Chạm Nhẹ Bờ Môi Anh

Chương 5
Chị ấy vui vẻ cầm, đáp:

- Cảm ơn em nha, chị sẽ về nhà đọc, ủa mà đây của Từ Huấn, em nên đưa cho anh ấy chứ.

- Em thấy nhiều người vây quanh anh ấy, hơi ngại nên nhờ chị đưa dùm ảnh, em rất cảm ơn anh ấy hôm trước đã đưa em về nhà, hôm đó em sốt mụ mị hết đầu óc.

Thanh Nhàn dịu dàng đồng ý, còn nói:

- Văn Ý, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chị em mình gặp nhau, sau này chị có thể không chúc em lại một lời thi thật tốt được nữa, hôm nay, chị cũng xin được gửi đến em, chúc em sẽ có được những gì tốt đẹp nhất, chúc cho em quãng đường về sau không lo không sợ, dù vấp ngã cũng sẽ đứng lên thật mạnh mẽ, đúng như cái tên của em, đúng Ý như nguyện.

- Em cũng vậy, cũng mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với chị, không phải tự nhiên, mà nó sẽ dành cho chị.

- Ôm một cái nào.

Chị ấy mở hai tay ra và nói với cô với điệu cười tít mắt.

Hai cô gái trao cho nhau cái ôm ngắn ngủi nhưng vượt qua cả thời gian, trở thành kỷ niệm đáng nhớ nhất về một thời tuổi trẻ đã để hai con người xa lạ đứng gần lại với nhau.

- Vậy chị sẽ gửi giúp em lá thư này cho Từ Huấn, em có muốn nhắn nhủ gì không nè.

- Em chúc hai anh chị sẽ có mối tình đơm hoa kết trái.

- Ơ, con bé này, phạm quy rồi... không dưng nhắc tới.

Cô cười và chào tạm biệt chị, cái quay lưng này về sau hẳn sẽ không còn nữa vì hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa rồi, cả anh ấy.

Về tới nhà và vào trong phòng, mở ngăn kéo ra, bên trong là hai bức tranh chưa được gửi đi. Cô đem nó kẹp vào trong cuốn vở, khép lại và đặt chỗ trống trong hộc.

Nghe nói đề thi đại học năm đó rất ác liệt, ai có điểm cao chắc chắn là đúng với thực lực và đậu trường nổi tiếng. Cái tên Thanh Nhàn và Từ Huấn đều được nhắc tới đầy tự hào trong bài phát biểu của cô hiệu phó trong tiết chào cờ đầu tiên năm lớp 12 của Văn Ý.

Đó là lần cuối cùng cô nghe tin về hai người họ, giây phút ấy ngoài vui mừng vì hai người đều thi thật tốt, cô còn hơi chút ngạc nhiên vì những người đã lâu không gặp.

Thế nhưng cứ mỗi lần mò tay vào hộc tủ, nhìn cuốn vở kẹp bức tranh cô lại thấy tim đập rộn rã, nó cứ như một bí mật thầm kín được bản thân ủ sâu, chỉ có một người biết và âm thầm khắc ghi.

**

- Mình đi vào phòng vệ sinh chút.

Cô đứng dậy khỏi ghế.

Quán bar cao cấp dành cho người thích thư giãn nên không có thứ âm nhạc xập xình, tiếng nhạc du dương sang trọng, đem lại không khí êm đềm.

Nhưng không phải ai cũng thấy thế, khi Văn Ý thấy người đàn ông ngồi một mình cùng chai rượu, miệng nốc từng cốc từng cốc, cô đã biết anh đang âu sầu biết bao nhiêu.

Trái tim từ lâu đã tĩnh lặng, người đàn ông chỉ để cho cô một góc nghiêng nhưng đủ nhận biết cái tên đó, Từ Huấn.

Cô nhìn anh yên tĩnh tự uống từ giải tỏa, khuôn mặt thiếu niên năm nào giờ thật lạnh lẽo.

Anh bỗng nhìn qua đây và chân cô cứ thế bước đi, vượt qua những dãy bàn với những tiếng cụng ly, chuyện đã và không còn liên quan đến mình nữa, cô có thể đến và hỏi thăm anh với tư cách người quen nhưng chính trong bữa tiệc ban nãy cô cũng chưa từng có ý định đó thì hiện tại càng không. Có những chuyện nên để tự người giải quyết sẽ tốt hơn, dù không biết tin đồn đó có thật không nhưng tin tức hai người chia tay là thật, vậy là lời chúc của cô đã không thành sự thật.

Có lẽ anh sẽ tự vươn dậy như cách mà anh đã thành công đi đến ngày này, cô chỉ mong Từ Huấn sẽ lại có một kết quả tốt đẹp khác, cả người chị năm đó cũng vậy.

**

Lớp 12 là năm đầy nặng nề và thử thách, các giáo viên bắt đầu đẩy nhanh tốc độ dạy học và giành nhiều thời gian để ôn luyện, giải đề, ai nấy cũng biết sắp tới mình phải đối mặt với gì, một là rơi xuống vực thẳm, hai là bay tút lên trời cao. Riêng Văn Ý, cô lại là con người nằm ở ngưỡng lưng chừng đang cố bò trèo lên vách đá, chơi vơi một cách lạc lõng. Cô cũng sẽ chăm chú nghe giảng, phớt lờ những câu đá đểu không đáng nghe, thời gian dần trôi đến kì nghỉ tết, kì nghỉ cuối cùng của đời học sinh cấp ba.

Dịp tết năm đó cả nhà tưng bừng, náo nhiệt đến lạ, thằng bé Ti không biết nghe được từ đâu mà năn nỉ hai anh chị đưa nó đi xem bắn pháo hoa dịp giao thừa. Cô và Văn Hòa đều bị ba mẹ mời ra khỏi nhà, dắt theo đứa nhóc lóc chóc sơ hở là nhảy nhót loạn xạ, ba chị em đi bộ đến khu vực gần bờ sông, chỗ này vắng người, cách xa đô thị ngập ánh đèn lung linh bên kia sông, họ cùng chờ đợi một màn pháo hoa rực rỡ cùng lúc xuất hiện trên bầu trời nhem nhẻm tối của họ.

Gió thổi rười rượi, đợi đến khi đèn cả thành phố tắt hẳn, chủ còn chơ chọi mấy ánh đèn lắt nhắt từ nhà dân, bầu trời liền hiện lên những bông hoa đủ sắc màu, tiếng pháo bắn lên đột ngột mà rung động lòng người.

Thời gian đó, ba chị em còn chưa có điện thoại, nhưng từng hình ảnh lóe mắt vừa chộp được lại lẳng lặng mà ghi sâu vào trí nhớ, so với ống kính của máy ảnh, có lẽ bộ óc con người còn sâu sắc hơn nhiều, họ sẽ ghi nhớ về từng ký ức, có vui, buồn, giận dữ, ủy khuất và cả những điều ngỡ không có cơ hội nhớ đến cũng bị buộc mà tái hiện.

Ba ngày sau đêm giao thừa, vào tối mùng ba tết, bà nội qua đời, không có đau đớn hay la hét, chỉ khi thằng Ti đi vào tìm nội, thấy bà không ư hử gì, thằng bé như nhận ra cái gì mà lập tứ gọi cả nhà. Ba mẹ đang ngủ bật dậy vào phòng, hai chị em cô cũng tức tốc đi đến, bà nội ra đi thật yên bình, con trai bà khóc rấm rức ôm chặt mẹ, con dâu bà cũng không kìm được dòng nước mặn chát mà quỳ xuống bên giường. Ba đứa cháu lau mắt cúi đầu xuống đất, cả nhà không ai còn sức lực gì, vậy là người bà thân yêu của họ đã rời đi.

Dịp vui tết thành đám ma, cả nhà đã bơn bớt phần nào đau đớn, bởi lẽ bà nội cũng đã già, mọi người đều đã phần nào chuẩn bị tâm lí trước đó, nói vậy thôi đến giây phút nhập liệm, chưa nói tới người nhà mà những cô dì, chú bác hàng xóm đã rơi nước mắt trước.

Thiếu đi một người trong gia đình như khoét đi một chỗ trống vốn luôn được ủ đầy, căn phòng bà vẫn giữ nguyên, mỗi lần đi qua Văn Ý vẫn đỏ hoe mắt, cô chỉ biết cầu mong sao cho nếu thật sự có một thế giới bên kia, bà của cô vẫn sống tốt.

Sau tết, ai đi làm vẫn phải đi làm, ai đến trường vẫn phải đến trường. Trong tiếng cười vui của các bạn, cô ngồi xuống ghế, ơ thờ lật vở. Cũng có những đứa cố tình nói những thứ không hay ho thật lớn, nhưng dường như một số người đã nhìn thấy cài tang trên áo mà bớt làm ồn đi một chút.


Chương kế tiếp