Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 18: Một tiếng chồng, cả phòng trầm mặc
Edit: Hiền

Một tiếng chồng, cả căn phòng trầm mặc.

Giản Đào nghe thấy sau lưng truyền đến “phịch” một tiếng, như là có ai làm rơi máy móc, nhưng điều này không quan trọng, giảm giá 20% mới là điều quan trọng.

Du lịch, điều quan trọng nhất là độc lập về kinh tế.

Cô nhìn qua chiếc gương phản chiếu trên tủ rượu, nhìn thấy đôi lông mày hơi do dự và kinh ngạc của Tạ Hành Xuyên, cánh tay của người đàn ông dường như động đậy, cô đoán anh muốn rút ra nên càng dùng sức nắm chặt hơn, dán chặt về phía thân trước.

Do dự nhất định sẽ bại trận.

Cuối cùng dựa vào miệng lưỡi thâm hiểm của cô ấy, Giản Đào đã thuê được địa điểm hoàn hảo cho Live House trong lòng cô.

Vừa ra khỏi cửa cô liền nhanh chóng buông tay, buông cánh tay vừa nãy vẫn ôm chặt trong lòng không muốn buông ra.

Vừa rồi quá gấp rút, cô quên mất người đại diện có thể sẽ xem được.

Cô dùng tay ra hiệu hỏi đạo diễn: “Có thể cắt được không?”

Đạo diễn: “Cô đoán xem.”

...

Giản Đào thở dài, Đặng Nhĩ cũng đuổi theo cô, nhìn biểu cảm ủy khuất của cô nói: “Vất vả cho cô rồi Tiểu Đào, vì kinh phí của chúng tôi mà phải đóng giả.”

Giản Đào cũng thuận tiện gật đầu, thực tâm cũng không phải là đóng giả, hai người quả thực đúng là vợ chồng.

Nhìn không ra phải không.

Khi mọi người trở lại gian hàng thịt nướng, Giản Đào vốn tưởng sẽ rất sôi động, nhưng không ngờ vẫn không có ai đến.

Sau mười lăm phút, các quầy hàng khác lần lượt bắt đầu náo nhiệt, bọn họ bên này vẫn chưa có ai.

Đặng Nhĩ có chút lo lắng: “Chuyện gì vậy, sao vẫn không có người tới thế?”

Tiêu Tiêu: “Chắc do gian hàng chúng ta mới mở nên không có ai dám đến nếm thử.”

Vu Văn: “Vậy phải làm gì đây, hay chúng ta thử rao bán một chút xem?”

Giản Đào suy nghĩ một lúc, nhìn thấy xiên thịt đầu tiên của Ôn Hiểu Lâm đã nướng xong, cô đột nhiên nghĩ ra một giải pháp.

“Đặng Nhĩ, hay là cậu cầm xiên thịt nướng đi ra phía trước ăn đi.”

Đặng Nhĩ: “Còn có chuyện tốt vậy sao?”

Giản Đào: “Ừm, ngồi vào bàn trước mặt chúng tôi là được, lấy một ly nước và mấy xiên thịt, muốn ăn gì cũng được.”

Đặng Nhĩ đã tiêu hao rất nhiều calo, cho nên anh cũng có chút đói bụng, nghe vậy vội vàng cầm lấy xiên thịt nướng cùng cánh gà, ngồi cách đó không xa bắt đầu ăn.

Kỹ năng nấu nướng của Ôn Hiểu Lâm rất tốt, hơn nữa Đặng Nhĩ lại thích ăn, vị của xiên thịt rất ngon, dần dần mọi người bắt đầu để mắt đến anh.

Hai phút sau, đã có đơn hàng đầu tiên.

Gọi một phần như phần mà Đặng Nhĩ ăn.

Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên: “Phương pháp này rất được nha, không có tuyên truyền phóng đại, lại vô hình kích thích ham muốn mua hàng. Đúng là não chị rất hữu dụng. Em còn đang nghĩ hay là đi mua cái hoa hoặc là phải phát tờ rơi nữa.”

Đơn đầu tiên mọi thứ diễn ra suôn sẻ, sau khi đợt khách hàng đầu tiên nhận xiên và bắt đầu ăn, những người qua đường khác thấy cũng không tệ, lần lượt đến mua hàng, phía trước của cửa hàng cuối cùng cũng trở nên sôi động.

Lúc bận nhất Giản Đào thậm chí còn không có thời gian để uống nước, chỉ bận tâm đến việc thanh toán hóa đơn và giới thiệu món ăn, thỉnh thoảng còn giúp đỡ mọi người.

Tạ Hành Xuyên đứng dựa ở phía ngoài, khuôn mặt anh trước sau như một rất hữu dụng, trêu hoa ghẹo nguyệt, thỉnh thoảng sẽ có hai ba cô gái trẻ kéo đến, chỉ trả tiền nước của anh.

Cuối cùng cũng có thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, Giản Đào kéo một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống rót một ly nước và quan sát anh pha chế đồ uống.

Anh làm bất kì việc gì trông cũng đều rất thờ ơ, xúc đá, cân đối, lắc bình, một loạt động tác đều rất uyển chuyển, mí mắt rũ xuống, cổ tay áo được xắn lên lộ ra những đường gân rõ ràng trên cánh tay, mặc quần áo như vậy trông rất gầy, nhìn chả khác gì cái móc treo quần áo, nhưng khi cởi quần áo ra thì đâu đâu cũng đều là cơ bắp.

Làm xong cốc bạc hà chanh đá, người đàn ông rút ra một chiếc ống hút, hơi lạnh quấn quanh ngón tay trắng nõn lạnh giá, câu dẫn các cô gái trước mặt.

Giản Đào tặc lưỡi: “Đừng giả vờ đẹp trai.”

Tạ Hành Xuyên: ?

Anh nhẹ giọng đáp: “Không giả vờ đẹp trai.”

Tiêu Tiêu từ phía sau thò người qua cười đáp: “Anh ấy vốn đã đẹp trai sẵn rồi.”

Cuối cùng làm đến 9 giờ thì bọn họ kết thúc công việc.

Nguyên nhân là tất cả các nguyên liệu đã được bán hết— Thậm chí còn đã phải đến cửa hàng mua bổ sung hai lần, nhưng công việc kinh doanh quá tốt, nếu không kết thúc mọi người sẽ mệt chết mất.

Giản Đào thật sự không nghĩ tới món thịt nướng mà cô đề xuất vào thời điểm đó lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một đêm.

Khi trở về tính toán lại sổ sách, Tiêu Tiêu gần như chết lặng: “Nhiều như vậy sao? Nếu chúng ta tiết kiệm một chút có phải sẽ đủ cho cả chuyến đi du lịch phải không?”

Giản Đào cười đáp: “Không đến mức đó.”

Tiêu Tiêu: “Đồ uống của thầy Tạ ngon như vậy sao? Mặc dù giá của chúng ta không cao, đều sử dụng nguyên liệu rất tốt, nhưng lợi nhuận của đồ uống khá cao, làm sao có thể bán chạy như vậy chứ?”

Đặng Nhĩ: “Tôi thấy tay của anh ấy sắp trật khớp đến nơi rồi.”

Phòng khách nhất thời truyền đến một trận cười, Ôn Tiểu Lâm cùng Vu Văn cũng cười theo.

Tạ Hành Xuyên nhướng mắt: “Chỉ là một tối thôi mà, cơ thể tôi cũng không tệ như vậy.”

“Lợi hại lắm.” Giản Đào đang định ôm hận gật đầu thì chợt nhận ra có camera nên chỉ biết kìm lòng âm thầm đồng ý trong lòng.

Cô 45kg, Tạ Hành Xuyên có thể nhấc bằng một tay.

Một buổi tối đối với anh mà nói, thật sự cũng không phải khoa trương.

Sau một ngày bận rộn, đêm đó Giản Đào ngủ rất ngon, khi cô tỉnh dậy thì cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi ăn sáng, mọi người bắt đầu thu xếp hành lý và chuẩn bị xuất phát vào buổi chiều.

Giản Đào hoàn thành công việc trở lại phòng khách, Tạ Hành Xuyên đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.

Quyển sách trên anh đã đọc xong rồi, cuốn này là “Walden Pond”.

Là tập tản văn, thời cô còn học đại học cũng đã đọc qua.

Cô không biết trên đường đi du lịch Tạ Hành Xuyên có thực sự đọc sách hay không, hay đơn giản chỉ là giả bộ, bởi vậy cô không nhịn được mà quay lại nhìn mấy lần, lúc này mới về phòng lấy túi đồ trang điểm.

Chuyên gia trang điểm của tổ chương trình có lúc đi làm có lúc thì ngủ, phần lớn trang điểm đều do cô tự làm, sáng nay có thời gian, cô dự định trang điểm tỉ mỉ một chút.

Ánh sáng ở phòng khách khá tốt, dễ dàng trang điểm.

Tuần này đúng lúc đến lượt Tạ Hành Xuyên phát sóng trực tiếp.

Cô vừa mới thoa kem chống nắng xong, đang chờ nó thấm vào da thì phát hiện Tạ Hành Xuyên đã điều chỉnh độ cao của giá đỡ, đặt điện thoại lên đó và bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Dù sao tổ đạo diễn chỉ nói phát sóng trực tiếp, cũng không nói là phát trực tiếp cái gì, anh chỉ phụ trách hai việc——

1. Mở camera.

2. Có người trong màn hình.

Giản Đào đoán như vậy, nhưng cô không biết chỉ cần gương mặt này xuất hiện, bình luận rất nhanh đã bùng nổ.

[Chồng!!!]

[Cảm ơn Starry Night Tour, tôi còn tưởng cả đời này tôi sẽ không được nhìn thấy Tạ Hành Xuyên phát sóng trực tiếp chứ.]

[Mẹ ơi, sao có người mặc áo sơ mi oversize xanh đậm lại đẹp trai thế này chứ T-T, là hồ ly sao]

[Sao cúc áo chỉ mở có hai khuy vậy, đều là huynh đệ có cái gì không thể nhìn chứ!!]

[Mặc dù anh ấy không nói gì... Nhưng tôi đã rất mãn nguyện rồi... làm người đàn ông đau khổ xấu xí trong giới đã lâu, tôi thật sự rất cần trai đẹp tiếp tế, ai hiểu...]

[Đủ rồi, cúi đầu lật sách cũng đủ đẹp trai rồi, anh ấy mà mở miệng nói chuyện chắc tôi trực tiếp ngất đi mất.]

[? Hahahahaha, đúng là giọng của anh ấy rất chói tai (đội quần)]

Bởi vì im lặng, nên bình luận soi từ sợi tóc đến đầu ngón tay của anh, rồi từ từ nhìn rộng ra, rất nhanh, dưới “kính hiển vi” của mọi người còn phát hiện ra một thứ khác.

[Đợi đã, khoảng trống ở góc trên bên phải... là Giản Đào sao?]

[Hình như là vậy, Đào Đào hình như đang trang điểm!]

[Chắc là cô ấy vẫn không biết bản thân mình lọt vào ống kính đâu hahaha, sao bây giờ mới trang điểm chứ, vừa nãy không trang điểm sao?]

[Mẹ nó, vừa rồi là mặt mộc của cô ấy sao? Mặt mộc đẹp như vậy sao?]

[Năm 2022 rồi, làm sao vẫn còn người kinh ngạc trước vẻ đẹp của Giản Đào vậy, tôi còn tưởng mọi người đã rõ từ lâu rồi (x)]

[Không ngờ lần đầu tiên được thấy bọn họ hòa bình ngồi chung, là Giản Đào vô tình lọt vào ống kính...]

[Nhưng bức ảnh thực sự rất buồn cười, Tạ Hành Xuyên cúi đầu jpg, Giản Đào di chuyển đi di chuyển lại gif.]

[Nếu không phải có Giản Đào, tôi thực sự nghĩ rằng do mạng lag.]

Cứ như vậy, một phần khán giả ngồi ngắm Tạ Hành Xuyên, một phần khán giả ngồi xem Giản Đào trang điểm ở phía sau, mọi người đều thảo luận hai chủ đề riêng biệt, cũng coi như khá hài hòa.

Giản Đào nhìn thấy trước mặt có mấy quả quýt, giơ tay bóc vài quả nhét vào miệng, thuận tiện nghiêng người lấy bảng phấn mắt, không biết hôm nay nên đánh màu gì.

Cô không biết ở góc độ này cô hoàn toàn đối diện với ống kính, hai má căng phồng lên, nữ minh tinh lại xuất hiện hình ảnh như thế này trước mặt công chúng.

[Cô gái của tôi dễ thương quá aaaaa]

Một màn cảm thán trên sóng bình luận, tốc độ rõ ràng nhanh hơn đáng kể, Tạ Hành Xuyên lúc đó ngẩng đầu nhìn lướt qua màn hình, sau đó đột nhiên nhích lại gần một chút.

[Anh làm gì đấy! Sao lại tiến gần đến vậy!]

[Khoảng cách này giống như đang hôn môi vậy, không biết hôn anh ấy sẽ có cảm giác gì...]

[Tạ yêu dấu, mẹ nó Tạ Hành Xuyên từ khi ra mắt chưa từng đóng cảnh hôn, cậu nghĩ tôi không muốn xem sao!! Nhìn dáng vẻ có vẻ hôn rất đạt.]

[Sao lại không động đậy gì thế, là đang nhìn Giản Đào sao?]

Vài giây sau, sau khi xác nhận xong, người đàn ông rút tờ giấy bên cạnh ra, lau bụi trên màn hình rồi đưa đến trước camera, phát ra tiếng sột soạt.

[Hahahahaha nmd*, người nghiện sạch sẽ không qua mắt được tôi.]

(nmd*= 你妈的 là một câu chửi tục trong tiếng trung, nghĩa là “con mẹ nó”)

[Nghĩ nhiều rồi nghĩ nhiều rồi, tôi còn tưởng anh ấy cũng bị vẻ đẹp dễ thương của mỹ nữ thu hút chứ.]

[Không thể nào, anh ấy có lẽ sẽ không có hứng thú với nữ quân tử Giản Đào nhà chúng ta đâu.]

[Nhưng tôi nhìn thấy bọn họ hình như được tạo CP rồi thì phải, mọi người không thấy sao?]

Đáng tiếc câu nói cuối cùng là sự thật, nhưng vì quá thái quá không ai để ý nên nhanh chóng bị nhấn chìm trong làn sóng bình luận.

Giản Đào mất 40 phút để hoàn thành việc trang điểm, quan sát một chút cảm thấy không tệ, chụp hai bức ảnh tự sướng trước gương rồi đăng Weibo.

Fans hâm mộ gần đây cũng thúc giục cô, nói là lâu rồi chưa thấy cô.

Toàn bộ quá trình đã được camera ghi lại, sóng bình luận nối tiếp nhau nổ tung.

[Tạ Hành Xuyên, xin anh học hỏi một chút kinh nghiệm từ người ta đi được không hả?]

Giản Đào tháo chiếc kẹp tóc trên đầu, tìm kiếm xung quanh xem có hoa quả nào không, nhưng cô luôn cảm thấy như có một tấm gương đối diện khi di chuyển, như thể mọi việc cô làm đều có hình ảnh phản chiếu.

Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện một phiên bản thu nhỏ của chính mình trên màn hình đối diện.

...

Làm sao cô biết được ống kính của Tạ Hành Xuyên không di chuyển chứ.

Nói như vậy, bắt đầu từ lúc cô trang điểm, toàn bộ đều thu vào ống kính kia sao??

Cố ý quay cô phải không?

Không biết mọi người có phát hiện không, vừa rồi cô không có làm hành động gì khó coi chứ?

Giản Đào quyết định bản thân không thể cứ ngồi thế chụp ảnh được, suy nghĩ một lúc, đứng dậy sửa sang một chút.

Rất nhanh thời lượng phát sóng trực tiếp đã đủ dài, Tạ Hành Xuyên giơ tay tắt camera.

Một giây trước khi tắt đi, phát hiện nội dung ở góc trên bên phải đã bị thay đổi, người không cánh mà bay, mà chỗ đó cũng được sắp xếp gọn gàng--

Toàn bộ đều là hình ảnh cô ngồi trang điểm.

Cao thấp đều có trật tự, mỗi lần phóng to đều có thể nhìn thấy rõ bài, như thể nó được viết trong phòng phát sóng trực tiếp với lưu lượng truy cập bùng nổ của anh——

Cho thuê mặt bằng quảng cáo.

Tạ Hành Xuyên: “...”

Phát sóng trực tiếp cũng đạt gần một tiếng, mọi người chuẩn bị xuất phát ra biển câu cá.

Lái xe mất hơn hai giờ, Tạ Hành Xuyên là người duy nhất lái xe nên buổi sáng anh mới không có hoạt động, bởi vì lái xe sẽ rất mệt.

Ba giờ hơn, mọi người đến bãi biển, chuẩn bị lên thuyền.

Giản Đào vừa mới tỉnh ngủ trên xe, còn chưa lấy lại sức, đang đi lên thang cuốn thì bị Tiêu Tiêu chặn trước mặt, hai chân mềm nhũn, cô ngả người ra sau--

Còn tưởng bản thân sắp ngã rồi, không ngờ lại ngồi lên cái đùi lớn.

Cô giật mình, Tạ Hành Xuyên phía sau dùng sức đẩy cô lên.

Cô nhìn xuống, may mà lan can cao nên che được, không ai nhìn thấy.

Cô đang định xem camera thì mọi người khoác vai nhau bước vào cabin, Tạ Hành Xuyên lúc đi ngang qua cũng thì thầm bên tai cô: “Lần sau muốn lợi dụng anh thì tìm cái tư thế nào tốt một tí.”

“...”

Còn chưa kịp mắng anh, xe đã lái đi rồi.

Thuyền đậu bên đường nên phải nhờ xe phía trước kéo xuống biển, cảm giác đi thuyền trên mặt đất bằng phẳng có chút là lạ.

Rất nhanh xe dừng lại bên bờ biển, chiếc thuyền cũng từ từ trượt xuống nước.

Giản Đào nhất thời bị rung lắc một lúc, chiếc thuyền bắt đầu tăng tốc dần dần, hướng về giữa biển.

Gió biển thổi qua tai, có thể nghe thấy tiếng nước chảy cùng tiếng tàu du lịch, thuyền chạy theo quỹ đạo, trên rạn san hô có hải cẩu nằm phơi nắng, cá heo hưng phấn nhảy lên khỏi mặt nước rồi lại chìm xuống biển sâu.

Giản Đào lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, bên tai cô vang lên tiếng cảm thán của Tiêu Tiêu và Đặng Nhĩ, sau đó Tiêu Tiêu liền chạy đến bên cạnh cô: “Chị Tiểu Đào, chị có bị say sóng không?”

Vũ Văn có chút chóng mặt ngồi trong cabin không ra ngoài.

Nhưng có thể là trước đó cô đã quen với việc nhảy vòng tròn, mức độ chóng mặt này sau khi thích nghi một chút sẽ quen thôi.

“Có một chút, nhưng không sao.” Giản Đào đáp: “Em chóng mặt sao? Vậy chị giúp em trông cần câu nhé.”

Bây giờ cần câu câu cá biển rất phát triển, không cần tự quăng lưỡi câu hay gì cả, chỉ cần xoay cần điều khiển để điều khiển nâng lên, khi nào thấy cá cắn câu thì chỉ cần kéo lên là được.

Tiêu Tiêu vừa thích ăn vừa thích chơi, dù chóng mặt nhưng cô ấy vẫn muốn nếm thử.

Giản Đào tự mình giữ hai cần câu, tìm kiếm trong túi một lúc lâu, tìm thấy hai viên kẹo bạc hà đưa cho Tiêu Tiêu.

Được một lúc, bên kia Đặng Nhĩ đã hô hoán vui sướng, nói cá của mình cắn câu, nhưng kết quả kéo lên lại là một đám rong biển.

Tạ Hành Xuyên ở bên cạnh thong thả thu dây câu, lưỡi câu trên và dưới đều có cá cắn mồi

Thuyền trưởng: “Đây là cá bống tượng, ăn rất ngon, buổi tối mọi người mang về có thể làm.”

Lời vừa dứt, Giản Đào cũng đưa đồ trong tay cô ra: “Còn của tôi thì sao?”

Đặng Nhĩ: “Chị Tiểu Đào, chị cũng câu được sao?”

“Ừm.” Cô nghiêng đầu nhìn về phía camera: “Chúng ta xem ai nhanh hơn?”

Đặng Nhĩ nhìn cần câu của Tạ Hành Xuyên, rồi lại nhìn cô: “Cái này cũng cần phải phân cao thấp sao?”

Giản Đào nghiêm túc đáp: “Tốc độ, là danh dự.”

Không biết từ nào là then chốt, Tạ Hành Xuyên ngẩng đầu nhìn cô, không đợi đạo diễn ghi lại liền đáp: “Em mau lên.”

Tạ Hành Xuyên muốn cô cũng muốn, Tạ Hành Xuyên không muốn cô cũng không muốn.

Cô nghe người đàn ông nói xong, theo bản năng bị dọa sợ, vội vàng đáp trả: “Tại sao? Vậy là anh nhanh lên đi.”

“...”

Như có chuyện gì ập đến, Giản Đào vô tình nhếch khóe môi, sau đó nhanh chóng ngăn lại, ngoài mặt khiêm tốn khiêu khích nói: “Anh mau lên.”

Đợi mặt trời lặn, mọi người cùng rời khỏi thuyền, Giản Đào nhận được tin nhắn của anh--

Chó họ Tạ: [Anh nhanh hay không em còn không biết sao?]

Bên tai có tiếng người ồn ào, hoàng hôn buông xuống cửa sổ, da mặt cô nóng lên, vội vàng đi ra ngoài.

Thời gian đi biển không được tính toán chính xác, sau khi mọi người thảo luận thì quyết định sống trong một khu cắm trại gần đó.

Bữa tối ăn cá và tôm hùm hôm nay câu ở biển, Tạ Hành Xuyên làm thịt kho 2 con, 1 con hấp , canh rất ngon, thịt tôm hùm chiên giòn, mềm lại ngon ngọt.

Ôn Hiểu Lâm phụ trách chế biến bào ngư, món ăn quý giá độc nhất của New Zealand, vô cùng thịnh soạn.

Ăn xong, mọi người lần lượt đi tắm rửa rồi nhận phòng cắm trại.

Vì là đặt phòng tạm thời nên không đủ phòng, chỉ còn một phòng đơn và một phòng lớn, có thể ở ghép bốn người.

Tiêu Tiêu: Chị Vu Văn hay bị mất ngủ, vậy ngủ phòng đơn đi.”

Đặng Nhĩ: “Vậy thì tôi và anh Hiểu Lâm ngủ trong xe cũng được, đều là lần đầu, đổi cũng thuận tiện, Tiêu Tiêu cô cùng chị Tiểu Đào ngủ ở trại đi, thoải mái hơn.”

Tiêu Tiêu vẫn còn từ chối, nhưng nghĩ một chút cô lại gật đầu đồng ý.

“Được, dù sao cũng là phòng, để thầy Tạ ngủ phòng đơn cũng được.”

Nói thì nói vậy, nhưng khi Giản Đào vừa tắm xong đi ra đã thấy Tiêu Tiêu ngang nhiên ngủ ở phòng đơn rồi.

Giản Đào: “Không phải em nói ngủ với chị sao?”

Tiêu Tiêu cợt nhả thấp giọng đáp: “Vậy không ổn lắm, chị ngủ cùng với thầy Tạ đi.”

“...”

“Không cần.” Giản Đào nói: “Em mau dậy đi, ngủ chung một giường với chị.”

Tiêu Tiêu giữ chặt chăn: “Giường này em cũng nằm rồi, lại để thầy Tạ nằm ở đây thì không được đâu.”

Ngay sau đó Giản Đào liền bị Tiêu Tiêu “đuổi” ra ngoài rồi đóng cửa lại một cách tàn nhẫn.

Khi Tạ Hành Xuyên tắm xong bước vào, anh thấy Giản Đào đang ngồi trên chiếc giường rộng hai mét, đôi chân trắng nõn buông thõng xuống oán hận nhìn anh.

“Tiêu Tiêu nhất định muốn ngủ bên trong, để chúng ta ngủ cùng nhau.”

Do lúc check in trại đột xuất, trong phòng không có camera, đạo diễn chỉ phát GoPro, giờ cũng khuya lắm rồi nên mọi người chắc cùng đều tắt rồi.

Anh tùy tiện lau tóc, nghiêng đầu, thản nhiên “Ừm” một tiếng.

“Đúng rồi” Giản Đào đáp: “Live House chắc chắn sẽ sớm được tổ chức, bọn họ nói muốn thương lượng với em tổ chức một vài tiết mục.”

Cô hỏi: “Anh định biểu diễn cái gì?”

“Anh không biểu diễn.” Tạ Hành Xuyên ngồi trên ghế ở quầy rượu bên cạnh: “Anh pha chế đồ uống.”

Giản Đào còn nghĩ anh lấy lý do thoái thác để trốn tránh: “Anh còn muốn pha chế đồ uống?”

Lễ kỷ niệm của trường ở trường trung học cũng giống như vậy, cô là đội phó và chịu trách nhiệm đăng ký các chương trình, có rất ít người trong lớp, về cơ bản mọi người đều phải lên sân khấu, Tạ Hành Xuyên cũng không muốn xuất hiện trong chương trình, và cuối cùng bị nhét vào đội kịch nói của bọn cô làm công cụ diễn.

Không ngờ qua mấy năm, lịch sử lại lặp lại.

Giản Đào đang định cùng anh giải quyết khoản nợ thời trung học, thì thấy người đàn ông đưa tay cầm lấy chiếc cốc, trên bàn vẫn còn rượu và nước trái cây do chủ trại đưa cho họ, anh cúi đầu xuống ngửi, bắt đầu trộn hỗn hợp lại với nhau.

Cho đến khi pha xong cốc đầu tiên, Giản Đào vẫn còn thắc mắc: “Anh đang lừa em đấy à?”

Cô đi chân trần bước lên ghế sofa, cầm chiếc cốc lên ngửi, nhân lúc Tạ Hành Xuyên quay sang rửa chiếc cốc liền nhấp một ngụm nhỏ.

Đến kỳ kinh nguyệt tốt nhất không nên uống rượu, nhưng cô đã qua mấy ngày đầu, lúc này trạng thái cũng trở về bình thường, nếm thử một chút cũng không vấn đề gì.

Hương vị có vẻ cũng được, hương đầu là nho và vải, lại vì vị của rượu át đi vị ngọt, cô kỳ quái cau mày nếm thử một ngụm nữa.

Tạ Hành Xuyên đang tập trung cân đo tỉ lệ, đột nhiên cảm thấy eo mình mềm nhũn, khi anh quay đầu lại, ngón chân của Giản Đào đã giẫm lên eo anh.

Cô nửa dựa vào sô pha, một chân gác lên tay vịn sô pha, chân kia gác lên anh, ánh mắt có chút mơ hồ, hàng mi rũ xuống, gò má lộ ra chút ửng đỏ.

Chắc do tay không với tới nên chỉ có thể dùng cách này để gọi anh.

Tạ Hành Xuyên cụp mắt xuống, thấy cô đứng thẳng người, xương quai xanh dưới hõm cổ càng lộ rõ, sáng rực dưới ánh đèn, chậm rãi dẫm lên eo anh, hướng vào trong một chút, không biết đang thương lượng cái gì với anh.

“Thời gian còn nhiều lại không đủ tiết mục, hay là anh... cũng biểu diễn một tiết mục đi.”

Tầm mắt anh di chuyển, quả nhiên chiếc cốc bên cạnh đã bị người kia uống trộm, bên trong chiếc cốc nhỏ chỉ còn lại một nửa.

Chỉ mới có một chút như vậy...

Người đàn ông cúi xuống, cong ngón tay khẽ chạm vào mặt cô.

Nóng bỏng.

Cảm thấy buồn cười, Tạ Hành Xuyên nắm lấy mắt cá chân của cô, nghiêng đầu nói: “Em say thật sao?”
Chương kế tiếp