Chị Em Họ Tô

Chương 14

Nhưng Tư Mộc dù tức giận đến đâu cũng không ngăn được nỗi lo lắng trong lòng, Tô Nhan còn chưa tới hai mươi tuổi, cô có thể đi đâu được đây? Cô có thể làm gì? Cô thậm chí còn chưa đi bất cứ nơi nào khác ngoài trường học, liệu cô có bị người ta lừa không? Liệu cô có ăn không đủ no, mặc không đủ ấm không?

Khi hàng loạt câu hỏi hiện ra mà không tìm được lời giải đáp, Tư Mộc như phát điên lên, cậu cứ đạp xe chạy lòng vòng bên ngoài, dù chẳng được gì nhưng cậu không muốn ở nhà, cậu phải làm gì đó để khiến bản thân bình tĩnh lại một chút.

Ba ngày sau, chiếc điện thoại ở nhà tưởng đã chết lặng từ lâu bỗng reo lên, là Tư Mộc bắt máy, mấy ngày nay không có ngày nào cậu nghỉ ngơi tốt, tròng mắt đỏ ngầu, giọng nói trở nên khàn khàn.

“Cho hỏi ai đấy?”

“Tư Mộc!” Tô Nhan ở đầu dây bên kia hét lớn một tiếng, âm thanh phía sau rất ồn ào, cô lớn tiếng nói: “Trong nhà không có chuyện gì chứ? Chị chỉ là báo cáo chị vẫn bình an vô sự, bây giờ chị không sao cả, mọi người đừng lo lắng.”

Tư Mộc giật mình, không kìm được siết chặt tay đang cầm ống nghe điện thoại, ngơ ngác nhìn vào số điện thoại, bình tĩnh hỏi: “Bây giờ chị đang ở đâu?”

“Ở nơi khác, em nói dì Trâu đừng lo lắng cho chị, chị vẫn sống khá tốt.”

“Chị không đi học nữa sao?”

“A, chị không học nổi nữa, tốt hơn là kiếm tiền để nuôi sống bản thân sớm hơn.” Nói xong, cô cười vài cái, có vẻ rất thoải mái.

Nghe thấy tiếng cười, đầu Tư Mộc ong ong, dây thần kinh cuối cùng bị bóp nát, cuối cùng không nhịn được hét lên: “Chị không có kinh nghiệm thì làm được việc gì? Chị bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm chuyện trẻ con như vậy? Rốt cuộc chị là chị hay em mới là chị đây? Có chuyện gì không giải quyết được thì chị lại chạy ra ngoài, chị mất trí rồi à! Chị quay về đây ngay lập tức cho em!”

Lời nói quá khích khiến mặt Tư Mộc đỏ bừng, thậm chí có thể nhìn thấy trên trán cậu nổi lên đầy gân xanh, nỗi sợ hãi tích tụ trong lòng hai ngày qua khiến cậu tức giận đến run lên.

Tô Nhan biết rằng lần này cô đã đi quá xa, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu khi bị dạy dỗ bởi một đứa trẻ nhỏ hơn mình bốn tuổi, hơn nữa cô còn biết gọi về để báo cáo sự an toàn của mình, điều này là do Tư Mộc và Trâu Cát Phân thường chăm sóc cô, bà ta cũng không phải là người thật sự có lòng lang dạ sói.

“Hét cái gì mà hét chứ? Việc lớn hay nhỏ không quan trọng, chị có ý thức của riêng mình về việc mình đang làm. Đừng quên nói với dì Trâu rằng chị gọi điện thoại để báo cáo sự an toàn của mình, mọi người đừng có đi tìm chị, chị sẽ không về đâu.”

Tư Mộc tức giận hét lên: “Rốt cuộc là chị muốn làm cái gì? Chị quay lại trường học cho em, có nghe không?”

“Chậc chậc, sao lại cứ chấp nhất với vấn đề này vậy? Học hành không phải là lối thoát duy nhất của một người đâu Tư Mộc à, em còn quá nhỏ, còn rất nhiều điều em chưa hiểu.” Dừng một chút: “Đương nhiên chị không thể hiểu rõ hết mọi chuyện, nhưng chị biết lựa chọn của mình là đúng.”

Ai cũng có lòng tự trọng, nhắc đến từ này với cha mình là không thích hợp, nhưng dù sao thì Tô Ngân Quốc cũng không coi cô như con gái ruột của mình nên đó lại là chuyện khác.

Tư Mộc há hốc mồm, ý thức được thái độ gay gắt như vậy sẽ không khiến cô thay đổi ý định, cậu nhẹ giọng nói: “Không phải chị muốn ra ngoài để kiếm tiền sao? Em sẽ tìm cách trả tiền cho chị, em nhất định sẽ trả tiền cho chị. Chị quay lại trường học có được không?”

Tô Nhan trầm mặc vài giây: “Không cần đâu, Tư Mộc, dù sao chị cũng không có thiên phú trong học tập, tiền trong tủ của em chị đều lấy đi hết rồi.”

Lúc này cô mới lắp bắp vài câu, dường như có chút ngượng ngùng: “Chị thật sự không có cách nào khác, em cứ coi như là cho chị mượn, lần sau nhất định sẽ trả lại cho em. A, em cố gắng học tập nhé, có người gọi điện thoại tới cho chị rồi, chị cúp máy đây!”

Tư Mộc còn chưa kịp phản ứng, cuộc gọi đã bị cắt đứt, cậu sửng sốt, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngẩn người nhìn điện thoại trong tay.

Cô nghĩ cậu sẽ quan tâm đến số tiền kia sao?

Sau khi Trâu Cát Phân quay lại, Tư Mộc kể lại sự việc cho bà ta nghe, đối phương gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó gọi điện đến đồn cảnh sát để giải thích tình hình, rồi đến cục viễn thông để tìm số điện thoại cụ thể mà Tô Nhan đã gọi.

Sau khi Trâu Cát Phân về đến nhà, bà ta đã gọi lại và trò chuyện với Tô Nhan, Tư Mộc không biết chính xác hai người đã nói những gì, cậu chỉ biết rằng dù sao Trâu Cát Phân cuối cùng cũng đã đồng ý và chỉ yêu cầu cô gọi điện về nhà đúng giờ.

Còn Tô Ngân Quốc từ đầu đến cuối đối với việc Tô Nhan rời đi chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Quả nhiên con bé có đức tính giống mẹ mình.”

Ngày hôm đó sau khi xuống xe, Tô Nhan và Trần Quần đã tìm kiếm nhà ở phù hợp ở xung quanh, nhân tiện họ cũng xem quảng cáo tuyển dụng bên đường, cuối cùng họ làm việc ở trong một khách sạn có quy mô không nhỏ, làm công việc lễ tân, phúc lợi bình thường, nhưng ít nhất tiền lương đã bao gồm tiền ăn ở, trong thời gian ngắn nhất họ phải ổn định cuộc sống rồi mới có thể nghĩ đến tương lai.

Hai ngày sau, Tô Nhan gọi điện cho gia đình cô theo sự xúc giục của Trần Quần, và sau sự việc trên, đây là lần đầu tiên Tô Nhan đối mặt với Tư Mộc tràn đầy tức giận, cô không ngờ một đứa trẻ ngoan ngoãn và dịu dàng thường ngày lại có một mặt bộc phát như vậy, tuy Tô Nhan cũng là một người trẻ, nhưng cô không phải kiểu người bộc phát như vậy, dù sao cô cũng là người biết kiềm chế cảm xúc.

Sau đó là Trâu Cát Phân, Tô Nhan rất biết ơn người phụ nữ này, bà ta vẫn khăng khăng bảo Tô Nhan quay lại trường học, nhưng Tô Nhan là một người thẳng thắn, rất khó để thay đổi suy nghĩ của cô, và trong một môi trường như vậy, những người bình thường không thể cho phép mình thỏa hiệp nữa, cô biết rằng thứ bị hủy hoại là việc học của cô, nhưng đổi lại điều quan trọng nhất là phẩm giá của cô, mặc dù quá trình này thật nực cười.

Tô Nhan chưa bao giờ nghĩ đến việc quay trở lại, ít nhất là trong thời gian ngắn trước mắt, nhưng đáng tiếc mọi thứ lại không đi đúng tính toán của cô.

Tô Ngân Quốc lại đột nhiên qua đời. Ông ta qua đời vì xuất huyết não đột ngột trước khi kịp thời đến bệnh viện, Tô Nhan đã không kịp gặp mặt ông ta lần cuối.

Lúc này cô không thể nói ra được cảm xúc trong lòng mình, cô có hối hận không? Có vẻ như không có, bởi vì có thời gian Tô Ngân Quốc còn ước gì ông ta đừng nhìn thấy cô, nhưng cho dù mối quan hệ có nông cạn đến đâu vẫn có một mối quan hệ huyết thống không thể tách rời, và người thân cuối cùng của cô cũng đã ra đi.

Trâu Cát Phân đột nhiên cảm thấy mình già đi rất nhiều, đây là cuộc hôn nhân thứ hai của bà ta, và bà ta không nghĩ là nó sẽ không kéo dài như vậy, trong phương diên tình cảm này bà ta có vẻ rất bất hạnh.

Bận rộn túc trực bên linh cữu để đưa tang, mấy ngày nay cô không nói chuyện với Tư Mộc, Tô Nhan đang trong kỳ nghỉ nửa tháng, sau khi rảnh rỗi, cô chủ động trò chuyện với Tư Mộc, nhưng thái độ của đối phương vẫn luôn rất lạnh lùng, và cuối cùng ngay cả Tô Nhan cũng trầm mặc.

Sau khi Trâu Cát Phân đi làm bình thường trở lại, Tô Nhan sẽ ở nhà phụ giúp một số việc nhà, dạo này cũng không thấy bóng dáng Tư Mộc, cũng không biết cậu đang bận việc gì.

Hôm đó lúc ăn cơm, Tô Nhan chợt nói: “Dì Trâu à, ngày mai con đi rồi, ở nhà có việc thì gọi điện thoại cho con nhé.”

Trâu Cát Phân cau mày, vẫn là phản đối việc Tô Nhan nhất quyết muốn ra ngoài: “Ở đây không tìm được việc sao? Bên ngoài lỡ có chuyện cũng không ai chăm sóc cho, một mình con thì phải làm sao đây?”

“Không sao đâu, bên đó con có bạn.” Tô Nhan mím môi, lại nói: “Mà bên đó cuộc sống cũng tương đối thoải mái, dì vì người nhà mà đã vất vả lắm rồi.”

Sau khi Tô Ngân Quốc qua đời, một số tin đồn sẽ luôn lan truyền ở các vùng nông thôn và áp lực dư luận sẽ gây tổn thương nhiều hơn so với những mặt khác.

Trâu Cát Phân lắc đầu: “Dì không sao, bây giờ dì chỉ hy vọng các con sống tốt thôi.”

Vừa nói bà ta vừa liếc Tư Mộc đang vùi đầu ăn cơm, Tô Nhan cũng nhìn cậu theo ánh mắt của bà, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Lần này trở lại, cô đương nhiên cũng cảm giác được Tư Mộc đang khó chịu với cô, khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực và bất đắc dĩ không biết phải làm sao.

Sau bữa tối, cô giúp Trâu Cát Phân rửa bát và trở về phòng thu dọn hành lý để ngày mai mang đi, trong khi Tư Mộc thì đang tận hưởng sự mát mẻ trong sân.

Lần trước rời đi vì vội vàng mà không mang theo nhiều đồ nên lần này nhất định phải mang đi tất cả quần áo có thể mặc, lúc cô gần như thu dọn xong Tư Mộc mới đi vào, cậu chị liếc cô một cái xem như chào hỏi rồi sau đó trực tiếp đi tới giường của cậu.

Nhìn bóng lưng cô hồi lâu, cuối cùng cậu cũng mở lời: “Chị có thấy khó chịu không?”

Tô Nhan sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn cậu, sau đó nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc đầu thì cũng có đôi chút nhưng bây giờ thì không sao rồi, cũng không phải em không biết chị và ông ấy không có cảm tình gì với nhau.”

Cô cũng không nhớ đã bao lâu rồi cô không còn gọi ông ta là cha nữa.

“Vậy nếu người chết là em thì sao? Cũng không thành vấn đề sao?”

Tô Nhan nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Em nói nhảm gì đấy!”

Không hiểu sao mà cậu lại đưa ra kết luận này, đây vẫn là thời kỳ nhạy cảm, trong tiềm thức của Tô Nhan từ chối những từ như cái chết, đặc biệt là những người xung quanh cô.

“Chị ra đi rồi thì có nghĩ đến chúng em không? Tất cả những gì chị nghĩ đến chỉ là bản thân chị thôi. Chị chỉ biết bản thân thấy không vui rồi lại chạy ra ngoài. Chị không thấy mình quá ích kỷ sao? Một người ích kỷ như chị liệu có quan tâm đến cuộc sống của người khác không? Ngay cả khi em đi ra ngoài rồi bị xe đâm thì chị cũng sẽ không cảm thấy tồi tệ chút nào đâu!”

Tô Nhan nhặt một món đồ trang trí trong tay ném về phía cậu, tức giận nói: “Em quả thật là điên rồi, em có thể nói những lời như vậy sao? Em không nghĩ đến cảm nhận của mẹ em khi nghe thấy những lời này sao? Em không còn nhỏ nữa, cái gì nên nói và cái gì không nên nói mà em cũng không biết sao?”

Tư Mộc gầm gừ: “Ít nhất thì em biết có một số việc không nên làm và việc gì nên làm!”

Chương kế tiếp