Cắn Một Miếng Mật Đào

Chương 19: Anh mẹ nó đương nhiên là muốn hôn
Edit: Hiền

Ngón tay anh đặt lên má Giản Đào, cô khẽ nghiêng đầu, lại cọ vào lòng bàn tay anh.

Giống như một con mèo nhỏ.

Bây giờ hai gò má cô ửng hồng, đáy mắt lộ ra vài tia mơ hồ, nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh đoán xem?”

Uống hay không còn kêu anh đoán?

Tạ Hành Xuyên cười nửa miệng, đứng dậy: “Không đoán.”

Người đàn ông quay lưng về phía cô rồi rửa tay, nước chảy xuống mu bàn tay, tràn vào kẽ ngón tay.

Nước hoa quả trên đầu ngón tay cũng được rửa sạch.

Buổi tối hôm nay cô rất hiếu kỳ, bám sát anh xem anh làm gì, thò đầu ra nhìn, Tạ Hành Xuyên quay lại thấy cô nằm bò giữa ghế sô pha và quầy rượu, quỳ chồm hổm trên tay vịn của ghế sô pha, trong tay ôm viên đá cẩm thạch, mông hơi nhếch lên, eo hóp sâu.

Anh híp mắt đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lướt qua môi dưới của cô.

Có những giọt nước nhỏ giọt.

“Làm gì vậy” Cô có chút bất mãn ngửa người ra sau, bối rối xoa xoa môi: “Son môi của em lem rồi sao?”

Trong màn đêm vô tận, cô dường như mơ hồ nghe được anh nói một tiếng “Ừm”.

Tạ Hành Xuyên cụp mắt xuống, nhìn đầu ngón tay vừa vuốt ve đường viền môi của cô.

Cô lại rướn người về phía trước, hai tay chống lên quầy rượu, cúi người tới gần xem lòng bàn tay anh: “Đưa em xem xem?”

Anh cảm thấy không nói nên lời, khẽ cong môi dưới, tầm mắt nhìn từ hàng mi hơi ướt của cô nhìn xuống, nhìn một lượt lại thu lại, ý tứ không rõ nói: “Sao cái gì em cũng muốn xem thế?”

Đại khái là bởi vì trong lời nói dục vọng quá rõ ràng, cô chậm rãi hồi tưởng lại, thận trọng lui về phía sau mấy bước, thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy vẫn còn có thứ em không muốn xem...”

Trong phòng yên lặng một lát.

Giản Đào lại ngồi xuống ôm một chiếc gối trong tay, hai chân duỗi thẳng, đầu gối nơi cô vừa quỳ có chút đỏ ửng.

Dưới áo sơ mi là quần đùi, để lộ cặp đùi thẳng và trắng của cô.

“Tạ Hành Xuyên.” Ngón chân cô nhẹ nhàng ấn vào ghế sô pha da, ấn vài cái cho lõm xuống, nhìn biểu cảm của anh: “Anh nghĩ em uống say sao?”

Tạ Hành Xuyên: “Em uống hay không thì vẫn cái bộ dạng hài hước thần kinh như này.”

“...”

Không muốn nói chuyện với anh nữa, cô hung hăng ném gối xuống, trèo lên giường đi ngủ.

Cơn buồn ngủ dần dần ập đến, xen lẫn với cảm giác choáng váng mất trọng lượng, còn chưa kịp hỏi anh ngủ ở đâu, cô đã bị kéo vào giấc mộng.

Sáng sớm hôm sau, cô cảm thấy cái gối dưới đầu cứng quá, xoa xoa thái dương ngồi dậy, cúi đầu nhìn, hình như có gì đó không ổn.

Tạ Hành Xuyên nằm ở bên trái giường, hai chiếc gối được đặt ngang, trong khi cô... nằm nghiêng.

Nơi cô vừa gối đầu là ngực của Tạ Hành Xuyên.

...Bảo sao cô lại thấy cứng đến vậy.

Giản Đào đột nhiên nheo mắt lại chống người lên đệm, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy người đàn ông uể oải mở miệng.

“Hừ, em lợi dụng nằm trên người anh cả đêm, tỉnh lại liền bày ra cái bộ mặt khó coi này, toàn bộ giới giải trí này có em là nhất.”

“...”

Giản Đào vẫn không tin lắm: “Em tự mình chạy đến à? Vậy sao anh không kéo em ra?”

“Sao anh lại không kéo?” Anh ngữ khí bình thản đáp: “Em nghĩ có tác dụng sao?”

“...”

Có lẽ là vừa mới dậy, giọng anh trầm khàn như tiếng đàn violon.

“Còn nữa” Tạ Hành Xuyên chậm rãi đứng dậy: “Tối hôm qua là em say thật hay say giả?”

Nói tới đây Giản Đào co bắp chân: “Nửa say nửa tỉnh.”

Cô nghiêm túc: “Uống hai ngụm, em mới nhớ đến có người nói cảnh say rượu trong tiểu thuyết đầu tay của mình diễn không tốt, nên mới tranh thủ uống thử, xem xem em có tiến bộ lên không.”

“...”

“Vì vậy em mới hỏi anh cảm thấy em có say hay không?” Cô nhích lại gần, ánh mắt lấp lánh: “Anh cũng không nhìn ra sao? Vậy chứng tỏ là em diễn đạt phải không?”

Tạ Hành Xuyên: “Diễn?”

“Đúng vậy.” Cô nói: “Em chỉ bắt chước tính cách của nữ chính, dựa theo tình huống mà phát huy một chút, bởi vì khi diễn chỉ có một người diễn.”

“Anh không cảm thấy với em đều không giống sao? Cô ấy rất ngọt ngào, mà em bình thường làm gì có ngọt ngào như vậy.”

Chả trách đêm qua còn dụi dụi như một con mèo.

Tạ Hành Xuyên trợn mắt: “Không nhìn ra.”

Vì muốn nhớ lại, cô suy nghĩ một chút, lại nhớ ra cái gì: “Tối hôm qua em thật sự bị lem son sao? Em nhớ là mình đã tẩy trang rồi mà, chẳng lẽ cả đêm đi ngủ vẫn để nguyên lớp trang điểm sao?”

Tạ Hành Xuyên nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó cười lạnh: “Cái này còn phải hỏi sao?”

Giản Đào: ?

“Anh mẹ nó đương nhiên là muốn hôn.”

“...”

Giản Đào nheo mắt dựa lưng về phía sau, dừng một chút rồi đáp: “Anh bình thường không phải là người biết kiềm chế bản thân sao?”

“Vậy không phải em uống say rồi sao?”

Tạ Hành Xuyên giương mắt lên: “Anh có thể làm gì với một người say rượu chứ?”

Giản Đào ngập ngừng không nói, nghĩ về đêm ở Kuala Lumpur sau cuộc hôn nhân đầu tiên của cô.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc rõ ràng của cô, Tạ Hành Xuyên không cần tốn sức cũng biết rõ cô đang nghĩ gì.

Anh nhẹ nhàng nói: “Em vẫn nghĩ đêm hôm đó ở Kuala Lumpur là anh động tay trước, phải không.”

Giản Đào đắc ý nói: “Chẳng lẽ là em chủ động sao?”

Mặc dù Tạ Hành Xuyên luôn nói cô là người chủ động trước, nhưng đêm hôm đó cô chẳng nhớ gì hết, sau này lại hiểu rõ tính cách của anh, cô không cảm thấy chính mình là người châm ngòi cho ngọn lửa.

Làm sao có thể cô duyên vô cớ mà hành động trước chứ? Cô tuyệt đối không phải là loại người như vậy.

Tạ Hành Xuyên thấy mình không thể đả thông tư tưởng của cô, nhìn điện thoại có người giục rời phòng liền đứng dậy thả lỏng cổ, không thèm nói chuyện với cô nữa.

Nhưng không sao.

Còn nhiều thời gian, cô tự mình làm rõ.

Tạ Hành Xuyên tắm rửa xong rời khỏi phòng, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Giản Đào đưa cho anh một tờ giấy ghi chú, nói mình muốn ăn trứng chiên lòng đào.

Sau khi Tạ Hành Xuyên rời đi, cô đi đến đánh thức Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu ngủ như chết, Giản Đào gõ cửa một lúc lâu cô ấy mới rời giường, ra ngoài mở cửa mà trên tai vẫn còn chùm bịt tai.

Giản Đào bị sốc: “Sao em lại đeo bịt tai?”

Tiêu Tiêu ngáp một cái, thành thật nói: “Em sợ ảnh hưởng đến hiệu suất của hai người.”

...?

“Bọn chị tối qua thật sự không có gì.” Giản Đào không biết cô đang nghĩ gì: “Chị vừa nằm xuống liền trực tiếp ngủ luôn.”

Tiêu Tiêu ban đầu vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng khi họ đang đánh răng cùng nhau, cô ấy quay sang nhìn cô với bọt mép đầy hoài nghi: “Vậy là tối qua hai người chỉ đơn thuần là ngủ cùng nhau?”

Giản Đào: “Ừ.”

“Vậy cơ hội em tạo cho hai người thành công cốc sao?!”

“...”

Giản Đào cạn lời.

Trong miệng có nước nên cô ấy không thể nói, nhưng sắc mặt thay đổi có phần phức tạp, Tiêu Tiêu hiểu sai ý, vội đặt kem đánh răng và bàn chải xuống an ủi cô: “Không sao, lần sau em sẽ tìm cơ hội khác.”

Nói xong chưa kịp để Giản Đào cự tuyệt, cô ấy liền tiêu sái rời đi.

Giản Đào rửa mặt lâu hơn một chút, bình thường buổi sáng có thời gian rảnh cô thường đắp mặt nạ.

Ở New Zealand tia tử ngoại rất khắc nghiệt, không thể không đắp mặt nạ dưỡng ẩm và làm dịu da được.

Đợi cô đắp mặt nạ xong, Tiêu Tiêu đã mang bữa sáng lên phòng cho cô.

Dựa theo nguyên tắc ăn lúc còn nóng, cô ngồi khoanh chân trên sô pha, ăn xong mới thay quần áo.

Cô nhìn Tiêu Tiêu đang đứng ở cửa gọi điện thoại, những người khác chắc cũng không thể vào, vì vậy cô lười biếng không đóng cửa. Sau khi mặc váy, cô đưa tay ra sau lưng kéo khóa.

Kết quả tìm một lúc lâu, đang chật vật kéo lên thì đột nhiên sau lưng căng cứng, có một đôi tay giúp cô kéo lên.

Giản Đào quay lại nhìn lại phát hiện là Tạ Hành Xuyên.

Còn chưa kịp hỏi tại sao anh đi lại không có tiếng động thì cô đã bị anh xoay lại, mặt đối mặt với anh.

Khoảng cách không gần, nhưng cũng không xa.

Anh cúi người, nốt ruồi trên mí mắt lại xuất hiện mang theo chút dục vọng mờ nhạt, Giản Đào nhìn xuống, đụng phải đôi mắt hàm ý không rõ ràng của anh.

Vị trí này rất đặc biệt, khó trách tối hôm qua cô ở chỗ này nhảy lên nhảy xuống, còn bị anh lau môi.

—Anh đặc biệt đến tìm cô tính sổ sao?

Quả nhiên, một giây sau khi suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, hai tay của cô bị anh giữ lại đặt ở đỉnh đầu.

Sức lực của người đàn ông như muốn nghiền nát, anh chỉ cần một tay là có thể khống chế cô, sau đó...

Bàn tay kia nắm lấy cổ áo của cô dùng sức kéo ra.

Giản Đào ngẩn ra: “...”

Bờ vai trắng nõn của cô bị hơi lạnh làm cho mất cảnh giác, hòa cùng hơi nóng do anh phả vào, khiến cho như có một dòng điện chạy qua.

Cô nhịn không được run lên.

Ngay sau đó, cô cảm thấy người đàn ông cúi đầu xuống, khẽ áp sát——

Trên phần da thịt mềm mại nơi cổ cô, anh nhẹ nhàng cắn xuống.

Cảm giác không thể diễn tả được, bên tai cô ù đi, một lúc sau cô kinh ngạc ngẩng đầu lên: “...”

Anh là chó sao?

Rất nhanh bên ngoài có tiếng thúc giục của Đặng Nhĩ, Tạ Hành Xuyên cũng buông lỏng bàn tay đang giữ chặt cô ra, cầm lấy đồ trong tủ.

Cổ áo được anh kéo lên, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, Giản Đào cũng vô thức che cổ mình lại, chỗ Tạ Hành Xuyên vừa cắn.

Vài giây sau Đặng Nhĩ đi vào, do dự nhìn cô nói: “Chị Tiểu Đào, chị sao vậy?”

Giản Đào cụp mắt xuống, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi bị sái cổ.”

Tiêu Tiêu ở bên cạnh mặt không đổi sắc 2.0, đột nhiên nói: “A, cái gối ở đây không thoải mái lắm, tôi cũng cảm thấy có chút sái cổ.”

Trước khi lên xe, Giản Đào đã đứng trước gương kiểm tra một chút, dấu vết kia vẫn còn hơi đỏ, người đàn ông này tức giận thật đáng sợ.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể giống như tùy ý che tay suốt cả quãng đường. Đợi đến khi sắp xuống xe, nhìn thấy mọi người đang tất bật thu dọn hành lý, cẩn thận đặt chiếc gương lên đùi rồi kiểm tra lại một chút.

Cuối cùng cũng biến mất.

Cô thở ra một hơi dài sau đó bỏ tay xuống, kết quả vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy nụ cười của anh trong gương, anh giống như vừa chỉnh đốn được cô nên tâm tình rất tốt.

...Anh cười cái rắm.

Trong lòng Giản Đào nói.

Hôm nay, bọn họ sẽ đến sở thú lớn nhất của New Zealand.

Theo lời đạo diễn nói ban đầu sắp xếp đến đây, bọn họ sẽ phải làm thêm trong sở thú, nhưng vì đã kiếm được một khoản lớn trong đêm tiệc nướng, cho nên hôm nay có thể vui chơi thoải mái.

Giản Đào một lần nữa trở thành công thần của đoàn, Đặng Nhĩ còn làm ra dáng vẻ cầm ô cho cô, mọi người cả dọc đường cứ đi rồi nghỉ, cho nhiều loại động vật ăn, xem sư tử con đang ngáp. Nhân tiện tính toán xem sẽ tổ chức như thế nào trong buổi Live House.

Tổ chương trình muốn lừa bọn họ đến Cùng Du, nhưng vị khách nào cũng đều nghiêm túc muốn đến chơi.

Chơi xong cũng đã xế chiều, mọi người trở về nhà xe di động nghỉ ngơi, sau khi được sự đồng ý của tổ chương trình, Tiêu Tiêu đã đăng bức ảnh hôm nay cho hươu ăn.

Giản Đào giơ ngón tay cái lên, sau đó đăng xuất bắt đầu tùy tiện lướt web.

Tài khoản của mỗi nghệ sĩ đều được vô số ánh mắt theo dõi, bình thường lướt tìm kiếm hot search tuyệt đối không được sử dụng tài khoản của chính mình, nếu không vạn nhất trượt tay lại được lên hot search ngay.

Cho nên hầu hết các nghệ sĩ đều có tài khoản khác, Giản Đào cũng có một chiếc, nhưng cô rất ít khi dùng, căn bản là không đăng nhập, như vậy an toàn nhất.

Nhưng vừa nãy Tiêu Tiêu mới cập nhật trạng thái Weibo, cô lại cập nhật tin tức, phần lớn sẽ chủ động giúp cô tìm kiếm nội dung có liên quan, chính là bức ảnh đó.

Cô tự nghĩ tại sao nó lại xuất hiện, nhưng khi nhìn thấy số lượng bình luận, cô cảm thấy có gì đó không ổn.

Vừa định nhìn vào ID của bài đăng, bất ngờ không kịp phòng thủ nhìn thấy ID màu xanh lam phía sau—

Cặp đôi dở tệ.

Giản Đào: “...”

Cô và Tạ Hành Xuyên cũng có group CP sao?

Tiêu Tiêu đăng cái này làm gì?

Giản Đào nhấp vào bức ảnh, phát hiện trọng điểm của bức ảnh không phải là Tiêu Tiêu, mà là khoanh tròn cô và Tạ Hành Xuyên phía sau Tiêu Tiêu, còn vẽ một trái tim.

[CP mới đã ra lò đây! Đi qua đi lại ngó xem một chút nào! Ship cặp đôi ngọt như đường Giản Đào x Tạ Hành Xuyên, kịch liệt chiêu mộ!]

[Chú ý CP đang chiêu mộ, mọi người mau mau gia nhập chúng tôi đi!]

[Đời đối xử tệ bạc với tôi, tôi cũng sẽ đối xử tệ bạc với nó→#Cặp đôi dở tệ#, lại đây, tôi hiểu bạn.]

Thật khó để Giản Đào diễn tả cú sốc của cô vào lúc này.

Nó giống như bị sét đánh bất ngờ khi đang đi trên đường, hoặc giống như vô duyên vô cớ bị một con chó qua đường ngoạm vào chân.

Bọn họ đột nhiên thật sự bắt đầu ship rồi.

Ôm tâm lý tò mò đi tìm kiếm, cô không chấp nhận số phận tìm kiếm cái group đó, mới phát hiện trong buổi phát sóng trực tiếp của Tạ Hành Xuyên, hai người họ cũng đều nằm trong cùng một khung hình.

Cái này càng khủng bố, bọn họ còn chỉnh sửa màu sắc nữa.

Tâm trạng của Giản Đào lúc này giống như biểu tượng cảm xúc trên điện thoại di động của ông già trên tàu điện ngầm nổi tiếng, sau một hồi im lặng, cô hít một hơi thật sâu cố gắng điều chỉnh tâm lý của mình.

Lướt qua một hồi, cô thấy bài viết vẫn còn rất nhiều, liền nín thở kéo lên đầu để xem lượng fan của group.

1000 người hâm mộ.

Vẫn ổn vẫn ổn.

Bây giờ cái gì trending CP không bắt đầu với một trăm hai trăm nghìn fan trở lên, cô còn kém xa lắm, có lẽ sau khi cô ấy chết, số lượng fan của group cũng không tăng nổi đến hai mươi nghìn.

Dưới hai mươi nghìn, số liệu này cũng đủ chìm nghỉm trong các CP khác nhau của các bộ phim truyền hình ăn khách cùng các chương trình tạp kỹ nổi tiếng.

Theo cách nói của người thường, thứ kỳ lạ này có lẽ chỉ có cô mới lướt thấy được, những người khác cũng không biết được, trên đời này có biết bao nhiêu cái group thái quá này tồn tại chứ.

Cô nhìn thấy cũng coi như không sao, người khác đừng nhìn thấy là được.

Hơn nữa trước mắt, mọi người chỉ là chơi đùa một chút, một chút bầu không khí ship CP cũng không có.

Vậy sau này chắc cũng sẽ không có nhiều người gia nhập ship đâu, lại càng không thể ship đến điên cuồng được.

Giản Đào làm như vậy để trấn an bản thân, sau đó thoát khỏi Weibo và tiếp tục thảo luận về màn trình diễn ngày mai với mọi người.

Live House được lên kế hoạch vào ngày mai, bởi vì ngày mốt họ sẽ xuất phát đến Nam Đảo để xem cực quang và những tảng băng trôi.

Họ đã cố định thời lượng của chương trình và giá đồ uống, đây cũng là giá cả được nhất quán từ trước, không quá cao.

Ăn xong bữa tối, mọi người nghỉ ngơi một chút, nạp lại năng lượng và chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.

Giản Đào đang định nằm xuống thì nhận được một bức ảnh từ Tạ Hành Xuyên.

Nhặt một quả đào: [Đây là cái gì?]

Tạ Hành Xuyên đáp: [Tỉ lệ pha chế rượu.]

Cô ngẫm nghĩ: [Sao anh lại gửi cái này cho em, không phải anh phụ trách pha chế sao?]

[Anh vừa mới nhận được thông báo tạm thời, tổ chương trình cần anh quay quảng cáo, anh không biết ngày mai mấy giờ mới có thể tới, chắc khoảng 9 giờ.]

Giản Đào một lúc sau đó nhấp vào bức ảnh anh gửi, cố gắng ghi chép lại một chút.

Nhưng chữ của anh nhiều quá, nhìn có chút vất vả.

Giản Đào cầm bút, kiểm tra mức pin của điện thoại, sau đó gửi cho anh một tin nhắn: [Cẩu thả quá, xem không hiểu.]

[Anh ra ngoài đọc cho em đi, em nhớ trọng điểm.]

Chó họ Tạ: [Vị trí?]

Cô nhất thời không nhớ rõ nơi đó tên là gì, một lúc lâu sau mới đáp: [Nơi gặp nhau lần trước.]

Đối phương nhanh chóng trả lời: [Quên rồi.]

Cô cạn lời: [Là nơi bọn mình yêu đương vụng trộm đó.]

Ngay sau đó, một thông báo mới được gửi đến.

[Hiểu rồi.]

“...”

Giản Đào ra sau hoa viên đợi anh trước, cô chỉ dám bật chiếc đèn pin nhỏ trên bàn, thấy bóng dáng quen thuộc tiến đến, cô xác định dáng người đó chính là anh, lúc này mới giơ điện thoại lên.

Người đàn ông liếc nhìn xung quanh, lúc này mới cười một tiếng: “Khung cảnh yêu đương vụng trộm càng ngày càng đẹp rồi.”

“Cái này không phải do anh chọn sao?” Giản Đào không nhiều lời với anh, vội nói: “Mấy chữ này là chữ gì? Cốc định lượng siro ở đâu? Cần phải lắc đúng không? Những cái có dấu hoa thị chỉ có thể được sử dụng cho đá?”

Sau khi đối chiếu xong nội dung của tờ giấy, Giản Đào gấp tờ giấy lại.

“Được rồi, vậy ngày mai em đi đăng ký trước lấy thẻ phòng sắp xếp, sáu giờ tối biểu diễn sẽ bắt đầu, nếu có thể đến càng sớm càng tốt, nếu không đến thì bọn em sẽ pha chế.”

Cô đang định đứng dậy thì chợt phát hiện Tạ Hành Xuyên vẫn không nhúc nhích.

Như nghĩ tới cái gì, anh nói: “Vậy ngày mai có một mình em, có đăng ký được không?”

Giản Đào: “Hả?”

Tạ Hành Xuyên: “Phòng cặp đôi không phải cần số chứng minh thư của hai người sao?”

“A” Cô nhớ đến: “Hình như là vậy, vậy để em hỏi người đăng ký xem.”

Việc nhận đơn đăng ký không phải là bà cụ quản, cho nên trước khi đi bà còn đưa thêm phương thức liên lạc của người bên cạnh.

Thêm rồi nhưng cũng chưa nói chuyện qua, bây giờ không biết có ở đây không.

Cũng may là người Trung Quốc, vì vậy sẽ dễ dàng trao đổi hơn.

Nhặt một quả đào: [Xin chào, xin hỏi có đó không?]

Bên kia rất nhanh đã trả lời lại, một cái đầu tóc ngắn thiếu niên nhanh chóng nhảy ra.

[Xin chào, có đây.]

Giản Đào giải thích ngắn gọn tình hình ở đây: [Là như này, chúng tôi đã đặt phòng cho cặp đôi làm Live House vào tối mai, nhưng buổi tối ngày mai khi nhận phòng anh ấy không đến kịp, xin hỏi có quan trọng không?]

Tạ Hành Xuyên vẫn ở bên cạnh, vì vậy cô thấy xấu hổ khi gọi thẳng là chồng mình nên dùng từ “anh ấy” gọi thay, bên kia chắc cũng hiểu.

Rát nhanh Andy Hạ đã trả lời: [Cung cấp chứng minh nhân dân là được.]

Giản Đào gật đầu nhìn Tạ Hành Xuyên: “Anh ấy nói có thể, anh chỉ cần đưa chứng minh nhân dân trước cho em là được.”

Tạ Hành Xuyên dựa vào lưng ghế, dường như không ngờ tới: “Dễ dàng như vậy sao?”

“Đúng rồi, không tin anh tự mình xem đi.”

Giản Đào trực tiếp đẩy điện thoại đến trước mặt anh, nhìn theo ánh mắt anh để lướt qua cuộc trò chuyện một lần nữa, nhưng ngay sau đó, tin nhắn của cậu thanh niên kia lại hiện lên trong hộp thoại bên trái.

Andy Hạ: [Hahahaha, thực ra tôi đã sớm nhìn ra hai người không phải một cặp rồi.]

Ngay sau đó một câu khác từ đối diện gửi đến, mang theo một thăm dù cùng vui mừng.

Andy Hạ: [Vì vậy bây giờ cô vẫn độc thân phải không?]

Giản Đào sửng sốt một lúc, sau đó từ từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Tạ Hành Xuyên: “...”
Chương kế tiếp