa đầu ngón tay lạnh như băng của mình, không biết anh làm sao có thể nói những lời chế giễu thành thạo như vậy.

Cúi đầu nhìn, cô phát hiện micro của mình không thấy đâu nữa.

Giản Đào thì thầm: “Micro của em đâu? Anh giấu micro của em đi đâu rồi?”

Tạ Hành Xuyên chỉnh lại quần áo: “Anh không có sở thích đó.”

Tuy hành động này trong mắt Giản Đào rất đáng nghi, không chừng vừa rồi anh nhân cơ hội lấy micro đi để cô không có cách nào phát huy.

Vì thế Giản Đào lập tức nghiêng người chặn camera, vươn tay tìm micro trên người anh, cô còn tưởng anh sẽ ngăn lại nên càng dùng sức, không ngờ anh không hề nhúc nhích...

Trong một giây, cô đã kéo áo anh lên đến lưng.

Đương nhiên không có micro của cô, chỉ có cơ bụng 8 múi của đàn ông và đường nhân ngư mờ nhạt uốn lượn.

Đúng lúc này cánh cửa kêu cạch một tiếng, Tiêu Tiêu bước vào.

Cô quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Tiêu lập tức nhắm mắt lại.

“Cái đó... Đặng Nhĩ nói bên trong có động tĩnh, sợ là sẽ có đánh nhau, em liền vào xem một chút...”

Bên ngoài tiếng của Đặng Nhĩ cũng càng ngày càng gần: “Không có chuyện gì chứ...”

“Không có gì.” Tiêu Tiêu nhanh chóng đóng cửa lại: “Anh qua đây làm gì? Bên trong không sao đâu, chỉ rửa bát bình thường thôi.”

Ngoài cửa, cô ấy tiếp tục nói thêm: “Hai người cách khá xa nhau, anh yên tâm đi.”

Giản Đào đang đứng trước mặt Tạ Hành Xuyên: “...”

Rất nhanh bên ngoài lại có động tĩnh, cô vốn tưởng cả đội ngũ muốn xuống bếp, nhưng một lúc sau lại hoàn toàn yên tĩnh.

Hai phút sau nhận được tin nhắn của Tiêu Tiêu gửi đến: [Em đã đưa bọn họ lên lầu rồi, trong thời gian ngắn sẽ không xuống đâu, hai người yên tâm làm chuyện của hai người đi.]

Giản Đào có chút đau đầu, cảm thấy có lẽ cô ấy nhìn thấy mình vén áo của Tạ Hành Xuyên vì vậy mới hiểu lầm cái gì rồi.

Nhặt một quả đào: [Đừng nghĩ nhiều, bọn chị không làm gì cả.]

Tiêu Tiêu: [Ừ ừ, em hiểu mà~] còn kèm theo biểu tượng cảm xúc nháy mắt.

Nhìn biểu tượng cảm xúc với ý nghĩa sâu xa này, Giản Đào rất chắc chắn cô ấy thực sự không hiểu.

Cô đang định trả lời, phía trên lại xuất hiện tin nhắn của Tạ Hành Xuyên.

Ba phần lạnh nhạt, ba phần chế giễu, ba phần thờ ơ, còn lại đều là ngứa đòn.

Chó họ Tạ: [Em đưa cô ấy vào ứng dụng yêu đương vụng trộm từ khi nào vậy?]

“...”

Nhặt một quả đào: [Anh nghĩ bây giờ bộ dạng anh đang đứng bên cạnh gửi tin nhắn cho em, so với cô ấy tốt hơn chỗ nào sao?]

Nói đến đây cô quay đầu lại nhìn, anh cũng không chỉnh sửa lại áo cô vừa vén lên, cứ để nguyên như lúc nãy.

Sợ mọi người thật sự hiểu lầm, Giản Đào nhanh chóng tiến lên giúp anh nhét phần áo phía trước vào thắt lưng.

Sau vài động tác, dọc theo đai lưng có chút va chạm nhẹ, cô còn chưa kịp nghĩ gì thì đã có người nắm lấy cổ tay cô.

Tạ Hành Xuyên không nhịn được hạ thấp micrô xuống lần thứ hai rồi hỏi: “Sờ vào đâu?”

“...”

Giản Đào hít một hơi thật sâu: “Chỉnh lại quần áo, anh đừng có tự luyến.”

Cuối cùng cô cũng tìm thấy chiếc micrô bị mất của mình trên mặt đất, chắc là do động tác quá mạnh nên nó bị rơi ra, dây kết nối bị đứt nên đương nhiên không thu được âm thanh.

Nửa giờ sau, tất cả đồ uống và món tráng miệng do Tạ Hành Xuyên làm đều ở trên bàn, mọi người cũng từ trên lầu đi xuống.

Tiêu Tiêu nhìn thấy cô, còn mập mờ nháy mắt một cái: Được đó, tận nửa tiếng.

Giản Đào: ?

Nhưng có điều cô vẫn đánh giá thấp Tạ Hành Xuyên, nửa giờ đối với anh căn bản là không đủ.

Đương nhiên những lời này Giản Đào không thể nào nói ra, cô ho nhẹ một tiếng rồi ngồi vào bàn.

Đặng Nhĩ: “Nhiều vậy? Đều là một mình anh Tạ làm hết sao?”

Tổ đạo diễn ở ngoài cửa nháy mắt, nhân viên đến nhắc nhở, Đặng Nhĩ mới phát hiện mình chưa bật micro: “Ngại quá, vừa rồi tôi đi vệ sinh nên đã tắt đi.”

Dù sao cũng là ghi hình chương trình thực tế dài hạn, có những lúc cần tắt micrô, cả camera thỉnh thoảng có những khách mời khác cũng che lại là chuyện bình thường.

Vì điều này nên tổ đạo diễn cũng không cảm thấy giữa Giản Đào và Tạ Hành Xuyên có gì khác thường.

Dù sao nghệ sĩ cũng cần sự riêng tư.

Rất nhanh sau khi chắc chắn rằng micro của mọi người đã được bật và điều chỉnh vị trí camera, họ bắt đầu chọn đồ uống.

Tạ Hành Xuyên đã làm tổng cộng mười đồ uống và hai món tráng miệng.

Bên cạnh có mấy chén nhỏ nên mọi người tha hồ nếm thử.

Đặng Nhĩ chọn cái màu xanh lam, rất nhanh liền kinh ngạc: “Cái này uống ngon thật, có vị muối biển, đá viên hình như so với trước kia tôi còn uống mát lạnh hơn, cảm giác thật sảng khoái.”

Tạ Hành Xuyên gật đầu: “Thời tiết nóng nên tôi cho thêm bạc hà.”

Anh dựa theo bảng nguyên liệu, bản thân ngẫu nhiên thêm bớt một số thành phần, nhưng nó lại phù hợp đáng kinh ngạc, cảm thấy kết hợp với món thịt nướng và thời tiết này thì càng thích hợp hơn.

Nhìn ly sinh tố đào trước mặt Giản Đào có chút ngồi không yên.

Cô lấy một cái thìa nhỏ định nếm thử.

Thìa mới đưa ra được một nửa thì đã bị ánh mắt của Tạ Hành Xuyên gạt bỏ.

“...”

Rất nhanh cốc táo đỏ cô tự nấu đã được đẩy đến trước mặt cô.

Tạ Hành Xuyên không nói lời nào, cô đương nhiên hiểu ý của anh.

Ý tứ chính là đừng uống, nên uống cái gì trong lòng cô phải tự liệu?

Đặng Nhĩ không nhịn được thấp giọng nói: “Vừa rồi trong bếp thật sự không có cãi nhau chứ... Đồ tự làm không cho cô uống, chỉ để Tiểu Đào uống đồ cô ấy tự làm...”

Rất nhanh anh đã bị Vu Văn bên cạnh đánh tới, ra hiệu cho anh không được nói ra.

Trên mặt bàn vẫn yên tĩnh, nhưng dưới gầm bàn đã bắt đầu loạn cả lên.

Cuối cùng thì thạch dừa cũng đến, đây là Tạ Hành Xuyên làm tối hôm qua, vừa mới lấy ra nhưng đã trở lại nhiệt độ thường rồi.

Ở nhiệt độ bình thường có thế ăn sao?

Giản Đào vừa duỗi tay ra đã bị Tạ Hành Xuyên giữ lấy cổ tay.

Giản Đào rốt cuộc nhịn không được: “Cái này em cũng không thể ăn sao?”

Tạ Hành Xuyên: “Tính hàn, chỉ làm có 5 phần.”

Đặng Nhĩ oán thầm: Bây giờ là lấy lý do phụ nữ không được ăn đồ lạnh để không cho cô ăn sao?

Được, Giản Đào bực bội rút tay lại, trong lòng lại nghĩ đợi mấy ngày nữa cô khỏi bệnh rồi liền sẽ ăn hết tủ lạnh của anh.

Sau lượt lựa chọn đồ ăn thức uống kết thúc, Giản Đào chỉ nhấp một ngụm trà chanh pha bằng tay được giữ ở nhiệt độ thường.

Trong cuộc bỏ phiếu cuối cùng, cô kiên quyết bỏ phiếu cho nó – mấy đồ khác chủ yếu là đồ lạnh, Tạ Hành Xuyên giống như vệ sĩ kì sinh lý, cô không thể nếm thử.

Đối với đề nghị của cô, Tạ Hành Xuyên trả lời: “Đừng chọn cái này.”

Giản Đào nhíu mày: “Tại sao?”

“Làm rất phiền phức.”

Cô càng cảm thấy kì quái hơn.

“Vậy anh làm nó làm gì?”

Anh khoanh tay ngồi đối diện cô, bình tĩnh trả lời: “Cái này không phải link em gửi cho anh sao?”

“Được rồi được rồi.” Vu Văn sợ tranh cãi càng thêm gay gắt, vội vàng đứng dậy nói: “Đều rất ngon, nếu phiền phức quá thì để khi nào có thời gian rồi làm, không có thời gian thì thôi không làm nữa vậy.”

“Chúng ta xuất phát thôi, sắp phải đi rồi!”

Đợi mọi người đến địa điểm đã là 3 giờ.

Bọn họ mất hai tiếng rưỡi để dọn dẹp mặt tiền cửa hàng, viết thực đơn, xếp tài liệu ngay ngắn sang một bên. Giản Đào còn tỉ mỉ mang khăn trải bàn để trông đẹp hơn.

Năm giờ rưỡi, còn khoảng nửa tiếng nữa là đến thời gian đặt món thịt nướng.

Bọn họ vừa chuẩn bị đồ nướng vừa nói chuyện.

Tổ đạo diễn lúc này cũng lên tiếng: “Mọi người bàn chuyện trước đi, chúng ta dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, xem mọi người có thể đề xuất tiết mục gì không.”

Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Mọi người còn làm tiệc tối sao?”

“Còn trẻ cứ tiêu xài đi, bây giờ chúng tôi đều gọi là party” Đặng Nhĩ vặn lại: “Đừng lạc hậu thế chứ.”

Hai người bắt đầu tranh cãi với nhau, Giản Đào suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào máy tính tiền hỏi: “Là kiểu chúng tôi ngồi trên sân khấu, mọi người ngồi dưới sân khấu phải không?”

Tổ đạo diễn: “Đúng rồi.”

Giản Đào: “Vậy tại sao chúng ta không trực tiếp làm cái Live House, tiện thể mở một quán bar bên cạnh để kiếm tiền chứ.”

Tổ đạo diễn: ?

“Đúng nha! Ý kiến ​​hay!” Mắt Đặng Nhĩ lại sáng lên: “Tôi với Hiểu Lâm đều là ca sĩ, Tiêu Tiêu hẳn là cũng có thể hát mấy câu, vừa vặn chương trình có tư liệu, chúng ta có kinh phí!”

“Móa Tiểu Đào, cô đúng là có đầu óc kinh doanh.”

Tổ đạo diễn một lần nữa được mở mang tầm mắt, rất nhanh đề xuất của Giản Đào đã được nhất trí thông qua, cảm thấy đây là một cuộc mua bán lớn, mọi người cũng gấp rút tìm kiếm vị trí.

Cách đó không xa có một biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, nhân lúc ở đây vẫn yên tĩnh, để Ôn Hiểu Lâm không muốn đi và Vu Văn coi quầy hàng, bọn họ đi đến hỏi thăm.

Biệt thự là một khách sạn tình yêu, chỉ cho các cặp đôi thuê.

Giản Đào: “Sao vẫn còn cái kiểu thế này vậy?”

“Cái này không phải rất bình thường sao?” Tạ Hành Xuyên đáp: “Khách sạn tình yêu thì đương nhiên chỉ cho các cặp đôi thuê chứ còn gì nữa.”

Giản Đào nhìn vào số điện thoại được viết trên đó, phát hiện đây là bà cụ đã cho họ thuê gian hàng thịt nướng.

Bà cụ có tính cách rất trẻ con, lại rất đặc biệt nên mở một khách sạn như vậy cũng không có gì kì lạ.

Tiêu Tiêu gọi điện để hỏi, bà cụ nói đang ở nhà, kêu bọn họ trực tiếp đến đó.

Tạ Hành Xuyên vẫn nhớ rõ vị trí đi về phía trước, tốc độ cũng nhanh nhất, Đặng Nhĩ đi phía sau anh nói cái gì đó, còn Tiêu Tiêu kéo Giản Đào đi cuối cùng.

Giản Đào còn đang xem nội dung trên danh thiếp: “Câu này là viết tay sao? Hình như là mới thêm vào, chữ có chút nguệch ngoạc. Viết cái gì thế?”

Tiêu Tiêu cũng cùng nghiên cứu rất lâu, đến khi cô bước tới cửa mới nhìn ra: “Ồ, chắc là giảm giá 20% cho các cặp đôi nhỉ?”

Chẳng mấy chốc Tạ Hành Xuyên đã đi đến cửa nhà của bà cụ, lịch sự gõ cửa, cửa lớn mở ra.

Anh nhìn thấy một bà cụ tóc bạc, đột nhiên sau lưng truyền đến một lực không rõ, ngay sau đó cánh tay bị người kia kéo, một thân ảnh mềm mại dựa vào anh.

Giản Đào đứng bên cạnh anh, đôi mắt hạnh hơi híp lại, mỉm cười với Yến Yến đáp: “Bà nội, vợ cùng chồng tới đây thăm bà đây.”
Chương kế tiếp